Chương 39: Nếu tôi có làm gì em, em không cảm giác được sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: sarang093

Kỳ Thức nâng cằm Trình Lê lên.

"Tôi vốn không hề có loại suy nghĩ như em nói, nhưng hiện tại bị em nhắc nhở như vậy, đột nhiên tôi cũng có một chút ý niệm này, em nói xem, bây giờ tôi phải làm sao đây?"

Trong nháy mắt, sự sợ hãi dâng tràn trong đôi mắt Trình Lê.

Kỳ Thức nhịn cười: "Không cần nhiều lắm, chỉ cần hôn một cái, hôn xong tôi sẽ thả em đi."

Trình Lê nhìn anh một cách nghi ngờ: không phải vừa rồi khi cô chủ động hôn thì anh ta từ chối luôn sao? Sao giờ tự nhiên lại muốn hôn cô?

Kỳ Thức thật sự có bệnh thần kinh.

"Không muốn hôn? Nếu như bây giờ em không hôn tôi, lát nữa tôi sẽ 'tăng giá' thêm một chút." Kỳ Thức nhắc nhở.

"Tôi hôn." Trình Lê vội vàng nói, cô hoảng hốt ôm lấy cổ anh, hôn anh một cái.

Giây phút mơ ước đã lâu, vào khoảnh khắc khi Kỳ Thức chạm vào cánh môi hồng kia, anh hít sâu một hơi, xoay người ấn Trình Lê vào trong chăn, hôn cô thật sâu.

Một chiếc bánh bao nhỏ ngon đến mức khiến người ta muốn ăn trong một ngụm, nhưng vì tiếc nuối nên không nỡ ăn nhanh.

Có giường đặt sẵn, có người con gái vừa ngoan vừa xinh đẹp, dù biết là không thể, nhưng lại không thể buông tay.

Trong khi Kỳ Thức vẫn đang vật lộn trong "trận chiến Thiên - Nhân", Trình Lê, người con gái xinh đẹp vẫn luôn ngoan ngoãn nãy giờ, đột nhiên liều mạng đẩy anh.

Nhân lúc Kỳ Thức buông lỏng, Trình Lê nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của anh, sau khi trèo xuống giường, cô nói: "Tôi muốn nôn."

Chạy mất rồi.

Kỳ Thức ngã xuống giường, trầm mặc một hồi, thở dài một hơi, sau đó mới xuống giường đuổi theo cô.

Khi Trình Lê tỉnh lại, trời đã hửng sáng.

Rèm cửa không kéo, ánh nắng chói mắt chiếu vào chiếc giường trắng như tuyết.

Rèm cửa?

Không phải cái rèm che cửa sổ trong gian nhà nhỏ sao?

Khi Trình Lê vừa di chuyển người, cánh tay đang vòng qua eo cô liền siết chặt lại, có người nào đó rầu rĩ một tiếng sau tai cô: "Hửm?"

Hơi thở phả vào tai Trình Lê.

Toàn thân Trình Lê dựng hết cả tóc gáy, cô nhìn qua thì thấy một cánh tay đang để trên gối.

Cánh tay này có cơ bắp rắn chắc, đường cong rõ ràng, cả bàn tay cũng rất đẹp, ngón tay thon dài, là Kỳ Thức.

Không biết vì sao mà Trình Lê thấy an tâm lạ kỳ, cô nhẹ nhàng thở ra.

Kỳ Thức dán sau lưng Trình Lê với tư thế cực kỳ thân mật, ôm cả người Trình Lê vào lòng, nhiệt độ cơ thể ấm áp và mùi thơm dễ chịu bao trùm lấy cô.

Trình Lê cố gắng xoay người, thấy mắt anh nửa mở nửa nhắm, hàng mi dài rủ xuống, mơ mơ màng màng, một vài sợi tóc rủ xuống trán, có chút lộn xộn.

"Tỉnh rồi?" Kỳ Thức nhắm hờ mắt hỏi, giọng mũi nghèn nghẹn mang theo chút lười biếng, khác hẳn với giọng điệu ngày thường.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Anh đã thay đồ ngủ, Trình Lê vén cái chăn bông mà hai người đang cùng đắp lên nhìn, cô ngược lại, vẫn đang mặc chiếc váy tối qua.

Đây là phòng của Kỳ Thức, giường của Kỳ Thức.

Trình Lê không nói gì.

Kỳ Thức đã mở mắt, anh nhìn Trình Lê cười nhẹ: "Em đang nghĩ gì vậy? Uống nhiều quá nên quên vài chuyện? Hay tất cả đều không nhớ rõ?"

Kỳ Thức đoán đúng, Trình Lê không thể nhớ nổi lý do vì sao mà cô lại chạy lên giường anh thế này.

Trong ký ức cuối cùng của Trình Lê, cô đã nằm trên chiếc giường của cô trong Càn Khôn Châu, sau đó có vẻ như cô đã có một cuộc nói chuyện nghiêm túc và thân thiện với Kỳ Thức, nhưng rốt cuộc nội dung cuộc trò chuyện là gì, cô đã quên hoàn toàn.

Hình như hai người có hôn nhau, là cô chủ động hôn, hôn nhau đến không thể tách rời, chính cô lúc ấy còn có vẻ rất sốt ruột, cũng không nhớ là bản thân muốn vội vã làm gì.

Trình Lê cuối cùng cũng lên tiếng, trực tiếp hỏi Kỳ Thức: "Tối qua anh đã làm gì tôi?"

Kỳ Thức có cảm giác không nói nên lời: "Nếu tôi có làm gì em, em không cảm giác được sao?"

Trình Lê lúng túng: "Tôi...có thể cảm giác được sao?"

Kỳ Thức cũng lúng túng theo: "Hẳn là....có thể?"

Cả hai người đều không chắc chắn, hai khuôn mặt đỏ lên hồi lâu.

Trình Lê là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, đưa ra một lời chỉ trích mới: "Nếu như không có chuyện gì xảy ra, vậy tại sao tôi lại ở trên giường của anh?"

Với câu hỏi này, Kỳ Thức trả lời vô cùng lưu loát: "Tối hôm qua em đã nhào vào lòng tôi như thế nào, em đã quên rồi sao?"

Trình Lê thầm nghĩ: tối hôm qua cô đã uống rượu để lấy thêm can đảm, vậy cô thực sự đã tấn công "chú mèo con" này ư?

Những thứ khác cô đã quên sạch, nhưng riêng việc cô ôm lấy cổ anh lại nhớ rất rõ, và có vẻ như còn không chỉ ôm một lần.

Trình Lê ngay lập tức cảm thấy chột dạ.

Kỳ Thức chiếm thế thượng phong, anh quan sát vẻ mặt chột dạ của cô, tiếp tục củng cố ưu thế của mình.

"Chỉ là, nguyên nhân chính đó là vì tối qua em đã nôn rất nhiều lần, tôi không có cách nào đưa em trở về Càn Khôn Châu, để em ngủ trong phòng tôi em sẽ dễ vào phòng tắm hơn."

Trong phòng ngủ anh ta có phòng tắm riêng.

Kỳ Thức suy nghĩ một chút rồi tung ra một đòn mới: "À, em còn nôn ở trên người tôi."

Lần này, Trình Lê cảm thấy mình hoàn toàn bị đánh bại, nhưng cô vẫn muốn đấu tranh một lần cuối cùng: "Cho dù tôi có nôn lên người anh đi chăng nữa, vì sao anh lại ôm tôi ngủ?"

Kỳ Thức cũng đánh ra đòn cuối cùng: "Em ôm chặt lấy cổ tôi không buông, còn không chịu thả tôi ra, em không nhớ?"

Trình Lê một chút cũng không nhớ rõ, nhưng anh ta lớn lên đẹp trai như vậy, nếu cô uống nhiều quá, quả thực cũng có thể làm được loại chuyện này.

Kỳ Thức ngoài mặt bình tĩnh nhưng lại cười thầm trong lòng.

Cả đêm qua chỉ đơn thuần ôm cô ngủ, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.

Trình Lê bị đánh cho tơi bời, thua đến mức không còn mảnh giáp. Cho cô ấy một bài học, để xem sau này cô ấy còn dám uống nhiều như vậy không?

Tối hôm qua đúng thật Trình Lê đã nôn vài lần, việc đưa cô về Càn Khôn Châu không tiện nên để cô nằm ở đây cũng là sự thật, chỉ là khi nôn xong liền bình yên ngủ thiếp đi.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, lại tự cuộn mình thành một quả bóng nhỏ.

Giống như một đứa bé đang nằm trong bụng mẹ, tấm lưng mảnh khảnh cong lại, hai đầu gối gần như thu vào trong ngực.

Đây là tư thế ngủ khi con người cảm thấy không an toàn, Kỳ Thức vỗ nhẹ vào lưng cô.

Trình Lê mơ mơ màng màng, hành động của Kỳ Thức không trấn an được cô mà ngược lại càng có vẻ khiến cô cảm thấy sợ hãi, cúi thấp người nức nở, cuộn chặt người mình hơn.

Một con người nhỏ bé như vậy nằm trên chiếc giường lớn của Kỳ Thức, trông thật cô đơn.

Kỳ Thức đứng bên giường nhìn trong chốc lát, anh vén chăn lên giường, không chút do dự ôm lấy cả người Trình Lê vào trong lòng từ phía sau. 

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Không biết là bởi vì độ ấm, hay là bởi vì sau lưng có người có thể dựa vào, Trình Lê gối đầu lên cánh tay Kỳ Thức, cơ thể dần thả lỏng, chìm vào giấc ngủ say.

Trình Lê đã ngủ say, nhưng Kỳ Thức vẫn tỉnh, gần rạng sáng mới chợp mắt.

Kỳ Thức lười biếng xoay người điều chỉnh tư thế, nhắm mắt lại, giữ nguyên cánh tay đang ôm eo Trình Lê: "Ngủ thêm chút nữa đi? Dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ."

Vẫn còn muốn ngủ sao?

Trình Lê cố hết sức để ngồi dậy, Kỳ Thức vẫn đang nhắm mắt, cả người nằm bất động, cánh tay nặng nề đè lên Trình Lê.

Anh ta cố ý.

Trình Lê trừng mắt nhìn Kỳ Thức, nhưng anh không mở mắt, có đe dọa cũng không có tác dụng.

Khi hai người đang giằng co quyết liệt thì cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra.

Nhạc Ương và Lăng Đan đang đứng ở cửa.

Trình Lê ở trên giường nhìn hai người họ, hai người họ đứng ở cửa phòng nhìn Trình Lê.

Hai bên giữ thế mắt to trừng mắt nhỏ trong vài giây, Lăng Đam mới bình tĩnh lại nói với Nhạc Ương: "Được rồi, từ nay về sau, lại có thêm một nơi cậu không thể tùy tiện vào được nữa."

Kỳ Thức thả Trình Lê ra, đưa hai tay gối sau đầu: "Hai người ra ngoài đi."

Nhạc Ương vô cùng tán thành: "Chúng tôi ra ngoài ngay đây, hai người các cậu cứ bình tĩnh mặc đồ vào."

Nói xong lập tức lui ra ngoài và đóng cửa lại.

Váy của Trình Lê đang mặc là loại lộ vai, chỉ có bờ vai lộ ra bên ngoài lớp chăn, nhìn giống như cô đang không mặc gì.

Trình Lê đau khổ: "Tại sao anh lại không nói rõ ràng với bọn họ chứ?"

Kỳ Thức mỉm cười: "Nói cái gì?"

"Nói rằng hai chúng ta không có quan hệ gì!"

Kỳ Thức không đồng ý: "(*) Tai nghe vì hư, mắt thấy vì thật, nếu em nói như vậy, em có chắc bọn họ sẽ tin em không? "
(*) 耳听为虚,眼见为实 【nhĩ dẫn vi hư nhãn hiện vi thật】: Hãy coi những gì bạn nghe là giả dối, chỉ tin khi bạn nhìn thấy nó (thành ngữ). Đừng tin những gì mọi người nói với bạn cho đến khi bạn tự mình kiểm chứng.

Trình Lê cố gắng ngồi dậy, tức giận nắm cổ Kỳ Thức, cắn răng uy hiếp.

"Anh, một lát nữa khi anh ra khỏi phòng, anh, ngay lập tức, ngay lập tức, phải cùng bọn họ nói chuyện rõ ràng."

"Được, đều nghe em." Bị nắm cổ nhưng Kỳ Thức một chút cũng không để ý, ngược lại mỉm cười, hai tay ôm lấy eo Trình Lê, trầm giọng hỏi, "Vậy là em thích ở trên tôi?"

Lúc này Trình Lê mới chợt nhận ra cô đang nửa đè lên người anh, cô nhanh chóng tránh sang một bên.

"Nói nhảm, ai thích ở trên anh?"

"Tôi hiểu rồi." Kỳ Thức nhẹ nhàng lật người, đè Trình Lê xuống, "Em thích nằm dưới tôi."

Trình Lê tức giận, la lên: "Anh đi xuống khỏi người tôi ngay!"

Kỳ Thức cười cười, ra vẻ oan ức: "Nhỏ giọng một chút, hai người họ đang ở bên ngoài, lời này em nói nếu như bọn họ nghe được thì không tốt lắm."

Trình Lê giãy giụa, thấy mình không thể động đậy, cô nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Anh - xuống - đi!"

"Tất nhiên tôi có thể đi xuống." Kỳ Thức nghiêm túc đàm phán, "Nhưng từ nhỏ, tất cả việc ăn, mặc, ở, đi lại của tôi đều có tiên nhân hầu hạ, cả đời tôi chưa từng phải hầu hạ ai bao giờ, em xem, tối hôm qua tôi đã chiếu cố em cả đêm, bây giờ đòi một chút thù lao thì chắc cũng không bị coi là quá phận đi?"

Trình Lê hỏi: "Anh muốn được trả thù lao kiểu gì?"

"Hôn tôi, em chủ động." Kỳ Thức ra giá.

Trình Lê không nói chuyện.

Gần đây Kỳ Thức có vẻ hôn đến nghiện rồi. Anh ta không có bạn gái, khó mà có ai có thể cùng anh ta mỗi ngày hôn qua hôn lại.

Hai người Lăng Đam vẫn đang chờ ở bên ngoài, không thể cứ giằng co mãi như vậy.

"Chỉ là...." Trình Lê do dự.

"Chỉ là?" Kỳ Thức hỏi.

Nghĩ thầm: hai người đã hôn nhiều lần như vậy rồi vì sao cô ấy vẫn không chủ động hôn một cách tự nguyện? Có vẻ như tối qua cô ấy không nói dối, cô ấy thật sự không thích anh.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Nhưng câu trả lời của Trình Lê nằm ngoài dự đoán của Kỳ Thức.

Trình Lê có chút ngại ngùng, cô lấy tay che miệng, nói nhỏ: "Chỉ là sáng nay tôi chưa đánh răng."

Kỳ Thức cười nói: "Có quan hệ gì? Tôi cũng sẽ không ghét bỏ em."

"Tôi không muốn." Trình Lê từ chối, suy nghĩ một chút, "Anh tính nợ cho tôi một cái được không?"

Thấy cô thật sự để ý chuyện này, Kỳ Thức cũng không làm khó cô nữa: "Được, vậy tôi sẽ ghi nợ cho em, lãi suất tính theo ngày, lãi hàng ngày là 100%."

100%? Cao như vậy? Có nghĩa là nếu để sau một ngày thì lại phải hôn thêm một cái ư?

Kỳ Thức không để cho cô suy nghĩ thêm gì: "Nói 'đồng ý'. Nói được thì tôi tha cho em, không nói được thì hôn tôi ngay bây giờ."

"Đồng ý." Trình Lê vội vàng gật đầu đáp ứng.

Kỳ Thức vừa lòng rời khỏi người cô.

Khi hai người từ phòng ngủ đi ra, Trình Lê phát hiện bên ngoài mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ, khôi phục như cũ, không có một hạt bụi, không còn một chút dấu vết nào của bữa tiệc tối qua, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Nhạc Ương cùng Lăng Đam đều ở bên ngoài, thấy hai người đi ra, Nhạc Ương còn rất ngạc nhiên: "Không thể nào, Kỳ Thức, nhanh như vậy?"

Cái gì nhanh? Trình Lê quả thực tuyệt vọng, nhìn Kỳ Thức một cách đáng thương.

Kỳ Thức thu được ánh mắt của cô, vừa tiến về nhà bếp vừa nói với Nhạc Ương: "Đừng nói linh tinh bôi nhọ con gái người ta, tối qua Trình Lê uống nhiều quá, tôi chỉ chăm sóc cho cô ấy, giữa hai chúng tôi không có quan hệ gì."

Kỳ Thức nói với giọng điệu nghiêm túc, không mang theo cảm xúc, như thể anh đang giải thích một sự thật khách quan.

Nhưng Nhạc Ương và Lăng Đam đều cười.

Kỳ Thức nói đúng, bọn họ cái gì cũng không tin. Trình Lê muốn chết.

Triển Quyển cũng đang ở đây, cậu lấy một chiếc ghế để ngồi trông một cái nồi đang nấu trên bếp bếp.

"Kỳ tổng, ngài thấy như thế này đã được chưa?" Triển Quyển hỏi Kỳ Thức.

Kỳ Thức nhấc nắp nồi lên nhìn: "Không tồi."

Anh lấy hành lá ở bên cạnh, rồi cầm lấy một đĩa gà đã được cắt thành khối và tẩm ướp cho vào nồi, từ từ khuấy đều.

"Cậu đang làm gì vậy? Thơm quá." Nhạc Ương thò người qua.

"Nấu cháo gà."

Một lát sau cháo đã chín, Kỳ Thức đặt nồi cháo lên bàn, múc cháo ra một cái bát nhỏ, rắc lên bề mặt một chút hành lá đã được thái nhỏ và đẩy cho Trình Lê.

"Tối hôm qua em ngu ngốc uống nhiều rượu như vậy, ăn chút cháo vào đi, làm ấm dạ dày."

Trong chiếc bát sứ màu trắng, phần cháo đặc, sánh và béo ngậy, miếng thịt gà tươi mềm, điểm xuyết thêm màu xanh của hành lá, khiến người ta không nhịn được mà muốn ăn ngay.

Từ trước đến nay Trình Lê luôn ăn bất cứ thứ gì Kỳ Thức đưa cho cô, không nói hai lời liền múc một thìa đưa vào trong miệng.

Gạo được vo kỹ, hạt dày và mịn, vừa đưa vào miệng đã tan.

Tuy biết Trình Lê không cảm nhận được hương vị, nhưng Kỳ Thức vẫn hỏi: "Thấy thế nào?"

"Không tồi." Trình Lê gật gật đầu, hỏi, "Anh nấu từ khi nào vậy?"

"Tôi nấu từ sáng sớm, nhờ Triển Quyển canh lửa giúp tôi."

Từ sáng sớm? Từ sáng sớm sao?

Trình Lê nghiến răng nghiến lợi hạ giọng: "Anh, anh từ sáng sớm đã thức dậy nấu cháo, xong lại còn chạy về giường, tiếp tục ôm tôi nằm ngủ?" 

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro