Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02.Góc nhìn của thư kí Dương

Tôi có một ông chủ tên Thành Tương, anh ta là tổng tài của tập đoàn C, tôi là một trong những bí thư của anh ta.

Thành tổng năm nay 32 tuổi, đẹp trai, nhiều tiền, ít nói ít cười, phụ nữ trong công ti thường gọi anh ta là tổng tài núi băng. Anh ta rất nghiêm khắc trong công việc, theo thống kê từ trước đến nay anh ta đã mắng 44 nhân viên đến mức họ phát khóc, nam nữ có cả. Anh ta là một người cuồng công việc với vẻ mặt cau có mỗi ngày, không biết từ lúc nào mà người giàu lại bất hạnh như vậy.

Trong mắt những người khác, Thành tổng là người sự nghiệp thành công, gia đình viên mãn, nhưng tôi là một trong số thư kí của anh ta nên biết nhiều chuyện hơn một chút, ví dụ như chuyện tổng tài có một tình nhân tên Giang Du.

Giang Du này rất khó lường, gương mặt cũng không quá đẹp, dáng người cũng phổ thông nhưng mấy năm trước ngang nhiên vào biệt thự của giám đốc sống, cùng gia đình ba người của giám đốc chung sống một chỗ. Đúng, thật sự là vợ cả và tình nhân sống cùng nhau nhưng không xảy ra chuyện gì cả. Vỗ tay cho Thành tổng, quá lợi hại!

Này, những người giàu kì quái thật. Tôi nhìn gương mặt như tảng băng của Thành Tương rồi tiếp tục thu thập tài liệu gửi cho anh ấy.

Thành tổng hôm nay tâm trạng rất không tốt, mấy vị trưởng phòng tới hợp đều cúi đầu xem tài liệu, ngón tay vân vê thầm niệm kinh Phật, không một ai dám lên tiếng.

"Bốp" một tiếng, Thành tổng đặt tài liệu xuống, giọng trầm thấp nói câu đầu tiên: "Báo cáo đi, bắt đầu từ trưởng phòng Lưu."

Trưởng phòng Lưu bình tĩnh đứng dậy, đi về phía Thành Tương. Cuộc họp hôm nay giống một trận đấu vậy, mọi người đều cảm thấy sống không bằng chết, tôi đưng sau Thành tổng cũng cảm nhận được khí lạnh tỏa ra. Tôi nghĩ có thể là lại cãi nhau với vợ.

Cuộc họp diễn ra được một nửa, không khí đang rất trầm trọng thì chuông điện thoại trong túi tôi vang lên. Tôi liếc nhanh phần tên rồi nhanh chóng đưa cho Thành tổng, cảm giác như vừa đưa cho anh ta một lọ thuốc hạ huyết áp. Mà xét theo một khía cạnh nào đó thì cuộc gọi này là thuốc hạ huyết áp thật, nhanh chóng dập lửa giận trong người Thành tổng.

Quả nhiên, Thành tổng vừa nhìn thấy tên người gọi, vẻ mặt anh ta đã dịu đi tảng băng hóa thành vũng nước, hiền hòa hơn hẳn, mọi tức giận đều tan biến. Anh ta ra hiệu cho mọi người tiếp tục còn mình tự ra ngoài nghe điện thoại.

Tôi đi ra đóng cửa cho Thành Tương, đi tới cửa đã nghe thấy anh ta nói chuyện với người đầu dây bên kia bằng giọng dịu dàng như gió xuân tháng ba: "Du Du, có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại gọi điện cho anh làm anh sợ quá. Em có chuyện gì nói anh nghe."

Ở đầu dây bên kia là tình nhân của Thành tổng - Giang Du, là trái tim và nốt chu sa trong lòng anh ta. Tôi đã nhìn thấy hai vẻ mặt trái ngược này của Thành Tương đã nhiều năm nhưng vẫn không khỏi cảm thấy giọng điệu nũng nịu của anh ta thật kì quái.

Tiểu yêu tinh của Thành tổng bình thường không hay gọi điện thoại, lúc gọi điện thoại đều là có chuyện quan trọng nên tôi cũng có chút tò mò vì sao cô tình nhân không nhiệt tình bám người này lại gọi đến.

May mắn thay, mẹ tôi đã sinh ra tôi với lỗ tai rất thính, tôi có thể nghe được người đầu dây bên kia nói gì.

Cô ấy nói: "Hôm qua giáo viên của Thành Quỳnh Ngọc có bảo em tới trường một chuyến."

Thành Quỳnh Ngọc là con trai của Thành Tương và người vợ giám đốc của anh ta. Trường học bảo cậu nhóc gọi phụ huynh, thế nào mà lại gọi cho Giang Du này rồi, thế này cũng kì lạ quá.

Thành tổng tay cầm di động, gật đầu: "Ừ, anh biết rồi."

Giang Du có chút lo lắng nói: "Giáo viên nói hoàn cảnh sinh sống của Thành Quỳnh Ngọc không tốt, thằng bé bị áp lực tâm lí rất lớn. Em đọc bài văn của thằng bé viết rồi, nó viết ở nhà anh luôn cãi nhau cùng Giản Trinh, điều này sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến con trẻ."

Thành tổng không ngừng gật đầu: "Đúng đúng, Du Du vất vả rồi, em đến trường không bị ai nói nặng chứ?"

Giang Du: "Không có, cô giáo rất tốt."

Thành tổng lại hỏi: "Bây giờ đã hai giờ chiều rồi, em ăn cơm chưa?"

Giang Du: "Vừa mới ăn chút chút."

Thành tổng tiếp tục quan tâm hỏi han: "Em ăn gì đó? Phải chú ý ăn uống đủ dinh dưỡng chứ, có phải hôm nay em lại đóng cửa phòng vẽ tranh không ra ngoài đúng không? Phải chú ý sức khỏe nha, anh không ở nhà em cũng lại không ra ngoài vận động, như vậy không tốt đâu."

Giang Du không bận tâm đến sự quan tâm của Thành tổng, kiên quyết quay lại đề tài cũ, hơn nữa còn chỉ ra trọng điểm vấn đề: "Em đang nói với anh chuyện của Quỳnh Ngọc, anh và Giản Trinh đừng cãi nhau nữa."

Thành tổng không nói gì.

Giang Du ở đầu kia điện thoại giọng cao hơn một tông: "Nếu hai người lại cãi nhau, em sẽ dọn ra ngoài sống."

Sau đó, điện thoại bị ngắt rồi...

Phía đầu bên này, tôi và Thành tổng ngây ngốc nhìn nhau, Thành tổng cũng không nghĩ là Giang Du sẽ thật sự nổi giận. Thế kia cũng được xem là nổi giận rồi đi, trước đây tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nói nặng một câu.

Thành tổng cầm điện thoại ngơ ngác một hồi rồi mới phản ứng lại, điện thoại rơi xuống đất "bang" một cái, anh ta nhanh chóng nhặt lên, do dự không biết có nên gọi lại hay không. Thấy tôi đứng làm cảnh ở một bên, anh ta thế mà lại hỏi ý kiến tôi: "Tiểu Dương, cậu nói xem có phải Giang Du tức giận rồi không?"

Tôi nên trả lời thế nào đây... Tôi gật đầu, thận trọng nói: "Có lẽ vậy."

Thành tổng nắm lấy tóc, bộ dạng nhìn giống một thanh niên lần đầu làm bạn gái tức giận, không biết phải làm gì: "Làm sao bây giờ, cô ấy thật sự tức giận sao? Vì sao lại tức giận, tôi cũng chưa nói gì mà, chuyện cãi nhau cũng không phải một mình tôi sai, Giản Trinh cũng cãi nhau mà."

Tổng tài núi băng cao 1m89 giờ nhìn thật giống một đứa trẻ uất ức.

Sau đó anh ta lại cầm lấy điện thoại di động, hùng hổ hiên ngang, lấy lại tư thế oai phong lẫm liệt của một tổng tài. Tôi nhìn thấy anh ta chuẩn bị gọi cho vợ là Giản Trinh trong khi vẫn không dám gọi cho Giang Du. Quả thực khiến người ta tròn mắt kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro