Chương 43: Công kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: sarang093

Trình Lê bị Kỳ Thức ôm eo, cô tuyệt vọng vung tay múa may trong không trung, đáng tiếc nắm cửa cách xa quá, eo lại bị kẹp chặt, có cố cỡ nào cũng không thể với tới.

Kỳ Thức cười một tiếng, dường như anh nghĩ rằng hành động của mình bây giờ giống như đang bắt nạt một bé mèo con, việc này còn khá thú vị.

Kỳ Thức vươn tay nắm gọn móng vuốt nhỏ đang múa may không ngừng của Trình Lê, tay còn lại ôm lấy eo cô, để cô dán sát vào người mình.

Động tác của anh một chút cũng không khách khí, ôm lấy Trình Lê đang vùng vẫy và cùng cô ngã xuống đất.

Thảm trên sàn văn phòng của Kỳ Thức cũng giống như phong cách của anh, sạch sẽ, lạnh lẽo, cực kỳ bằng phẳng và không hề mềm mại.

Nhưng trong khoảnh khắc ngã xuống, Kỳ Thức đã cẩn thận để Trình Lê ngã trên người anh, sau đó mới xoay người ngăn cú ngã.

"Nơi này không phải là chỗ lý tưởng, tuy vậy một ngày không gặp như cách ba thu, tôi thật sự không thể chờ nổi nữa." Kỳ Thức khàn giọng giải thích.

Kỳ Thức cúi đầu, dịu dàng ôm chặt Trình Lê vào lòng, rồi nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

Đây mới là một nụ hôn thực sự, nhưng nó lại không giống như trước đây.

Trình Lê có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự xâm lược của Kỳ Thức, chỉ là sự xâm lược ấy đang bị anh kiềm chế, ẩn nhẫn đến tột cùng, bờ vai cường tráng căng ra, cánh tay mạnh mẽ ấy giờ đây lại có chút run rẩy.

Kỳ Thức tự giam mình bằng gông xiềng, anh để ý đến cảm xúc của Trình Lê một cách kiên nhẫn và tinh tế.

Thay vì làm hài lòng bản thân, Kỳ Thức giống như đang cố gắng hết sức để lấy lòng cô.

Trình Lê bị anh hôn đến choáng váng.

Màn hình vẫn đang chiếu, những con vật nhỏ đang chơi đùa vui vẻ, trong bầu không khí của phim hoạt hình mà làm loại chuyện này, thật sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ không thôi.

Nhưng so với phim kinh dị chắc chắn tốt hơn nhiều.

Không biết đã qua bao lâu, Kỳ Thức mới thả cô ra một chút.

Trình Lê mở mắt ra, thấy Kỳ Thức đang chống ở phía trên, không chớp mắt nhìn cô chăm chú.

"Lê Lê, nếu tôi cứ hôn thế này, em có thích tôi thêm dù chỉ một chút hay không?"

Không ngờ Kỳ Thức lại hỏi một cách thẳng thừng như vậy, mặt Trình Lê nhanh chóng đỏ lên.

Còn chưa kịp quyết định nên trả lời thế nào, Kỳ Thức đã cúi người xuống, dán lên tai cô một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Hay chúng ta 'làm' đi. 'Làm' xong, biết đâu em sẽ thích."

Trình Lê bị dọa đến ngốc cả người.

Lời này tuyệt đối không phải là lời mà Kỳ Thức có thể nói ra.

Trình Lê hoảng sợ đẩy Kỳ Thức ra, nhưng chưa cần Trình Lê phải lao lực, anh đã tự mình đứng dậy, thậm chí còn đưa tay kéo Trình Lê lên.

"Đừng sợ, tôi trêu em một tí thôi. Nếu như em không muốn, tôi làm sao có thể làm gì em chứ."

"Hôn như vậy, mới chỉ tính là một cái." Kỳ Thức ấn Trình Lê lên ghế một lần nữa.

"Anh nói bậy, tôi đã hôn......" Trình Lê cũng không biết vừa rồi cô đã làm chim gõ kiến bao nhiêu lần, chỉ có thể càn quấy, "......Tôi đã hôn 255 cái, cộng thêm nụ hôn vừa rồi, vậy là tôi đã trả xong nợ."

Kỳ Thức có cảm giác câm nín: "Bé con lừa đảo, vừa rồi em rõ ràng chỉ mới mổ được 69 cái."

Nhưng thôi cũng không cùng cô so đo, chỉ thương lượng: "Tôi sẽ tính cho em tổng là 254, Lê Lê là bé ngoan, tôi sẽ rút lại hai cái."

Anh nhượng bộ như vậy, Trình Lê chỉ biết ngượng ngùng gật đầu.

Kỳ Thức thấy cô đồng ý, vẻ mặt vui sướng: "Đồ ăn nguội rồi, để tôi bảo Triển Quyển đổi sang món mới."

Anh ta hết một trận lại một trận lên cơn động kinh, làm người ta không biết đâu mà lần, Trình Lê chỉ muốn ăn nhanh cho xong, cơ hồ muốn bỏ của chạy lấy người.

"Không cần đâu, như vậy cũng rất tốt, đổi qua đổi lại như vậy phiền phức lắm."

"Ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày, cơ thể của em vốn dĩ không được khỏe." Kỳ Thức tri kỷ kiên trì thuyết phục cô, vẫn gọi Triển Quyển vào thay món khác.

Trình Lê hỏa tốc ăn xong, sau đó chạy nhanh ra ngoài văn phòng của Kỳ Thức như bị ma đuổi.

Chờ đến khi Trình Lê vừa ra khỏi cửa, Kỳ Thức liền đứng dậy, dừng lại phim hoạt hình đang chiếu.

Sau khi Triển Quyển đến thu dọn đồ đạc, Kỳ Thức lại ngồi vào bàn làm việc.

Nhìn vào vài tờ kế hoạch dự án, Kỳ Thức ngẩng đầu click click chuột, trên màn hình máy tính, video giải phẫu tiếp tục được phát.

Kỳ Thức chạm vào sợi tơ hồng được buộc trên ngón tay, dựa người vào lưng ghế, một tay đỡ đầu, hờ hững nhìn màn hình, nhìn không chớp mắt.

Đêm đó, Trình Lê vẫn luôn nửa ngủ nửa tỉnh, cảnh giác cả đêm, nhưng Kỳ Thức căn bản không đến.

Sáng sớm hôm sau, khi Trình Lê đang luyện đàn thì nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài.

Kỳ Thức quả nhiên đang ở trong phòng khách, ngồi ở trên tay vịn của sô pha.

Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng tinh lạ thường.

Mặc dù màu sắc rất kỳ quái, nhưng trên bộ vest không có một nếp nhăn, vừa vặn với bờ vai rộng và vòng eo hẹp của anh, nhìn qua thật sự rất đẹp.

Quần áo không phải là vấn đề lớn, vấn đề nằm trong tay Kỳ Thức, trên tay anh bây giờ đang cầm một thứ vũ khí sáng loáng có thể giết người.

To hơn kiếm, dài hơn dao, có một con rắn uốn lượn thành hình lượn sóng trên thân kiếm, trông rất cổ xưa.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Kỳ Thức lau qua vài cái, sau đó tùy tiện vung tay, kiếm phát ra một tiếng "Tranh" thật dài, thanh âm không lớn nhưng liên miên không dứt, làm lòng người run sợ.

Quá dọa người, anh ta lại tính toán làm gì vậy?

Kỳ Thức nghe thấy giọng nói của Trình Lê, anh quay đầu lại, mỉm cười với cô, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Trình Lê, anh cau mày.

"Làm sao vậy? Ngủ không ngon?" Kỳ Thức bước nhanh đi tới, anh đưa tay lên, dùng ngón cái cẩn thận vuốt ve hốc mắt Trình Lê.

Trình Lê nghĩ thầm: Là do ngài, tôi sợ quá nên không dám ngủ.

Kỳ Thức tựa hồ nghe được lời oán giận trong lòng cô, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Yên tâm, để em ngủ ngon quan trọng hơn bất cứ chuyện gì khác, buổi tối tôi tuyệt đối sẽ không quấy rầy em."

Trình Lê đỏ mặt, nói sang chuyện khác, chỉ vào hung khí trong tay anh và hỏi: "Đây là cái gì?"

"Là kiếm của tôi. Nó tên là Mạt Ly, lần này tôi đặc biệt mang nó xuống đây."

Kỳ Thức xoay thanh kiếm của mình, một ánh sáng màu xanh lam lóe lên trên lưỡi kiếm, sáng đến nổi khiến người ta không thể mở mắt.

Nhìn dáng vẻ xem ra thanh kiếm này là một bảo bối.

Trình Lê tò mò quan sát Mạt Ly.

Kỳ Thức không nhìn thanh kiếm nữa, mà nheo mắt nhìn Trình Lê.

Nhìn một hồi lâu, đột nhiên anh cúi người gần tai Trình Lê, thân mật chạm vào: "Lê Lê, hôn một cái, thanh kiếm sẽ là của em."

Nghe giọng điệu này, đây vẫn không phải là Kỳ Thức bình thường.

"Tôi không cần đâu." Trình Lê từ chối.

Kỳ Thức thỏa hiệp: "Được, không hôn nó vẫn là của em." Anh đưa Mạt Ly cho Trình Lê.

Trình Lê ngập ngừng chạm vào thử.

Kỳ Thức xoay chuôi kiếm, nhét vào trong tay cô: "Không cần sợ, Mạt Ly đã theo tôi nhiều năm, rất có linh tính, cùng tôi tâm ý tương thông, tôi tuyệt đối không dám thương tổn em, vậy nó đương nhiên cũng sẽ không làm hại em."

Trình Lê nhận lấy thanh kiếm, nặng trĩu.

Cô nhẹ nhàng vung kiếm, kiếm quang lướt qua, một góc của cái tủ thấp bên cạnh lập tức biến mất, vết cắt đen tuyền, còn có mùi khét bốc lên.

Trình Lê vội vàng nhét Mạt Ly trở lại trong tay Kỳ Thức, thật là đáng sợ.

"Anh mang loại hung khí này xuống đây làm gì?"

Kỳ Thức tiếp nhận Mạt Ly.

"Là Quý Huyền, cũng là Thiên Đế hiện tại, ông ta muốn tôi mang thanh kiếm này xuống để phòng thân."

Kỳ Thức cầm Mạt Ly, giống như đang chạm vào người yêu, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lướt trên lưỡi kiếm từ đầu đến đuôi.

"Thiên Đế? Ngài ấy tên là Quý Huyền sao?" Trình Lê hỏi, "Ngài ấy có đẹp trai không?"

Kỳ Thức tạm dừng một chút, mới sâu kín trả lời: "Cũng đẹp gần bằng tôi. Với lại, ông ấy cũng đã có vợ."

Suy nghĩ một chút, Kỳ Thức bổ sung: "So với ông ta tôi cũng không kém, nếu như tôi không dùng Mạt Ly, ông ta không dùng Phi Tồn kiếm, cũng không biết được ai thắng ai thua."

Sau lại không cam lòng, anh lại bổ sung thêm câu nữa: "Ở trên Cửu Trọng Thiên, số người theo đuổi tôi nhiều hơn ông ta.

Trình Lê bình tĩnh phân tích: "Đó hẳn là vì ngài ấy đã sớm có vợ đi?"

Kỳ Thức liếm môi, không trả lời.

Trình Lê muốn cười một chút.

Tuy Kỳ Thức sau khi buộc tơ hồng có hơi biến thái, nhưng toàn thân trên dưới đều có sơ hở, kỳ thực rất dễ khi dễ, không giống như nguyên mẫu vừa lãnh đạm lại độc miệng, đao thương bất nhập.

Và Kỳ Thức bây giờ cũng rất tốt với Trình Lê, săn sóc tỉ mỉ.

Chỉ là tỉ mỉ hơi quá.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Giờ ăn trưa, ở nhà hàng biên ngoài, có một nhóm lớn đang ngồi bao gồm cả giám đốc và quản lý dự án B2B.

Trước mặt người ngoài Kỳ Thức thoạt nhìn khá bình thường, nhưng trên bàn ăn, một mặt anh trò chuyện về công việc, mặt khác nếm thử tất cả món ăn trên bàn một lần, cuối cùng một thân một mình chiếm một đĩa cá mú hấp.

Món cá duy nhất trên bàn đã bị Kỳ Thức độc chiếm, anh lựa nửa ngày, lấy hết phần thịt ngon nhất ra, cẩn thận lọc bỏ xương cá, rồi cho phần thịt vào một cái chén nhỏ.

Sau khi chuẩn bị xong, mới đem một chén cá nhỏ lặng lẽ đẩy qua cho Trình Lê.

Kết quả là, ngồi trước bàn tròn đầy người, Trình Lê một chút cũng không dám ngẩng đầu lên.

Trình Lê tự an ủi mình: Chẳng qua chỉ là lựa thịt cá mà thôi, so với người chủ cũ của sợi tơ hồng này là Lạc Thiên Hựu, trước mặt mọi người, ôm chân Nguyễn Chi vào lòng để sưởi ấm, việc này vẫn còn trong giới hạn bình thường.

Mọi người đều làm bộ không nhìn thấy gì, tuy vậy cũng có người không hiểu hoàn cảnh.

"Trợ lý Trình thích ăn cá sao?" Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đến gần hỏi, hình như là một vị giám đốc quản lý sản phẩm họ Vương.

Kỳ Thức vốn đang nghiên cứu các món ăn trên bàn, dường như đang cân nhắc xem món ăn nào thích hợp cho Trình Lê ăn, lúc này ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn giám đốc họ Vương kia một cái.

"Cô ấy thích ăn cái gì, việc đó liên quan gì đến cậu?"

Mặc dù Kỳ Thức cũng khá độc miệng với cấp dưới, nhưng từ trước đến nay anh vẫn giữ lời nói trong chừng mực, sẽ không trực tiếp nói những lời có tính công kích như vậy, mọi người trong bàn im lặng một lúc.

Không nói lời nào cũng hơi xấu hổ, nhưng cũng có ai dám tiếp lời, thành ra một vị đại tỷ thông minh tháo vát đã ngoài bốn mươi trong đội dự án B2B phải lên tiếng để làm hòa hoãn bầu không khí.

"Tiểu Vương muốn ăn hải sản sao? Tôm hôm nay không tệ, lại đây, chị gắp cho cậu một con."

Cô ấy gắp một con tôm bỏ vào trong chén của giám đốc Vương.

Sau đó thuận tiện hỏi Trình Lê: "Trợ lý Trình, em muốn ăn tôm không?" Và gắp một con sang chén Trình Lê.

Còn chưa kịp bỏ tôm vào chén của Trình Lê, Trình Lê còn chưa kịp nói gì, Kỳ Thức đã thay cô trả lời.

"Trợ lý Trình không muốn."

Kỳ Thức híp mắt nhìn chằm chằm vị đại tỷ kia, trong giọng nói tràn đầy địch ý.

Bất cứ ai dám tiếp cận Trình Lê, dù là nam hay nữ, toàn bộ đều phải chịu công kích.

Con tôm của vị đại tỷ ấy dừng lại giữa không trung, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Trình Lê vội vàng vươn đũa, nhận lấy con tôm: "Em cảm ơn chị, em cũng muốn ăn tôm lắm, chỉ là đĩa tôm hơi xa nên em với không tới."

Nếu Kỳ Thức tiếp tục hành động như vậy, anh có thể đắc tội với cả cái bàn này.

Trình Lê nhanh chóng bóc tôm ăn, ăn xong liền đứng dậy, cô hỏi Kỳ Thức: "Kỳ tổng, có phải vừa rồi anh nói anh cảm thấy không khỏe, có hơi đau đầu sao? Có thuốc ở trong xe, anh có muốn ra xe nghỉ ngơi một lát không?"

Lời này vừa nghe là biết cô đang nói dối, nhưng mọi người vẫn sôi nổi nói: "Kỳ tổng, hóa ra anh không thoải mái trong người sao? Vậy anh cứ đi trước đi."

Kỳ Thức nhìn Trình Lê, thế nhưng thật sự nghe lời mà đứng lên, đi theo cô ra ngoài.

Suốt quãng đường trở lại xe, cả hai không ai nói chuyện.

Đến khi thật sự lên xe, Trình Lê mới nói: "Kỳ Thức, tôi biết tất cả là do sợi tơ hồng kia giở trò quỷ, nhưng khi ở trước mặt người ngoài, anh có thể kiềm chế một chút được không?"

Một lúc lâu sau Kỳ Thức mới nói: "Bà ta cư nhiên không dùng đũa mới, mà lại dám dùng đũa của mình để gắp đồ ăn cho em?"

Tựa hồ đang rất khó chịu.

"Về sau tôi không bao giờ mang em ra ngoài nữa, từng hạt cơm em ăn, từng giọt nước em uống, tất cả đều phải do tôi tự tay cho em, như thế tôi mới yên tâm."

Trình Lê ngẩn người, không nhịn được mà bật cười.

Thoạt nhìn anh đều là bộ dáng không vui.

Một Kỳ Thức cao cao tại thưọng, giờ đây vì sợi tơ hồng biến thái kia mà phải chịu đựng loại tra tấn này.

Giống như bị bệnh, trông có chút đáng thương.

Suy nghĩ của Trình Lê đột nhiên bị khống chế, gần như không tự chủ được.

Là do sợi tơ hồng của Nguyễn Chi, tuy biết rõ nhưng Trình Lê cũng không chống lại nó.

"Anh lại đây." Trình Lê giang hai tay, "Tôi ôm anh một cái."

Kỳ Thức không có một tia do dự, ngoan ngoãn dựa lại gần, cúi người ôm Trình Lê thật chặt.

Trình Lê đưa hai tay ra sau lưng Kỳ Thức, vỗ nhẹ lưng anh an ủi: "Không bao lâu nữa sợi tơ hồng này rồi sẽ biến mất, anh sẽ không sao đâu."

Kỳ Thức trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: "Nếu như tơ hồng không còn, tôi sẽ không yêu em nữa sao?"

Tựa như đang hỏi Trình Lê, lại giống như đang hỏi chính mình.

"Tôi sẽ không bao giờ để điều này xảy ra." Kỳ Thức nói.

Trình Lê nghe không rõ anh nói gì: "Anh vừa nói gì vậy?"

"Lê Lê", Kỳ Thức cúi đầu, tựa đầu vào vai Trình Lê, gắt gao ôm Trình Lê vào lòng, "Tôi không thích bản thân tôi bình thường, nếu như có thể tôi càng mong 'hắn ta' sẽ không trở lại."

Trình Lê: ???

Kỳ Thức tiếp tục thấp giọng nói: "Nghĩ đến việc sau này 'hắn ta' sẽ giống như tôi bây giờ, có thể ôm em, hôn em như vậy, tôi không thể nào chịu nổi."

Cảnh giới ghen tuông của anh ta đã lên cấp độ mới rồi sao, giờ lại bắt đầu tự ăn dấm của chính mình?

Kỳ Thức ôm Trình Lê, tiếp tục lên án: " 'Hắn ta' đối với em lòng đầy ác niệm, mỗi lần hôn em 'hắn ta' đều có phản ứng, tôi biết hết."

Trình Lê cảm thấy xấu hổ đến nỗi không biết phải nói gì.

Kỳ Thức thân mật cọ cọ lên tóc mai của Trình Lê: "Lê Lê, chúng ta dứt khoát thiến 'hắn' đi."

Cái gì?

"Đao kiếm bình thường không có tác dụng với 'hắn', nhưng chúng ta có thể dùng Mạt Ly."

Kỳ Thức nói ra lời đó một cách nhẹ nhàng, giọng điệu thập phần nghiêm túc.

Trình Lê sợ đến mức cả người run rẩy.

Như vậy đây chính là lý do tại sao anh ta lại đem Mạt Ly xuống đây ư? Để lên kế hoạch tự thiến chính mình? 

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro