cậu muốn làm học bá (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 8

edit: _chizrs

***

Tạ Văn Hàm nhanh chóng mà trở thành vua của đám nhỏ vùng núi.

Vì có siêu não, dù Tạ Văn Hàm chưa từng bắt cá, nhìn tụi nhỏ làm mẫu đã rất nhanh nắm được kỹ thuật, hóa thân thành tay bắt cá thiện nghệ, một người bắt còn nhiều hơn so với những người khác gộp lại, làm mấy đứa nhỏ cảm thán không thôi, các bé gái không thể bắt nên chỉ đứng trên bờ cổ vũ cho anh nhỏ của chúng, khí thế vô cùng.

Tịch Tử Diệp bắt được nửa ngày, một con còn chưa bắt được không nói, còn bị cá đùa bỡn thiếu chút nữa đâm xuyên chân mình, gây ra trận cười vang, Tịch Tử Diệp không khỏi động thủ ôm cổ Tạ Văn Hàm, cắn răng nghiến lợi nói: "Nói! Cậu lén lút luyện ở nhà đúng không?"

"Ha ha ha cái này còn cần lén luyện tập hả?" Tạ Văn Hàm cầm lấy tay Tịch Tử Diệp, cười thở không ra hơi, "Cậu nói thẳng cậu ngốc là được rồi mà? Yên tâm đi Tiểu Tịch Tử, sẽ không để cho cậu không có cá ăn, tôi chia cậu một con nha!"

"Một con không được thì hai con, muốn ăn bao nhiêu thì ăn!

"Tôi mà thèm á!" Tịch Tử Diệp nhấc chân muốn đạp Tạ Văn Hàm, trong con ngươi tràn đầy ý cười, kết quả đứng không vững, trực tiếp ngã xuống sông, làm mọi người cười vang không thôi.

Khoảng cách tồn tại giữa họ, tựa hồ cứ như vậy mà dần biến mất.

Đợi đến khi các đại lão nói chuyện cùng thôn trưởng xong, liền thấy đám trẻ con vô cùng phấn chấn chạy về, trong mấy cái rổ dùng cây mây bện toàn là cá, làm bọn nhỏ không khỏi khoe với mấy người trưởng thôn. 

"Tất cả đều là anh Hàm Hàm bắt được đó ạ!" 

"Lúc đầu ảnh không biết bắt đâu, tụi con chỉ ảnh xong, anh bắt được quá trời luôn!" 

"Ảnh đỉnh thật sự á!!" 

"Ảnh như siêu nhân vậy á! Cái gì ảnh cũng làm được hết!"

"Ảnh dạy tụi con không nên bắt cá con, để bọn nó lớn lên, cũng không thể tát ao bắt cá!"

"Anh Hàm Hàm siêu cấp lợi hại a! Con thích ảnh lắm lắm!"

Trưởng thôn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của bọn nhỏ, chóp mũi nghẹn ngào, nói liên tục ba lần "tốt", nhìn Tạ Văn Hàm bị chen chúc ở chính giữa, con ngươi cũng đặc biệt ôn nhu hiền lành.

Ông đã quá lâu chưa thấy đám nhóc hưng phấn, vui vẻ như thế, mà hôm nay cùng trước kia không hề khác gì nhau, đều là vì thiếu niên này, thay đổi mọi thứ, làm đám trẻ trong thôn kích động khoái hoạt!

Bởi vì bắt được nhiều cá, cuối cùng mỗi người đều có một con, mỗi con ít nhất năm, sáu cân, không sai biệt lắm thì một nhà có thể ăn ba bữa, trong thôn này là thật sự nghèo, quanh năm suốt tháng cũng ăn không nổi thức ăn mặn gì, một con cá thật sự là niềm vui của cả nhà.

Khi trưởng thôn nhận cá Tạ Văn Hàm đưa, nói cảm ơn không ngừng, đôi tay khô nứt ngăm đen kia nắm Tạ Văn Hàm không tha, chỉ không ngừng biểu đạt cảm kích, làm Tạ Văn Hàm không khỏi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.

Mấy vị đại lão nhìn cảnh này, ấn tượng về Tạ Văn Hàm càng tốt, hơn nữa dù là đứa nhỏ này hay Viên Văn tự bảo đảm, các đại lão nhìn Tạ Văn Hàm đầy tình thương.

_chizrs: khum hiểu, đại khái mấy đại lão rất rất thích Hàm Hàm ấy 

Tạ Văn Hàm đem cá của mình đưa cho cô bé nọ, còn ra dấu im lặng, cười nói: "Anh ăn với anh Tịch, cậu ấy một mình ăn không hết."

Bé há miệng, hồi lâu mới nói: "... Em, em, sau này còn có thể gặp anh không?"

"Đương nhiên có thể rồi!" Tạ Văn Hàm xoa xoa tóc bé, cười ôn nhu, "Em học thật giỏi nè, thi đậu đại học đế đô, vậy có thể gặp anh rồi, chúng ta thường xuyên gặp nhau, có khi em còn thấy anh phiền đó."

Bé dậm chân nói rằng: "Không có đâu." 

Tạ Văn Hàm ngẩn người một chút, sau đó cười đáp một tiếng, vỗ vỗ đầu bé, mỉm cười nhìn bé.

Bọn họ đều cho động tác lúc này rất bí mật, trên thực tế vẫn bị camera hoàn mỹ quay lại.

"Phải cố gắng học tập nhé." Tạ Văn Hàm vì khuyến khích bé nói, "Anh ở đế đô chờ em, đừng để anh chờ quá lâu nhé, được không?"

Bé nghiêm túc gật đầu.

... Đế đô... Sao?

Đã từng là nơi thấy nhưng với không tới, bé bẩn như vậy, đâu dám hy vọng?

Nhưng hiện tại...

Trong thân thể phảng phất có sức mạnh, như mô tơ mở công tắc, bé yên lặng nhìn bầu trời, cõi lòng lần đầu kiên định mà đầy hi vọng.

—— bé nhất định muốn thi đậu đại học đế đô!

—— nhất định!

Dáng vẻ bé ngửa mặt nhìn lên bầu trời lại mang theo một loại sức mạnh nào đó khiến người ta chấn động, cameraman không nhịn được cho cô bé này một cái đặc tả.

Vào đúng lúc này, họ đột nhiên có ý nghĩ lớn mật mà hoang đường.

... E rằng vận mệnh của cô bé này, liền từ thời khắc này bắt đầu thay đổi, nói không chừng.

**

Để cảm ơn bọn họ, trưởng thôn chuẩn bị cho họ mọi thứ đều tốt nhất, thậm chí còn phá lệ giết hai con gà làm thêm cho họ món ăn mặn, dáng dấp kinh người lại mang theo vài phần kích động.

Các đại lão lúc này cũng bình dị gần gũi cực kỳ, trong thôn bàn lớn, bọn họ ngồi xuống vị trí trống, mấy học trò cùng các đại lão cùng nhau ăn cơm tựa hồ còn có chút gò bó, các đại lão liếc mắt nhìn nhau, thì lại bắt đầu "kiểm tra" bọn họ.

Vừa bắt đầu chỉ là muốn thăm dò một chút học sinh Viên Văn đề cử như thế nào, nhưng hình như Tạ Văn Hàm một lòng chỉ muốn ăn, ngay cả Thi Giác Vinh cướp câu trả lời đáp án, Tạ Văn Hàm đều không trả lời câu nào.

Chẳng lẽ Viên Văn nói khoác?

Thế nhưng Viên Văn rõ ràng không phải người như vậy.

Một đại lão không nhịn được nhíu nhíu mày, cố ý đưa ra một câu hỏi vận dụng cao, hơn nữa tính toán tương đối nhiều, bọn học sinh trong tay không có giấy bút, chỉ bằng tính nhẩm thì không thể nghi ngờ là gia tăng độ khó rồi rất nhiều, trong lúc nhất thời không ai trả lời câu này. 

Bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên bị đè nén rất nhiều, mắt thấy năm phút trôi qua, cũng không có ai nói ra đáp án, mi tâm mấy học sinh nhăn rất sâu, không tự chủ mang ra một ít buồn bực, lúc này liền nghe một cái thanh âm trong trẻo, "Đáp án là -5."

Vài đại lão nhìn sang, chỉ thấy Tạ Văn Hàm ung dung nở nụ cười, con ngươi trong suốt.

Người ra đề cười nói: "Năng lực tính toán không tồi."

Tạ Văn Hàm chỉ cười cười, không nói lời nào.

Vài người trước sau ra câu hỏi, luôn có như vậy vài câu hóc búa như vậy, mà Tạ Văn Hàm vẫn có thể trả lời, hơn nữa mỗi lần cậu trả lời thời gian đều vừa vặn, vừa vặn năm phút, không quan tâm đề mục kia là khó một chút hay khó nhiều chút, cậu đều ngay phút thứ năm nói ra đáp án, như máy bấm thời gian.

Vài người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra Tạ Văn Hàm thành thạo điêu luyện, đứa nhỏ này đoán chừng là đợi người khác, nếu có người trả lời, cậu không nói, nếu không ai trả lời được, để cho bầu không khí không lúng túng, cậu liền trả lời, hòa hoãn bầu không khí trên bàn cơm.

Trong lúc nhất thời, không chỉ mấy cái đại lão thoả mãn, ngay cả Tịch Tử Diệp, hảo cảm với Tạ Văn Hàm cũng tăng vọt.

Vài người có ý thăm dò cậu, cuối cùng cũng đưa ra câu hỏi đại học, Tạ Văn Hàm cũng một câu một câu mà trả lời, đại lão ra đề mục cười nói: "Khá lắm, đã chuẩn bị bài trước sao?"

Tạ Văn Hàm khẽ mỉm cười ngượng ngùng.

Bọn họ học 12 rồi, còn chuẩn bị cái gì? 

... Còn không phải là thi đại học sao! 

Trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Trí Viễn trấn tĩnh nhất trong mắt đều có mấy phần kinh ngạc cùng tán thưởng, ở đây họ bận rộn với lớp 12, Tạ Văn Hàm dĩ nhiên còn có thể học chương trình đại học, thật sự là khiến người ta... nhìn với cặp mắt khác xưa a!

Nhìn mọi người thán phục, nội tâm Thi Giác Vinh càng phức tạp khó phân biệt, gã chỉ cần nghĩ tới Tạ Văn Hàm làm gã nhục nhã,cảm thấy tức giận đùng đùng, nhưng lại cố tình có chút kiêu ngạo, Hàm Hàm của gã ưu tú như vậy mà!

Mà Thi Diệu Hi thì đơn giản thuần túy hơn, hắn nhìn gò má sạch sẽ của Tạ Văn Hàm, cảm nhận khẳng định và tán thành của mọi người xung quanh đối với em ấy, chỉ cảm thấy trước mặt cơm nước cũng có chút màu sắc ngon miệng, làm hắn không tự chủ được muốn ăn, cuối cùng dĩ nhiên là ăn một bát cơm to, đối với Thi Diệu Hi kén ăn mà nói, chuyện này quả thật khó mà tin nổi.

Sau khi ăn xong là vận động vận động cùng tiêu khiển, sau đó mọi người trở về giường ngủ, các nhân viên cũng đã quay được hình ảnh mong muốn, các đại lão cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình, sáng mai bọn họ sẽ phải rời khỏi nơi này.

Cứ như vậy ngắn gọn một ngày, Tạ Văn Hàm cùng Tịch Tử Diệp, Bạch Trí Viễn, Dụ Hoằng Bác cùng với hai cô gái Cơ Tư Điềm và Khương Nguyệt Tâm trở thành bạn tốt, buổi tối Tịch Tử Diệp tiết, nói mình vừa bắt đầu xem thường Tạ Văn Hàm cỡ nào, kết quả bị Tạ Văn Hàm vả mặt ba ba ba, đem mọi người chọc cho cười đến không ngậm miệng lại được.

Mọi người trao đổi phương thức liên lạc, còn lập nhóm trong wechat*, kéo các đại lão vào, mấy đại lão lần lượt thêm Tạ Văn Hàm làm bạn tốt, mỗi người cho cậu địa chỉ hòm thư* để tiện liên lạc.

_chizrs: qt là [vi tin], weixin/wechat là ứng dụng đa mục đích: thanh toán, gửi tin nhắn, gọi, bla bla... (cre: gg), nó như zalo fb mình hay dùng ấy. địa chỉ hòm thư như email á mí bồ.

Sau khi Tạ Văn Hàm về nhà, liền cùng người nhà thương lượng một chút, sau đó lấy tiền tiêu vặt và tiền lì xì mà cậu để dành những năm gần đây, quyên cho vùng núi kia, nguyên chủ vốn là một đứa nhỏ ôn nhu, trước đây cũng nghĩ tới quyên tiền cho vùng nghèo khó, nhưng thật sự không biết cách làm, vì vậy cũng chỉ suy nghĩ một chút, mà lần này, Tạ Văn Hàm liền giúp nguyên chủ đem thiện lương và lòng nhân ái của nguyên chủ đưa ra ngoài.

Chỉ qua ngày cuối tuần, tuy Tạ Văn Hàm không biết mình đã làm gì, nhưng vừa đi học lại, cậu rất được hoan nghênh, vừa tan học đám bạn học liền vây quanh.

Rất nhanh, đoạn phim đã được cắt nối biên tập tốt, chia làm hai phần, trước tiên phải quảng bá tăng nhiệt, thả ra một hai đoạn ngắn, mà cái quảng cáo công ích kia cũng làm xong, chọn cảnh Tạ Văn Hàm cùng cô bé kia ước đinh học tập cho giỏi thi đậu đại học đế đô.

Mặt mũi của đài quốc gia ai dám không cho? Nhà đài nào mà không nhường ba phần? Huống chi vị trí Long Đầu lão đại vòng giải trí Tịch gia không phải nói không, Tịch Tử Diệp còn là người thừa kế duy nhất của Tịch gia, nó về nhà nói một chút, ông nội bà nội Tịch cưng cháu đâu nói từ chối? 

Quảng cáo công ích xuất hiện, rất nhanh xoát độ tồn tại trên TV.

Mà Tạ Văn Hàm ngôi sao đầu tiên, bằng làn gió này trở nên nổi tiếng!

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro