Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có mấy đàn ông trưởng thành nguyện ý để của quý của mình bị người ta nắm bóp, chân có bị chặt đứt cũng không được.

Cố Từ sắc mặt tối sầm, giọng điệu kháng cự, "Không cần, cậu mau đi ra ngoài."

Lý Ngư cho rằng đại thiếu gia như hắn không bỏ được lòng tự trọng, ôn nhu nói: "Không sao đâu, đều là đàn ông với nhau mà."

Cố Từ rượu mời không thèm uống, vẫn chỉ nói hai chữ: "Ra ngoài."

Đối phương đã nói không cần rồi, nếu còn miễn cưỡng thì kỳ cục quá.

Lý Ngư đành phải lui ra cửa, áp sát mặt vào cánh cửa, dùng ánh mắt xuyên thấu nhìn chằm chằm mông người đàn ông kia, giống như có thể xuyên thấu qua đũng quần để thấy họa mi của người ta .

Cùng với tiếng xả nước của hắn, phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng điện thoại kêu.

Lý Ngư vô thức sờ túi mình, không phải di động của cậu, là của Cố Từ.

Cố Từ bị phân tâm, không chú ý dưới chân, thân thể không khống chế được mà nghiêng ngả.

Động tác Lý Ngư cực kì nhanh, từ phía sau xông lên ôm lấy eo Cố Từ, nhân cơ hội vươn cổ, nhìn xuống phía dưới.

Vậy mà đã mặc xong quần rồi, mình chậm chân mất rùi.

Nhưng mà nghĩ lại cũng có thể hiểu được, họa mi của mình, phải giấu đi chứ.

Lý Ngư nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa nạng qua cho hắn, " Ngài Cố, anh đi chậm một chút."

Âm thanh rung trên chiếc tủ ở đầu giường dừng lại, ngay sau đó lại vang lên, chắc chắn người gọi điện thoại đang rất gấp.

Cố Từ nắm chặt nạng nhanh chóng đi ra ngoài, thế nhưng bước đi còn nhanh hơn người bình thường là Lý Ngư.

Hắn dừng lại ở tủ đầu giường, nhìn chằm chằm di động vài giây rồi mới nhận cuộc gọi.

Lý Ngư ngồi trở lại một đầu của ghế sô pha, đầu bên kia không có ánh sáng, bóng tối vừa lúc có thể che khuất vẻ mặt thăm dò của cậu.

"Có chắc không?" người đầu bên kia nói xong vài câu, Cố Từ hỏi lại.

Giọng nói hắn đều đều, hơi hơi ngẩng đầu lên khép lại đôi mắt, hầu kết chuyển động lên xuống vài lần, không hề báo trước, chiếc điện thoại màu đen bị ném vào tường, tan nát.

Lý Ngư kinh ngạc đứng lên, "1551, chuyện gì xảy ra thế? Công ty hoàn toàn sụp đổ rồi hả?"

1551, "Tự mình tra đi."

Trước khi nhận chức, Lý Ngư từng nghe không ít tiền bối nói lại, bản thân mình cùng hệ thống tình thương mến thương như thế nào, sao đến mình thì hệ thống lại trở thành tổng tài lạnh lùng, bá đạo.

Cố Từ nghiêng người, hai tay chống ở trên tủ đầu giường, bả vai phập phồng theo nhịp thở dồn dập.

"Anh không sao chứ?" Lý Ngư nghiêng đầu muốn nhìn biểu tình của Cố Từ, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một cái cằm.

"Không có việc gì." Cố Từ giọng nói căng thẳng, có chút khàn khàn dị thường, "Cậu trở về đi, đêm nay không cần ở lại đây với tôi."

Lý Ngư làm sao có thể để cơ hội tốt như này vuột mất, còn đang do dự không biết phải làm sao, Cố Từ đột nhiên nổi điên, xoay người hướng về phía cậu quát: "Cút!"

Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, hốc mắt đỏ bừng, hàng lông mày hiện lên vẻ hung dữ, giống như một con dã thú đột nhiên bị làm cho nổi điên lên, có thể lao vào cắn xé bạn tan thành từng mảnh.

Lý Ngư không dám kích thích mục tiêu, tự mình bỏ tiền ra thuê một khách sạn 5 sao ở gần bệnh viện để ngủ lại.

Đang nằm hưởng thụ trong bồn tắm, hệ thống đột nhiên phát ra tiếng cảnh báo đinh tai nhức óc.

Lý Ngư đau đầu quát: "Cái mẹ gì đấy?"

Tiếng cảnh báo đột nhiên dừng lại, 1551 nói: "Các số liệu của mục tiêu có sự thay đổi."

Nhớ tới vẻ mặt đáng sợ của người đàn ông kia trước khi rời đi, Lý Ngư trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lòng có dự cảm không tốt.

【 bí mật thăm dò: 2 cái. 】

Lý Ngư, "......"

Một bí mật thôi đã rất khó làm rồi, tự dưng ở đâu nhảy ra thêm một cái nữa.

1551 nói: "Lòng người phức tạp, đổi tới đổi lui là chuyện bình thường."

Lý Ngư chán nản, thân thể trượt xuống, đầu chìm trong nước, phun ra mấy cái bong bóng

Mình cần phải chạy về bệnh viện nhìn Cố Từ ngay, miễn cho tên đó lại làm ra thứ gì nữa.

Dọc đường đi, Lý Ngư suy nghĩ rất nhiều.

Gần như chắc chắn rằng bí mật mới nhất định liên quan đến cuộc điện thoại ban nãy.

1551 rất kín miệng, cái gì cũng không chịu tiết lộ cho cậu, Lý Ngư chỉ có thể mang theo niềm tin và hy vọng mà thấp thỏm đi đến trước cửa phòng bệnh, rình coi có tìm được manh mối gì không.

Kết quả lại khen ngược rồi, nguy hiểm lão đại rất tự nhiên cùng hai cái nhỏ nhỏ bí mật ngủ mất rồi.

Bi thương Lý Ngư nuốt ngược vào tim, đứng trước cửa khoảng mười phút, mới nhẹ chân rón rén đi vào, hai tay ôm trước ngực, ngả người nằm xuống ghế sô pha.

Sau khi nằm xuống cậu liền hối hận, sợ lại nhìn thấy ngôi nhà kỳ quái, nhưng mí mắt không thèm nghe lời, trần nhà đen kịt nhanh chóng biến mất trong mắt.

Sau khi thanh niên trên sô pha ngủ say, trên giường bệnh cũng có động tĩnh.

Một bóng đen ngồi dậy, xuống giường, lặng lẽ chống gậy không một tiếng động rời khỏi phòng bệnh.

Bộ phận điều trị của bệnh viện tư nhân được chia thành hai khu, một khu là nhiều người ở chung một phòng, chủ yếu là dân thường, một khu là phòng đôi với phòng đơn, thường là người bệnh chịu chi tiền ra, hoặc là người tiền nhiều xài không hết.

Mọi người thường thấy bệnh nhân trong khu này được bác sĩ và y tá đối xử rất ân cần, nhưng đây là lần đầu tiên có người bị đuổi ra ngoài.

Sáng nay, bầu trời không thấy ánh sáng, Cố Từ phí dụng giấy tờ được gửi tới, trước đó trả tiền phí dùng xong thì không nói tới, hiện giờ vẫn còn thiếu một khoản lớn.

Bệnh viện không phải là tổ chức từ thiện, nếu không có khả năng chi trả, chỉ có thể xuất viện.

" Viện trưởng Chu, hai nhà Chu Cố chúng ta cũng được coi như là chỗ quen biết nhiều năm, ngài có thể rộng lượng châm chước cho được không?" Quản gia cúi mặt cầu xin.

Viện trưởng cười ha hả nói lời khó nghe: "Nguyên nhân chính vì là chỗ quen biết nhiều năm, tôi mới tự mình tới thông báo, hóa đơn tiền nợ tôi sẽ cho người gửi về tận nhà. Ôi, xem đầu óc của tôi này, ngôi nhà đã bị niêm phong vào sáng nay rồi phải không? Như vậy thì ông đem chứng minh nhân dân để ở đây đi."

Như sợ người trong phòng bệnh không nghe thấy, hai câu cuối cùng, hắn còn cố ý nâng cao giọng âm.

Lý Ngư đỡ lấy quản gia đang tức giận đến mặt đỏ bừng lên, nhìn về phía viện trưởng, " Viện trưởng Chu, phong thủy thay phiên luân chuyển, tôi tin rằng Cố Từ nhất định có thể Đông Sơn tái khởi"

Viện trưởng cười nhạt, "Tôi mỏi mắt mong chờ."

Ăn nói như thế này, chắc chắn có ai đó chống lưng cho đây mà, Lý Ngư chỉ cười cười.

Có thể bị cục xếp vào danh sách vai ác cần quản lý, tuyệt đối không phải loại pháo hôi vừa lên sân khấu liền chết.

Nhân vật phản diện sở hữu rất nhiều tố chất mà nhân vật chính sở hữu, duy nhất chỉ thiếu một trái tim chính trực và lương thiện.

Cái khác không nói, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen như mực của Cố Từ, Lý Ngư liền biết đây là một người đàn ông đầy tham vọng với quyền lực.

Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa, hoặc tìm đường chết hay tự phá hủy tương lai, Cố Từ nhất định có thể dốc sức làm lại, bắt đầu làm lớn lại sự nghiệp của mình.

Bên này, viện trưởng Chu làm ra vẻ tuần tra một vòng, trở lại văn phòng, vừa ngồi xuống liền hoảng loạn gọi điện thoại.

Sau vài tiếng bip vang lên, đầu dây bên kia được kết nối, viện trưởng Chu tươi cười, mới vừa mở miệng, cửa văn phòng bị đẩy ra.

Lý Ngư dựa vào cửa, "Giúp chủ nhân làm việc xong rồi, gọi điện thoại để tranh công đấy à."

Viện trưởng Chu che lại ống nghe, trên mặt viết một vẻ không hoan nghênh, "Ai cho cậu tiến vào."

Lý Ngư đi vào trong, kéo ghế ra ngồi xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm viện trưởng Chu.

Chu viện trưởng không được tự nhiên, đứng lên chỉ vào cửa, "Cậu mau cút ra ngoài ngay!"

Nghe thấy động tĩnh bên này, người trong điện thoại hình như nói gì đó.

"Là người của tên Cố Từ, tôi biết phải xử lý như thế nào, ngài cứ yên tâm." Chu viện trưởng nịnh nọt xong, cung kính cúp điện thoại.

Lý Ngư mông dính ở trên ghế, không chịu đứng dậy, rất có hứng thú mà quan sát sắc mặt người đối diện.

Người này thực sự rất thú vị, hôm nay có thể xưng anh gọi em, ngày mai cũng có thể trở mặt bỏ đá xuống giếng.

Chu viện trưởng vênh váo ném điện thoại lên bàn, "Nếu tới đây để cầu xin cho Cố Từ thì tôi nói trước là không có khả năng đâu, nếu mà muốn giảm viện phí, tôi nói cho cậu biết......"

"Đã có người thay Cố tiên sinh thanh toán viện phí rồi." Lý Ngư ngắt lời hắn.

"Cậu nói cái gì cơ?" Chu viện trưởng trừng mắt.

Lý Ngư nói: "Mới một phút trước thôi."

Chu viện trưởng quả nhiên bị người chỉ thị muốn mượn việc này làm nhục Cố Từ, tốt nhất là dẫn người tới cửa đòi nợ.

Nhưng việc này còn đang chuẩn bị làm mà, sao tự nhiên lại kết thúc rồi?

"Không thể nào, tao không tin."

"Tin hay không thì tùy." Nhìn vẻ mặt đần độn của viện trưởng, Lý Ngư trong lòng cảm thấy rất thoải mái, đứng dậy rời đi, nhân tiện nói cảm ơn với 1551.

1551 ở trong thế giới này, chính là hacker giỏi nhất, đem tiền trong card của Trần Tỉnh chuyển vào tài khoản bệnh viện, game này là dễ.

Nhưng tiền này, không phải vô duyên vô cớ được cấp cho.

Lý Ngư trước mắt chỉ là một cái tài xế đối với ông chủ không rời không bỏ, là người ngoài, muốn đi vào nội tâm của ông chủ còn cần một đoạn đường dài phải đi.

Cho nên cậu quyết định, quản nhiều tay.

Người ta nói internet có câu thần chú, rất nhiều chuyện không thể tâm sự với người thân, bạn bè nhưng lại có thể dễ dàng nói ra với cư dân mạng.

Vì sao á? Bởi vì mọi người có biết tôi là ai quái đâu.

Trời xa đất xa, dù có biết được bí mật của tôi thì bạn có làm được gì tôi đâu.

Lý Ngư có chút tính toán nhỏ trở lại phòng bệnh, quản gia đã bình tĩnh lại, còn đang lo lắng không biết sau khi đại thiếu gia xuất viện sẽ đi đâu và về đâu.

"Chú Lý, chú nói xem có kỳ lạ hay không, bệnh viện vừa mới cho cháu biết, viện phí đã được thanh toán đầy đủ."

Lý Ngư từ túi quần móc ra tờ giấy, " người thu phí nói, người nọ mang khẩu trang và mũ, không biết mặt mũi như nào , chỉ để lại phương thức liên hệ,đúng là vị cứu tinh của chúng ta."

Trên đời thật sự có chuyện tốt như vậy ư, quản gia khiếp sợ, "Cháu không lừa chú chứ?"

Lý Ngư lắc đầu, đem tờ giấy để lên tủ đầu giường, "Cháu đoán là bạn bè của Cố tiên sinh."

Hai ngón tay Cố Từ kẹp tờ giấy, không nói chuyện.

Lý Ngư thấy hắn không có biểu cảm gì, trong lòng vô cùng lo lắng, tỏ vẻ bình tĩnh mà nhìn về phía hành lí đã thu thập xong, ngập ngừng nói: "Cố tiên sinh, hiện tại chúng ta muốn chuyển bệnh viện khác sao?"

Cố Từ đem tờ giấy để chồng lên trên, nắm chặt ở trong tay, "Không phải chuyển viện, là xuất viện."

"Có chỗ ở chưa?" Lý Ngư hỏi.

Quản gia lắc đầu, "Chờ làm xong thủ tục xuất viện, chú sẽ đi tìm khách sạn thích hợp."

"Cháu có một đề nghị." Lý Ngư nói, "Cháu chưa có trả lại căn phòng trước đây thuê, chúng ta có thể tới chỗ đó trước, chờ Cố tiên sinh dưỡng thương xong lại tính tiếp."

Ký túc xá đại học có mùi, học xong năm nhất, nguyên chủ mua một căn hộ ở gần trường, đã sống ở đó ba năm.

Trường học ở trong thành phố cổ, cơ sở vật chất xung quanh lạc hậu, tiểu khu có tuổi đời không nhỏ cũng sắp hai mươi năm tuổi, những người sống ở đó nếu không phải người già thì là người làm thuê ở nơi khác.

Sau khi biết được địa chỉ, quản gia hơi do dự, đau lòng thiếu gia nhà mình, sợ hắn sống không quen.

Thật sự là không được, ông còn có thể vứt bỏ mặt mũi đi tìm bạn cũ mượn gì đó, trước tiên tìm một môi trường sống tốt đã.

"Được." Cố Từ dứt khoát, không có ghét bỏ, không có không cam lòng.

Lý Ngư mỉm cười, co được dãn được, đúng là đàn ông đích thực.

Tiểu khu kia của nguyên chủ đích thực là bị phá hỏng, gió thổi một đường cũng khiến sơn trên tường rớt xuống.

Cũng may bên ngoài khó coi, bên trong còn có thể tùy cơ ứng biến, được Lý Ngư thu thập sạch sẽ.

Sau khi vào cửa và đặt đồ xuống, Lý Ngư bắt đầu phân chia phòng, "Chú Lý đã lớn tuổi rồi,ở phòng có hướng sáng kia, cháu cùng Cố tiên sinh ở một phòng khác."

Phía sau gian phòng diện tích nhỏ, giường cũng nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành nằm lên, không thể tránh khỏi vai dựa gần vai, chân chạm vào chân, vô hình trung đem quan hệ hai người xích lại gần nhau hơn.

Nghĩ đến hình ảnh kia, Lý Ngư nhịn không được dựng cái ngón tay cái cho chính mình.

Một bên là khốn cảnh bạn bè xa lạ giúp đỡ, một bên là cùng cấp dưới trung tâm chung chăn gối.

Không phải chỉ là hai bí mật nho nhỏ thôi hả, cậu tự tin rằng mình nhất định có thể thu phục chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro