Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khúc Kim Tích làm kiểm tra toàn thân, kết quả là có bị thiếu máu, ngoài ra không có vấn đề gì, điều này tức là nguyên nhân cô biến thành động vật rất có thể không phải do thân thể, cũng có khả năng là trình độ y học hiện nay không kiểm tra ra.

Trải qua việc đột nhiên biến thành mèo thành rùa, Khúc Kim Tích có cảm giác, có lẽ một ngày, một lúc nào đó, cô lại đột nhiên biến thành động vật nhỏ.

Nhận thức này thực sự khiến cô không cao hứng nổi.

Thứ đồ chơi này chính là một quả bom hẹn giờ, sau khi biến thành động vật, mạng nhỏ của cô liền lập tức cảm nhận được uy hiếp. Quan trọng nhất chính là, Thẩm Thính cho cô hai cơ hội thử kính, vốn dĩ cô định chọn gameshow, giờ đành phải ngâm nước nóng*.

Ngâm nước nóng: bị nhỡ, phải gác lại.

Cô đi tham gia chương trình thực tế, nhiều máy quay hướng về phía mình như thế, nếu đột nhiên biến thành động vật trước mắt bao nhiêu người, cô liền cách ngày over không xa.

Nhưng không làm việc, chẳng lẽ ngày nào cũng chờ ở nhà, chờ đợi không biết khi nào lại biến thân? Đến lúc đó không biết cô có còn sống hay không.

Khúc Kim Tích đau đầu, cực kỳ đau.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa ra một kết luận ―― nàng cần phải có một người giám hộ, mà cái người giám hộ này, nhìn thế nào cũng thấy Thẩm Thính thích hợp nhất.

Cha mẹ nguyên chủ đã mất, được bà nội nuôi lớn, bà nội chính là mối tình đầu của ông nội Thẩm, cũng đã qua đời vì bị chết.

Nguyên chủ có thói quen viết nhật ký, mấy cái này đều do Khúc Kim Tích tìm được trong nhật ký của nguyên chủ, nói cách khác, cô không có người thân nào khác.

Nhưng lại có hai người bạn, một người ở nước ngoài, mấy tháng rồi không liên lạc, người còn lại đã từng đoạt vai diễn của nguyên chủ, hai người đã trở mặt, hiện tại đối phương lăn lộn tốt hơn cô nhiều.

Lại nói tiếp, nguyên chủ cũng quá thảm, cho dù đã kết hôn với Thẩm Thính, toàn bộ Thẩm gia cũng chỉ có ông nội Thẩm thích Khúc Kim Tích, những người khác đều xem cô là một món đồ, còn là một món đồ phải cấp phí sinh hoạt hàng tháng.

Đối với bọn họ mà nói, Khúc Kim Tích có thể gả vào Thẩm gia, đã phải thắp nhang cảm ơn trời đất rồi, những cái khác đừng cần nghĩ đến.

Mà bắt Tẩm Thính cưới Khúc Kim Tích cũng đã thiệt thòi cho anh, bởi vậy ông nội Thẩm cũng không nhúng tay quá nhiều, mong muốn của ông rất đơn giản, chỉ hy vọng hai người có thể ở chung thật tốt, đến khi có cảm tình, với tính cách của Thẩm Thính, tất nhiên sẽ chăm sóc tốt Khúc Kim Tích.

Đáng tiếc nguyên chủ quá nóng vội.

Khúc Kim Tích ngã người nằm lên trên giường, nghĩ mãi không ra.

Cô đã trở về biệt thự, hai ngày này tất cả đều bình thường, hiển nhiên Thẩm Thính cũng băn khoăn giống cô, khi cô nói với Thẩm Thính mình muốn tham gia chương trình thực tế, anh không cự tuyệt, nhưng cũng không đồng ý, chỉ nói: “Đợi mấy ngày nữa rồi nói.”

Khúc Kim Tích biết, Thẩm Thính là muốn thử xem mấy ngày này cô có biến thân nữa hay không.

“A a a a a.” Cô trùm chăn lại lăn một vòng, sau khi phát tiết xong, cả người đều sảng khoái hơn rất nhiều.

Kệ đi, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Khúc Kim Tích chui ra khỏi chăn, cái bụng đói meo đang âm ĩ kháng nghị, Khúc Kim Tích vén lại đầu tóc bù xù bước xuống giường, dân dĩ thực vi thiên, trước tiên lấp đầy bụng đã rồi tính.

Dân dĩ thực vi thiên (thành ngữ): dân lấy ăn làm trời.

Hai ngày này chờ ở nhà, cô vẫn luôn ăn cơm hộp, hôm nay liền quyết định ra ngoài mua chút rau về tự làm, còn về phần liệu có đột nhiên biến thân hay không, mặc cho số phận.

Cũng không thể vì một nguyên nhân không xác định, liền ở mãi trong nhà không ra khỏi cửa được.

Nghĩ như vậy, Khúc Kim Tích lập tức có cảm giác mình sống không được lâu nữa, nếu như vậy, nên hưởng thụ cuộc sống này nhiều chút.

Biệt thự có khu để quần áo riêng, chỉ là quần áo bên trong cũng không nhiều ―― lúc kết hôn với Thẩm Thính, Thẩm gia phái người đưa đến đây, kiểu dáng rất đoan trang, nguyên chủ không thích loại quần áo này, lặng lẽ bán second hand.

―― Khúc Kim Tích đọc được trong nhật ký.

Khúc Kim Tích chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một cái váy dài màu vàng nhạt, thay một đôi giày trắng, lại đội mũ lên, nhìn người nộn đến có thể véo ra nước trong gương, cô hài lòng cong môi.

Trong điện thoại của nguyên chủ có không ít ảnh selfie, nhưng tấm nào cũng trang điểm loá mắt, làm hỏng một khuôn mặt đẹp không tì vết như vậy.

Chuẩn bị xong, Khúc Kim Tích cầm túi xách ra ngoài.

Cùng lúc đó, Thẩm Thính lại nhận được điện thoại của ông nội Thẩm, trong điện thoại ông rất vui vẻ: “Tiểu Thính, dạo này con có thường xuyên gặp Kim Tích không?”

Thẩm Thính trầm mặc.

Ông lão ha hả cười rộ lên, chỉ nghĩ đến lời khuyên lúc trước của mình có tác dụng, Thẩm Thính bắt đầu chủ động tiếp xúc với Khúc Kim Tích, đây là chuyện tốt.

“Bình thường con làm việc bận rộn, lại sống trong chung cư ở trung tâm thành phố, Kim Tích thì lại ở Thịnh Cẩm Loan, dù sao cũng hơi xa, con bé đi làm cũng không tiện.”

Thẩm Thính biết kế tiếp ông nội Thẩm muốn nói gì.

Quả nhiên ――

“Nếu không con để Kim Tích vào chung cư ở đi?” Ông thừa biết, mấy hôm trước cháu trai mình đưa Kim Tích về chung cư, người ông âm thầm an bài tận mắt nhìn thấy Khúc Kim Tích rời khỏi chung cư của Thẩm Thính.

Ông nội Thẩm kích động.

Thẩm Thính nói: “Con sẽ suy nghĩ thêm.”

Câu trả lời này lập tức làm ông nội Thẩm thỏa mãn, ông không dám ép quá chặt, nhỡ đâu lại phản tác dụng, dặn dò thêm vài câu, ông nội Thẩm vui mừng hớn hở cúp điện thoại.

Cảm thấy không lâu nữa mình sẽ được ôm chắt trai, ông phải sống thật tốt, sống đến ngày được ôm chắt trai.

Thẩm Thính bước đến chỗ cửa sổ sát đất có tầm nhìn rộng, một lát sau, anh phân phó Tần Tang: “Gọi Lưu Nguyên Thuật đến đây.”

Một lát sau, một người mặc đồ đen đẩy cửa bước vào, hắn là một trong những vệ sĩ của Thẩm Thính, khi Thẩm Thính tham dự những hoạt động nhiều người, hắn sẽ theo bên người bảo vệ anh.

“Tiên sinh, có chuyện gì sao?” Lưu Nguyên Thuật mặt vô cảm, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy một tia thấp thỏm trong mắt hắn.

Thẩm Thính ngước mắt lên nhìn hắn: “Nghe nói anh mua phòng cưới?”

Lưu Nguyên Thuật gật đầu, hắn đã từng học võ, lúc trước làm bảo vệ của một công viên giải trí, nhờ một sự cố ngoài ý muốn nên hắn mời từ bảo vệ trở thành vệ sĩ của Thẩm Thính.

Làm vệ sĩ cho minh tinh, tiền kiếm được so với khi làm bảo an cách nhau một trời một vực, huống chi tuy Thẩm Thính nhìn rất lạnh lùng, không dễ ở chung, nhưng đối xử với người bên cạnh rất tốt, tiền lương lại cao, ngày lễ ngày tết cũng sẽ cho thêm bao lì xì và lễ vật.

Trước khi làm vệ sĩ của Thẩm Thính,  Lưu Nguyên Thuật cũng đã yêu đương vài lần, bên nữ đều ghét bỏ hắn không có bản lĩnh lại không có tiền, không thể thành công.

Sau khi trở thành vệ sĩ, kinh tế sung túc hơn, đi theo Thẩm Thính lại được mở mang kiến thức, sau đó, trong một bưởi họp mặt fans của Thẩm Thính, hắn với một vị fans ưng ý nhau.

Hiện giờ hai người đã bàn tới giai đoạn cưới hỏi rồi.

“Chúc mừng.” Thẩm Thính nói.

Lưu Nguyên Thuật vui vẻ, sắp kết hôn, tất nhiên là nên cao hứng.

Thẩm Thính nhìn hắn một cái, ánh mắt rất trầm.

Lưu Nguyên Thuật tính tình chất phác, không thích nói nhiều, nhưng khi hắn hung lên thì cũng chấn trụ được cả một vùng.

Hắn đã cứu Thẩm Thính.

Trong một sự kiện, một người đàn ông nổi danh điên cuồng vọt vào, trong tay cầm một con đao nhỏ, hiện trường lại người nhiều, muốn tránh cũng không có chỗ mà tránh, lúc đó Lưu Nguyên Thuật che trước người Thẩm Thính, cánh tay bị đao đâm trúng.

Đây cũng là lý do Thẩm Thính tương đối ưu đãi với hắn hơn.

“Nếu đã kết hôn, cũng nên chăm lo cho gia đình hơn, chỗ tôi đã có bọn Mộc Thần.” Thẩm Thính nhàn nhạt nói.

Lưu Nguyên Thuật không thể tin được, hắn lại không ngu, ẩn ý là Thẩm Thính muốn đuổi việc hắn.

Hắn muốn nói gì đó, lại cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, cuối cùng vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng cả nửa ngày, rốt cuộc cũng nói ra: “Vì sao?”

Bất kỳ ông chủ nào đuổi việc công nhân, cũng phải cho một lý do chứ.

Thẩm Thính không muốn nhiều lời, Tần Tang kéo Lưu Nguyên Thuật ra ngoài, hắn hiểu rõ tính tình Thẩm Thính, anh không giải thích, là không muốn khiến Lưu Nguyên Thuật khó chịu, tình nguyện để hắn oán trách cũng không sao.

Nhưng hắn cần phải giải thích cái gì thì vẫn phải giải thích, hắn nhìn Lưu Nguyên Thuật, trầm giọng nói: “Việc tiên sinh kết hôn với Khúc tiểu thư rồi lại ly hôn, có phải anh nói cho vị hôn thê của anh không?”

Lưu Nguyên Thuật biến sắc, hoảng loạn nói: “Tôi không phải cố ý nói ra, lúc ấy tôi uống say, hơn nữa, hơn nữa Hiểu Điền cô ấy cũng sẽ không nói ra ngoài.”

Tần Tang thầm than: Cô ta không chỉ nói, còn gọi điện thoại tới chỗ ông nội Thẩm, làm hại ông lão hôn mê tại chỗ.

Đúng lúc hôm đó Khúc Kim Tích lại gặp tai nạn giao thông biến thành mèo, lúc đó Tần Tang còn tưởng rằng Khúc Kim Tích chủ động muốn ly hôn, lại lặng lẽ quay đầu cáo trạng với ông nội Thẩm, mục đích là muốn vớt chỗ tốt.

“Còn có sáng mùng 8, Khúc tiểu thư rời khỏi chung cư của tiên sinh, anh nhìn thấy sau đó cũng nói cho vị hôn thê của mình đúng không?”

Lưu Nguyên Thuật tái mặt, không nói nên lời.

“Tiên sinh không muốn nói, là không muốn phá hỏng tình cảm giữa anh và vị hôn thê, nhưng với tư cách một người bạn làm việc chung hai năm, tôi không thể không nhắc nhở anh một câu, vị hôn thê của anh là thật sự thích anh, hay là thích cái thân phận vệ sĩ của tiên sinh này của anh.”

Tần Tang từng gặp qua vị hôn thê của Lưu Nguyên Thuật, đối phương là fans của Thẩm Thính, tướng mạo này trong giới giải trí cũng không tính cái gì, nhưng trong những người bình thường cũng được coi là mỹ nữ.

Mà Lưu Nguyên Thuật tuổi đã lớn, nhìn từ ngoại hình thì hai người một chút cũng không xứng đôi.

Rốt cuộc là thật tình hay là giả ý, người khác không có cách nào suy đoán, chỉ có thể nhắc nhở thêm mà thôi.

“Tiên sinh, Lưu Nguyên Thuật đi rồi.” Tần Tang trở về trong phòng.

“Ừ.”

Tần Tang quan sát sắc mặt anh, từ đó có thể đoán được cảm xúc của anh, chẳng hạn như lúc này, hắn có thể cảm giác được Thẩm Thính có chút bực bội.

Trong đầu hắn nhanh chóng xẹt qua tâm trạng của Thẩm Thính khi ở cùng Khúc Kim Tích.

Nghĩ nghĩ, hắn thử nói: “Hay là gọi điện thoại cho Khúc tiểu thư?”

Thẩm Thính chợt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo dọa cho Tần Tang nhảy dựng, bắt đầu hối hận có phải mình nói sai rồi không thì nghe Thẩm Thính nói: “Gọi đi.”

Tần Tang: “……”

Thẩm Thính: “Dùng điện thoại của anh gọi.”

“Được.”

Khúc Kim Tích đang ở trong quán cơm thì nhận được một cuộc gọi lạ, vốn dĩ cô định ra ngoài mua đồ về nấu, nhưng khi đêan nơi thì tự nhiên không muốn làm nữa.

Nấu cơm quá phiền phức, ít nhất cũng phải mất một hai tiếng, mà hiện giờ cô đói đến mức ngực dán vào lưng, thật sự không muốn để bụng rỗng đợi thêm mấy tiếng.

Vì thế cô do dự một chút, chọn một quán lẩu cay có vẻ đông khách, gọi cho mình một nồi lớn.

“Có thể cho thêm ớt a ~”

―― Ngay lúc điện thoại được kết nối, câu này lập tức vang vọng trong văn phòng.

Tần Tang nhìn Thẩm Thính, thấy anh lạnh mặt, cũng không có ý muốn nói chuyện, đành phải mở miệng: “Khúc tiểu thư, tôi là Tần Tang.”

“A ~~ là Tần tiên sinh à.” Khúc Kim Tích rất kinh ngạc, có lẽ là vì lúc biến thành rùa đen được Tần Tang bảo bọc, cô có ấn tượng rất tốt về Tần Tang, hơn nữa nói chuyện với Tần Tang, không có áp lực lớn như khi nói chuyện với Thẩm Thính, “Có chuyện không?”

“Ngài gọi tôi là Tần Tang là được rồi.” Tần Tang không nhận được chỉ thị của ông chủ, đành phải căng da đầu nói, “Bây giờ ngài đang ở ngoài sao?”

“Đúng vậy.” Hình như bị người khác đụng phải, Khúc Kim Tích “ôi” một tiếng, qua vài giây mới tiếp tục nói chuyện, “Ở nhà hai ngày, vừa lo lắng vừa đề phòng, lại chờ tiếp chắc tôi hậm hực chết mất.”

Đối với việc này, Tần Tang không biết phải an ủi thế nào, đành im lặng.

“Có phải Thẩm tiên sinh có việc gì cần tôi làm không?” Khúc Kim Tích không tin Tần Tang lại vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho cô, cô coi Tần Tang im lặng thành khó mở miệng, liền nói, “Không sao đâu, anh cứ nói thẳng đi, chỉ cần có thể làm được, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng không chối từ.”

Cô nào biết đầu bên kia điện thoại không chỉ có mỗi Tần Tang, chỉ là đúng lúc bày tỏ lòng biết ơn của mình với Thẩm Thính cho trợ lý của anh, nói không chừng trợ lý sẽ chuyển lời cho anh thì sao.

Tần Tang: “……”

Thẩm Thính: “……”

Tần Tang nhìn Thẩm Thính, không biết tay anh đã cầm giấy bút từ khi nào, lả tả viết lên giấy mấy chữ rồng bay phượng múa ―― hỏi địa chỉ.

“Bây giờ ngài đang ở đâu?” Tần Tang làm theo.

Xem ra là muốn giáp mặt nói chuyện, Khúc Kim Tích có chút tò mò, nói: “Tôi thêm WeChat của anh, rồi tôi phát định vị cho.”

“Được.” Tần Tang nói, “Khi nào gần  đến tôi sẽ gọi lại cho ngài.”

Sau khi cúp điện thoại, Tần Tang nhận được lời mời kết bạn trên WeChat, sau khi chấp nhận thì Khúc Kim Tích đã phát định vị rồi, bọn họ đang ở công ty, vừa hay, Khúc Kim Tích ở cách công ty khoảng nửa giờ đi đường.

Thẩm Thính đứng dậy, Julie đẩy cửa bước vào, thấy anh định rời đi liền khó hiểu: “Anh định đi đâu à? Chiều nay Đằng Huy tổ chức tiệc mừng, mời anh tham gia.”

Đằng Huy là một trong bốn công ty dẫn đầu trong giới giải trí.

“Đi ra ngoài một chuyến.” Thẩm Thính dừng một chút, “Gửi thời gian qua WeChat cho tôi, chiều nay tôi sẽ qua thẳng đó.”

*

Khúc Kim Tích ngồi ở một cái bàn nằm trong góc, trước mặt là nồi lẩu cay thơm nức mũi, ông chủ cũng quá chân thành, cô nói muốn thêm một chút ớt, trên mặt liền thêm một lớp ớt.

“……” Khúc Kim Tích yên lặng gắp chúng ra.

Ăn một miếng, hương vị rất vừa miệng.

Chỉ chốc lát sau, bàn phía trước liền có hai cô gái ngồi xuống, ban đầu Khúc Kim Tích cũng không chú ý đến họ, nhưng mà hai chữ “Thẩm Thính” chui vào lỗ tai cô, khiến cô không kìm được dựng lỗ tai lên nghe.

Hai cô gái nhỏ hình như đang xem video ngắn, lướt tới video liên quan đến Thẩm Thính, cô gái tóc quăn lập tức hô lên Thẩm Thính quá soái, nhưng lại có chút tiếc nuối: “Rõ ràng trong phim cười ngọt ngào như vậy, sao ngoài đời lại không cười chứ, anh ấy cười rộ lên thật sự quá đẹp.”

Cô bạn tóc thẳng nói: “Cậu không cảm thấy anh ta rất lạnh nhạt à? Nghe nói anh ta còn không giao lưu với fans nữa kìa, còn nói thẳng sẽ không ký tên cho fans, đến chụp ảnh chung cũng không cho.”

“Lạnh nhạt chỗ nào, đây là khốc!” Cô gái tóc quăn lập tức quên mới vừa rồi mình cũng đang tiếc nuối vì idol không cười, lập tức bảo vệ idol nhà mình, “Hơn nữa tính cách của Thẩm Thính chính là như vậy, mới không phải lạnh nhạt, anh ấy không ký tên không chụp ảnh là vì không muốn các fan muốn có chữ ký khác bị lừa.”

“Có vài người chuyên môn bán chữ ký của minh tinh, lần trước có fans đăng Weibo nói  mình bị lừa. Có người nói trong tay hắn có chữ ký của Thẩm Thính, dùng giá cao bán đi, sau khi fans mua được liền phát hiện đó căn bản không phải chính chủ ký, mà là bắt chước, còn bắt chước không giống.”

“Làm hại Thẩm Thính bị người ta mắng.” Cô gái tóc quăn đầy mặt đau lòng.

Khúc Kim Tích nghe được liền cứng lưỡi, đây chắc là fan chân chính rồi.

“Được rồi.” Cô gáu tóc thẳng lắc đầu, thuận miệng nói, “Cậu thích anh ta như vậy, nếu anh ta yêu đương, vậy cậu phải làm sao?”

“Đương nhiên là chúc phúc cho anh ấy rồi, tuy rằng đau lòng, nhưng anh ấy cũng không còn trẻ nữa, nên yêu đương đi thôi. Tớ có thích một minh tinh khác, cũng tầm tuổi anh ấy, người ta đều định sinh đứa thứ hai rồi, siêu hạnh phúc luôn.”

Khúc Kim Tích cúi đầu cười không khép được miệng, có xúc động muốn ghi âm lại, sau đó gửi cho Thẩm Thính, để anh nghe xem fans nhọc lòng với đại sự đời anh như thế nào.

“Nói đến cái này tớ liền tức, Khúc Kim Tích thật không biết xấu hổ……”

Phốc ――

Khúc Kim Tích đang nghe trộm thì thình lình nghe được tên mình, nhất thời không để ý, bị sặc một miếng ớt, tóc cô gái quăn nghe thấy tiếng ho kinh thiên động địa phía sau, bị hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy một cô gái cúi đầu không nhìn rõ mặt, hảo tâm hỏi: “Không sao chứ? Có cần giúp gì không?”

Kinh thiên động địa: long trời lở đất.

Nếu để cô ấy nhìn thấy “Khúc Kim Tích không biết xấu hổ” ở trước mặt mình, còn không bùng nổ chắc?

Khúc Kim Tích vừa cúi đầu làm dịu, vừa giơ tay lên vẫy vẫy, tỏ vẻ không có việc gì.

Cô gái tóc quăn lại quay trở lại, tiếp tục đề tài vừa rồi với bạn mình.

“Trước mắt bao người cư nhiên nhào về phía Thẩm Thính? Đầu óc cô ta có bệnh à? Dù gì cũng là một diễn viên tuyến mười tám đấy, cư nhiên không biết xấu hổ dùng cách này để cọ nhiệt Thẩm Thính, hơn nữa còn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của anh ấy,, quả thực có bệnh!”

Cô gái tóc thẳng cảm thán: “Ách…… Giới giải trí thật là nhiều nhân tài.”

“Lại đúng quá, nếu có cơ hội gặp Khúc Kim Tích, tớ liền mắng chết cô ta.”

Khúc Kim Tích: “……”

Cô lặng lẽ cầm kính râm để trên bàn lên đeo vào, cũng may cô ăn sắp xong rồi, Khúc Kim Tích cầm lấy túi xách, thuận tiện đè vành nón xuống, đứng dậy rời đi.

Bên cạnh là tiệm trà sữa, Khúc Kim Tích mua một ly trà sữa, chuẩn bị tùy tiện đi dạo xung quanh, lúc đi ngang qua một cái cửa hàng, cô lơ đãng nhìn vào bên trong, ánh mắt dừng trên một con gấu bông nhỏ.

Con thú bông này đại khái là dựa theo Thẩm Thính làm ra, ngũ quan rất giống, nhưng lại là phiên bản chibi, thoạt nhìn khá ngây thơ chất phác.

Khúc Kim Tích hơi ngứa tay, chân không chịu khống chế mà đi vào.

Khi đi ra, trong tay cầm thêm một cái hộp, bên trong là Thẩm Thính chibi, tốn của cô 300 đồng bạc.

Nhớ lại lúc mình biến thành một con rùa đen, bị Thẩm Thính khi dễ, Khúc Kim Tích nhéo cổ Thẩm Thính chibi, tàn sát bừa bãi, cảm giác sảng khoái hơn nhiều.

Về nhà liền treo nó lên!

Đi một lúc, cô tìm một cái ghế ngồi nghỉ chân, lướt di động, xem xét búp bê bản chibi, thời gian lặng lẽ qua đi.

Trước mắt đột nhiên có bóng người xuất hiện, Khúc Kim Tích ngẩng đầu.

Kinh ngạc, vậy mà lại là hai cô gái trong tiệm lẩu cay.

Nàng lập tức kéo kính râm trên đỉnh đầu xuống, nhưng đã chậm.

“Cô là…… Khúc Kim Tích?” Giọng điệu cô gái tóc quăn còn mang theo chút do dự.

“Không phải.” Khúc Kim Tích nhanh chóng phủ nhận, cô đứng dậy muốn rời đi, cô gái tóc quăn nữ theo bản năng duỗi tay ngăn lại, tay còn lại giơ điện thoại lên.

Khúc Kim Tích lập tức che mặt lại, động tác này càng làm nữ sinh tóc quăn chắc chắn hơn: “Cô chính là Khúc Kim Tích!”

“……” Khúc Kim Tích dứt khoát gỡ kính râm xuống, thoải mái hào phóng thừa nhận, “Phải, là tôi.”

Cô gái tóc quăn sửng sốt, cô với bạn mình liếc nhau, trong mắt hình như có nghi hoặc, nói: “Ai, trông cô cũng không giống trên mạng lắm, còn…… Khá xinh đẹp.”

Quả thực như hai người khác nhau so với video trên mạng.

Khúc Kim Tích: “???”

Không phải nói có cơ hội gặp sẽ mắng cô sao?

Mắng chửi người thì sẽ không, cô gái tóc quăn đối diện với một khuoin mặt như vậy, ma xui quỷ khiến nói một câu: “Tốt xấu gì cô cũng là một diễn viên, lớn lên cũng không tồi, nỗ lực một chút có khi lại có thể nổi tiếng. Đừng quấy rối Thẩm Thính nữa, như vậy quá low, chẳng những không chiếm được chỗ tốt, lại còn bị mắng, việc gì phải thế.”

Khúc Kim Tích thấy vẻ mặt chính nghĩa của cô ấy, nhịn không được nói: “Tôi nói tôi không có quấy rầy anh ấy, cô có tin không?”

Vẻ mặt cô gái tóc quăn lộ ra biểu cảm “cô lừa ai vậy”.

Khúc Kim Tích nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi là vợ anh ấy, gần gũi anh ấy sao có thể coi là quấy rầy chứ.”

“……” Có lẽ cô gái tóc quăn cô cảm thấy nữ diễn viên tuyến mười tám này quá vô sỉ, liền tức giận, kéo bạn mình giận đùng đùng rời đi.

Khúc Kim Tích thu phục “kẻ địch” không cần vũ khí, thần thanh khí sảng, không ngờ trượt tay một cái, Thẩm Thính chibi trong tay liền rơi xuống đất, lăn về phía trước nhanh như chớp.

Cô lập tức quay người lại nhặt, một đôi giày da sạch sẽ chui vào tầm mắt, ngăn con búp bê lại.

Chợt thấy không đúng, ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt lạnh lẽo quen thuộc, lần này cô phản ứng rất nhanh, lập tức cười ngọt ngào: “Thẩm tiên sinh, sao anh lại đến đây? Ở đây nhiều người, coi chừng bị nhận ra.”

Thẩm Thính giống nó, đều đội một cái mũ, anh nhặt Thẩm Thính chibi lên, ánh mắt lướt qua, chỉ thấy búp bê nhỏ ngây thơ chất phác, bị người khác vẽ thêm hai cái ria mép, ngay lập tức thành vẽ rồng điểm mắt*, khiến con búp bê trở nên vừa xấu vừa dễ thương.

Vẽ rồng điểm mắt (thành ngữ): chỉ cần chấm phá thêm ở một chỗ quan trọng sẽ làm cho táp phẩm càng thêm sinh động, có hồn.

Đại ca, đây là anh đấy.

Khúc Kim Tích hận không thể chặt đứt tay mình, vì sao lại nghĩ không thông đi vẽ thêm hai cái ria mép, đã thêm thì thôi đi, cố tình còn để cho Thẩm Thính nhìn thấy.

Cô không biết nên trả lời như thế nào, nhanh trí đáp lại một chuỗi “Ha ha ha ha ha.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro