cậu muốn làm học bá (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 10

edit: _chizrs

***

Bài viết dài trên weibo viết rất cảm động, khiến người phải rơi lệ.

Ý chính là một phụ nữ có thai khi đang tản bộ buổi sáng bị một người đi xe đạp va vào, bị kinh hãi, lúc này liền xụi lơ trên đất không thể động, bởi vì là sáng sớm, trên đường đều không có mấy người, có cũng không tình nguyện dây vào, thời đại này không dám dìu người già phụ nữ có thai, đỡ không được ngược lại bị hiểu lầm nhiều lắm.

Lúc người phụ nữ đó sắp hỏng mất, một thiếu niên xuất hiện, đưa cô đưa vào bệnh viện, ứng tất cả tiền chữa bệnh, rồi báo cho nhà của cô, liền nhanh chóng rời đi, không có ở lại gặp người nhà cô.

Trải qua mấy ngày nay, cô luôn luôn tìm thiếu niên kia, muốn biểu đạt lòng biết ơn của mình, không nghĩ tới cô tìm đến trường học, lại được nghe thiếu niên xin nghỉ dài hạn.

Bài này vừa đăng, toàn bộ cục diện đều nhanh chóng xoay chuyển, rất nhanh, bảng điểm trước đây của Tạ Văn Hàm đều bị bới ra, ngoại trừ lần thi tháng vừa rồi, bảng thành tích của hắn đẹp đẽ khó mà tin nổi, điểm thi cấp 3 xếp thứ 3 toàn thành phố!

Tới đây, công chúng ồ lên, rõ ràng là con ngoan có thành tích ưu dị, giúp người làm niềm vui, thấy việc nghĩa hăng hái, khắp toàn thân từ trên xuống dưới cũng không tìm được điểm đen, lại bị người bôi đen thảm như vậy, chuyện này thật quá đáng!

Đứa nhỏ ngoan như vậy, năm nay vẫn chưa tới mười tám tuổi, chính là lúc phấn khởi chiến đấu thi tốt nghiệp trung học, lại bị người chửi thành bộ dáng này, bị bạo lực mạng mấy ngày, tâm lý yếu sợ là phải lưu lại ám ảnh.

—— đây rốt cuộc là ai làm? Sao lại tổn thương một đứa trẻ chứ? Còn là đứa trẻ ngoan như vậy!

Giang cư mận phẫn nộ rồi. 

Đặc biệt là đám người bị dắt mũi chửi bới Tạ Văn Hàm, lúc này tâm lý vừa hổ thẹn vừa giận giữ, hơn nữa vì Tạ Văn Hàm không có weibo, bọn họ cũng không tìm được nơi xin lỗi, loại cảm giác hổ thẹn liền biến thành mũi tên uất hận, điên cuồng bắn tới các blogger và thủy quân.

Mấy blogger đăng bài rất nhanh liền bị đại chúng đang phẫn nộ nhấn chìm, họ không có con đường phát tiết, cũng chỉ có thể hóa thành lửa giận, cho dù nhóm blogger có xóa weibo phát bài xin lỗi thanh minh, cũng như cũ không dùng được, ngọn lửa của quần chúng nhìn bài xin lỗi của họ còn cháy lớn hơn mấy phần ——

"Giờ nói xin lỗi có tác dụng chó gì? Đứa nhỏ đó có bóng ma trong lòng thì mày có chịu trách nhiệm không?!" 

"Nó mới có 18 tuổi thôi! Nó còn có tương lai sáng lạn, mày vì lòng tham mà đối xử với nó như vậy, lương tâm của mày vứt cống rồi đúng không?!" 

"Đứa nhóc đó không hề có dự định tiến vào vòng giải trí, người ta là đứa con bình thường ngoan ngoãn thích làm việt tốt, nó đến cùng có lỗi gì mà mày điên cuồng chửi nó như vậy?!" 

"Đứa nhỏ đang tốt lành, cứ như vậy bị cả đám chửi rủa mấy ngày, đổi thành mày bị phốt mấy hôm có chịu được không? Minh tinh nghệ sĩ còn bị trầm cảm đó, huống chi đứa nhỏ này còn là một học sinh vị thành niên chớ!!" 

"Mày không có con hay đời này không muốn có con? Chúc đám nhóc nhà mày cũng bị chửi ba, bốn ngày như vậy ha, coi mày có vội hay không."

Nhóm blogger bị phun máu chó đầy đầu, hậu kỳ căn bản không dám lên bài, những acc thuỷ quân kia cũng bị người nắm đầu treo lên, mà càng ngày càng nhiều "người biết chuyện" cũng đều đứng ra vì Tạ Văn Hàm nói chuyện.

"Tui là nhân viên trong đoàn phim nè, bình tĩnh mà xem xét, Tạ Văn Hàm thật sự ngoan lắm luôn, cậu ấy là học sinh có gia cảnh bình thường nhất trong đám, có thành tích tốt nhưng không kiêu ngạo hống hách gì, điểm này thôi là làm người ta nhìn với cặp mắt khác rồi, hơn nữa, cậu ấy hòa đồng lắm á, mấy đứa nhỏ trong thôn cực kỳ ghét người ngoài, trưởng thôn nói với bọn tui là trước đây có nhiều người tới làm dáng, làm mấy ẻm tổn thương, cho nên vô cùng bài xích bọn họ. Ngày đó bọn tui tới nơi á, hiện trường lúng túng thật sự, mà nhờ Tạ Văn Hàm, mọi thứ mới sinh động lên, cậu ấy đỉnh lắm ấy, đặc biệt làm người ta yêu thích, lúc nghỉ ngơi tất cả mọi người đều muốn bên cạnh cậu ấy, thật sự là mệt chết cũng không tìm được khuyết điểm."

"Thật ra mới đầu tôi không thích Tạ Văn Hàm lắm, cảm thấy cậu ta nhất định là giả vờ, dối trá, thế nhưng thời gian không bao lâu, vâng, tôi đã bị đánh mặt rồi. Thật sự là đứa nhóc ngoan, năng lực động thủ mạnh, tốc độ học tập nhanh, còn biết săn sóc người khác, biết hâm nóng không khí, lúc đó cậu ta chơi với mấy đứa trẻ kia vui vẻ lắm, mà những học sinh khác ở chung thì tương đối lúng túng, cũng là cậu ta kéo mọi người lại, không ngừng hòa hoãn quan hệ hai bên, mới có thể làm cho chuyện về sau tiến hành thuận lợi, hơn nữa bọn họ cùng những đứa nhỏ kia cùng đi bắt cá, tuy rằng vừa bắt đầu không bắt được, tư thế đặc biệt khó coi, toàn ném vô trong nước thôi, nhưng rất nhanh liền bắt được rồi, còn bắt được thật nhiều cá, nghe mấy đứa nhỏ nói chuyện, tôi cảm thấy được không ai làm tốt hơn cậu ta được, cho dù là người lớn chúng ta."

"Đúng đúng đúng, mấy người không ở hiện trường nên không thấy rõ, thôn nhỏ đặc biệt nghèo khó, cái loại địa phương mà một năm cũng chưa chắc có thể tắm một lần, bọn nhỏ vừa bẩn vừa có mùi, loại mùi chua đó đừng nói là những học sinh kia, bọn tôi cũng không chịu được, chúng tôi lúc đó thật sự muốn xỉu tới nơi rồi, nhưng Tạ Văn Hàm thật sự không quan tâm cái này, lúc đó tôi thật sự muốn hỏi cậu ấy không ngửi thấy mùi gì hay sao mà bình tĩnh như thế, sau đó lúc ngồi xe về tôi vẫn không nhịn được mà hỏi, cậu ấy liền cười ha ha, nói kỳ thực cậu ấy bị cảm ngửi không thấy, nhưng mà ai cũng biết cậu ấy không bị cảm."

"Hơn nữa sau đó bọn tôi hỏi ước mơ của mấy nhóc, những học sinh này trả lời đa dạng, có vài đáp án phi thường non nớt, khiến người cười, chỉ có Tạ Văn Hàm hết sức chăm chú nói, cậu ấy muốn làm học bá, ha ha ha."

Mấy bình luận của nhân viên công tác vô cùng được hoan nghênh, lướt xuống dưới tất cả đều là "ha ha ha", có nhiều người nhanh tay follow những nhân viên này, vì Tạ Văn Hàm không có weibo, bọn họ cũng chỉ có thể từ những bình luận của nhân viên công tác mà dần dần chắp vá hình tượng thiếu niên kia, mà tổ tiết mục thảo luận một chút, mượn làn sóng này tuyên bố thời gian phát sóng phim tài liệu kia, dẫn đến vô số khen ngợi.

Rất nhiều người đều không thể chờ đợi.

Cục diện xoay ngược thẳng thắn mà gọn gàng, vẻn vẹn ba ngày, toàn mạng từ antifan biến thành fan, quả thực làm người ta không dám tin tưởng!

Thi Giác Vinh chỉ cảm giác mình muốn điên rồi!

Hắn chỉ cảm giác gần đây xui như quỷ, làm cái gì cũng không thuận, còn bị Thi Diệu Hi bỏ qua, trơ mắt nhìn Tạ Văn Hàm ngày càng nhiều fan, cả người lúc nào cũng muốn bạo phát!

Hơn nữa, còn có một nhóm người tra tại sao mấy blogger với acc thủy quân đó lại phốt Tạ Văn Hàm, nhất định là có người mua thuỷ quân, có không ít người muốn lôi kẻ này ra, Thi Giác Vinh đương nhiên biết mình bị bới ra sẽ gặp chuyện gì, bạo lực mạng Tạ Văn Hàm gặp sẽ phản phệ gấp đôi tác dụng lên người gã!!

Nghĩ tới những ngôn từ chửi bới cùng ánh mắt khác thường, Thi Giác Vinh liền cảm thấy được mình sắp bị ép điên rồi!!

Không... Không thể... Không thể như vậy!!

Thi Giác Vinh cảm giác bản thân bị bức tới vách núi, tới không được lui không được, suốt ngày hoảng loạn, gã thật sự không chịu nổi!

Chỉ cần xin lỗi Thi Diệu Hi ——

Chỉ cần nói xin lỗi Thi Diệu Hi thôi ——

—— vậy gã sẽ lại là tiểu thiếu gia được Thi gia Thi Diệu Hi coi trọng!!!

Con ngươi Thi Giác Vinh lóe ánh sáng dị dạng, gã nhào tới nắm lấy điện thoại, bắt đầu gọi cho Thi Diệu Hi. 

"Tút —— tút —— tút —— "

Trái tim gã đập bang bang, ánh mắt chặt chẽ nhìn chăm chú điện thoại.

Sau đó, gã nghe được âm thanh máy móc mà ngọt ngào ——

—— "Chào ngài, số điện thoại ngài gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách..."

"Ầm ——!"

Thi Giác Vinh đấm tường, kịch liệt thở hổn hển.

—— Thi Diệu Hi lại đem gã kéo đen!!

Mà vào lúc này Thi Diệu Hi, mời Tạ Văn Hàm ăn cơm tối, dùng danh nghĩa "xin lỗi".

"Rất xin lỗi con." Thi Diệu Hi nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ cảm thấy nội tâm mình mềm mụp, "Tại chú không quản nghiêm, mới làm cho nó làm chuyện sai lầm này, thật sự rất xin lỗi."

Tạ Văn Hàm hơi cụp mắt, cũng không đáp lời.

"Nếu như cần, chú có thể để nó công khai xin lỗi con." Thi Diệu Hi nghiêm túc mở miệng, hắn cũng không cảm thấy công khai xin lỗi có cái gì, sai là sai, cần phải xin lỗi.

Tạ Văn Hàm từ từ ngẩng đầu lên, liền đối mắt với Thi Diệu Hi, cặp mắt kia đặc biệt chân thành mà thành khẩn, không có mảy may miễn cưỡng cùng dối trá, thậm chí có mấy phần trong suốt.

Tạ Văn Hàm khẽ động.

"Không, không cần đâu ạ." Tạ Văn Hàm lắc lắc đầu, hơi cười, mềm mại nói, "Tụi con vẫn là bạn học với nhau mà ạ." 

Hiện tại liền vạch trần gã, sao mà đủ?

Tạ Văn Hàm ở trong lòng cười nhạo một tiếng, ánh mắt của cậu không khỏi sâu hơn mấy phần, tràn đầy ý lạnh ẩn chứa ở nơi không thấy đáy.

Hiện tại liền vạch trần, thật sự là lợi cho gã quá rồi.

Tạ Văn Hàm thầm nghĩ.

Giống như những gì bọn họ làm với nguyên chủ, đầu tiên là khiến nguyên chủ cả ngày lẫn đêm kinh hồn bạt vía, giãy giụa bên lề thống khổ tuyệt vọng cùng may mắn, cảm giác sợ hãi vì không biết lúc nào con dao trên đầu rơi xuống, sẽ từ từ bức điên một người.

Vừa hưởng thụ xong sự đau khổ này, lại cho nguyên chủ cảm giác an toàn, rồi tàn nhẫn đem tất cả vạch ra, làm cho cậu triệt triệt để để rơi vào vực sâu.

Đây là những việc bọn họ từng làm, hiện tại, cậu đem những thứ này trả lại. 

Tạ Văn Hàm khẽ cười với Thi Diệu Hi, nhẹ nhàng khoan khoái, dáng dấp vô hại.

Thi Diệu Hi trong lòng càng hổ thẹn, thiếu niên của hắn, đứa nhỏ ôn nhu như vậy, lại bị Thi Giác Vinh tính kế!

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng hắn liền khó nén lửa giận, con mắt của hắn không khỏi có ý lạnh, Thi Giác Vinh a Thi Giác Vinh, thật sự cho rằng hắn cái gì cũng không biết sao?

Hắn trước đây chỉ là lười để ý, hiện tại...

... A.

"Mấy ngày nay con vẫn ở khách sạn cũng không tiện lắm phải không? Bây giờ chỉ là huấn luyện, sau còn muốn tham gia thi đua, nếu chú nhớ không lầm, con tham gia hai hạng mục đúng không? Vậy khẳng định cần một nơi nghỉ ngơi thật tốt rồi." Thi Diệu Hi hết sức ôn nhu nói rằng, "Không bằng ở nhà chú, cũng để chú biểu đạt một chút hổ thẹn và cảm ơn."

"Việc ở thôn nhỏ, còn phải cảm ơn con, bằng không sẽ không thuận lợi như vậy."

Tạ Văn Hàm yên lặng nhìn Thi Diệu Hi, hơi mang theo mấy phần do dự nói: "... Cái này chắc không được đâu ạ? Quá làm phiền chú rồi ạ."

"Có phiền gì đâu?" Thi Diệu Hi không cho cự tuyệt nói rằng, "Con là bạn học của Vinh Vinh, nó lại phạm lỗi lớn như vậy, chú đang lẽ phải bồi thường cho con mới đúng." 

"Con đồng ý đi, nếu không chú hổ thẹn lắm, Vinh Vinh làm ra chuyện như vậy, thật sự là làm chú..."

Nói, Thi Diệu Hi cười khổ một tiếng, hắn nặng nề thở dài một hơi, có mấy phần khẩn cầu mà nhìn Tạ Văn Hàm.

Tạ Văn Hàm do dự một chút, vẫn là khẽ gật đầu, Thi Diệu Hi trong con ngươi lộ ra vui sướng rõ ràng.

Khách sạn này cách âm không tốt chút nào, đặc biệt là đối với người tai thính mắt tinh như hắn, hơn nửa đêm còn nghe thấy âm thanh hài hòa của phòng đối diện, quả thực là một loại dằn vặt, nhưng khách sạn xung quanh vì căn cứ huấn luyện đã sớm hết phòng. 

... Không sai, căn cứ này không cung cấp nơi dừng chân.

Nếu Thi Diệu Hi đuổi tới, cậu tự nhiên sẽ không từ chối, vừa vặn đi thăm dò mục đích của người này là gì.

Địch ở trong tối ta ngoài sáng, bất lợi thật sự.

Bây giờ người ta chủ động hiện thân, sao mình từ chối được?

Tạ Văn Hàm hơi ngoắc ngoắc môi, ở trong lòng  nói: "Hệ thống, bắt đầu làm việc đi." 

Hệ thống đường hoàng ra dáng nói: "Rõ!"

Thiếu niên trước mắt khẽ cười, mang theo vài phần cảm kích cùng ngượng ngùng, làm lòng Thi Diệu Hi phải mềm lại.

Trên đời này sao lại có người đáng yêu như vậy chứ?

Mấy ngày sau, Thi Diệu Hi như cha mẹ ngoài cổng lo lắng cho con nhỏ, đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn cửa lớn lo lắng, trong miệng còn đọc cái gì "bồ tát phù hộ", sau đó đi đi lại lại, không dừng được. 

Thi Diệu Hi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, lúc trước tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, không thể không đoạt quyền, hắn đều không có lúc nôn nóng bất an như thế.

Hắn thấy những gia trưởng kia, không tự chủ được lấy khối ngọc mình hay đeo ra, sau đó nắm thật chặt trong tay.

Đây là vật duy nhất mẹ để lại cho hắn, không có bị những người kia hủy diệt, là bùa hộ mệnh, là bảo bối của hắn.

Mà lúc này, hắn nắm khối bùa hộ mệnh này, như hết thảy những gia trưởng khác, ở trong lòng yên lặng thì thầm.

—— "Xin hãy phù hộ cho em ấy, để em ấy được như mong muốn."

***

Tác giả có lời muốn nói: 

Thi Diệu Hi: Tôi vô tội QAAAAAAAAQ!!!

Thi Diệu Hi: Hu hu hu tại sao em không tin tôi QAAAAAAQ!!

—— vì anh có đứa con nuôi mát lòng mát dạ

—— hành khúc hầm "cha", vang lên đi √

***

_chizrs: tại anh Hi là ba nuôi của TGV, mà Hàm Hàm với TGV bằng tuổi nên tui để chú-con he (phân vân chú-cháu, chú-con vl)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro