Chương 36: Câu lạc bộ tư nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: sarang093

Nhưng tất cả chỉ là giả, sau hai ngày kể từ khi tơ hồng biến mất, anh ta sẽ trở lại bình thường.

Hội nghị thường niên của Bravo được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị Đế đô, vào buổi tối, ở trụ sở chính, có rất nhiều chiếc xe buýt đã đậu sẵn để đưa mọi người đến trung tâm hội nghị, nghe nói ở các chi nhánh cũng có rất nhiều người muốn đến.

Trình Lê chỉ làm một kiểu tóc đơn giản, cô tết tóc ở hai bên rồi làm một cái búi thấp xinh xinh ở sau đầu, làm tóc xong Trình Lê đi thay váy.

Lần trước khi đi mua đồ với Kỳ Thức, anh là một người cẩn thận, vẫn nhớ rõ kích cỡ đồ Trình Lê mặc, chiếc váy ôm sát người, phần nào cũng vừa vặn.

Trình Lê cũng không có mỹ phẩm gì, chỉ cần trang điểm một chút là được.

Trình Lê vừa lên xe, mặc dù cô đang mặc một chiếc áo lông dài che gần nửa người, nhưng đôi bông tai kim cương màu hồng sáng lấp lánh bên tai, phản chiếu đối mắt trong veo như nước suối.

Tất cả những người đàn ông trên xe buýt không thể rời mắt.

Nhưng đây là tổng trợ lý Trình, không ai dám bắt chuyện, đặc biệt là bên cạnh cô còn có Lệ Phong. Vị này giống như là vệ sĩ của tổng trợ lý, nếu như ai nhìn chằm chằm Trình Lê, anh ta liền dùng ánh mắt giết chết người đó.

Trước khi hội nghị thường niên bắt đầu diễn ra có một bữa tiệc buffet lớn ở ngay bên ngoài nơi tổ chức, hiện tại đã bắt đầu.

Trình Lê thất thần tùy tiện ăn gì đó, cho đến khi cô ăn xong Kỳ Thức vẫn chưa tới.

Mọi người cầm vé bước vào, hội nghị thường niên bắt đầu giữa hiệu ứng ánh sáng rực rỡ, đáng lẽ Kỳ Thức sẽ có bài phát biểu mở màn, nhưng người dẫn chương trình nói là bởi vì bên ngoài tuyết rơi dày đặc nên chuyến bay của Kỳ tổng sẽ hạ cánh trễ, vì thế nên quy trình sẽ phải tạm thời thay đổi một chút.

Phó tổng Trịnh lên sân khấu để tổng kết một năm, nhìn lại quá khứ, hướng đến tương lai, trao giải thưởng cho những nhân viên xuất sắc và xen kẽ là các tiết mục của các phòng ban.

Chỗ ngồi của Trình Lê được xếp cạnh chỗ của Kỳ Thức, Trình Lê quay sang nhìn chiếc ghế trống bên cạnh.

Trong hội trường, không khí ấm áp như mùa xuân, ở bên ngoài tuyết rơi mãi không ngừng.

Không biết vì sao, trong lòng lại cảm thấy bất an nhàn nhạt.

Trình Lê tự an ủi mình: Kỳ Thức không phải là con người, dù máy bay bị rơi chăng nữa, có khi anh ta cũng không có vấn đề gì.

Nhưng cảm giác bồn chồn vẫn còn đó, trên sân khấu hát nhảy tưng bừng, náo nhiệt đến mức khiến người ta thấy bực bội, Trình Lê lặng lẽ lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.

Không có tin nhắn gì, có lẽ anh ta vẫn còn ở trên máy bay.

Ngược lại là ba Trình nhắn đến.

Chỉ có một câu: "Lê Lê, trong nhà xảy ra chuyện, nhưng con yên tâm, ba đang cùng bọn họ thương lượng, để cho họ thả mẹ con về trước."

Điều này có nghĩa là gì?

Trái tim Trình Lê đập loạn xạ, cô nắm chặt di động, cúi người ra khỏi hội trượng, khi ra đến đại sảnh bên ngoài mới gọi điện thoại cho ba Trình.

Điện thoại của ba Trình chỉ vang lên một lần liền có người trả lời.

Giọng điệu của người kia nghe có vẻ bình tĩnh, nói một cách đơn giản, có một khoản nợ mà ba Trình giúp bạn ông bảo lãnh, nguyên chủ đang trốn nợ, mất tích ở đâu đó không thấy trả nợ, hai ngày nay hắn đột nhiên quay lại.

Người kia không xác thực được danh tính, không thương lượng được với ba Trình liền bắt mẹ Trình đi.

"Cần bao nhiêu tiền vậy ba?" Thanh âm Trình Lê có chút run rẩy.

"500 vạn." Ba Trình báo một con số.

Trình Lê im lặng một lúc, nói: "Ba, ba trước cứ đợi ở đó, con có cách, trong vòng một giờ, con sẽ chuyển cho ba 500 vạn."

Nói xong cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Trình Lê hơi choáng váng, ngồi xổm trên mặt đất.

Cứ tưởng từ nay về sau gia đình cô sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường, không cần giàu sang, chỉ cần bình yên an ổn là được, thế nhưng nó vẫn chỉ là một hy vọng xa vời.

Trước đó Trình Lê đã từng bị bắt nhốt, nên dù chỉ một phút thôi, cô cũng không muốn mẹ Trình ở trong tay những người đó.

Trình Lê vẫn ngồi xổm, cô gọi lại cho Kỳ Thức.

Vẫn tắt máy.

Chắc chuyến bay của anh vẫn chưa hạ cánh, không biết khi nào mới về được, có khả năng nó sẽ kéo dài đến sáng mai.

Trình Lê không muốn chờ đợi lâu hơn nữa.

Trình Lê suy nghĩ một chút, cô gọi điện thoại cho Tiểu Diệp.

Bất chợt cô nhớ đến điều mà Kỳ Thức đã chất vấn Phong Lẫm ngày hôm đó: "Anh nói cô ấy vì tiền, vậy cô ấy đã lấy một phân tiền nào của nhà anh chưa?"

Hiện tại cũng không rảnh để quan tâm đến chuyện này.

Thế nhưng Tiểu Diệp cũng không bắt máy.

Trình Lê có quen với người quản lý của Tiểu Diệp, cô gọi điện thoại cho cô ấy, người quản lý nói, Tiểu Diệp hiện đang ghi hình cho một chương trình, là một chương trình khép kín, mấy ngày nay cậu đều phải nộp điện thoại di động.

Trong đại sảnh không một bóng người, chỉ có sàn nhà bóng loáng như mặt gương phản chiếu ánh đèn trần, tiếng cười nói vui vẻ của buổi họp mặt thường niên từ trong truyền qua khe cửa, một cảm giác mơ hồ, không chân thực.

Trình Lê nắm chặt điện thoại ngẩn người, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào, tơ hồng trên ngón tay đã biến mất.

Kỳ Thức, người được buộc đầu còn lại của tơ hồng, một "cún con" dính người, luôn ân cần săn sóc, sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu.

500 vạn không tính là gì, chỉ cần gọi điện cho anh, anh cũng có thể lập tức chuyển 500 vạn trong nháy mắt.

Thế nhưng tơ hồng biến mất rồi, "Kỳ tổng" lại trở về là Kỳ tổng.

Trình Lê ngơ ngác nhìn nhón tay út, ngồi xổm trên mặt đất một lúc, cuối cùng cô đứng dậy, đi đến nơi gửi đồ, lấy chiếc áo khoác lông ra, một bên dò tìm trên điện thoại, rốt cuộc cũng tìm được một dãy số từ nhật ký cuộc gọi.

Trình Lê mặc xong áo khoác, bấm số, áp điện thoại lên tai.

Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nghe điện thoại, có tiếng nhạc xập xình cùng tiếng đùa giỡn ồn ào, còn nghe được tiếng các cô gái đang làm nũng.

Trình Lê bình tĩnh nói: "Kiều Tam? Tôi là Trình Lê, anh đang ở đâu? Tôi có việc muốn tìm anh."

Bên ngoài trời đã tối, tuyết vẫn đang rơi, Trình Lê bắt taxi đến một câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng ở đế đô.

Mặt tiền câu lạc bộ không lớn, nhìn cũng không bắt mắt lắm, nhưng ngoài cửa lại có rất nhiều xe sang tụ tập, những chiếc xe thể thao đời mới đầy màu sắc được phủ một lớp tuyết đọng.

Ngay khi vào cửa Trình Lê trực tiếp gọi điện cho Kiều Tam rồi đưa điện thoại cho lễ tân.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười cợt nhả của Kiều Tam: "Vợ tôi đến bắt gian, để cô ấy lên."

Nhân viên lễ tân nhất thời lúng túng, không tự chủ được mà đánh giá Trình Lê một lần.

Áo khoác lông trên người Trình Lê để hở, bên trong là một chiếc váy cao cấp được làm thủ công tinh xảo, trên vành tai nhỏ nhắn đeo một đôi khuyên tai kia cương màu hồng phản chiếu đôi mắt sáng ngời vô cùng.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093 

Đứng ở loại địa phương này, đã quen với đủ loại mỹ nữ, nhưng là một người đẹp giống như cô gái này, trong sáng, thanh khiết, vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Tại sao một cô gái như vậy lại quen với loại người như Kiều Tam?

Lễ tân âm thầm thấy không đáng cho cô, nhưng vẫn báo số phòng.

Trình Lê nhận lại điện thoại, màn hình chập chờn rồi chuyển sang màu đen, chắc là hết pin.

Trình Lê không để ý đến việc này, cô vội vã lên lầu.

Trong phòng VIP ở tầng ba, trong phòng nam nữ lẫn lộn, Trình Lê nhìn lướt qua liền thấy Kiều Tam đang lười biếng tựa vào giữa chiếc ghế sô pha lớn kiểu Âu, trái phải mỗi bên ôm một em.

Thấy Trình Lê đi tới, hắn ta đẩy người phụ nữ trong ngực ra một cách tượng trưng, làm bộ hoảng sợ kinh hoảng: "Vợ yêu, anh không hề làm gì cả."

Mọi người trong phòng đều cười.

Kiều Tam vẫn như vậy, cợt nhả y hệt như lúc hắn ta thổ lộ với cô ở Minh Các, phỏng chừng người đang được hắn ôm trong lòng, hoặc là "thứ hai, thứ 4, thứ 6", không thì cũng là "chủ nhật tùy tâm trạng".

Trình Lê không có hứng thú nói chuyện với hắn: "Kiều Tam, tôi có chuyện muốn nói riêng với anh."

"Nói riêng?" Kiều Tam rất có thành ý mà nhìn trái nhìn phải: "Ở đây muốn nói chuyện riêng là không có khả năng a, hay là đi đến nơi đó?"

Hắn chỉ vào cửa nhà vệ sinh ở góc phòng.

"Hú——", những người trong phòng la ó, các cô gái ngồi trên sô pha đều cười lên.

"Được." Trình Lê không hiểu tại sao bọn họ lại hú hét như vậy, cô tự đi về hướng nhà vệ sinh trước.

Đẩy cửa vào, bên trong không giống như nhà vệ sinh, chỗ này rộng rãi, sạch sẽ, được bài trí sang trọng, đã thế còn có một chiếc sô pha lớn được đặt ở đây.

Đặt sô pha trong nhà vệ sinh, chỗ này đúng là kỳ lạ.

Kiều Tam đi theo vào, thuận tay khóa trái cửa, hỏi: "Lê Lê, Kỳ lão bản không cần em nữa sao? Nên lại nghĩ đến anh?"

Lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới trang phục của Trình Lê lần nữa: "Chỉ là em ăn mặc xinh đẹp như vậy đến tìm anh, em nói gì tôi cũng đều đáp ứng."

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Sân bay Đế Đô, chiếc máy bay đầu tiên từ Ma Đô chạy trên đường băng.

Ngay khi vừa xuống máy bay, Kỳ Thức liền cầm lấy bộ quần áo mà Triển Quyền vẫn luôn xách ở trong tay đi thay và nói tài xế trực tiếp đến nơi tổ chức hội nghị thường niên.

Khi đến hội trường, giám đốc bên bộ phận kỹ thuật lưu trữ đám mây đang cùng với một số người đàn ông khác nhảy samba với đôi cánh lông vũ trên lưng, dưới đài khán giả cười phá lên, bầu không khí rất vui vẻ.

Kỳ Thức nhìn qua hàng đầu tiên, thế nhưng không tìm thấy người.

Chỗ ngồi của cô ấy trống không.

"Kỳ tổng, ngài có thể phát biểu sau tiết mục nhảy samba được không?" Giám đốc Phương của bộ phận hành chính hỏi Kỳ Thức một cách thăm dò.

"Đợi một chút." Kỳ Thức lấy điện thoại ra, bấm số Trình Lê nhưng không được.

Kỳ Thức nhìn qua chỗ ngồi lần nữa, Lệ Phong cũng không thấy.

Nhưng Lệ Phong lại nhanh chóng nhận điện thoại.

Kỳ Thức lập tức hỏi: "Trình Lê đâu?"

"Tôi cũng đang tìm." Lệ Phong hiếm khi nói một câu trọn vẹn ở đầu bên kia điện thoại, "Tìm không thấy."

Cô ấy có thể đi đâu?

Triển Quyển thông minh, đã đi hỏi hết một vòng người, quay lại nói: "Họ nói Trình Lê đã tới, vừa rồi cô ấy kiểm tra điện thoại xong liền chạy ra ngoài, hình như là có chuyện gì đó."

"Kiểm tra nhật ký cuộc gọi của cô ấy." Kỳ Thức phân phó Triển Quyển.

Nhật ký cuộc gọi nhanh chóng được tra ra, cuộc gọi đầu tiên là cho ba Trình, sau đó là cho Kỳ Thức, rồi đến Phong diệp, tra tìm một vòng, người cuối cùng là Kiều Tam.

Quai hàm của Kỳ Thức căng chặt, dặn dò giám đốc Phương: "Không cần thêm bài phát biểu của tôi, tiếp tục chương trình đi."

Anh vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho ba Trình.

Tài xế phi như bay rất nhanh đã đến câu lạc bộ mà Kiều Tam thường lui tới, Kỳ Thức đã biết tường tận mọi chuyện.

Anh xuống xe, cũng không gọi Triển Quyển, trực tiếp hỏi lễ tân: "Kiều Tam ở đâu?"

Ở loại địa phương như thế này, nhận mặt biết người là kỹ năng cơ bản của lễ tân, chưa kể là Kỳ Thức có một khuôn mặt như vậy, lễ tân chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là Kỳ tổng của Bravo, mặc dù anh chưa từng đến đây nhưng cũng biết anh trông như thế nào.

Lễ tân báo số phòng cho Kỳ Thức, thầm nghĩ, hôm nay rốt cuộc là sao vậy, một hai người đến tất cả đều tới tìm Kiều Tam?

Đến tầng ba, Triển Quyển tìm thấy phòng, mở cửa xong mới lui ra sau một bước để Kỳ Thức tiến vào.

Tiếng cười trong phòng ngừng lại, tất cả đều nhìn Kỳ Thức.

Khuôn mặt của anh có độ nhận diện cao đến mức không ai là không biết anh.

Kỳ Thức lạnh lùng quét mắt một vòng, hỏi: "Kiều Tam đâu?"

Sắc mặc anh tái mét, thoạt nhìn rất đáng sợ, có người cẩn thận chỉ vào nhà vệ sinh ở phía trong.

Kỳ Thức không để cho Triển Quyển hành động, tự mình đi qua, đạp một cước, kính hoa trên cửa nhà vệ sinh vỡ vụn ra khắp sàn, cửa cũng mở ra theo.

Trình Lê quả nhiên ở bên trong, Kiều Tam cũng ở đây.

Kỳ Thức không nói một lời, bước vào xách Kiều Tam lên, một quyền đánh bay đến cạnh bồn rửa tay.

Sau đó mới quay sang nhìn Trình Lê.

Trình Lê dường như không có chuyện gì, bên trong vẫn mặc chiếc váy dạ hội, bên ngoài khoác chiếc áo lông vũ, chớp chớp đôi mắt nhìn Kỳ Thức, giống như đang tự hỏi tại sao anh lại chạy đến nơi này.

"Em không sao chứ?" Kỳ Thức hỏi.

"Tôi tất nhiên là không sao, có thể có chuyện gì chứ?" Trong giọng nói Trình Lê tràn đầy sự tò mò.

Kỳ Thức: "..."

Lại nhìn qua Kiều Tam, Kiều Tam ngồi dưới đất không dậy nổi, lau đi vết máu trên khóe miệng, cũng không dám đánh trả, ngược lại nở nụ cười.

"Kỳ tổng, hai người các anh, một người chạy tới tống tiền nhà tôi, đòi liền 500 vạn, người kia không nói lời nào, vừa gặp đã đánh người, rốt cuộc tôi đã trêu trọc ai cơ chứ?"

Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhaaaa (⁠●⁠♡⁠∀⁠♡⁠). Chúc mọi người năm mới nhiều sức khỏe, gặp nhiều may mắn, làm ăn phát tài phát đạt, kiếm được nhiều tiềnn💵. Chúc cho mọi người năm mới sẽ làm được những điều mình muốnn (⁠>⁠▽⁠<⁠)⁠ノ

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro