Chương 44: Vì yêu em, nên tôi thiến 'hắn'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: sarang093

"Lý do anh mang Mạt Ly xuống đây, chính là vì chuyện này sao?"

"Bé ngốc, tất nhiên không phải, kiếm này là 'hắn' mang xuống dưới, em quên rồi sao? Chẳng qua đúng lúc có dịp để dùng."

Kỳ Thức cười có chút đắc ý.

Trên người anh chỉ buộc thêm một sợi tơ hồng mà thôi, cũng không phải nhân cách phân liệt, sao lần này lại đáng sợ như vậy?

"Kỳ Thức, dù có tơ hồng hay không có tơ hồng, anh vẫn chính là anh mà, tại sao anh làm vậy?"

Kỳ Thức nghiêm túc nhẹ giọng sửa lại: "Người kia không phải tôi, so với 'hắn' tôi càng yêu em nhiều hơn."

Trình Lê không biết phải nói gì.

Kỳ Thức thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi.

Nhất định phải coi chừng anh, chỉ cần chịu đựng qua hai ngày này, chờ đến khi tơ hồng biến mất, Kỳ Thức sẽ trở lại bình thường.

Sau khi hai người trở lại Bravo, việc đầu tiên Trình Lê làm là lấy đi Mạt Ly của Kỳ Thức.

Trình Lê cầm lấy Mạt Ly tiến vào Càn Khôn Châu, đặt nó dưới gối của cô.

Kỳ Thức vẫn luôn yên lặng đi theo Trình Lê, cho dù đối với anh, việc lấy lại Mạt Ly là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng anh vẫn để Trình Lê tịch thu kiếm của mình.

Chỉ là vẻ mặt rất không vui.

"Trình Lê, không phải em thật sự muốn giữ quan hệ với 'hắn' đi? Trên lý thuyết mà nói, tôi thiến 'hắn' cũng chính là tự thiến mình, em sợ cái gì?"

"Tôi nào có?" Trình Lê biện bạch, "Tôi sợ anh khi tỉnh lại sẽ tính sổ với tôi."

Vào ban đêm, khi Trình Lê trở lại Càn Khôn Châu đi ngủ, nhưng không biết sao lại không thể ngủ một cách an ổn, vẫn luôn nửa mơ nửa tỉnh.

Mặc dù đang mơ nhưng Trình Lê vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, như thể cả người cô đang bay giữa không trung vậy.

Trình Lê cố gắng mở mắt.

Quả nhiên kỳ lạ, cô tuy đang nằm, nhưng không nằm trên giường mà đang bay lơ lửng cách mặt giường hơn một thước.

Trình Lê liếc mắt một cái thấy Kỳ Thức đang ở ngay cạnh, anh đang lén lút cúi người xuống để lấy Mạt Ly đang nằm dưới gối cô.

"Kỳ Thức!" Trình Lê hét lên một tiếng.

Phịch một tiếng, Trình Lê ngã xuống giường.

Kỳ Thức không rảnh để ý đến Mạt Ly, anh vội vàng ôm lấy Trình Lê, giúp cô xoa đầu.

"Em ngã có đau không?"

Đương nhiên là không, trên giường có chăn đệm mềm mại nên cô cũng không cảm thấy gì, nhưng Trình Lê vẫn rất tức giận.

"Tôi không đưa cho anh, anh liền tới trộm? Không phải anh đã nói buổi tối sẽ không quấy rầy tôi sao? Anh đứng yên đó cho tôi, không cho phép nhúc nhích."

Trình Lê cầm lấy Mạt Ly đi ra khỏi Càn Khôn Châu, cô đến phòng của Kỳ Thức tìm chìa khóa của phòng Nguyệt Lão sau đó quay về khóa cửa lại.

Khóa nhốt Kỳ Thức ở bên trong, tạm thời không có việc gì, nhưng đây không phải biện pháp lâu dài, cũng không thể nhốt anh cả ngày mai được.

Tốt nhất là giấu Mạt Ly đi, nhưng cô nên giấu nó ở đâu mới ổn?

Trong lúc Trình Lê đang suy nghĩ về việc này thì bỗng nhiên cô nghe thấy có tiếng động lạ ở phòng khách, cứ như có chuột đang làm loạn ở trong.

Đến khi cô chạy tới phòng khách, thì ra là Nhạc Ương lại đến.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Anh ấy coi nhà của Kỳ Thức như nhà riêng của mình, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Trình Lê thấy anh, ánh mắt sáng lên: "Nhạc Ương, anh có thể giúp tôi một việc được không? Anh có cách nào có thể giấu Mạt Ly đi không?"

Trình Lê cho Nhạc Ương xem thanh kiếm trong tay.

Nhạc Ương lập tức hứng thú: "Giấu kiếm của Kỳ Thức? Hai người đang chơi trò gì vậy? Yên tâm, tất nhiên là tôi sẽ giúp cô."

Nhạc Ương nhận lấy thanh kiếm, kiếm ở trong tay anh nhoáng lên một cái, trong nháy mắt liền biến mất.

Trình Lê: "....."

"Anh giấu Mạt Ly ở đây vậy?"

Nhạc Ương đắc ý: "Cô không cần lo lắng, Kỳ Thức tuyệt đối sẽ không tìm được nó đâu."

Kỳ Thức từng nói tiên pháp của anh đã bị phong ấn khá nhiều, nếu như Nhạc Ương giấu kiếm thì có lẽ Kỳ Thức sẽ khó tìm thấy.

Trình Lê nhớ đến một việc khác: "À đúng rồi, còn một việc, Nhạc Ương, anh có thể giúp tôi tìm một chiếc kéo để cắt tơ hồng được không, nó được gọi là Loan Tề hay gì đó, tôi muốn cắt một sợi tơ hồng."

"Tất nhiên là được. Tôi sẽ mang đến giúp cô."

Nhạc Ương đồng ý nhanh chóng, vèo một cái liền biến mất.

Trình Lê nhìn thoáng qua vòng tròn đỏ trên tay mình.

Sợi tơ hồng này quá nguy hiểm, nếu giữ lại không biết Kỳ Thức sẽ làm gì nữa, thật sự nếu như không phải bất đắc dĩ, vẫn nên dùng Loan Tề để cắt đứt sẽ tốt hơn.

Còn nghiệp chướng, quả báo gì đó, tùy đi thôi.

Nhạc Ương không nhanh không chậm trở về, trời còn chưa sáng, anh đã tới gõ cửa phòng ngủ của Kỳ Thức, đợi Trình Lê mở cửa, anh liền đưa cho cô một cây kéo vàng.

"Đây là Loan Tề sao?" Trình Lê tò mò.

"Đúng vậy, đây là cây kéo chuyên dùng để cắt tơ hồng, cô hãy giữ gìn nó cẩn thận, nếu như không cần dùng thì đừng dùng, dù sao cái chuyện cắt tơ hồng này cũng không phải là chuyện nhỏ."

Nhạc Ương giao Loan Tề cho Trình Lê, giọng điệu dặn dò của anh giống hệt như cụ ông Nguyệt Lão mà cô đã lâu chưa gặp lại.

Có Loan Tề ở đây, Mạt Ly đã được giấu cẩn thận, Trình Lê cảm thấy yên tâm hơn, cô mở cửa phòng Nguyệt Lão, trở lại Càn Khôn Châu.

Kỳ Thức vẫn đang ngủ trên giường của Trình Lê.

Khi Trình Lê lại gần anh, tơ hồng đang nối giữa ngón tay hai người liền hiện ra, là một hư ảnh màu đỏ.

Trình Lê cầm Loan Tề nâng lên một chút, nhưng vẫn không thực sự cắt, cô cảm thấy rối rắm.

Nếu như bây giờ cắt đi, tất cả nỗ lực trước đó đều coi như đi tong.

Đã qua hai ngày rồi, nếu cố gắng kiên trì một chút nữa, có khả năng tơ hồng sẽ biến mất trong hôm nay.

Trong khi Trình Lê đang cầm kéo do dự, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động trong bóng đêm, là giọng nói của Kỳ Thức.

Anh mơ mơ màng màng nói: "Lê Lê, em đang làm gì vậy?"

Trình Lê vội vàng nhét Loan Tề xuống dưới nệm.

Cắt đứt sợi tơ hồng này chẳng khác nào giết chết Kỳ Thức hiện tại, chuyện này tuyệt đối không được để anh biết.

"Không có gì đâu, đến xem anh một chút thôi, tôi đã giấu Mạt Ly đi rồi, anh không cần phải tự hại mình nữa đâu."

Kỳ Thức tựa hồ cũng không để ý, anh cười một tiếng, vươn tay bắt được một tay của Trình Lê, kéo cô về phía mình.

"Lại đây, ngủ với tôi một lát."

Trình Lê bị anh kéo về phía mình.

Ngủ? Ngủ?

Kỳ Thức dùng hai tay ôm lấy Trình Lê, u oán nói: "Em nguyện ý ngủ cùng 'hắn', nhưng lại không chịu ngủ cùng tôi?"

Kỳ Thức hẳn đang nói về buổi tối mà cô uống say, hai người đã cùng nhau ngủ cả đêm.

"Tôi nào có?" Trình Lê phản bác, cứ nói về việc ngủ hay không này, Trình Lê cảm thấy thật mệt tim.

Kỳ Thức thở dài: " 'Ngủ' mà tôi nói là ngủ thật, không phải loại 'ngủ' kia. Lê Lê, ngày mai tơ hồng biến mất rồi, tôi cũng sẽ biến mất, em ở lại với tôi được không, tôi sẽ không làm gì em đâu."

Những gì anh nói đều là sự thật, bỗng thấy có chút đáng thương.

Tơ hồng của Nguyễn Chi bắt đầu có tác dụng trở lại, Trình Lê không khỏi cảm thấy mềm lòng.

Kỳ Thức nhận thấy Trình Lê không còn giãy giụa, liền vươn tay ôm cô vào lòng, lần nữa nhắm mắt lại.

Sức lực của Kỳ Thức tuy lớn, nhưng anh vẫn luôn an tĩnh, thực sự không có ý tứ vượt quy củ nào.

Bên ngoài cửa sổ, trên hồ sen, phảng phất có tiếng côn trùng kêu râm ran, ngoài kia là tiết trời đông lạnh giá, nhưng trong Càn Khôn Châu lại đang cuối xuân đầu hạ.

Cái ôm của Kỳ Thức mang đến sự ấm áp, làm lòng người an yên, Trình Lê chậm rãi nhắm mắt.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Đến khi mở mắt ra, bên cạnh lại không còn người.

Trước mắt một mảnh tuyết trắng, đây cư nhiên là chiếc giường lớn của Kỳ Thức.

Trình Lê muốn ngồi dậy, nhưng tay cô không cử động được, khi cô cúi đầu xem thử, thì phát hiện hai cổ tay cùng mắt cá chân đều bị trói lại.

Nhất định là do Kỳ Thức làm.

Bởi vì người trói thập phần tri kỷ, dùng dây lưng áo ngủ mềm mại để trói, cũng không trói quá chặt, vì sợ Trình Lê bị đau.

Khi Trình Lê đang vùng vẫy cố thoát ra, cô thấy Kỳ Thức.

Kỳ Thức đứng ở bên cạnh, anh mặc một cái áo choàng ngủ màu trắng với chất liệu mềm mại không biết tìm từ đâu ra, bên trong không có áo lót, lồng ngực lớn lộ ra, nhìn Kỳ Thức bây giờ rất khác với thường ngày.

Kỳ Thức nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại, cười với Trình Lê: "Em dậy sớm vậy, không ngủ thêm một lát sao? Trời còn chưa sáng đâu."

Trong tình trạng này làm gì có ai dám ngủ tiếp?

"Còn ngủ? Tôi sợ nếu như tôi ngủ tiếp, có khả năng tôi sẽ đi vào giấc ngủ vĩnh hằng."

Kỳ Thức kinh ngạc trong chốc lát, sau đó trong mắt anh hiện lên một chút buồn bã.

"Em vẫn cứ không tin tôi như vậy. Dù có chết tôi cũng sẽ không bao giờ làm hại em. Chẳng qua tôi có việc cần phải nhanh chóng giải quyết, trói em lại là để ngăn em cản trở tôi mà thôi."

"Anh có chuyện gì?" Lúc này Trình Lê mới chú ý thứ mà Kỳ Thức đang cầm trong tay, tóc gáy cả người dựng đứng.

Trong tay Kỳ Thức đang có một cái kéo lớn —— là Loan Tề, Loan Tề hiện đang được hơ trên lửa nến.

"Tôi đã nghĩ kĩ rồi, vẫn nên thiến 'hắn' mới tốt."

Kỳ Thức kiên nhẫn giải thích.

"Tôi không thể nào tìm được thanh kiếm của tôi ở đâu, Lê Lê đã giấu nó rất tốt. Chỉ là tôi nhận ra em đã đưa đến cho tôi một thứ khác có thể sử dụng được."

Kỳ Thức xoay Loan Tề lại, tiếp tục hơ nóng mặt bên kia: "Tôi cũng không muốn 'hắn' chết, sẽ làm em đau lòng, vậy tôi sẽ khử trùng chiếc kéo này trước."

Trình Lê kinh hãi nhìn cây kéo trong tay Kỳ Thức, nghĩ thầm: May mà cô tỉnh lại đúng lúc.

Dường như Kỳ Thức đoán được cô đang nghĩ gì, anh giải thích: "Trước khi bắt đầu khử trùng cho thứ này, tôi đã mất khá nhiều thời gian để làm một việc, em xem thử cổ tay của em xem."

Trình Lê cúi đầu nhìn xuống cổ tay nhưng không thấy được gì, sau một lúc lâu cô mới nhận thấy vòng tay tơ hồng mà cô đeo bây giờ không phải là cái mà "chú cún" Kỳ Thức đưa cho cô lần trước, có một chút khác biệt, nếu như không nhìn cẩn thận thì có lẽ sẽ không nhận ra.

"Tôi phải đi rồi, cái vòng đó tôi vừa mới đan vừa nãy, để lại cho em làm kỷ niệm, em thấy sao, có phải tay nghề tốt hơn bản gốc nhiều hơn không?"

Trình Lê vội vàng hỏi: "Vậy cái vòng cũ đâu? Anh ném đi rồi sao?"

Kỳ Thức hất cằm về phía mặt bàn, chiếc vòng tay được đặt nghiêm chỉnh trên đó: "Thật ra tôi muốn đốt nó, nhưng tôi sợ em giận tôi."

Trong nháy mắt, Kỳ Thức đã hơ nóng xong cây kéo, anh nghĩ ngợi một hồi: "Lê Lê, em sợ máu đúng không? Với lại để em thấy việc này cũng không tốt lắm, tôi sẽ thao tác trong phòng vệ sinh."

Thao tác? Anh ta thực sự nghĩ rằng mình đang thực hiện một cuộc phẫu thuật đi?

Có vẻ Kỳ Thức đã khử trùng xong, anh đứng dậy đi vào phòng tắm.

"Kỳ Thức!" Trình Lê gọi anh lại, "Nếu anh động thủ lên chính mình như vậy, chính anh cũng sẽ đau."

Kỳ Thức xoay người cười nói: "Vì em, chút đau đớn này không là gì."

Trình Lê tiếp tục nghĩ cách trì hoãn anh: "Chỉ khử trùng cây kéo bằng cách hơ nóng như vậy có phải vẫn chưa đủ hay không? Anh có muốn khử trùng thêm bằng cồn hay gì đó không?"

Kỳ Thức nhướng mày, không vui nói: "Có cái gì không đủ? Tôi cũng không phải là người. Hơn nữa tơ hồng cũng sắp biến mất, tôi không còn thời gian nữa."

Kỳ Thức nói đúng, sợi tơ hồng trên ngón tay rõ ràng đang dần biến mất.

Kỳ Thức tiếp tục thong thả đi về phía phòng tắm cùng với cái kéo vàng kim.

Trình Lê gấp đến muốn khóc, nhưng tay chân đều đã bị trói lại, cô không thể cử động được.

Nhạc Ương và Lăng Đam ngày thường nói đến liền đến, lúc này lại không thấy bóng dáng, cũng không biết Triển Quyển với Lệ Phong đang ở đâu.

Kỳ Thức không phải con người, những người bình thường, bao gồm cả bản thân Trình Lê đều không có cách gì để đối phó với anh.

Với người như Kỳ Thức, có lẽ chỉ có Mạt Ly mới có thể đối phó.

Mạt Ly? Trình Lê nghĩ đến Mạt Ly.

Mạt Ly, rốt cuộc Nhạc Ương giấu nhà ngươi ở đâu? Nếu như ngươi thực sự có linh tính, đúng lúc này, còn không chạy nhanh tới cứu chủ nhân của ngươi?

Ngay khi ý tưởng này vừa nảy ra, trên trần nhà chợt lóe lên một tia sáng xanh, Mạt Ly xuất hiện trong không khí.

Trình Lê vừa mừng vừa sợ, thanh kiếm này đúng thật là một linh vật.

Người đó là Kỳ Thức, cũng không thể thật sự chém anh, chỉ có thể gõ vào đầu.

Mạt Ly dường như nghe được tiếng nói trong lòng Trình Lê, lưu loát xoay chuôi kiếm lại, lao nhanh như tia chớp từ trên trời giáng xuống, hướng thẳng đến gáy của Kỳ Thức.

Một cú đánh bất ngờ, một tiếng bốp vang lên.

Kỳ Thức hoàn toàn không có phòng bị gì, không nói một lời ngã xuống trước cửa phòng tắm.

"Ngoan, mau tới đây giúp ta cắt dây lưng của Kỳ Thức ra." Trình Lê giơ tay lên, nhẹ giọng gọi Mạc Ly.

Mạt Ly xoay tròn trong không trung như thể có ai đang điều khiển nó, nhẹ nhàng bay tới, cắt đứt dây lưng trói buộc trên tay và chân của Trình Lê.

Trình Lê nhặt dây lưng đi đến bên cạnh Kỳ Thức, trước tiên trói chặt tay và chân của anh, sau đó mới cầm lấy Loan Tề.

Cắt đi tơ hồng đang nối giữa hai người, Kỳ Thức sẽ lập tức khôi phục bình thường.

Nhưng nếu làm vậy, sẽ trực tiếp cắt đứt tơ hồng của Nguyễn Chi và Lạc Thiên Hựu, cũng không biết loại báo ứng nào sẽ giáng xuống lên người cô và Kỳ Thức.

Tuy vậy hiện tại cũng không có thời gian để nghĩ đến điều đó.

Trình Lê cầm kéo, nhắm vào hư ảnh màu đỏ ở giữa ngón tay của cô và Kỳ Thức.

Lúc này, đôi mắt của Kỳ Thức bỗng nhiên mở ra.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại: https://truyen2u.pro/tac-gia/sarang093

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro