Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc tỉnh lại, tâm tình Khúc Kim Tích cực kỳ tốt, bởi vì tối hôm qua cô mơ thấy Thẩm Thính chibi cử động!

Kết quả làm cho cô không kiềm chế được, xông lên đánh Thẩm Thính chibi một trận, mãi đến khi đập nát hai tay anh mới thôi.

Nếu không phải vì quá mệt, cô cảm thấy mình còn có thể đập anh ra thành từng mảnh.

Giấc mơ này khiến lúc tỉnh lại, cô thấy Thẩm Thính chibi nằm bên cạnh cũng thuận mắt hơn nhiều.

Không thể cử động khiến thính giác Khúc Kim Tích nhạy bén hơn rất nhiều, cô vểnh tai lên nghe, thấy có tiếng động trên lầu, có lẽ Thẩm Thính cũng tỉnh rồi.

Khúc Kim Tích chờ mong anh di chuyển cô một chút, nằm mãi một tư thế khiến vai cô hơi mỏi.

Kết quả chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi phòng bếp có tiếng động, Thẩm Thính cũng không lại đây.

Không có biện pháp, đành phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc Tần Tang tới, Thẩm Thính vừa mới nướng bánh mì xong.

“Tiên sinh, tôi có mang theo canh xương hầm.” Hắn buông canh xuống, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Khúc Kim Tích, Thẩm Thính tựa hồ biết hắn đang tìm cái gì, liếc mắt nhìn về phía sô pha.

Là người am hiểu việc đọc ý tứ của ông chủ, Tần Tang lập tức hiểu được Thẩm Thính bảo hắn đi gọi Khúc Kim Tích dậy.

Tiên sinh giống như không quá cao hứng, chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra việc gì không tốt?

Tần Tang vừa tự hỏi vừa đi đến sô pha, ngay khi nhìn thấy hai con búp bê nằm cạnh nhau liền âm thầm khụ một tiếng.

Khúc Kim Tích tất nhiên không thể đặt búp bê sứ bên cạnh mình, người duy nhất có thể làm……

Tần Tang chuyên nghiệp ngăn lại suy nghĩ trào ra trong lòng, hắn tỉ mỉ quan sát đôi mắt của búp bê sứ, thấy bên trong có ánh sáng loé lên, thử gọi một tiếng: “Khúc tiểu thư?”

Có ánh sáng lóe lên.

Xem ra là tỉnh rồi.

“Chào buổi sáng.” Chào hỏi xong, Tần Tang liền nhấc Khúc Kim Tích lên, thuận tiện mang theo Thẩm Thính chibi đặt lên trên bàn.

Khúc Kim Tích cảm động không thôi, liên tục nhìn chằm chằm vào Tần Tang, cho dù là búp bê thì ánh mắt kia cũng quá nóng bỏng rồi, Tần Tang bị nhìn chằm chằm đến căng cả da đầu, bỗng Thẩm Thính nói: “Anh đút cho cô ấy ăn đi.”

Tần Tang hoài nghi mình nghe lầm, làm sao đút thức ăn cho một con búp bê được?

Nhưng nhìn Thẩm Thính không giống như đang nói giỡn, cũng không giống như đang trêu đùa Khúc Kim Tích, Tần Tang đành phải mang nghi hoặc thật lớn bắt đầu đút cho Khúc Kim Tích.

Nhìn canh trong muỗng biến mất trong nháy mắt, tay Tần Tang run lên, thiếu chút nữa làm rớt luôn cái muỗng, cũng may tố chất tâm lý lớn, hắn cũng không có biểu hiện khác thường gì, đối mặt với hình ảnh kỳ dị như này, hắn cũng không hỏi gì cả.

Người cũng có thể biến thành búp bê, vậy búp bê có thể ăn…… Hình như cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Quả nhiên, có thể làm trợ lý của Thẩm Thính, đều không phải người thường.

Khúc Kim Tích vừa ăn vừa cảm thán.

Ăn xong bữa sáng, Thẩm Thính phải ra ngoài làm việc, không thể mang theo búp bê sứ.

Thứ nhất, không thể để trong quần áo, sẽ bị phồng lên.

Thứ hai, búp bê sứ trông giống Khúc Kim Tích như vậy, để người ta nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ nghĩ nhiều.

Còn không bằng để cô lại trên sô pha xem TV đâu.

Khúc Kim Tích cũng biết đây là cách tốt nhất, thành thành thật thật không có ý kiến gì.

Lúc Thẩm Thính ra cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu lại nhìn con búp bê trên sô pha, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng trong mộng tối hôm qua: Lúc đó anh cũng biến thành búp bê, cho dù có thể di chuyển chầm chậm, nhưng cả người vẫn có cảm giác cực kỳ khó chịu, mà Khúc Kim Tích đến động cũng không thể động.

Với một người bình thường mà nói, tất nhiên là không dễ chịu.

Nghĩ như vậy, anh bỗng mềm lòng, nói: “Tôi sẽ về nhanh thôi.”

Những người hiểu biết Thẩm Thính, sẽ biết giọng điệu này của anh đã coi như cực kỳ dịu dàng rồi.

Bước vào thang máy, Tần Tang quan sát vẻ mặt ông chủ, nói: “Khúc tiểu thư cũng rất đáng thương, cô ấy…… không giống trước kia lắm.”

Đây là lời cảm thán từ tận đáy lòng hắn.

Một người bình thường không thể khống chế mà biến tới biến lui, đến cơ thể của mình cũng không thể khống chế, cái gì cũng không thể làm, kỳ thật trong lòng sẽ rất sợ hãi.

Thẩm Thính rũ mắt, không nói gì.

*

Sau khi Thẩm Thính rời đi, cả căn phòng đều trở nên yên lặng, chỉ còn lại âm thanh phát ra từ TV.

Khúc Kim Tích không thể đổi kênh, cho nên Tần Tang cố ý chọn một kênh liên tục chiếu phim, lúc này nam chính đang cầm súng bắn pằng pằng pằng, cô đành phải ép mình tập trung xem phim, ít nhất như vậy thì thời gian sẽ trôi qua nhanh một chút.

Sau đó, Khúc Kim Tích bắt đầu thấy khó chịu.

Đời người có ba cái gấp, từ khi biến thành búp bê, trừ không thể cử động, không thể nói chuyện, có thể ăn cơm ra, cô vẫn luôn không có phản ứng gì khác.

Lúc ấy vẫn còn cảm thấy may mắn, bằng không lỡ như bụng không thoải mái, phải giải quyết thế nào?

Không ngờ lúc này cư nhiên lại đến rồi!

Cho dù biến đi biến lại khiến cô cực kỳ khó chịu và sợ hãi, Khúc Kim Tích đều chịu, hơn nữa tự an ủi mình như A Q* cũng coi như là trải nghiệm cuộc sống của những loài khác.

*A Q chính truyện của Lỗ Tấn: câu chuyện kể lại cuộc phiêu lưu của A Q, một anh chàng thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định. A Q nổi tiếng vì phương pháp “thắng lợi tinh thần”. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh lại cứ nghĩ “chúng đang đánh bố của chúng”. Phép “thắng lợi tinh thần” là một sự tự an ủi bản thân, tự huyễn hoặc bản thân, tự thôi miên bản thân để giúp bản thân dễ dàng chấp nhận, bỏ qua cái thất bại để có thể mỉm cười sống tiếp.

Huống chi vận khí của cô cũng không tệ, ít nhất hiện tại còn có một người giám hộ, tuy người giám hộ này thích khi dễ cô, nhưng nói về chuyện chăm sóc thì cũng không đối xử tệ với cô.

Nhưng hiện tại, Khúc Kim Tích rất muốn khóc. Vừa tức vừa tủi thân.

Cô định cố gắng dời lực chú ý của mình vào bộ phim đang xem, nhưng mà có một số việc không phải chỉ cần dời đi lực chú ý là có thể bỏ qua, TV có hiển thị thời gian, khi cô cảm thấy thời gian đã trôi qua thật lâu rồi, nhưng lúc nhìn lên lại thấy cùng lắm mới mười mấy phút.

Khúc Kim Tích: “……”

Cô sắp phát điên luôn rồi.

Trong lòng chồng chất đủ loại cảm xúc, nóng nảy, căm phẫn, tức giận, nhịp tim bắt đầu nhanh hơn, ngay khi Khúc Kim Tích cảm thấy tim mình đập nhanh đến không thể thở được, cùng với một tiếng nổ long trời lở đất trong TV ―― cô động, lăn từ trên sô pha xuống đất.

“Rầm” một tiếng, đau nhức lan ra từ mỗi một tấc da thịt, đau đến Khúc Kim Tích cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trong đầu trống rỗng, ý thức như bị hút vào một cái động không đáy, không ngừng rơi xuống.

Không biết qua bao lâu, Khúc Kim Tích yếu ớt tỉnh lại, cảm xúc từ lúc vừa mới tỉnh lại truyền đến, cô liền biết mình đã biến lại thành người, cái cảm giác đau nhức vừa nãy phảng phất như khắc sâu vào trong đầu, khiến cô không kiềm được rùng mình một cái.

Cô cưỡng ép mình không nghĩ đến chuyện này nữa, xoay người bò dậy từ trên mặt đất, nhanh chóng vọt vào toilet.

Giải quyết nhu cầu sinh lý xong, Khúc Kim Tích thở phào nhẹ nhõm, chạy đi chạy lại vài vòng trong phòng khách, lúc này mới có thể làm bản thân bình tĩnh lại, thoát khỏi cảm xúc hưng phấn vì có thể tự do hoạt động.

Cảm giác được tự do thật quá mỹ diệu!

Quay đầu lại liếc về phía Thẩm Thính chibi trên bàn trà, nghĩ đến bản thân mình tối hôm qua bị xem như mồi câu treo lên, Khúc Kim Tích xoa tay hầm hè, tìm ra chiếc đũa với sợi len đem Thẩm Thính chibi treo lên, treo ở chỗ tối hôm qua cô bị treo.

Hoàn mỹ ~~

Thưởng thức kiệt tác của bản thân xong, cô liền kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ nào hay không ―― bởi lúc biến thành búp bê sứ, túi xách trên người cũng biến thành sứ luôn.

Mở điện thoại ra, có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tim Khúc Kim Tích nhảy bùm bùm, nhưng khi click vào thì cũng không có cuộc gọi lạ nào.

Cuộc gọi đầu tiên là của Thẩm Thính, nhìn thời gian thì là lưc cô biến thành búp bê trong toilet ở hội trường, Khúc Kim Tích liền hiểu: Anh gọi điện thoại nhưng không có người nghe, vì thế đoán ra có khả năng cô đã biến thân trong toilet, cho nên mới có thể đến nhanh như vậy.

Trừ cuộc gọi này, còn lại đều là người trong danh bạ, gọi nhiều nhất chính là người đại diện.

Lại xem WeChat ――

【 Người đại diện: Cô tham gia tiệc mừng của Đằng Huy? Vào bằng cách nào? 】

【 Người đại diện: Cô đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại! 】

【 Người đại diện: Nghe điện thoại đi! 】

【 Người đại diện: Thấy tin nhắn thì lập tức trả lời! 】

【 Người đại diện: Đừng chơi trò mất tích với tôi, tìm cô là có chuyện tốt. 】

……

Tin nhắn cuối cùng là từ một giờ trước.

Khúc Kim Tích nghĩ nghĩ, gọi cho người đại diện.

“Từ hôm qua đến giờ cô chết ở chỗ nào vậy hả!” Điện thoại vừa kết nối, người đại diện liền gào lên, “Bây giờ cô lập tức tới công ty đi.”

“Tới công ty làm gì?”

Người đại diện tiếp tục gào: “Nói cô ngu thật không sai mà! Cô nói xem đến công ty để làm gì? Chẳng lẽ cô thật sự muốn bị tuyết tàng*?”

*Tuyết tàng: phong sát.

Giọng nói quá lớn, Khúc Kim Tích không thể không đưa điện thoại ra xa, căn cứ vào tình huống trước kia, sau khi cô biến trở lại thành người, sẽ không lập tức biến thân nữa, vậy thì đến công ty một chuyến vậy.

Nói không chừng sẽ có một công việc ngắn hạn để kiếm chút tiền.

“Được, lát nữa tôi đến.” Dừng một chút, cô thản nhiên hỏi, “Địa chỉ công ở chỗ nào nhỉ? Tôi hình như không nhớ lắm.”

Người đại diện không nói gì báo địa chỉ: “Nhanh lên.”

Cúp điện thoại, Khúc Kim Tích liền thay quần áo, nhớ tới còn chưa nói với Thẩm Thính mình đã biến trở lại, vì thế nhấn vào ảnh đại diện Wechat của Thẩm Thính, đắn đo một lúc ――

【 Khúc Kim Tích: Thẩm tiên sinh, tôi biến trở lại rồi. 】 Thuận tiện bỏ thêm một cái emoji đáng yêu.

Đợi một lúc vẫn không thấy trả lời, có lẽ anh đang bận, thấy vậy cô cũng không quấy rầy nữa, ra cửa gọi taxi đi về phía địa chỉ mà người đại diện cho.

*

Thẩm Thính đang tham gia một cuộc phỏng vấn trong nhà, người chủ trì là vợ của một người bạn trong giới của Thẩm Thính, coi như nể mặt bạn mình, anh mới có thể tham gia cuộc phỏng vấn trong nhà này.

Người chủ trì là Mai Thiên Nhã, là người quen của Thẩm Thính nên lúc phỏng vấn cũng tùy ý hơn nhiều, chờ phỏng vấn kết thúc, Mai Thiên Nhã liền tán gẫu vài câu việc trong nhà, sau đó nói: “Hôm nay là sinh nhật con gái em, tối nay mở một cái party cho nó, anh có đến không? Nó cứ nhắc chú Thẩm mãi thôi.”

Lúc này điện thoại Thẩm Thính chợt run lên, anh click mở WeChat, nhìn thấy tin nhắn của Khúc Kim Tích, đáy mắt loé lên vẻ kinh ngạc: Nhanh như vậy đã biến trở lại rồi?

“Thẩm Thính?” Thấy anh dừng lại, nhìn chằm chằm di động không nói gì, Mai Thiên Nhã có chút kinh ngạc, nếu cô không nhìn lầm thì hình như Thẩm Thính vừa mới cười?

Một cái tin nhắn thôi cũng có thể làm anh cười.

Việc này so với việc ông chồng diễn viên hài nổi tiếng của cô đi đóng phim bi kịch càng khó thấy hơn.

Thẩm Thính cất điện thoại: “Chanh Chanh ba tuổi rồi? Tối nay tôi còn có việc, không đi được, lần sau sẽ đi thăm con bé.”

Trực giác của một người chủ trì khiến Mai Thiên Nhã ngửi được mùi dưa, nhịn không được hỏi: “Không phải có chuyện gì rồi chứ?”

Chồng Mai Thiên Nhã, Văn Nhạc là bạn tốt của Thẩm Thính, hai người bằng tuổi nhau, vậy mà Chanh Chanh nhà họ cũng có thể đi mua nước tương được rồi.

Còn Thẩm Thính tuy đã kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân này cũng quá nghẹn khuất rồi, bạn bè với nhau, ít nhiều gì cũng thấy bất bình thay anh. Cô quan sát xung quanh, xác nhận chỉ có hai người bọn họ, thấp giọng nói: “Khúc Kim Tích kia……”

Nếu thực sự có cô gái mình thích, thì đầu tiên phải thoát khỏi cô vợ trên danh nghĩa này mới được.

Cũng không biết nghĩ như thế nào, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mai Thiên Nhã, Thẩm Thính nói: “Cô ấy…… cũng không quá đáng như trên mạng nói.”

Mai Thiên Nhã: “???”

Không đúng, trước đây bọn họ nhắc đến Khúc Kim Tích trước mặt anh, sắc mặt anh liền trở nên không tốt, vậy nên họ cũng không dám nhắc đến nữa, hiện giờ sao lại thế này?

Chẳng những không đen mặt, còn nói giúp Khúc Kim Tích, Mai Thiên Nhã thiếu chút nữa cho rằng người trước mặt không phải Thẩm Thính.

Thẩm Thính không tỏ vẻ muốn giải thích, có nhân viên công tác đi qua, chủ đề này tạm thời dừng lại, rời khỏi chỗ phỏng vấn, Thẩm Thính lại chạy hai hoạt động nữa, đến 5 giờ chiều, anh đẩy lui tiệc tối, trở về chung cư.

Tần Tang khó hiểu: “Tiên sinh, nếu Khúc tiểu thư đã biến trở lại rồi thì ngài cũng không cần về sớm nữa. Chương tổng đã hẹn mấy lần rồi, nếu lại không đi thì hình như có chút không nể mặt ông ta lắm.”

Thẩm Thính không nói gì.

Tần Tang nói đúng.

Chỉ là…… Sáng nay ra cửa, anh đã nói sẽ về sớm, lời này nếu từ miệng anh, tương đương với một lời hứa, cho dù Khúc Kim Tích đã khôi phục bình thường, anh cũng phải giữ lời.

Tới chung cư Tần Tang liền rời đi, Thẩm Thính ra khỏi thang máy, vừa mới đi được hai bước, thân hình bỗng dừng lại.

Khúc Kim Tích lẽ ra phải ở trong nhà, lúc này lại đang ngồi xổm trước cửa, nghe được tiếng động, cô quay đầu nhìn lại, mắt chợt sáng lên: “Thẩm tiên sinh, ngài về rồi?”

“Sao lại ở bên ngoài?”

“Cái đó, tôi đến công ty một chuyến, lúc về không biết mật mã, không vào được.” Khúc Kim Tích chọc chọc tay, vẻ mặt xấu hổ mà nói.

Thẩm Thính lạnh mặt nhìn cô một cái, không nói gì, làm trò trước mặt cô nhấn mật khẩu, 4849.

Khúc Kim Tích sước thước đạm*, hai người một trước một sau vào nhà, cô phát hiện Thẩm Thính đột nhiên dừng chân đột, đang buồn bực lại nhìn theo ánh mắt anh, thấy được Thẩm Thính chibi bị treo trên không trung.

*Sước thước đạm: chỗ này tui cũng không hiểu.

Khúc Kim Tích: “…………….……”

Toang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro