🍑 Chương 1.2 🍑

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Miahem

Ngoan ngoãn mà ôm đầu, ngồi xổm bên chân tường.

Ánh mắt Phó Tri Duyên liếc qua người cô gái đang mặc váy ngắn, bên trong lộ ra một mảng quần an toàn màu trắng, lông mày khẽ cau lại, giọng nói như gió, bất đắc dĩ: "Không cần phải ngồi xổm."

"Ồ!" Diệp Gia nghe lời gật đầu, đứng dậy dựa vào vách tường.

Phó Tri Duyên chỉ vào chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ trước mặt: "Ngồi chỗ đó."

Diệp Gia bước từng bước nhỏ, ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đẩu gỗ nhỏ đặt ngay đối diện với Phó Tri Duyên, cô tiếp tục lén lút nhìn anh, càng nhìn thì mặt càng nóng.

Đã bao nhiêu năm rồi?

Diệp Gia giơ tay ra đếm tính nhẩm, khi đó, cô mới mười ba tuổi, và bây giờ cô đã 22 tuổi.

Đã chín năm.

Xem ra anh hoàn toàn không nhớ đến cô! Hoặc là... Khi đó, cô còn quá nhỏ.

"Tôi đẹp sao?" Giọng nói trầm thấp, âm cuối nhẹ nhàng giương lên một chút.

Diệp Gia đang đắm chìm trong sắc đẹp, không kịp lấy lại tinh thần.

Chỉ thấy Phó Tri Duyên hơi ngước mắt, nhìn về phía cô, nhìm chằm chằm cô một lát.

Ửng đỏ từ gương mặt uốn cong một đường, vòng đến bên tai.

Cô hoảng sợ, liên tục gật đầu, lại phát hiện có gì đó không ổn, anh rất nghiêm túc, sẽ không cùng cô nói giỡn, Diệp Gia lại cuống quít lắc đầu.

Gật đầu rồi lại nhanh chóng lắc đầu, tựa hồ có hơi choáng váng, trái tim cô bối rối, gian nan mà nuốt nước bọt, đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, bóng cây lay động.

Một tiếng rên nhỏ không dễ nghe thấy, anh tiếp tục công việc đang làm, không hề để ý tới cô.

"Xin hỏi vị này... đội trưởng, tôi... tôi nên xưng hô như thế nào với anh đây?" Diệp Gia ngày thường mồm miệng khéo léo, nhưng giờ phút này ngay cả lời nói cũng nói không rõ, lắp ba lắp bắp, nơm nớp lo sợ.

Ánh mắt Phó Tri Duyên vẫn như cũ dừng ở đống tài liệu trên tay, tùy tiện nói: "Họ Phó."

Ngắn gọn xúc tích, một chữ cũng không chịu nhiều lời.

"À, đội trưởng Phó, tôi tên là......"

Diệp Gia còn không kịp nói ra tên của mình, Phó Tri Duyên đã ngắt lời cô với giọng điệu lạnh lùng: "Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi có thời gian tán gẫu với cô?"

Diệp Gia ngậm miệng, gian nan mà nuốt nước miếng lần nữa, lời nói lãnh đạm và vẻ mặt lạnh như băng của anh trực tiếp dập tắt ngọn lửa nhỏ bắt đầu nhen nhóm trong lòng cô. Cục cảnh sát không phải lần đầu tiên cô vào, nhưng là lần đầu tiên cô thấy một đội trưởng hung dữ và vô cảm như vậy.

Cô thậm chí không dám nói thêm gì nữa.

Đêm yên tĩnh, trầm mặc một cách mỹ lệ.

Đoạn Hiểu Quân hoảng loạn mà đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Diệp Gia bị phạt ngồi ở trên băng ghế nhỏ, mới xem như thở dài nhẹ nhõm thật mạnh một hơi, đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Quả nhiên, Phó Tri Duyên đầu cũng không nâng, giọng nói lạnh lùng: "Rời khỏi vị trí mà không xin phép?"

"Là tôi sơ suất, nha đầu này thật sự quỷ quái, đội trưởng Phó, đã gây thêm phiền toái." Đoạn Hiểu Quân khẽ cúi đầu xin lỗi với anh.

Phó Tri Duyên quét nhìn Diệp Gia một cái, không nhìn thấy vẻ tinh quái đâu cả, nhưng thật ra cảm giác... ngu ngơ, ngốc nghếch.

Đoạn Hiểu Quân đi tới, nắm lấy cổ áo Diệp Gia, tức giận nói: "Giở trò với tôi đúng không!"

"Không có!" Diệp Gia làm bộ ủy khuất, thoáng nhìn thấy gói băng vệ sinh dùng ban đêm trong tay Đoạn Hiểu Quân, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Phó Tri Duyên cũng nhìn về đây

Rất xấu hổ!

Diệp Gia mặt đỏ lên, Đoạn Hiểu Quân trực tiếp đem băng vệ sinh ném vào trong tay cô: "Không phải tới tháng sao? Đi đổi đi!"

Cầm chặt gói băng vệ sinh trong tay, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cô sắp khóc đến nơi.

"Bây giờ mới biết xấu hổ?" Đoạn Hiểu Quân tuy rằng mềm lòng, nhưng là tính tình lại rất cáu kỉnh, biết thiếu chút nữa làm người ta trốn thoát, càng thêm tức giận: "Lừa lão tử đi mua băng vệ sinh cho cô, cô gái à, làm sao không biết xấu hổ như vậy."

Giờ khắc này, Diệp Gia hận không thể đào cái hố chui đầu vào.

Phó Tri Duyên lại nhàn nhạt mà mở miệng: "Cô ấy đã phạm tội gì?"

Không biết là cố ý hay vô tình, anh ngắt đi lời nói của Đoạn Hiểu Quân, cũng làm dịu tình thế khó xử cho Diệp gia.

"Ở quán bar chơi trò tống tình tống tiền*, sau đó bị người ta báo án, mô tả ngoại hình, đặc điểm. Tôi thậm chí không cần vẽ chân dung, liền biết là mấy tay lỏi đời này ngựa quen đường cũ." Đoạn Hiểu Quân hầm hừ mà nói: "Mấy cô cậu nhóc con này, đã bị bắt vào đây nhiều lần rồi, tiền lấy được không nhiều lắm, định không được tội lớn, chỉ giam giữ mấy ngày liền thả ra, chính là dạy mãi không sửa."

(*Nguyên văn là 仙人跳, có nghĩa là trò tống tiền bằng cách giả vờ yêu đương lên giường, như mấy trò vờ làm gái mại dâm rồi lúc lên giường đột nhiên có một người đàn ông xông đến tự nhận mình là chồng cô gái đó, bắt người kia phải đưa tiền mới thả đi.)

Theo lời Đoạn Hiểu Quân nói, ánh mắt Phó Tri Duyên lại rơi trên người Diệp Gia, lúc này, ánh mắt mang theo vài phần nhạt nhẽo, nhưng thật ra cũng không có gì đặc biệt, dù sao ở cảnh đội, dáng vẻ nào của mấy kẻ vô sỉ, anh đều đã nhìn quen... Diệp Gia vùi đầu càng ngày càng sâu, chỉ vì bị anh liếc nhìn như vậy, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên sự mất mát.

Phó Tri Duyên không nói chuyện nữa, tiếp tục xem tập tài liệu trong tay, Đoạn Hiểu Quân cảm kích biết điều mà đem Diệp Gia mang ra ngoài, đóng cửa lại, hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: "Hôm nay gặp phải đội trưởng Phó, cô thật là xui xẻo nha."

"Anh Đoạn, trước kia vì sao tôi chưa từng nhìn thấy cảnh sát đẹp trai đến thế ở cục cảnh sát vậy?" Diệp Gia một bên bị hắn xô đẩy bước đi, cười nham nhở cùng hắn hỏi chuyện.

"Ai là anh của cô, nghiêm túc một chút đi!" Đoạn Hiểu Quân quát lớn.

"Hôm nay rơi vào tay của đội trưởng Phó, tôi tâm phục khẩu phục" Diệp Gia lập tức thẳng thắn hỏi rõ: "Không biết đội trưởng Phó là thần thánh phương nào, thế nhưng khiến người khác kinh sợ như vậy!"

"Hừ, Phó Tri Duyên cũng không phải là cảnh sát bình thường. Anh ấy là đội trưởng đội điều tra tội phạm và là giáo sư tâm lý tội phạm của trường cảnh sát. Anh ấy thường rất bận rộn và chỉ đến khi có vụ án."

Đào Địch còn tỉnh, thấy Diệp Gia trở về, vội vàng ngồi dậy hỏi: "Đi ra ngoài lâu như vậy? Mình còn tưởng rằng cậu thật sự chạy mất."

Diệp Gia ngồi trở lại mép giường, ngơ ngác mà lắc đầu, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, tự lẩm bẩm một mình: "Thì ra anh ấy tên là Phó Tri Duyên ."

Nụ cười càng ngày càng sâu

"Ngốc sao?" Đào Địch sờ đầu Diệp Gia, hít hà một hơi, kinh hô: "Ngoan nào, cậu không có bị tra tấn thân thể hay tinh thần gì chứ?"

Diệp Gia xoay đầu, nhìn Đào Địch, đôi mắt sáng ngời như ánh sao trời "Còn nhớ trước kia mình từng nói với cậu, bảy năm trước, mình có một người bạn cùng vào sinh ra tử."

"Ừm, nhớ chứ." Đào Địch gật đầu, hơi nhíu mày: "Sao đột nhiên lại nói chuyện này."

"Mình vừa mới gặp được anh ấy."

Đào Địch vẻ mặt khó có thể tin: "Có thật không? Mình còn tưởng rằng là cậu bịa chuyện!"

P/s: Truyện này mình không có chương lưu trữ trước như truyện Chú, anh... nên mình edit được bao nhiêu sẽ đăng luôn. Và điều quan trọng phải nói là mình chưa beta và cũng không đủ thời gian beta lại nên nhờ mọi người có gì cmt góp ý nhé. Cảm ơn mọi người, mong những dấu vote ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro