cậu ấy muốn làm học bá (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 5

editor: _chizrs

***

Hiệu trưởng Vương theo ánh mắt của người đàn ông nhìn sang, thiếu niên tuấn tú kiên cường, ý cười ở khóe môi ôn hòa, dáng dấp sạch sẽ ôn nhu phảng phất như công tử nhỏ đi ra từ trong tranh, khiến người trong lòng đều không tự chủ sinh ra mấy phần hảo cảm, loại khí chất đặc biệt làm cậu rạng rỡ không ít, dù là Vương hiệu trưởng, con ngươi đều không tự chủ được sáng lên một chút.

Đứa bé này, đúng là một ứng cử viên phù hợp.

Chỉ là đứa bé này rốt cuộc là ai...

Hiệu trưởng Vương không tự chủ được nhíu mày, nhìn về mấy người phía sau liếc mắt ra hiệu.

Bọn họ hơi sững sờ, tựa hồ cũng không biết đây là người nào, tâm lý có chút ảo não.

Đây là kế hoạch công ích mà tập đoàn Thi thị cùng đài quốc gia hợp tác tiến hành, lấy danh nghĩa quốc gia, đủ để nhìn ra bên trên cỡ nào coi trọng kế hoạch này. Cuối tuần này bắt đầu bước thứ nhất của kế hoạch, lấy hình thức quay thành phim tài liệu để phát sóng trên đài quốc gia, trong lúc quay cũng lấy hình ảnh làm thành quảng cáo, thu hút sự chú ý của mọi người.

Bất kể là phim tài liệu hay quảng cáo, đều là một cơ hội tốt, tập đoàn Thi thị trên danh nghĩa nói không chọn dùng nghệ sĩ, chỉ tuyển chọn học sinh, cần phải theo đuổi chân thực, nhưng loại nhân vật này có lúc nào không ngầm chỉ định? Có người nào không biết?

Cũng bởi vậy, bọn họ chỉ chú ý những học sinh có bối cảnh trong trường học hoặc có thành tích tương đối xuất sắc, còn người trước mắt này, thật...không chú ý a.

Song phương đều trầm mặc một lát, con ngươi người đàn ông trầm hơn chút, hắn hơi híp mắt, một lúc lâu nói: "Vậy chọn em ấy đi."

Bốn chữ này vừa ra, mấy người xung quanh đều một mặt không dám tin.

...Cứ quyết định như vậy sao?!

Tuy nói là chọn lựa, nhưng thực sự chỉ là chỉ định, dù sao loại cơ hội tốt này, ai không muốn để cho đám nhóc nhà mình đi đâu?

Loại kế hoạch quốc gia này, bản thân nó được quốc gia bảo vệ, được phát sóng tại đài quốc gia, đồng hành cùng còn có mấy vị đại lão nổi danh, nếu như có thể gặp những người này, để lại ấn tượng tốt với bọn họ, sau đó làm cái gì không tiện?

Cơ hội như thế, tự nhiên đều là để cho "những đơn vị liên quan", Tạ Văn Hàm có thể có được cái suất này, hiệu trưởng Vương hết sức kinh ngạc.

Mà trên thực tế, ngoại trừ Tạ Văn Hàm bên ngoài, còn lại thật sự là "đơn vị liên quan".

Hiệu trưởng Vương nghiên cứu phần danh sách này, con ngươi hơi có chút phát chìm, lại nghĩ tới thầy Cao và thầy Viên hai ngày qua tìm mình náo loạn nhiều lần, chỉ cảm thấy huyệt thái dương muốn đau.

Thi Giác Vinh, con trai nuôi Thi gia, trưa hôm nay Thi tổng là người giám hộ của gã, chỗ dựa này tự nhiên không cần nhiều lời.

Bạch Trí Viễn, đứa nhỏ Bạch gia, bác của nó là thị trưởng, địa vị cũng coi như siêu nhiên.

Dụ Hoằng Bác, nghe đâu tiền bối nào đó đi cùng bọn họ là thầy giáo của nó, nó là đệ tử cuối cùng của người đó, thầy trò tình thâm, hậu đài cũng không đơn giản, nghe đâu gia tộc vô cùng thần bí, hắc bạch hai giới đều có quan hệ.

Tịch Tử Diệp, đứa nhỏ của Tịch gia, lão đại Tịch gia được gọi là Long Đầu Lão của vòng giải trí, nghe đâu Tịch gia còn có tổ tiên là quý tộc, người Tịch gia phần lớn đều quái đản.

Cơ Tư Điềm cùng Khương Nguyệt Tâm, gia thất hai người bọn họ so với bốn người kia yếu hơn một ít, thế nhưng dù sao cũng hơn Tạ Văn Hàm nhiều, còn là con gái, cũng được hưởng sự chăm sóc một chút, không đáng lo.

Chỉ có Tạ Văn Hàm này, gia thất bình thường, miễn cưỡng có thể xem như là gia đình khá giả...

Vương hiệu trưởng chỉ cảm giác huyệt thái dương mình đau hơn.

...Cũng không biết sự tình lần này, đối với Tạ Văn Hàm mà nói, đến cùng là phúc hay họa.

Một buổi tối ngày kia, người đối với phần danh sách này nghĩ mãi không ra, cũng không chỉ mỗi hiệu trưởng Vương.

"Những người khác còn chưa tính, Tạ Văn Hàm này là chuyện gì? Trong nhà rất phổ thông a."

"Không rõ, nghe nói là Thi tiên sinh tự mình chọn."

"Này, Tạ Văn Hàm này là sao? Cậu nhóc này làm sao mà được chọn?"

"Cha mẹ đều là viên chức, đoán chừng là vì làm nổi bật đứa nhỏ của chúng ta? Hoàn cảnh gia đình bất đồng giáo dục bất đồng."

"Không nghĩ tới Thi tiên sinh tỉ mỉ như vậy, cố ý chọn một đứa trẻ gia thất bình thường tới chăm sóc con chúng ta."

"Đúng vậy, thời điểm đó đại lão không ít, nhân viên công tác nữa, lực chú ý vẫn ở trên người đại lão, có người cùng lứa chăm sóc con, cũng ít nhiều yên tâm chút."

"Thi Giác Vinh cũng ở trong danh sách đây, Thi tiên sinh chú ý nhiều chút cũng là chuyện đương nhiên."

Bởi vì có Tạ Văn Hàm, làm rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc, bất quá rất nhanh bọn họ đem cái này ném ra sau đầu, cũng âm thầm than thở Thi tiên sinh hiếm thấy tỉ mỉ một lần, dĩ nhiên nhớ tới an bài một học sinh bình thường chăm sóc hoặc là làm nổi bật đám nhóc nhà bọn họ, đồng thời, đối với địa vị của Thi Giác Vinh tại Thi gia càng nhiều hơn mấy phần thán phục, rõ ràng chỉ là một đứa con trai nuôi, lại làm cho Thi tiên sinh hao tâm tổn trí như thế, thật sự không thể khinh thường a!

Nghĩ tới đây, bọn họ không hẹn mà cùng đem con mình kêu lại đây, nói cho tụi nó biết chớ cùng Thi Giác Vinh phát sinh xung đột gì, hiện tại thái độ Thi gia đối với Thi Giác Vinh quá vi diệu, không cần đắc tội người ta.

Có đứa gật đầu tỏ ra hiểu rõ; có đứa cười nhạo xem thường; có đứa thì lườm một cái, không đem Thi Giác Vinh để ở trong lòng.

Tạ Văn Hàm cũng thông qua hệ thống chiếm được phần danh sách này, đồng thời, cậu cũng chiếm được tài liệu cặn kẽ của những người này, nhìn nhìn một chút, trong lòng sớm đã có phương pháp ứng đối; đồng thời đem tư liệu của nhóm tiền bối xem một lần, ở trong lòng khoanh vòng ra tên ba người, đem điểm lưu ý cùng sở thích của bọn họ nhớ đại khái, sau đó vươn mình đi ngủ.

Ngày đó, chất lượng giấc ngủ Tạ Văn Hàm rất tốt.

Thế nhưng có mấy người, lại căn bản không ngủ được.

Lúc Thi Giác Vinh khi biết Tạ Văn Hàm sẽ cùng đi, cả người đều thập phần phấn khởi, loại phấn khởi kia còn xen lẫn cảm giác khiếp đảm không nói ra được, làm cho gã nhiệt huyết sôi trào mong đợi, gã khó có thể ngủ được, vừa nghĩ tới có thể cùng Tạ Văn Hàm đồng thời hoạt động, thời gian còn dài như vậy, cả người gã liền mơ tưởng viển vông, căn bản không ngừng được!

... Hàm Hàm, Hàm Hàm, Hàm Hàm...

Gã ở trong lòng vô ý thức lẩm bẩm hai chữ này, sự kích động kia, cảm xúc vui sướng pha tạp vào mong đợi, gã chưa từng cảm nhận được, gã lần đầu tiên trong đời trải nghiệm tử vị trằn trọc cảm đêm.

... Rất nhanh, rất nhanh là có thể xuất hành cùng Hàm Hàm rồi đó!

Danh sách kia gã cũng thấy rồi, người Hàm Hàm hơi hơi quen biết một chút khả năng là gã, đi cùng nhiều đại lão và người lạ như vậy, Hàm Hàm tính cách ngại ngùng ngượng ngùng nhất định sẽ cảm thấy không biết làm thế nào, mà vào lúc này ý tốt của gã, cậu ấy tất nhiên sẽ không từ chối.

Thi Giác Vinh chỉ cảm giác mình cả người đều kích động.

Hàm Hàm tiếp nhận gã, sau đó cậu ấy tất nhiên sẽ vì việc này, không có cách nào cự tuyệt gã nữa, như vậy gã và Hàm Hàm có thể một lần nữa bắt đầu lại!

Càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng kích động, Thi Giác Vinh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, con ngươi liếc liếc liên tục.

Vừa nghĩ tới Tạ Văn Hàm sẽ tha thứ cho gã, đồng thời lại một lần nữa ở bên gã, gã có thể cùng Hàm Hàm lại bắt đầu lại từ đầu, gã liền cảm thấy cả người đều muốn thăng hoa!

Thật sự... rất mong chờ.

Thi Giác Vinh chỉ cảm giác mình càng ngày càng kích động, cũng không ngủ được.

Gã nhảy xuống giường, từ trên bàn lấy giấy bút, bắt đầu viết viết vẽ vẽ, nghĩ phải nói gì phải làm gì phải làm sao đoạt lại tâm Hàm Hàm, Hàm Hàm ôn nhu như vậy, tất nhiên sẽ không nhẫn tâm từ chối bản thân gã đáng thương đi? Cho nên quan trọng nhất chính là giả bộ đáng thương.

Thi Giác Vinh vẽ một cái vòng tròn lớn lên bốn chữ "giả bộ đáng thương" này, trong con ngươi tràn đầy hưng phấn.

Lúc trước chính mình đánh Hàm Hàm một trận, còn nói nhiều lời quá đáng như vậy, nhất định phải xin lỗi đàng hoàng mới được.

Nghĩ tới đây, ngòi bút Thi Giác Vinh không khỏi hơi dừng lại một chút.

... Gã quá phận với Hàm Hàm như vậy, cuối cùng cậu ấy cũng không đánh gã mà.

... Không chỉ không đánh gã, các anh em của gã, cũng không có chịu đòn.

... Chẳng lẽ?!

Trong nháy mắt đó, Thi Giác Vinh chỉ cảm giác mỗi một tế bào khắp toàn thân từ trên xuống dưới vang lên báo động đỏ!

—— Gã biết mà, gã biết mà, Hàm Hàm hiền lành ngoan ngoãn như vậy, sẽ không ghi hận gã!

—— Hàm Hàm tuyệt đối không có buông tay gã!!

Thi Giác Vinh kích động đến nỗi muốn ở trên giường nhảy mấy lần!

Gã hiện tại không kịp đợi ngày kia đến.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt liền tới thứ sáu.

Thứ sáu là ngày cố định Nhất Trung tiến hành "chu thanh", tương tự với thi tháng, chỉ có điều không có nghiêm khắc như vậy, cũng sẽ không lên lớp, chỉ là phải giải đề, cho nên mọi người cũng không để ý thiếu hai ngày nay.

Cùng ngày, bọn họ được đón từ cổng trường Nhất Trung, có lẽ là vì phát huy tác phong cần lao mộc mạc, bọn họ cùng các đại lão đều lên xe khách, những thiếu gia tiểu thư kia ra ngoài chưa bao giờ đi chiếc xe như vậy, lập tức có chút do dự.

Người đầu tiên lên xe, ngược lại là Tạ Văn Hàm.

Kỳ thực đứa nhỏ trước tiên xuất hiện ở trước mặt các đại lão thập phần có ưu thế, ấn tượng đầu tiên với mọi người phải sâu sắc chút, mà Tạ Văn Hàm cố tình lại là loại hình học sinh mà người lớn thích, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan dễ nhìn, mặc đồng phục rộng rãi của Nhất Trung, đem lại khí tức hết sức thoải mái, Tạ Văn Hàm cũng cảm giác được có mấy đại lão nhìn mặt cậu đều ôn hòa hơn rất nhiều.

Lần này là đem vật tư cho học sinh tiểu học ở vùng sâu vùng xa, cho nên các ông lớn đi theo căn bản là người trong giới học thuật, cũng vì bọn họ lười thấy những minh tinh hay nhóm nghệ sĩ nào đó giả vờ làm học sinh, kiên quyết muốn học sinh thật đi theo, thông qua phản ứng của những học sinh này miêu tả nơi khó khăn này, dòng phim tài liệu công ích này là muốn thật, chơi giả có ý nghĩa gì nữa? Cuối cùng ngay cả bản thân đều không cảm xúc gì, khán giả làm sao cảm động? Làm sao khiến khán giả tự nguyện quyên góp? 

Cho nên một loạt kế hoạch công ích này, từ đầu tới đuôi đều theo đuổi chữ "thật", dù ban đầu ít phản hồi hay không ai để ý cũng không sao, công ích vốn là một quá trình chậm rãi đúng mẫu phát triển, một lần là xong thường sẽ nổ ra vấn đề lớn hơn.

Bọn họ nếu theo đuổi "việc thật", vậy nhìn thấy một thiếu niên tràn đầy khí tức sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái vừa có hơi thở thanh xuân như vậy, ai mà không thích?

Bởi vì Tạ Văn Hàm thật sự quá kinh diễm, có vẻ những học sinh sau có chút bình thường, hơn nữa Tạ Văn Hàm vô cùng tự nhiên đi tới hàng ghế sau cùng, mà trong xe vị trí trống cũng không ít, ý tứ của cậu hết sức rõ ràng. Tuy là người thứ nhất lên xe, nhưng nhường lại chỗ ngồi có lợi cho những người khác.

Bên trong xe không có bất kỳ dụng cụ quay chụp nào, cameraman cùng những nhân viên khác cũng không ở trên chiếc này, cái này cũng vì cho mọi người đặc biệt là những học sinh này tâm lý thả lỏng một ít, cho nên tự nhiên cũng sẽ không cần "giả vờ" trước ống kính, mấy đại lão hàng trước đem một loạt động tác của Tạ Văn Hàm nhìn ở trong mắt, tâm lý càng có mấy phần thoả mãn.

Mà phản ứng nhóm học sinh kia, đều khác biệt rất lớn.

Hai cô bé cười cười với Tạ Văn Hàm, có mấy phần cảm kích; Bạch Trí Viễn ôn hòa gật gật đầu với Tạ Văn Hàm, ngồi ở một bên; Tịch Tử Diệp cùng Dụ Hoằng Bác phản ứng ngược lại giống nhau, đều không để ý lắm, nghĩ đến cha mẹ dặn "chăm sóc bàn luận" "tôn lên bàn luận" đã đủ thâm nhập lòng người; Thi Giác Vinh thì lại không tự chủ được nhíu mày, cảm thấy Tạ Văn Hàm vẫn là quá cẩn thận rồi, vì vậy lựa chọn chỗ ngồi tốt nhất, rồi hướng Tạ Văn Hàm vẫy tay, ý muốn Tạ Văn Hàm lại đây ngồi.

Hai bạn nữ tự nhiên là ngồi cùng một chỗ ; Bạch Trí Viễn cùng Dụ Hoằng Bác quan hệ tốt, ngồi cùng một chỗ; Tịch Tử Diệp kiêu căng khó thuần, nhàm chán nhìn bên ngoài cửa sổ, không hề phản ứng người khác; còn Thi Giác Vinh, lại cật lực hướng Tạ Văn Hàm phất tay, gọi cậu lại đây.

Thi Giác Vinh thấy Tạ Văn Hàm không có động tác gì, không khỏi nhíu mày lại, kêu một tiếng, "—— Hàm Hàm!"

Thi Giác Vinh biết tính Tạ Văn Hàm, biết Tạ Văn Hàm sẽ không trước mặt mọi người làm mất mặt người khác, đúng như dự đoán, gã hô xong tên Tạ Văn Hàm, Tạ Văn Hàm đứng dậy.

Tình cảnh này bị những người khác thấy, hai cô bé theo bản năng mà nhìn lại, Dụ Hoằng Bác đâm đâm Bạch Trí Viễn cánh tay bảo nó nhìn, bộ dáng có vài phần e sợ thiên hạ không loạn.

Tạ Văn Hàm từ từ đi tới, con ngươi Thi Giác Vinh hiện ra mấy phần vui mừng, chính gã đang đưa tay ra chuẩn bị nhận ba lô Tạ Văn Hàm, chỉ nghe Tạ Văn Hàm khách khí hỏi: "Bạn học này, tôi ngồi ở đây được không?"

Thân thể Thi Giác Vinh đột nhiên cứng đờ, gã không dám tin nhìn Tạ Văn Hàm, biểu tình trên mặt khó coi như bị người ở trước mặt mọi người xáng một bạt tai, Dụ Hoằng Bác cùng Thi Giác Vinh có mối oán xưa, lúc này xì cười ra tiếng.

Sắc mặt gã càng vặn vẹo hơn.

Tịch Tử Diệp nghiêng đầu lại, khóe môi cong cong, nó tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Tạ Văn Hàm, lại cuời nhạo liếc nhìn Thi Giác Vinh, cà lơ phất phơ nói: "Được đó."

Mặt Thi Giác Vinh đen như đáy nồi, gã gắt gao nhìn Tạ Văn Hàm, mặt đầy lửa giận.

—— Gã có ý tốt giữ chỗ cho Tạ Văn Hàm, Tạ Văn Hàm cứ vậy mà đánh mặt gã?

—— Thật quá đáng!

Tạ Văn Hàm tự nhiên chú ý tới ánh mắt Thi Giác Vinh, cậu ngẩng đầu lên, ý cười dịu dàng nhìn Thi Giác Vinh, sau đó chậm rãi há miệng, không tiếng động mà phun ra hai chữ.

—— "Ngu xuẩn."

Thi Giác Vinh suýt nữa trực tiếp bị nổ bay!

Gã tức muốn chết rồi!

Động tác Tạ Văn Hàm bí mật, thế nhưng cũng không có tránh được mắt Tịch Tử Diệp, nó tự tiếu phi tiếu nhìn Tạ Văn Hàm, sau đó để sát vào Tạ Văn Hàm, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ nghe được lạnh lùng nói: "Lợi dụng tôi?"

"Thật đáng tiếc, cậu thấy tôi là kiểu người thích giúp đỡ bình dân sao?"

Bên trong thanh âm kia có châm chọc, đủ khiến người mặt đỏ tới mang tai.

Tạ Văn Hàm trầm mặc một hồi, liền bật cười, cười vui vẻ nhỏ giọng nói rằng: "Quan lớn này sao không đón gió lớn bay cao chín vạn dặm?"

Tịch Tử Diệp ngẩn người một chút, có ý gì a?

"Đơn giản là..." Tạ Văn Hàm nói, "Nếu cậu nghĩ được như vậy, sao không sánh vai với mặt trời đi?"

Tạ Văn Hàm nói xong, trực tiếp ngẩng mặt tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Hoàn toàn không quan tâm Tịch Tử Diệp.

Tịch Tử Diệp: "..."

Tịch Tử Diệp theo bản năng muốn nổi đóa, nhưng nhớ tới hoàn cảnh hiệu tại, lại cứng rắn đem phẫn nộ đè xuống, sau đó âm trầm liếc Tạ Văn Hàm, thấy cậu đã nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không để ý mình, biểu tình không khỏi trở nên kỳ quái.

M* nó, đầu tiên là không cho Thi Giác Vinh mặt mũi, tiếp là làm nó giận mà không nói được, oán trời trách đất mà thiết lập tính cách cũng không vỡ.

Tịch Tử Diệp hừ lạnh một tiếng, lòng dạ ngược lại bình tĩnh chút, nó làm người quái đản cao ngạo, trên đời cực kỳ ghét mấy tên có máu hồ ly, mới thấy Tạ Văn Hàm tươi cười trong lòng nó liền phiền muộn, đâm chọc một câu kết quả chính mình chịu thiệt, vậy mà có mấy phần máu nam nhi, trên xe có một Bạch Trí Viễn là được rồi, nếu thêm một tên nữa nó sẽ phát điên mất.

Lúc này, tiếng bước chân vang lên.

Tịch Tử Diệp theo bản năng mà mở mắt ra, quay đầu nhìn, chỉ thấy một người cao lớn đứng ở nơi đó, tướng mạo anh tuấn, chỉ là mặt mày lạnh nhạt, lại có khí chất khiến người không nhịn được đi theo, giống vị thần vừa cao lãnh vừa chói mắt.

Là Thi Diệu Hi, người một tay hủy tập đoàn Thi thị, cũng một tay đẩy Thi thị lên.

Tịch Tử Diệp đã sớm nghe nói qua sự tích của hắn, đối với hắn thập phần kính phục, lúc này thật sự muốn nói chuyện với hắn, con ngươi cũng có chút toả sáng.

Thi Diệu Hi ngồi bên cạnh Thi Giác Vinh, trong phút chốc, Thi Giác Vinh không khỏi cứng ngắc, sau đó trầm mặc ngồi im, tư thế ngồi như học sinh tiểu học, ngoan ngoãn ngay ngắn, Tịch Tử Diệp không nhịn được cười lạnh.

Nó ghét nhất Thi Giác Vinh ở điểm này, Thi Giác Vinh ngu xuẩn vậy, dựa vào cái gì làm con nuôi Thi Diệu Hi? Giả bộ ngoan ngoãn, cũng không biết bình thường là cái dạng gì!

Cố tình nam thần vô cùng cưng đứa con này! 

Nếu không, sao lại ngồi cùng xe? Còn cố ý ngồi bên cạnh Thi Giác Vinh? Thi Giác Vinh có tài cán gì!

Nhưng nam thần... vẫn rất đẹp.

Tịch Tử Diệp không khỏi để sát vào Tạ Văn Hàm, nhỏ giọng lại đắc ý nói: "Như thế nào, nam thần tôi trông đẹp lắm đúng không?" 

Tạ Văn Hàm hời hợt nói: "Đẹp."

Ngữ khí trầm trầm có lệ, làm Tịch Tử Diệp có chút không cao hứng, vì vậy nỗ lực hướng Tạ Văn Hàm thổi rắm cầu vồng, "Tôi nói cậu nghe, sự tích nam thần tôi nói một năm cũng không hết, hắn..."

Mấy phút sau, Tịch Tử Diệp nhìn Tạ Văn Hàm nhắm mắt, hô hấp đều đều, chỉ cảm thấy một hơi nóng ép thẳng tới đỉnh đầu!

Quá đáng!

Tên nhóc bên cạnh nó thật sự quá đáng!

Nếu nó còn nói chuyện với tên này, nó sẽ không mang họ Tịch nữa!

Hai phút sau, Tịch Tử Diệp lại sát vào Tạ Văn Hàm, trầm giọng nói: "Nam thần siêu cấp đỉnh á!"

Nó cũng không tin tên này cứ thế làm lơ!

Thi Diệu Hi tính toán khoảng cách giữa mình và thiếu niên, tuy cách một cái lối đi, nhưng cũng rất gần rồi, hơn nữa góc độ cũng thích hợp, nhìn về phía thiếu niên vô cùng thuận tiện, ở trong lòng không khỏi thoả mãn gật đầu, sau đó làm bộ hờ hững như quá khứ.

Lông mi thiếu niên khẽ run, con ngươi chậm rãi mở, mắt đối mắt nhìn Thi Diệu Hi, trong khoảnh khắc, Thi Diệu Hi cũng ngây ngẩn cả người.

Cặp mắt kia trong suốt, như hồ nước sâu thẳm, thoạt nhìn cực kỳ mỹ lệ, trên thực tế nhưng là sâu không thấy đáy, có một vẻ đẹp khó gặp.

Lúc này cặp mắt kia, lập loè ý tứ sâu xa.

Sau đó thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, hời hợt nở nụ cười.

Chỉ là nụ cười kia, lộ ra cổ giả tạo cùng...coi thường.

Còn có...địch ý nhàn nhạt.

Từ từ...

... Hắn đã làm cái gì đâu?!!

Thi Diệu Hi nghĩ mãi mà không ra, ở trong lòng âm thầm kêu oan.

—— hắn rõ ràng cũng không làm gì mà!

—— tự giới thiệu hắn còn chưa dám làm đây!

—— tại sao em ấy ghét mình! 

Ánh mắt sâu thẳm của Thi Diệu Hi dần dần chuyển đến người bên cạnh thiếu niên, này hình như là đứa nhỏ Tịch gia?

Hình như từ lúc hắn ngồi xuống, đứa nhỏ Tịch gia liền bí ẩn theo sát nói với em ấy gì đó, hắn còn nghe được tên mình.

Con ngươi Thi Diệu Hi tối tăm một chút.

—— không lẽ, thằng nhóc đó bôi đen hắn...?

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Thi Diệu Hi: Theo đuổi một người vĩnh viễn nhìn mình không vừa mắt, là trải nghiệm gì?

Thi Diệu Hi: Chính là trường kỳ kháng chiến a QAQ! !

Thi Diệu Hi: Đừng để tôi biết là ai trước mặt Hàm Hàm hãm hại hình tượng của tôi, nếu không...Ha ha! ! 【 mài đao soàn soạt.jpg 】

***

_chizrs: chữ [thập phần/vài phần/n phần] nên thay từ gì cho hay nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro