Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


03.Góc nhìn của thư kí Lý

Cấp trên của tôi là một 'bá đạo tổng tài' tên Giản Trinh, là nữ vương của tập đoàn J mà tôi là một trong những thư kí lâu năm của cô ấy.

Giản nữ vương năm nay 31 tuổi, thân hình nóng bỏng, cao 1m79, khi đi giày cao gót phải cao đến 1m85, mái tóc ngắn nhuộm màu rượu đỏ, thích đi giày cao gót đỏ, khí thế vô cùng, nhân viên trong công ti đều là fan của cô ấy.

Tính cách của Giản nữ vương vô cùng khốc liệt, giống như một ngọn lửa vậy, trên thế giới này không có người đàn ông nào có thể khuất phục được cô ấy bao gồm cả chồng của cô ấy - tổng tài núi băng Thành Tương.

Những nhân viên trong công ti đều cùng chung kẻ địch, cho rằng tổng tài kia cũng tốt nhưng khí thế không sánh được với Giản nữ vương, nếu không phải vì liên hôn thương nghiệp chắc chắn hai người kia cũng sẽ không kết hôn, như vậy nói không chừng bọn họ sẽ còn cơ hội với cô rồi.

Chỉ có tôi, nhìn thấu nhưng không nói, bởi tôi biết Giản nữ vương có một tình nhân. Đúng, là tình nhân. Trên thế giới này không có người đàn ông nào có thể làm Giản nữ vương quỳ gối khom lưng, đúng, bởi người kia là một em gái.

Tình nhân của Giản nữ vương tên Giang Du, tôi đã nhìn thấy cô ấy rất nhiều lần, dung mạo bình thường, dáng người không thể đẹp như Giản nữ vương, tôi không rõ cô ấy thu hút được Giản nữ vương ở điểm nào ngoài việc tính tình tốt và vẽ tranh đẹp. Nhưng Giản nữ vương rất yêu thích cô ấy, thích đến mức khiến người khác phải nổi da gà.

Ví dụ như chiếc áo khoác màu đỏ của Giản nữ vương, cô ấy không bao giờ mặc mà chỉ để ở công ti, thỉnh thoảng ôm lấy hít một hơi, nói rằng có mùi giống Giang Du. Nhìn cô ấy như vậy, ai hiểu rõ thì cho rằng cô ấy say mê tình nhân, ai không biết lại tưởng cô ấy nghiện ma tuý, các triệu chứng gần giống nhau.

Tôi không biết Giang Du chiếm được trái tim Giản nữ vương bằng cách nào, chỉ biết cô ấy đã chuyển đến sống cùng biệt thự với gia đình ba người Giản nữ vương và Thành tổng từ vài năm trước.

Hồi trước tôi còn tưởng rằng Thành Tương sẽ không bao giờ cho phép người Giản Trinh ngoại tình cùng được yên ổn, ai biết rằng chính Thành Tương cũng bị Giang Du mê hoặc. Ba người này ai đội nón xanh ai cũng không rõ, mối quan hệ này cũng đủ hỗn loạn rồi.

Phải nói, ngay cả con trai của Thành tổng và Giản nữ vương - đứa nhóc Thành Quỳnh Ngọc trầm mặc ít nói cũng đối xử với Giang Du rất tốt, coi cô ấy như mẹ mình. Có lần tôi đến biệt thự đưa nguyên liệu nấu ăn cho Giản nữ vương để cô ấy tự tay làm bánh sinh nhật cho Giang Du. Phòng bếp lúc đó rất hỗn loạn, Giản nữ vương và Thành tổng đều cố gắng hết sức làm bánh tặng Giang Du, cả Thành Quỳnh Ngọc cũng vậy, cậu bé cẩn thận viết chữ "Chúc Giang Du sinh nhật vui vẻ", còn vẽ thêm mấy đóa hoa bên cạnh.

Tôi trông thấy cảnh tượng nữ vương tàn bạo vội vàng bóp kem ở một bên, lại trông thấy tổng tài núi băng nhiệt tình đánh trứng một bên, lại trông thấy thằng bé kiêu ngạo Thành Quỳnh Ngọc tỉ mỉ vẽ hoa. Tuy trên mặt không bộc lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng tôi đã muốn quỳ xuống bái cô gái thoạt nhìn vô hại - Giang Du, cầu cô ấy nhận tôi làm đồ đệ.

"Cái gì? Anh thử nói thêm một câu nữa đi?"

Linh hồn đang bay trên trời của tôi vội vàng quay về cơ thể. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Giản nữ vương bước ra từ thang máy, chắc cô ấy vừa đi ăn với khách hàng về, áo choàng vắt hờ hững trên vai, một tay cầm điện thoại, một tay cầm điếu thuốc. Không biết người ở đầu dây bên kia là ai nhưng mặt Giản nữ vương đầy khó chịu như thể gặp phải tình địch vậy. Từ từ, chẳng lẽ đầu bên kia thật sự là Thành tổng sao?

Trong những giây tiếp theo, Giản nữ vương đã xác thực suy đoán của tôi, cô ấy trả lời điện thoại một cách mỉa mai: "Cãi nhau có phải lỗi của tôi đâu? Tính khí anh hẹp hòi hơn lỗ đ.í.t ấy, lần đó tôi cùng Du Du đi chơi, anh thì chưa từng làm vậy sao? Tôi đều nhịn anh, anh còn muốn thế nào? Lúc đó anh một mực muốn cãi nhau với tôi, bây giờ Du Du tức giận, tôi mặc kệ, rõ ràng là anh có lỗi nhiều hơn."

Xem ra Giản nữ vương thật sự tức giận rồi, những lời thô tục đều nói ra được. Tôi vừa sắp tài liệu vừa vểnh tai nghe cô ấy gọi điện.

Hình như hai người họ cãi nhau vì vấn đề cãi nhau, hình như là Giang Du tức giận. Haha, người chưa bao giờ tức giận Giang Du thật sự đã tức giận ư? Cái này hiếm nha!

Tôi còn muốn nghe nhiều hơn nhưng Giản nữ vương đã đi đến cuối phòng, đá văng cánh cửa cái "rầm", sau khi cánh cửa đóng lại thì âm thanh cũng nhỏ hơn. Tiếng lộp cộp của giày cao gót biến mất, tôi cùng mấy bí thư nhìn nhau, bắt đầu mở chế độ tám chuyện.

"Mọi người có cảm thấy Giản nữ vương và Thành tổng như hai đứa trẻ đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau không?"

"Có có."

Tôi bình tĩnh đẩy mắt kính, bình tĩnh đánh một câu vào khung chat: "Hahahaha tôi cảm thấy hai người họ đều đang sợ hãi muốn chết. Cười chết mất rồi~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro