Chương 37: Phòng KTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: sarang093

(*) Phòng KTV: phòng Karaoke 

Tống tiền?

Kỳ Thức quay đầu, híp mắt nhìn Trình Lê.

Trình Lê ngượng ngùng cười, cảm thấy hơi xấu hổ.

Kỳ Thức bình tĩnh đặt tay lên lưng Trình Lê: "Chúng ta đi."

Kiều Tam ở sau lưng lên tiếng: "Lê Lê, 500 vạn kia em vẫn cần đúng chứ? Gần đây anh đang thiếu tiền, nếu em muốn anh sẽ đưa theo từng đợt."

Kỳ Thức thản nhiên trả lời: "Không cần, giữ lại trả tiền thuốc men cho cậu đi."

Những người ở ngoài đều là bạn bè của Kiều Tam, nhưng không một ai dám ngăn cản Kỳ Thức.

Kỳ Thức đưa Trình Lê xuống lầu, sau khi ra khỏi câu lạc bộ, anh mới nói: "Bản lĩnh của em cũng lớn phết nhỉ, lá gan càng ngày càng to, đến mức dám đi tống tiền? Một số tiền lớn hơn tiền lương đi làm mười năm của em, em biết điều đó chứ?"

Trình Lê không dám nói gì.

"Em dùng gì để tống tiền cậu ta?" Kỳ Thức hỏi.

"Anh ta không phải con ruột của ba anh ta, đến ông ấy còn không biết chuyện này, tôi biết được khi xem Sổ Nhân Duyên." Trình Lê nhỏ giọng nói.

"Em không có chứng cứ."

"Tôi chỉ cần nói cho ba Kiều Tam, chờ ông ấy làm xét nghiệm ADN, như thế không phải sẽ rõ ràng sao? Vì thế nên tôi mới nghĩ là có thể mượn tiền từ anh ta."

Kỳ Thức tức giận cười: "Một mình em chạy đến nơi này, em không hề cảm thấy nguy hiểm chút nào sao?"

"Anh ta đánh không lại tôi." Trình Lê phản bác lại.

"Hắn ta đánh không lại em, nhưng còn đám người quanh hắn thì sao? Em không sợ bị hắn ta giết đúng không? Ở một nơi hỗn tạp như vậy, người ngoài không thể vào được, nếu có người chết thì cũng không có ai nhận ra, em có biết không?"

Trình Lê im lặng, nửa ngày mới nói: "Tuy Kiều Tam khá đào hoa, nhưng anh ta cũng không hẳn là người xấu."

Kỳ Thức thở dài: "Tại sao em lại nghĩ đến chuyện tìm Kiều Tam? Đôi khuyên tai mà em đang đeo bây giờ, mỗi chiếc có trị giá
hơn 500 vạn."

Có vẻ như anh ấy đã biết tất cả mọi chuyện.

Trình Lê chạm vào khuyên tai, mỗi chiếc ước tính hơn mười cara: "Cái này thật sự là kim cương hồng sao?"

Kỳ Thức cạn lời: "Nói nhảm, làm sao tôi có thể để cho em mang đồ giả được?"

"Tôi không biết điều này, anh lại không có nói." Trình Lê ngụy biện, "Hơn nữa lúc đó tôi quá sốt ruột, không còn tâm trí để nhớ đến cái này, đi tống tiền vừa nhanh vừa tiện, hơn mười năm thì cứ hơn mười năm đi, trước tiên là phải đưa mẹ tôi trở về đã, rồi chờ đến khi anh bay về, tôi sẽ hỏi anh mượn tiền để trả lại cho anh ta."

Còn nói một cách rất hùng hồn, lý lẽ đầy đủ.

Trình Lê cẩn thận bổ sung thêm một câu: "Anh sẽ cho tôi mượn đúng không?"

Kỳ Thức bất đắc dĩ nhìn cô nửa ngày.

"Tôi đã bảo Lệ Phong đưa mẹ em trở về. Khoản nợ ấy là thật, 500 vạn tôi cũng đã chuyển, vừa nãy trên đường đến đây, Lệ Phong đã báo lại với tôi là mẹ em đã về đến nhà an toàn, ngoài trừ việc bà có hơi sợ hãi, còn lại không có việc gì."

"Thật vậy sao?" Trình Lê vẫn còn lo lắng, cô gọi điện về nhà.

Mẹ cô quả thật không có việc gì, Trình Lê an ủi mẹ Trình một hồi, sau đó mới cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tôi lại nợ anh thêm 500 vạn."

"Ừ." Kỳ Thức trả lời: "Em có muốn gia hạn hợp đồng với tôi thêm..." yên lặng tính toán một chút, "Mười một năm ba tháng."

Trình Lê cò kè mặc cả: "Kỳ tổng, dù tôi làm việc cho anh suốt 21 năm, tiền lương của tôi cũng không thể tăng thêm được chút nào sao? Dù có lạm phát tối thiểu cũng không được tăng ư?"

Kỳ Thức mỉm cười: "Không tăng, chỉ có ký hoặc không ký."

Nói xong, anh kéo vạt áo khoác lông trên người Trình Lê, giúp cô kéo khóa lại, rồi đội mũ áo choàng lên cho cô.

"Không khí không tệ, chúng ta đi dạo một chút." 

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Tuyết sắp ngừng rơi, chỉ còn vài hạt tuyết nhỏ bay bay dưới ánh đèn đường.

Kỳ Thức đưa tay vào trong tay áo lông dài của Trình Lê, nắm lấy tay cô.

Bây giờ không có tơ hồng kết nối, chỉ nắm tay như thế này, Trình Lê có chút ngại ngùng.

Cũng may là trời đã tối, lông trên mũ áo che gần hết khuôn mặt, nên anh cũng không thấy được cảm xúc của cô.

Kỳ Thức không mặc áo khoác, trên người anh là bộ âu phục tối màu, áo ghi lê ôm sát người, ở túi áo được trang trí bằng một chiếc khăn lụa cùng màu với chiếc váy của Trình Lê, thật sự là đẹp trai đến độ khiến thiên nộ nhân oán.

"Hội nghị thường niên đã kết thúc rồi phải không?" Trình Lê hỏi.

Kỳ Thức ừ một tiếng, cũng không có ý trở về.

Trình Lê ngẫm lại: "Vậy chắc phần vũ hội cũng sắp kết thúc rồi."

Nghe nói sau hội nghị thường niên, mọi người sẽ được khiêu vũ ở đại sảnh bên ngoài hội trường, nhưng giờ không thể về kịp, Trình Lê có chút tiếc nuối.

"Muốn khiêu vũ sao?" Kỳ Thức nắm tay Trình Lê, giơ cao lên trên đầu cô, để cô xoay người trên vỉa hè phủ đầy tuyết.

Mặc dù bên trong Trình Lê ăn mặc rất xinh đẹp, nhưng bây giờ nhìn bên ngoài trông cô giống như một cái bánh bao nhỏ.

Hoàn toàn khác với điệu nhảy mà Kỳ Thức nghĩ đến ban đầu.

Thế nhưng dưới bầu trời đầy tuyết, trên đường không có bóng dáng ai, chỉ có hai người với hình bóng phản chiếu trên nền tuyết.

Không tệ lắm. Kỳ Thức thầm nghĩ.

Anh ôm lấy eo Trình Lê, cùng cô nhảy vài bước, giơ tay lên để cô xoay vài vòng.

Rồi nhảy thêm vài bước nữa, lại để cho cô tự xoay vài vòng.

Cái bánh bao nhỏ này có thể tự xoay, rất thú vị.

Bánh bao nhỏ lại có ý kiến.

"Cứ xoay như vậy chóng mặt lắm."

Trình Lê ngẩng đầu, có hai sợ tóc bay ra khỏi mũ, đôi mắt trong veo lấp lánh dưới ánh đèn đường.

"Được." Kỳ Thức lại giơ tay lên, đẩy cô xoay ngược hai vòng cho đỡ chóng mặt, sau đó ôm cô lại, "Lạnh không? Chúng ta trở về nhé?"

Trên người cô được bao bọc kín mít, dướt chân mang đôi giày cao gót với mu bàn chân lộ ra ngoài.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Tài xế của Kỳ Thức và Triển Quyển đang ở cách đó không xa, chiếc xe chậm rãi chạy quanh, thấy Kỳ Thức vẫy tay, xe nhanh chóng tiến lại gần, Triển Quyển xuống xe mở cửa.

Trên vỉa hè tuyết đọng thành đống lớn, Kỳ Thức nhìn qua, tiến lại chặn ngang lối đi của bánh bao nhỏ, ôm bánh bao nhỏ lên, bước qua đống tuyết và nhét vào trong xe.

Mặc dù cô đã được anh ôm nhiều lần, nhưng bị ôm trước mặt người khác như vậy là lần đầu tiên, làm cho Trình Lê có chút ngại ngùng.

Vừa lên xe, Trình Lê liền tựa vào lưng ghế giả bộ ngủ.

Tài xế không dám lên tiếng, nhưng Triển Quyển thì không sợ gì cả.

Triển Quyển ngồi ở ghế trước, quay ra sau nói chuyện với Trình Lê: "Cảm thấy ngượng ngùng sao? Không sao đâu, lần trước khi tuyết rơi, tôi cũng có đi dạo cùng Kỳ tổng, lúc gặp phải đống tuyết, Kỳ tổng cũng đưa tôi qua bằng cách..."

Cậu dừng một chút.

Trình Lê ngạc nhiên đến độ quên luôn việc mình đang giả bộ ngủ: "Ôm cậu đi qua?"

Triển Quyển cười trả lời: "Đá tôi bay qua. Ngài ấy, cũng coi như là đau lòng cho tôi đi, không nỡ để cho tôi bị dính tuyết."

Nghe cậu nói xong đến cả tài xế cũng không thể nhịn cười. Trình Lê lại càng xấu hổ hơn.

Kỳ Thức lấy chân đạp nhẹ vào lưng ghế của Triển Quyển: "Bây giờ cậu bay đi được rồi."

Nói chuyện như vậy, nhưng bầu không khí cũng không hề trở nên kỳ quái, mọi người trò chuyện vui vẻ suốt đường đi, cùng nhau trở về Bravo.

Đại sảnh Bravo vẫn đang rất náo nhiệt, hội nghị thường niên đã kết thúc, nhiều người đã đón xe buýt trở về công ty.

Đêm nay là giao thừa, ai có gia đình đều đã về nhà, ai có bạn trai, bạn gái đều đã đi hẹn hò, chỉ còn lại một đám cún độc thân đang tụm năm tụm bảy đi cùng đi hát karaoke, cùng đi uống rượu.

Có nhiều người vẫn còn mặc lễ phục của hội nghị thường niên, đang tụ tập ở sảnh nói chuyện vui vẻ, khi thấy đám người Kỳ Thức tiến vào thì chào hỏi sôi nổi.

Kỳ Thức nhìn qua, nhận thấy vẻ mặt hâm mộ của Trình Lê.

"Muốn ra đó chơi?"

Trình Lê lắc đầu.

Ngày nào cũng ở phòng Nguyệt Lão để gỡ rối tơ hồng, ngoại trừ Triển Quyển với một vài người khác, cô đều không quen ai, cũng không có người có thể đi cùng.

Kỳ Thức lại liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên lên tiếng, chào hỏi đám người ở bên kia: "Có muốn đến nhà tôi chơi không?"

Mọi người đều giật mình.

Kỳ tổng tìm người đến nhà ngài ấy chơi sao? Ai mà dám đi chứ?

Nhưng mà Kỳ Thức đã gọi người rồi, ai lại dám không đi đây?

Trong lúc nhất thời, cả phòng im lặng như tờ.

Giọng điệu của Kỳ Thức rất thoải mái, anh bổ sung: "Ở nhà tôi có thể hát karaoke, còn về hiệu ứng âm thanh, có thể nói tất cả các phòng KTV trong thành phố đều không thể so được với nhà tôi."

Hội nghị thường niên vừa kết thúc, ai cũng hân hoan, vui vẻ, lá gan cũng lớn hơn bình thường, có người thăm dò hỏi thử: "Kỳ tổng, chúng tôi đến chơi được thật sao?"

"Đương nhiên là thật, đi thôi, chỗ tôi còn có buffet hải sản, tất cả đều miễn phí", Kỳ Thức nghiêng đầu về phía thang máy.

Có người hoan hô đi theo, có người dẫn đầu, chỉ chốc lát sau, mọi người trong đại sảnh đã tiến đến thành một đoàn.

Kỳ Thức mỉm cười, thấp giọng dặn dò Triển Quyển vài câu, Triển Quyển chạy đi trước.

Trình Lê lặng lẽ hỏi: "Vì sao ở nhà anh lại có thể hát karaoke?"

Điều này không giống phong cách của Kỳ Thức chút nào.

Kỳ Thức thấp giọng giải thích: "Đó là ý tưởng của Nhạc Ương từ lúc nhà tôi đang được sửa sang, thỉnh thoảng cậu ta và Lăng Đam sẽ qua nhà tôi hát, tiếng hát còn khó nghe hơn tiếng gào thét của những con quỷ ở 18 tầng địa ngục."

Kỳ Thức dẫn mọi người đi thang máy đến tầng cao nhất.

Ngay cả khi có nhiều người, cũng không ai dám chen chúc với Kỳ Thức và Trình Lê. Có người nào đó đã mạnh dạn bắt chuyện với Kỳ Thức, Kỳ Thức một bên trả lời người nọ, một bên đánh giá Trình Lê.

Vừa nãy ở trong xe khá tối, còn hiện tại, dưới ánh đèn sáng ngời, vỏ bánh của bánh bao nhỏ đã được lột sạch, làm lộ ra phần nhân bên trong, thật rực rỡ, và cũng thật ngon miệng.

Kỳ Thức vô thức nhìn vào ngón tay của mình.

Tơ hồng đã biến mất, không thể viện được cớ gì để có thể cắn cô ấy một ngụm.

Trong phòng khách của nhà Kỳ Thức có một mặt tường đính TV LCD, Lệ Phong đi theo lên nhà, điều chỉnh ánh đèn, bật TV và kết nối âm thanh cho mọi người hát.

Kỳ Thức thật sự không khoác lác, hệ thống KTV ở nhà anh cực kỳ chuyên nghiệp, tính năng của nó thật đáng kinh ngạc.

Nơi này là tầng cao nhất của tòa nhà Bravo, vì thế cũng không cần lo lắng về việc làm phiền người khác, cả đám người khi mới vào còn có chút câu nệ, chỉ một lúc sau đã bung xỏa hết mình.

Triển Quyển rất nhanh đã trở lại, không biết cậu đã đến khách sạn nào mà đặt được buffet hải sản, cùng với quầy ăn được bày ra ở phía bên kia phòng khách, đồ uống cũng được mang tới.

Trong nháy mắt, nhà của Kỳ Thức đã biến thành phòng KTV .

Trình Lê có chút buồn cười, ngày cuối cùng của năm nay, lại có duyên với "phòng KTV".

"Hiện tại thấy náo nhiệt chứ?" Sau khi Kỳ Thức chào hỏi một vòng, mới ngồi xuống bên cạnh Trình Lê.

Hóa ra anh ta làm thế là vì điều này, Trình Lê chợt thấy cảm động.

Kỳ Thức hỏi: "Em muốn uống gì? Tôi lấy cho em."

Trình Lê thử hỏi: "Tôi có thể uống chút rượu được không?"

Triển Quyển không gọi rượu, bên quầy ăn chỉ có đủ loại đồ uống.

"Em biết uống rượu?" Kỳ Thức hỏi.

Trình Lê chân thành lắc đầu.

Kỳ Thức: "....."

"Tôi sẽ lấy cho em một ít." Kỳ Thức suy nghĩ một chút, đứng lên, cầm hai lon coca đi vào phòng bếp tìm một chai rượu Rum.

Kỳ Thức cho đá vào ly, thêm chút rượu Rum, vắt thêm nước chanh, cuối cùng đổ coca vào.

Kỳ Thức đưa ly cho Trình Lê: "Tôi không trữ rượu trong nhà, vốn dĩ tôi định dùng rượu này để làm bánh Brownie, tôi đã pha cho em một ly Cuba Liberty. Dù nó ngọt nhưng em cũng đừng uống quá nhiều..."

Đang nói nửa chừng thì Kỳ Thức dừng lại.

Cô ấy không thể cảm nhận được hương vị, nên cũng không cần phải nói thứ gì ngọt ngào như thế nào trước mặt cô ấy.

Nhưng đối với cô ấy mà nói, uống rượu cũng giống như uống nước đá, căn bản không có gì khác biệt, tại sao cô ấy lại đột nhiên muốn uống rượu?

Trình Lê nhận lấy, uống hết từng ngụm, cô uống liên tiếp hai ly, sau đó xin Kỳ Thức cho thêm một ly, cô cầm lấy ly rượu và đi đến bên quầy ăn trong tiếng hát ca của mọi người.

Kỳ Thức đi theo, nghe cô nói chuyện phiếm với mấy nhân viên bên phòng tài chính, một lúc sau, ly rượu trong tay đã trống rỗng.

"Tôi còn muốn thêm." Trình Lê nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Kỳ Thức, đưa ly cho anh.

Có người ở xung quanh nghe được, trộm cười thầm.

Kỳ Thức giả vờ như không thấy, nhận lấy cái ly, giúp cô pha một ly khác, lần này anh có thêm một chút rượu Rum.

Khi Trình Lê cầm ly rượu, giống như cách uống sau khi cụng ly, cô uống cạn một hơi.

"Vẫn còn muốn." Trình Lê nói.

Lần này Kỳ Thức trực tiếp rót một ly coca lạnh cho cô.

Trình Lê không nhận thấy điều đó, vẫn vui vẻ uống ly coca.

Thế nhưng trên má cô có thêm một vệt ửng hồng, có lẽ là từ công lao của mấy ly rượu Rum trước đó.

"Kỳ tổng, trợ lý Trình, hai người lại đây hát đi!"

Có người gọi hai người, mọi người đều vui vẻ, bầu không khí trở nên thoải mái, gan cũng to thêm, bắt đầu dám trêu chọc Kỳ Thức.

Còn có người tìm cho họ một bản tình ca.

Hai mắt Trình Lê sáng lên, kéo Kỳ Thức đi qua chọn bài hát, Kỳ Thức đành phải đi theo.

Kỳ Thức vừa cầm micro định hát, Trình Lê liền giữ anh lại, hùng hồn nói: "Hát như vậy thì có gì thú vị chứ? Nào, tôi hát lời nam, còn anh sẽ hát lời nữ."

Kỳ Thức: "....."

Cô ấy thực sự đã uống quá nhiều.

Dù giọng hát của Kỳ Thức có hay đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi Trình Lê - người nãy giờ cứ hát sai nhịp, nghịch tới nghịch lui không ai bằng.

Sau khi hai người hát xong một "bản tình ca" gây rúng động lòng người, cả phòng đã được một dịp cười chết đi sống lại.

Quên đi vậy, cô ấy thấy vui là được.

Hát xong trở về, Trình Lê ngồi bất động trên ghế sô pha, lúc này cô không cười, trầm mặc nửa ngày, mới cau mày oán giận: "Hoảng sợ, chóng mặt."

Kỳ Thức bất đắc dĩ: nói thừa, không uống được còn uống, uống xong còn ầm ĩ như vậy, không phải là tự mình tìm tội cho mình sao.

Trình Lê nghiêng nghiêng người, đặt đầu tựa lưng vào sô pha, tuy rằng có nhiều người ở quanh như vậy, nhưng Kỳ Thức vẫn không nhịn được mà đưa tay qua chạm vào trán cô.

"Có muốn đi ngủ một lát không?"

Trình Lê tựa đầu vào sô pha, lắc qua lắc lại: "Không đi, ở đây vui lắm."

Cô bé ham chơi, Kỳ Thức bất đắc dĩ: "Được, vậy em ngồi xuống một lát đi, đừng nghịch nữa."

Bên cạnh đột nhiên có người lên tiếng: "Trợ lý Trình có chỗ nào không khỏe sao?"

Trình Lê nghiêng đầu liếc mắt một cái, là một cô gái, mặc một chiếc váy dài có thắt lưng màu tím, để lộ một mảng lớn ở ngực, phần lộ ra được phủ một lớp phấn lấp lánh, trên váy cũng được đính kim sa ánh lên lấp lánh mỗi khi cô gái di chuyển.

Cô ấy rõ ràng đang hỏi Trình Lê, nhưng đôi mắt lại dừng lại ở người Kỳ Thức. 

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro