Chương 11: Cố Từ là gay?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mặc dù khi còn nhỏ Lý Ngư luôn bị bắt nạt, nhưng từ khi bắt đầu đi học, cậu liền nổi danh là mát tay, làm cái gì cũng thành công.

Hiện tại thì sao, ui cha, cái mặt già bị vả bôm bốp.

May mắn của cậu bị kẹt ở giữa đường, không xuyên tới đây cùng.

Bóng đen tiến lại gần, giơ cánh tay dị dạng lên, Lý Ngư không có dũng khí quay lại đối đầu chính diện cùng đối phương, liền ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hét to một tiếng.

Còn chưa kịp hét xong thì đã bị đá một phát vào mông.

Theo quán tính bổ nhào xuống đất, lọt vào trong tầm mắt chính là sàn nhà lát gạch men sứ màu xám trắng.

Lý Ngư thở phào, biết rằng mình đã tỉnh.

"Hét lớn như vậy, gặp ác mộng à?" Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói, "Cậu mơ thấy cái gì?"

Không biết từ khi nào, Cố Từ đã tỉnh lại ngồi ở mép giường, một chân đặt trên mặt đất.

"Không có gì." Lý Ngư sờ sờ cái mông bị đá, có chút đau, nhưng cũng may còn có cái chân đó, nếu không ai biết lúc sau sẽ xảy ra cái gì.

Nghĩ đến con quái vật kia, cậu run lập cập, lặng lẽ dịch lại gần Cố Từ, sau đó đem chân quấn lên, ngửa đầu đối mặt với tầm mắt của người đàn ông, "Sắc mặt ngài Cố cũng không được tốt lắm, anh cũng gặp ác mộng hả?"

Sắc mặt Cố Từ đâu chỉ không tốt, mà còn nhìn rất đáng sợ.

Hai mắt người đàn ông dày đặc tia máu, con ngươi đen sâu thẳm, hai loại màu sắc, đem hắn phân biệt thành hai thái cực.

Một mặt thì trông có vẻ bình tĩnh, một mặt thì cực kì dữ tợn.

"Không có." Cố Từ phủ nhận, thanh âm khàn khàn rất kỳ lạ.

Lý Ngư bĩu môi, ngửa đầu đảo mắt lăn lên giường, lấy chăn bọc mình thành con nhộng.

Cố Từ dùng chân chạm vào người Lý Ngư, "Trả lời vấn đề của tôi."

Lý Ngư cảm thấy phiền muốn chết, bị cơn ác mộng dọa sợ tới mức la to, rất mất mặt, "Tôi không có gặp ác mộng."

"Cậu có." Cố Từ không thích nói chuyện, hôm nay lại kiên trì đến lạ thường.

"Tôi......" Lý Ngư đột nhiên thay đổi chủ ý, "Đúng vậy, tôi có được chưa, tôi mơ thấy một nhóc con biến thành quái vật, đuổi theo tôi không ngừng."

Gương mặt Cố Từ không rõ ràng vặn vẹo, chớp mắt một cái lại không thấy đâu.

Lý Ngư lươn lẹo, " Ngài Cố, tôi sợ lắm, có thể lên giường ngủ với anh được không?."

Khuôn mặt người thanh niên được ánh đèn màu cam bao phủ, do đột nhiên bị tỉnh dậy, đôi mắt hồng hồng, môi hơi mấp máy, mặt đầy chờ mong.

Cố Từ hơi hơi nhíu mày, môi mấp máy, muốn cự tuyệt.

Lý Ngư da mặt dày, coi như đây là ngầm đồng ý, lập tức nhảy lên giường.

Cậu giữ một khoảng cách nhất định ở giữa hai người, cánh tay dán chặt hai bên hông, nằm thẳng tắp giống thi thể.

Rốt cuộc cũng nói ra lời cự tuyệt, Cố Từ cảnh cáo, "Đi xuống."

Lý Ngư ngáp một cái, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân đều đang nói "Không xuống", đồng thời dựng lỗ tai, nghe động tĩnh của người kia.

Cũng không biết trải qua bao lâu, người bên cạnh rốt cuộc cũng nằm xuống.

Cố Từ bị mất ngủ, hắn theo thói quen nâng cánh tay lên để che mắt, bóng tối ập đến, tất cả cảm xúc u ám cũng bị giấu đi.

Người nằm bên cạnh đột nhiên có chuyển động, còn không kịp phản ứng thì trên ngực nhiều thêm một cánh tay.

Hô hấp thuộc về người kia, nhẹ nhàng phun ở bên gáy, Cố Từ cả người cứng đờ, cảm thấy không quen nhưng cũng không bài xích, kháng cự giống trước kia.

"Trần Tỉnh." tiếng nói trầm thấp vang lên ở trong phòng, "Đừng có trêu chọc tôi."

Đáp lại hắn là tiếng hít thở bình thản của người thanh niên, mùi xà phòng còn vương lại trên người sau khi tắm xong.

Mùi hương thanh đạm, như chủ nhân của nó, bướng bỉnh, ngang ngược và mạnh mẽ chen vào cuộc sống của người khác.

Cố Từ đẩy cánh tay trên ngực ra, đứng dậy rời khỏi phòng.

Lúc Lý Ngư tỉnh lại mặt trời đã lên cao.

Cậu xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, phát hiện người vốn phải nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, thế nhưng không thấy đâu, quái lạ.

Xuống giường tìm một vòng, quản gia đang ở phòng khách xem tin tức, còn mỗi Cố Từ là mất dạng.

"1551, có thể tra một chút hành tung của bọn họ không?"

"Có thể." 1551 nói xong, liền gửi một định vị tới điện thoại di động.

Là một nhà hàng tư nhân.

Lý Ngư một khắc cũng không dám chậm trễ, cầm lấy ví tiền lao ra ngoài, lại không biết sao lại xui xẻo như thế, gặp ngay cuối tuần hay tắc đường.

Thúc giục bác tài nhanh nhanh, tài xế phóng hết sức có thể, nửa giờ sau đã đến nhà hàng tư nhân ấy.

Nhà hàng này không bình thường, chỉ dành cho hội viên, ở cửa có bảo vệ, không có thẻ thì không vào được.

Lý Ngư đi quanh nhà hàng một vòng lại một vòng, cuối cùng quyết định, lấy phía Tây Nam đột phá vào.

Cậu xoa xoa lòng bàn tay, nhắm chuẩn rồi nhảy, hai tay bắt lấy đầu tường, thân thể linh hoạt bay lên.

Cũng khá là may mắn, trùng hợp là Cố Từ đang ở phòng riêng phía Tây Nam này.

Lý Ngư rơi xuống đất an toàn, men theo chân tường như chuột, đi đến sau một bồn hoa to.

Trong phòng riêng, ngoại trừ Cố Từ đang ngồi đưa lưng về phía cậu còn có một vài thanh niên ăn ,ặc lôi thôi nhưng biểu tình lại rất lo sợ.

Lý Ngư tấm tắc, diễn hay lắm.

Đồng thời, cậu cũng nhẹ nhàng thở ra, cũng may bên trong không có Từ Phóng.

Ngón tay Cố Từ đặt ở đế ly, rũ mi mắt, đang nghe một người trong đó báo cáo tình huống sắp tới. Sau khi báo cáo xong, người nọ lấy ra một phần văn kiện từ trong cặp táp.

Bởi vì cách quá xa, không thấy rõ, Lý Ngư hít một hơi thật sâu, khom lưng, chạy nhanh đến bức tường cạnh cửa kính của phòng đó.

Đây đúng là nơi thích hợp để rình rập nghe lén, chỉ cần duỗi cái cổ ra, là có thể thấy đồ vật trong tay Cố Từ.

Hình như là thỏa thuận thu mua gì đó.

Lý Ngư kinh ngạc mở to hai mắt, "1551, tao không nhìn nhầm chứ."

1551, "Không."

Lý Ngư kích động cắn ngón tay, "Nhanh như vậy liền Đông Sơn tái khởi* sao? Tao còn chưa kịp tỏa sáng nữa mà."

[Đông Sơn tái khởi: khôi phục lực lượng sau khi thất bại]

1551, "Cho nên cậu phải nhanh lên."

Lý Ngư vội vàng gật đầu, đúng là phải nhanh lên thôi.

Thùng dụng cụ với 1551 rất khác nhau, không cần biết như thế nào, chỉ cần chủ nhân mong muốn, thì cho dù là trong mộng, cũng có thể mở nó ra, móc ra đủ thứ.

Cậu cần phải nhanh chóng lấy được mật mã của thùng dụng cụ, để lần sau lại gặp ác mộng sẽ không sợ nữa, chỉ cần một cây búa là có thể gõ vỡ đầu con quái vật rồi.

Lý Ngư đặt cho mình mục tiêu phải hoàn thành trong 3 ngày, lại ló đầu ra, đúng lúc gặp ngay Cố Từ quay đầu lại.

Lý Ngư, "......"

Những lúc như này, thẳng thắn thì được khoan hồng còn chống cự sẽ bị nghiêm khắc trừng trị.

Lý Ngư vỗ vỗ trái tim đang nhảy loạn xạ, hít sâu một cái đứng lên, chân chưa kịp bước ra, Cố Từ đã xoay đầu lại.

Đây là có ý gì thế, không nhìn thấy hả?

Cũng đúng, cậu trốn kĩ như thế cơ mà, đến hít thở cũng phải thật nhẹ, không nhìn thấy không phải rất bình thường sao.

Đang muốn tiếp tục nghe lén, có một thanh niên đi tới kéo rèm che lại.

Bên trong, cấp dưới vẻ mặt khó hiểu.

"Lão đại, bên ngoài có người nghe lén hả?" Đang em đẹp đột nhiên kêu kéo rèm che làm gì, trong sân chỉ thấy những bông hoa rực rỡ nhìn là thích mắt, lúc ăn cơm còn làm cho người ta muốn ăn nhiều hơn.

Ngón tay của Cố Từ gõ gõ ở đế ly :"Chỉ có một con chuột nhỏ dễ thương thôi."

Mọi người đều nổi hết da gà da vịt lên, không thể hiểu nổi lão đại thấy chuột đáng yêu chỗ nào.

Một tên cấp dưới nghiêm túc dò hỏi, "Có cần kêu người ra xử lí không ạ?"

Cố Từ uống một ngụm nước, không mặn không nhạt nói không cần.

Lý Ngư ôm đầu gối, ngồi dưới đất, để muỗi trong viện uống no căng hết cả bụng, trên cổ còn có vài vết đốt, càng gãi càng ngứa, càng ngứa càng gãi, một vòng tuần hoàn không hồi kết.

Nửa giờ sau, những người trong phòng riêng cũng chịu rời đi, nhưng không phải về nhà, mà là đi đến 1 câu lạc bộ, cũng là chế độ hội viên.

Tòa nhà cao tầng xây bằng bê tông cốt thép, không có tường để trèo vào, chỉ có thể liều ăn nhiều.

Câu lạc bộ có nữ phục vụ thi cũng có nam phục vụ, ai nấy cũng đều xinh đẹp, Lý Ngư giả vờ đi tìm việc, quang minh chính đại tìm được người phụ trách.

Câu lạc bộ gần đây đang thiếu người, đặc biệt là những người có nhan sắc, giám đốc đánh giá nhìn cậu từ trên xuống dưới mấy lần, "Trước tiên cứ làm phục vụ 2 ngày đã để làm quen với mọi thứ trong này, ngày mai sẽ bắt đầu làm."

Lý Ngư nói, "Giám đốc, tôi muốn làm luôn đêm nay."

Mọi ngành nghề đều thích người siêng năng, chăm chỉ, nhưng người trước mắt hắn hình như có hơi chăm chỉ quá, không khỏi cũng muốn quan tâm hơn một chút, không biết có thật sự thiếu tiền hay không mà muốn kiếm luôn nửa ngày lương hôm nay, chắc là có lý do riêng.

Giám đốc đang cân nhắc, túi quần đột nhiên rung lên báo có tin nhắn.

Thấy tên người gửi, hắn sửng sốt, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt nhìn lầm.

Sau xác nhận nhiều lần, giám đốc ra vẻ bình tĩnh mở di động, vung tay lên, nói với quản lý, "Dẫn cậu ấy đi thay quần áo đi."

Quản lý do dự nói, "Giám đốc, cậu ta còn chưa điền đơn đăng kí, ngài xem......"

Xem cái rắm, phía trên đã lên tiếng rồi còn xem cái gì nữa.

Gương mặt giám đốc lạnh lùng nói, "Sao, đến lời nói của tôi mà cậu cũng không nghe hả?"

Người quản lý không dám nói thêm gì nữa,nháy mắt ra hiệu cho Lý Ngư, dẫn người đi đến phòng hậu cần lấy quần áo.

Quần áo làm việc là suit ba mảnh, sau khi khoác lên áo vest đen, đằng sau lưng liền bị siết chặt.

Lý Ngư sờ sờ eo sắp bị siết đứt, "Không được, thở không nổi."

Quản lý giơ tay vỗ một cái vào eo cậu, "Ưỡn ngực, hóp bụng, thẳng lưng lên."

Lý Ngư làm theo, quả nhiên cảm thấy khá hơn nhiều, cậu hướng về phía quản lý cười cười, nhẹ giọng hỏi, "Anh Trương, tôi được phân công ở tầng mấy vậy?"

Quản lý nhìn chằm chằm mặt thanh niên, nhẹ nhàng vuốt ve cằm.

1551 đột nhiên lên tiếng, "Cố Từ ở tầng 9."

Lý Ngư không hé răng, an tĩnh chờ, qua mười mấy giây, quản lý liền hỏi cậu, "Cậu thích nam hay là nữ."

Với cái vấn đề này thì đáp án chỉ có một, tôi biết thế đéo nào được.

Cậu sống hai mươi năm chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ,chưa từng nắm tay ai, cũng chưa bao giờ đi xem phim với ai, nhưng mà cũng kì lạ thật, cậu chưa bao giờ nghĩ về chuyện này.

Lý Ngư cũng biết chính mình không bình thường, nhưng đi kiểm tra, thân thể lại rất khỏe mạnh, các bộ phận đều bình thường.

Nghĩ nghĩ, cậu hỏi, "Anh Trương, câu lạc bộ của chúng ta có bao nhiêu tầng?"

Trương quản lý nhướng mày, "9 tầng."

"Vậy em lên tầng 9." Lý Ngư nói, "9 là con số may mắn của tôi."

"Tầng 9 thì......" Quản lý muốn nói lại thôi, nghĩ đi nghĩ lại thì tên nhóc này tuổi còn trẻ nhìn mềm mềm, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, tầng 9 vừa lúc thiếu khoản này.

Hắn nói, "Được rồi, để tôi dẫn cậu lên."

Tầng 9 bài trí tao nhã, bày đàn tranh, kỳ quái chính là, tầng này không có một nhân viên nữ nào cả.

Khi đi ngang qua một căn phòng riêng, Lý Ngư liếc nhìn thoáng qua vào bên trong, một người đàn ông đang ôm một người đàn ông khác, đang "chơi" rất vui vẻ.

Thảo nào vừa nãy quản lý hỏi xu hướng tình dục của cậu, thì ra là như thế này.

Nếu đoán không sai, những vị khách ở mấy tầng trên của câu lạc bộ, đều là gay.

Lý Ngư vuốt ve cằm, đột nhiên cười, "1551, Cố Từ thích đàn ông đúng không, đây là một trong những bí mật của anh ta đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro