Chương 41: Mấy ngày không gặp như cách ba thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: sarang093

Trình Lê không nói nên lời, sau một lúc lâu cô mới hỏi: "Như vậy Nguyễn Chi, cô ấy định làm gì?"

"Em cũng không biết cô ấy định làm gì nữa."

Úc Tinh vô tội uống một ngụm nước trái cây.

"Lần trước em nói chuyện với cô ấy, khi em nhắc tới năng lực của chị, Nguyễn Chi bỗng nhiên nói cô ấy có việc muốn tìm gặp chị, nên theo em đoán, có lẽ là vì chuyện của Lạc Thiên Hựu đi?"

Trình Lê không chắc chắn: "Trước tiên em hãy nói cho chị biết ngày sinh nhật của hai người họ, khi về chị sẽ nghĩ kỹ lại."

Trở lại Bravo, Trình Lê tìm tên của hai người họ trên hệ thống, nhưng không tìm thấy.

Hay là vì tơ hồng bị đứt nên đã xảy ra vấn đề gì đó?

Trình Lê tiếp tục tìm kiếm trên các quyển sách, cuối cùng cũng tìm thấy.

Tơ hồng của hai người họ đã bị đứt, hai đầu sợi bị rối với nhau, gần như không thể gỡ được nút thắt.

Trình Lê xem xét nút thắt, nghĩ thầm: Muốn giúp Nguyễn Chi, quả thật cũng đơn giản, chỉ cần cạo bỏ tơ hồng, rắc rối của Nguyễn Chi sẽ không còn nữa.

Nhưng nếu làm như vậy, liệu có khiến cho Lạc Thiên Hựu nhảy lầu lần nữa hay không?

Mặc dù anh ta khá kỳ quái, luôn theo dõi Nguyễn Chi, giám sát Nguyễn Chi, căm ghét tất cả những ai tiếp cận cô, nhưng dù sao đó cũng không phải là những tội gây chết người.

Điều anh ta cần nhất bây giờ, chính là đi gặp bác sĩ tâm lý.

Trong đầu Trình Lê xuất hiện một người.

Cô lấy điện thoại và gọi cho Nhiếp Duẫn Sơ.

Tại thành phố H ở đế đô, tổ chức CUJPS - một tổ chức nổi tiếng trong giới tâm lý học đang tổ chức cuộc họp thường niên, có rất nhiều tên tuổi lớn trong giới tập trung tại đây.

Nhiếp Duẫn Sơ đang thuyết trình trên sân khấu, khán giả ở dưới hoàn toàn yên lặng.

Trên bục, điện thoại di động đã được tắt tiếng bỗng nhiên sáng lên, Nhiếp Duẫn Sơ liếc mắt nhìn điện thoại, dừng lại bài phát biểu.

Anh hướng về phía khán giả làm động tác xin lỗi, rồi tự nhiên cầm điện thoại lên, giọng nói nhu hòa mang theo sự vui vẻ: "Bây giờ tôi đang trong cuộc họp, lát nữa khi rảnh tôi sẽ gọi cho cô."

Dưới sân khấu, mọi người đồng loạt sửng sốt.

Tuy Nhiếp Duẫn Sơ là một người có năng lực xuất sắc, trẻ tuổi và đầy triển vọng, nhưng anh luôn cư xử khiêm tốn lễ nghĩa, không bao giờ có hành vi kiêu ngạo, ngông cuồng. Nhưng hôm nay, ở thời điểm quan trọng như vậy, anh lại có thể tự nhiên trả lời điện thoại trước mặt mọi người, quả thật không thể hiểu được.

Ngồi ở hàng ghế đầu là một nhân vật hàng đầu trong giới học thuật, khi thấy học trò cưng của mình có thái độ khác thường, có thể làm ra hành động như vậy, ông vô cùng sửng sốt.

Ngay sau đó ông liền giúp anh nói chuyện: "Duẫn Sơ à, bạn gái gọi kiểm tra sao?"

Mọi người bên dưới đều cười lên.

Nhiếp Duẫn Sơ không trả lời, nhưng anh cười rất vui vẻ.

Sau khi Nhiếp Duẫn Sơ hoàn thành phần trình bày của mình, anh nhanh chóng trốn ra hội trường và gọi cho Trình Lê.

Nghe Trình Lê nói xong, Nhiếp Duẫn Sơ nhanh chóng đồng ý, nếu Nguyễn Chi chấp nhận đưa Lạc Thiên Hựu đến phòng khám, anh lập tức sẽ tiến hành kiếm tra cho cậu ta. 

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Sau khi thu phục xong bác sĩ Nhiếp bên kia, Trình Lê hỏi Úc Tinh phương thức liên hệ của Nguyễn Chi, hẹn cô ấy ra ngoài gặp mặt.

Lần trước đã hại Lệ Phong phải buồn chán ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu, nên lần này Trình Lê không gọi Lệ Phong đi cùng, dù sao anh ấy cũng không phải là vệ sĩ của cô, không thể liên tục làm phiền người ta mãi.

Trình Lê ngồi đợi trong quán cà phê một lúc lâu, nhưng không thấy Nguyễn Chi đến, ngay khi cô định gửi tin nhắn cho cô ấy, một người mà cô không ngờ tới đã đến.

Lạc Thiên Hựu bước vào.

Anh ta vẫn mặc chiếc áo khoác trắng rộng như lần trước, lướt qua tựa như một bóng ma, lặng lẽ ngồi đối diện Trình Lê.

Trình Lê cảnh giác nhìn anh.

Trái ngược với sự cảnh giác của Trình Lê với mình, Lạc Thiên Hựu thoải mái chào hỏi với cô: "Xin chào. Cô đang chờ Nguyễn Chi đúng không?"

Trình Lê không nói gì.

"Em ấy đang gặp chút chuyện, hình như là do không tìm thấy chìa khóa, có lẽ một lát nữa em ấy mới đến được. Tôi đến đây xem trước."

Khi người phục vụ đến bàn, Lạc Thiên Hựu chỉ gọi một ly nước đá.

Khi nước đá được bưng tới, Lạc Thiên Hựu nhíu mày nhìn vân tay mà người phục vụ để lại khi cầm ly, sau đó anh ta cũng không động vào ly nước đó một lần nào.

Lạc Thiên Hựu nhìn Trình Lê một cách chăm chú.

"Tôi biết cô. Nguyễn Chi đã kể với tôi, nhờ có cô giúp Úc Tinh đổi vận, nên cô ấy mới có thể đá bay được tên họ Phó biến thái kia, và tìm được một mối nhân duyên tốt đẹp."

Trình Lê nghĩ thầm: Anh cũng nói là Phó Hải Tu biến thái, nhưng ít nhiều anh lại biến thái giống anh ta.

"Có phải cô đang nghĩ, tôi cũng là một tên biến thái phải không?"

Anh ta đoán đỉnh đấy.

"Mấy chuyện mà họ Phó kia làm sẽ không bao giờ phát sinh trên người tôi." Lạc Thiên Hựu nói một cách chân thành, "Tôi thà bóp cổ cô đến chết, chứ không bao giờ để Nguyễn Chi tách khỏi tôi."

Kỳ Thức nói đúng, Trình Lê nhìn Lạc Thiên Hựu nghĩ thầm, nối tơ hồng cho người khác thực sự là một nghề nguy hiểm, khi ra ngoài nên dẫn theo vệ sĩ.

Lạc Thiên Hựu nghiêm túc nhìn chằm chằm Trình Lê trong chốc lát, bỗng nhiên cười: "Tôi biết giết người là phạm pháp, chẳng qua tôi chỉ làm một chút phép so sánh mà thôi."

Nhưng giọng điệu của anh một chút cũng không giống như cách anh nói là "làm một chút phép so sánh" đâu.

Trình Lê không sợ anh, ngược lại cô nhìn qua ghế bên cạnh, nhích người lại gần một chút, hạ giọng nói.

"Lạc Thiên Hựu, anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý, với tình trạng hiện tại của anh mà muốn ở bên Nguyễn Chi, chúng tôi đều rất lo lắng cho sự an toàn của cô ấy."

Nét cười nhàn nhạt trên mặt Lạc Thiên Hựu biến mất, thay vào đó là vẻ mặt như đang chịu sỉ nhục.

"Cô cảm thấy tôi sẽ làm tổn thương Nguyễn Chi? Làm sao có thể?"

Trình Lê bình tĩnh nói: "Hiện tại anh nghĩ rằng anh sẽ không làm tổn thương cô ấy, nhưng nếu như việc đó thật sự xảy ra thì sao? Anh có thể đảm bảo được anh sẽ khống chế được chính mình không? Tôi biết một vị bác sĩ tâm lý rất giỏi....."

Trình Lê còn chưa nói xong, ánh mắt của Lạc Thiên Hựu đột nhiên chuyển về phía sau Trình Lê.

Đôi mắt kia sâu như hồ nước không đáy, nhưng vào lúc này, sự âm u trong mắt đột nhiên tiêu tán, những tia sáng dần hiện lên.

Nguyễn Chi đã đến.

Vẫn với dáng vẻ dịu dàng hào phóng, Nguyễn Chi tiến vào, khi thấy Lạc Thiên Hựu ngồi đó, cô cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên.

"Thiên Hựu, là anh giấu chìa khóa của em đúng không? Làm em mất nửa ngày mới tìm thấy."

Giọng điệu của cô ấy giống như đang phê bình đứa em nghịch ngợm trong nhà, không có nhiều ý trách cứ.

Nguyễn Chi ngồi xuống, cô tự nhiên đặt tay mình lên tay Lạc Thiên Hựu.

"Em đã hẹn Trình tiểu thư gặp mặt nói chuyện, chuyện muốn nói cũng chính là chuyện của hai chúng ta, nếu như muốn nghe anh cứ đến đây, anh không cần phải lén lút như vậy đâu."

Lạc Thiên Hựu gắt gao nắm chặt tay Nguyễn Chi, cũng không nói chuyện.

Hướng đi câu chuyện có hơi lạ.

Trình Lê cẩn thận nghiên cứu biểu hiện của Nguyễn Chi, cô ấy thẳng thắn, hào phóng, không giống như bởi vì Lạc Thiên Hựu ở đây nên phải nói dối.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Trình Lê hỏi Nguyễn Chi: "Vào lần trước lời cô nói với tôi, cô tìm tôi không phải vì muốn đổi vận đúng không?"

"Thật ra nói là đổi vận cũng đúng." Nguyễn Chi nói.

Lạc Thiên Hựu lại khẩn trương.

Nguyễn Chi nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Lạc Thiên Hựu, vỗ nhẹ tay anh trấn an: "Đừng nóng vội, nghe em nói xong trước đã."

Cô quay sang Trình Lê: "Thiên Hựu đã cầu hôn tôi, tôi đang chuẩn bị đồng ý —— còn không kịp có thời gian để nói chuyện với anh ấy."

Lạc Thiên Hựu sững sờ, ánh sáng trong mắt càng rực rỡ, sáng chói lung linh, anh muốn mở miệng nói chuyện.

"Anh không thể đợi em nói hết câu sao?" Nguyễn Chi thấp giọng oán giận, nhưng giọng điệu vẫn rất ôn nhu.

Lạc Thiên Hựu ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ dùng hai tay nắm chặt tay Nguyễn Chi đưa lên môi, cúi nhẹ đầu.

"Tôi đã nói chuyện với gia đình, nhưng cả ba tôi và dì Bạch đều phản đối, họ không muốn tôi lấy một người con trai không biết là con nhà ai, và nói nếu như tôi lấy anh ấy thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của ba tôi."

Nguyễn Chi mỉm cười: "Mấy năm nay bọn họ gần như không quan tâm đến tôi, nhưng bây giờ lại bỗng nhiên nhớ tới."

Lạc Thiên Hựu yên lặng vòng một tay ôm lấy Nguyễn Chi.

Nguyễn Chi cười nói: "Tôi và Thiên Hựu có hoàn cảnh giống nhau, khi tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi ly hôn, sau đó hai người tái hôn và sinh ra em gái tôi, chỉ khác một điều, Thiên Hựu sau đó được gửi đến nhà bà nội, còn lại cũng không có gì khác biệt lắm."

Nguyễn Chi đang cười, chỉ là ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

"Ở ngôi nhà đó, dù có thêm một người hay thiếu đi một người là tôi cũng không khác gì, em gái tôi thích một thứ gì đó, có khi đột nhiên nhớ tới, tôi cũng sẽ được cho một cái y hệt, chỉ là từ trước tới giờ, chưa từng có ai lo lắng hỏi tôi thích cái gì."

"Tôi chỉ là một người vô hình, như một bóng ma ở trong nhà họ, nếu tôi không lên tiếng, sẽ không có ai biết đến tôi."

Nguyễn Chi trở tay nắm tay Lạc Thiên Hựu.

"Chưa từng có người nào đối xử tốt với tôi như Thiên Hựu - dẫu lúc đầu có chút kỳ lạ, nhưng giờ tôi đã quen với điều ấy. Anh ấy là người duy nhất trên thế giới này thực sự yêu tôi, yêu tôi đến mức có thể vì tôi mà sống, vì tôi mà chết."

"Trình tiểu thư, ba tôi là một người rất cường thế, từ trước đến nay chỉ nói một không nói hai, tôi sợ không lay chuyển được ông ấy, Úc Tinh nói cô rất lợi hại, mong cô có thể giúp tôi cùng Thiên Hựu thuận lợi ở bên nhau được không?"

Bây giờ đến lượt Trình Lê không nói nên lời.

"Cô biết anh ta có một chút......" Trình Lê nói.

"Tôi biết." Ánh mắt Nguyễn Chi dịu dàng, lại rất kiên định nhìn Trình Lê.

Trình Lê nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người họ: "Nếu tôi để cho hai người ở bên nhau, hai người sẽ ở bên nhau thực sự, cô có chắc về điều đó không?"

"Tôi xác định." Nguyễn Chi không chút do dự trả lời.

"Vậy được." Trình Lê nhìn Nguyễn Chi nửa ngày, sau đó gật đầu, từ trong túi lấy ra sợi tơ hồng.

Đây là sợi tơ hồng mà Trình Lê mang theo, còn chưa thắt nút. Trình Lê giả vờ làm trò trước mặt hai người, làm nút thắt Uyên Ương, dù sao hai người họ cũng không thấy được tơ hồng.

Mặc dù động tác của Trình Lê nhìn phức tạp và kỳ lạ, nhưng Nguyễn Chi và Lạc Thiên Hựu cũng không hỏi một câu hỏi nào, kiên nhẫn đợi Trình Lê làm xong nút thắt.

"Hai người hãy đưa tay ra." Trình Lê nói.

Hai con người có vận mệnh giống nhau, đồng bệnh tương liên, đồng thời đưa tay ra, khi đôi tay vẫn còn nắm chặt.

"Hai người sẽ không hối hận chứ? Một khi đã ở bên nhau, sẽ không thể tách ra được nữa." Trình Lê xác nhận một lần nữa.

"Sẽ không." Hai người trả lời cùng lúc, sau đó nhìn nhau cười.

Bỗng nhiên Trình Lê cảm thấy cô giống như một vị linh mục chủ trì đám cưới.

Hai đầu nút thắt Uyên Ương của sợi tơ hồng lần lượt được đeo vào hai ngón tay của Nguyễn Chi và Lạc Thiên Hựu.

"(*) Nhất sinh nhất thế, bách niên hảo hợp." Trình Lê thấp giọng nói.
(*) 一生一世 (Nhất sinh nhất thế): Một đời một kiếp, trọn đời trọn kiếp
百年好合 (bách niên hảo hợp): Chung sống hoà hợp, hạnh phúc bên nhau đến khi bạc đầu


Đây không phải là một lời chúc phúc, mà là miêu tả sự thật.

"Cảm ơn." Lạc Thiên Hựu trầm giọng nói, có chút nghẹn ngào.

Trong mắt Nguyễn Chi cũng ngấn lệ.

"Trình tiểu thư, tôi nên cảm ơn cô như thế nào?" Nguyễn Chi hỏi.

Trình Lê cười với Nguyễn Chi: "Hai trăm tệ, giảm giá 20% cho lần đầu tiên, cô chỉ cần chuyển bao lì xì cho tôi là được. Tôi còn có việc nên xin phép về trước."

Chuyện này đã xong, giờ cô phải chạy nhanh về xử lý tơ hồng.

Trình Lê đứng dậy đi trước, mới đi được vài bước, đột nhiên Lạc Thiên Hựu từ phía sau gọi cô lại, bước nhanh đuổi theo cô.

"Trình tiểu thư, vừa nãy cô nói cô có quen một vị bác sĩ tâm lý rất giỏi, cô có thể cho tôi thông tin liên lạc của người đó không?"

Anh ta cư nhiên lại đây chủ động muốn nói điều này, Trình Lê có chút ngạc nhiên.

"Anh nguyện ý đi gặp bác sĩ tâm lý sao?"

"Đúng vậy. Tôi sợ có một ngày tôi không khống chế được bản thân mình, thật sự sẽ làm thương tổn Nguyễn Chi, tốt nhất là tôi vẫn nên đi gặp bác sĩ tâm lý."

Trình Lê cho Lạc Thiên Hựu số của Nhiếp Duẫn Sơ, bỗng nhiên cô cảm thấy, người đàn ông này thực ra cũng không đáng sợ như cô nghĩ lúc đầu.

Lạc Thiên Hựu cẩn thận ghi lại dãy số, tạm biệt Trình Lê, anh quay lại ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Chi, tự nhiên nắm lấy tay cô ấy.

Hai người ngồi ở trong quán cà phê nhìn về phía đối diện, xuyên qua lớp cửa kính, nhìn thấy Trình Lê khi đi ra cửa thì dừng lại, bỗng nhiên cô chạy chậm vài bước, vui sướng nhào vào trong vòng tay của một người đàn ông.

Người đàn ông kia ăn mặc tinh xảo, mang vẻ đẹp tuấn mỹ không giống người thường, người đó không chút do dự, ôm chặt Trình Lê.

"Người kia là ai, nhìn anh ta rất quen, là người nổi tiếng sao?" Nguyễn Chi suy tư, bỗng nhiên nhớ tới, "Liệu anh ta có phải, là vị ở Bravo....?"

Lạc Thiên Hựu thấp giọng oán giận: "Không cần nghĩ đến người khác, chỉ cần nghĩ về anh thôi được không?"

"Được, em sẽ chỉ nghĩ về anh thôi." Nguyễn Chi không nhìn ra bên ngoài nữa, cô dựa vào vai của Lạc Thiên Hựu, ngửa đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Bên ngoài quán cà phê, Trình Lê lao vào vòng tay của Kỳ Thức không chút suy nghĩ, cô lập tức thấy xấu hổ.

Đầu óc cô có vấn đề hay gì mà sao khi thấy Kỳ Thức, cô liền chạy đến ôm chặt anh ta vậy chứ? Thấy sắc quên mình?

Đây chính là điều tối kỵ của anh ta.

Kỳ Thức lập tức đỡ lấy Trình Lê, ôm Trình Lê dạo quanh một vòng mới buông, biểu tình vui sướng, trong giọng nói mang theo ý cười: "Làm sao vậy? Mấy ngày không gặp như cách ba thu?"

Trình Lê càng thêm xấu hổ, tự buông tay mình, cô giải thích: "Tôi đang nghĩ tới việc gọi hỏi anh khi nào trở về, không ngờ anh lại về rồi."

"Em lại gặp phải người xấu sao? Lần này cần tôi đánh ai?" Kỳ Thức nhìn vào quán cà phê, "Em lại không mang theo Lệ Phong, cứ thế một mình chạy loạn, làm tôi phải chạy tìm em hết nửa ngày."

Trình Lê lắc đầu: "Không, không, không có người xấu, là tôi muốn tìm anh nối tơ hồng, vốn dĩ cứ tưởng phải chờ anh thêm vài ngày."

Kỳ Thức rất vừa lòng: Cô ấy muốn tìm mình nối tơ hồng, thà rằng chờ đợi, cũng không đi tìm người khác.

Trình Lê hưng phấn tiếp tục nói: "Bởi vì sợi tơ hồng sẽ nối lần này, là một sợi tơ hồng cực kỳ cực kỳ biến thái! Kỳ Thức, tôi cảm thấy anh chính là người thích hợp nhất!!"

Kỳ Thức: "........"

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro