[Khóc] Chương 2: Lão tổng, ngài được đó 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Hoa cúc vàng đại diện cho việc thăng quan tiến chức )

***

Cố Từ nằm ở phòng bệnh đơn.

Xuyên qua cửa kính có thể thấy lớp rèm cửa sổ trong phòng bệnh đóng chặt, chỉ có ngọn đèn soi rọi góc phòng, ánh sáng mờ ảo.

Lý Ngư thở sâu, mở cửa đi vào, bước chân đột nhiên dừng lại.

Phòng vệ sinh bên tay phải phát ra tiếng động.

Tiếng nước róc rách rất to, từ lúc cậu bước vào đã được 5 giây, chắc là đã nín lâu lắm rồi.

Lý Ngư: "Ngài Cố, là anh ở trong phải không?"

Trong phòng vệ sinh không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng sột soạt. Qua một đỗi lâu sau, cửa mới mở.

Đứng trước cửa phòng là một người đàn ông trẻ tuổi.

Nhìn dáng vẻ này, chắc chắn mục tiêu chưa thể chạy đi rồi.

Cố Từ tỉnh dậy từ 3 tiếng trước, dưới sự sắp xếp của bác sĩ đã hoàn thành tất cả các hạng mục kiểm tra thân thể. Trừ bị gãy chân trái và não bị chấn động nhẹ ra thì cơ thể chẳng có vấn đề gì.

Làm cho bác sĩ không nhịn được cảm thán, đây đúng là kỳ tích trời ban.

Trên đầu người đàn ông quấn băng gạc, mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh nhạt, ống quần trái xắn cao, để lộ lớp thạch cao dày, chống nạng đứng bằng một chân.

Có lẽ vì bị khuất sáng, nên Lý Ngư cảm thấy đôi mắt đối phương đen đến mức đáng sợ.

Tuy rằng trước khi nhận việc chính thức, cậu đã từng trải qua việc mô phỏng vài lần, nhưng rốt cuộc thì nó cũng là giả, chẳng chân thực bằng thứ trước mắt đây.

Tâm trạng của Lý Ngư từ căng thẳng chuyển sang bình tĩnh, rồi lại nhảy vọt thành phấn khích, hai mắt còn sáng hơn cả bóng đèn.

"Ngài Cố, anh thực sự tỉnh rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho quản gia ngay." Cậu cúi đầu bấm số, không quên giới thiệu bản thân, "Tôi là tài xế mới của anh."

Cố Từ nhìn chòng chọc vào đỉnh đầu của chàng trai trẻ mất mấy giây, ánh mắt ảm đạm, không biết đang nghĩ gì.

Đầu bên kia điện thoại không ai bắt máy, Lý Ngư nhấn nút gọi lại, tiện thể vươn tay nắm lấy cánh tay của người đàn ông.

"Ngài Cố, tôi đỡ anh."

Gần như đồng thời, Cố Từ dùng sức chặn tay cậu ta lại, sắc mặt tái nhợt, "Không cần."

Lý Ngư mếu máo, không cần thì thôi, phản ứng nghiêm trọng như vậy làm gì.

Cố Từ chống nạng đi tới giường rồi ngồi xuống, cho dù mang đồ bệnh nhân thì khí thế vẫn như cũ không hề giảm bớt, "Công ty hiện tại thế nào rồi?"

Dù sao ông chủ mạng lớn, cậu cũng không sợ làm ông chủ tức chết, thuật lại tất cả sự việc mà mình biết.

Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng nhiên trở nên trầm mặc, ngột ngạt, không khí vô hình chung biến thành cơn lốc như muốn phá hủy mọi thứ.

Rất lâu sau, giọng Cố Từ khàn khàn cất lên: "Tôi kêu chú Lý quyết toán tiền lương cho cậu."

Rời đi là không thể nào, Lý Ngư giả vờ không nghe thấy, cầm di động ra hành lang nghe điện thoại.

Quản gia nghe tin tức, liền khóc ngay tại trận, liên tục nói sẽ tới ngay lập tức, dặn dò nhất định phải chăm sóc tốt cho đại thiếu gia.

Lý Ngư cúp máy, tiến gần hành lang, hỏi hệ thống: "Số liệu của Cố Từ có chưa?"

1551 nói: "Thời gian tiếp xúc quá ngắn, tôi thử hạch toán xem sao."

Thời gian hạch toán có hơi lâu, đúng 5 phút mới có kết quả:

[Cấp độ nguy hiểm: Cấp A.]

[Bí mật tìm kiếm: 1]

Xếp hạng theo thứ bậc nguy hiểm từ cao đến thấp, cấp độ nguy hiểm của nhân loại chia thành 5 cấp: A, B, C, D, E.

Cấp B trở lên, bất kể có làm việc thương thiên hại lý hay không, đều bị phân loại thành nhân vật phản diện, cần người chuyên trách trông coi. Mà cấp A thuộc về cấp độ nguy hiểm cao, cho thấy mục tiêu bất kỳ lúc nào cũng có thể tạo nên tổn thương cho nhân viên xung quanh, cần phải áp dụng biện pháp kiểm soát.

Nhớ lại gương mặt đẹp trai của Cố Từ, Lý Ngư không thể không lắc đầu, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

1551 nói: "Theo quy định mới nhất, với mỗi bí mật được khám phá ra, cột nhiệm vụ của cậu sẽ sáng lên một bông cúc vàng."

"..." Lý Ngư, " Tại sao lại là hoa cúc."

1551 giải thích một cách nghiêm túc, "Hoa cúc vàng đại diện cho việc thăng quan tiến chức."

Ỏ, hiểu rồi, bên cục cũng nhọc lòng quá ta.

Lý Ngư cười rất mãn nguyện, "Tao rất thích loại ý nghĩa này, cảm ơn."

"Không có gì, cùng nhau cố gắng thôi." Giọng của 1551 phấn khích một cách lạ thường.

Lý Ngư cất điện thoại đi, không lập tức trở về phòng bệnh, cậu lấy làm lạ, rốt cuộc trên người Cố Từ giấu bí mật gì.

Dựa vào tư liệu mà cậu kiếm được, trước khi tốt nghiệp đại học, cuộc sống của Cố Từ chỉ có học hành. Sau khi tốt nghiệp đại học, thì cuộc sống của Cố Từ cũng chỉ có công việc.

Chuyện khác thường nhất của nhà họ Cố là ba anh ta chết dưới tay má anh ta, nguyên nhân là vì ngoại tình.

Chuyện này xôn xao một thời gian, từ quy trình thẩm tra xử lý đến kết quả, toàn bộ đều công khai, không được tính là bí mật.

Lý Ngư buồn bực nắm tóc, nhiệm vụ này khó vãi nồi, một manh mối liên quan cũng không có, độ khó tựa mò kim đáy bể.

"Sao không vào."

Âm thanh từ sau lưng truyền đến làm cậu giật mình.

Lý Ngư xoay người, quản gia đang thở hổn hển đứng phía sau nhìn chằm chằm cậu.

"Đại thiếu gia không thích cùng người lạ ở cùng một phòng, nên cháu đứng ngoài hành lang đợi ông."

Cách giải thích rất chi là hợp lý, chuyện Cố Từ không thích tiếp xúc với người ngoài, người Cố gia trên dưới đều biết.

Quản gia gật đầu, cầm túi công văn lướt qua cậu bước vào phòng bệnh, đồng thời khóa trái cửa phòng.

Cũng không biết một già một trẻ bàn luận chuyện gì bên trong, nửa tiếng sau, cửa phòng mở ra, Lý Ngư bị gọi vào.

Vì vừa nãy bị ngã nên eo của quản gia bị bong gân nhẹ, Cố Từ thì cần người trông nom, ông lại không yên tâm với người chăm sóc tư nhân, tính để Lý Ngư thay ông canh ca đêm.

Lý Ngư cầu còn không được, vui vui vẻ vẻ đưa ông về nhà, đợi đến khi cậu quay lại bệnh viện, thì đã sắp 10 giờ rồi.

Hành lang yên tĩnh không một tiếng động, trong thang máy cũng không có ai, Lý Ngư ấn số tầng, mắt nhìn cửa sắp khép lại, đột nhiên có một bàn tay với vào.

Trên bàn tay đó có mang một chiếc nhẫn hình đầu lâu, có chút quen mắt.

Thang máy nhận được cảm ứng cửa mở ra lại, Lý Ngư nhướng mày, nhẫn quen mắt, người cũng quen mắt nốt.

"Anh Trần?" Gương mặt người tới kinh ngạc.

Lý Ngư hờ hững đáp: " Ừ."

Người tới là Châu Sóc, một trong những tên bạn xấu của nguyên chủ.

Người này cũng lạ, cho dù thái độ của Trần Tỉnh có lạnh nhạt hay ngạo mạn, hắn ta cũng đều cười lấy lòng, giống như mè xửng dính chặt kéo cũng không đi.

Có lẽ lâu rồi không gặp đại ca, Châu Sóc quen thuộc khoác vai Lý Ngư, "Anh dạo gần đây bận gì thế, gọi không bắt máy, nhắn tin wechat cũng không trả lời, mọi người còn tưởng anh bị gì rồi cơ."

"Tôi thì bị gì được." Lý Ngư tiếp tục lạnh nhạt, "Chẳng qua là ăn chơi vui vẻ thôi."

Châu Sóc cuống quít gật đầu, "Đúng đúng đúng, mấy anh em chỉ là lo lắng cho anh thôi."

Hắn ta đột ngột chuyển chủ đề, "Anh tới bệnh viện làm gì? Bị bệnh à?"

Lý Ngư gỡ cái tay trên vai xuống, "Liên quan gì tới cậu."

Châu Sóc cũng không thực sự dám quản, bọn họ bình thường ăn ăn uống uống chỉ mong chờ những kẻ tiêu tiền như nước trả tiền dùm.

May mà đã tới tầng của hắn, hắn ta háo hức nhìn Lý Ngư: "Anh à, em phải đi trước rồi, rảnh thì chúng ta lại hú hí với nhau nhé, mọi người đều nhớ anh lắm đấy."

"Được thôi."

Cửa thang máy đóng lại, Lý Ngư liền hỏi hệ thống: "Trong đầu thằng đó có mắng tao không?"

1551 đáp: "Mắng rồi, mắng cậu coi tiền như rác, là thứ đồ chơi ngu ngốc."

Nguyên chủ bị quỷ ám, thực sự vì đám người đó tiêu không ít tiền, chuyện này là sự thật, nhưng hắn ta cũng không thể mắng người ta là ngu ngốc chứ.

Thất đức quá.

Châu Sóc vừa bước tới cửa phòng của cha mình, điện thoại liền có tin nhắn hẹn đi ăn cơm từ Trần Tỉnh.

Hắn nhướng mày, gọi cho đám anh em của mình, "Vừa tình cờ gặp Trần Tỉnh ở bệnh viện, tên ngu đó vẫn khỏe như trâu á, có bị gì đâu... À đúng rồi, nó hẹn tụi mình đi ăn..."

Phòng bệnh của Cố Từ im ắng, người đã ngủ rồi.

Lý Ngư đưa tay tắt đèn, nằm xuống sofa, hai tay đặt lên bụng, tiếp tục suy nghĩ trước đó về việc của Cố Từ.

Suy nghĩ của nguyên chủ rất đơn giản, ngoại trừ ăn chơi thì chính là chơi game, à vẫn còn một sở thích là thích hóng drama.

Lý Ngư đào rồi lại bới ký ức, thế mà thật sự tìm được một thông tin trong đó.

Có tin đồn rằng, Cố thiếu gia chỉ có cái mã ngoài trông lạnh lùng, mạnh mẽ, thế nhưng ở phương diện ấy lại có vấn đề... không có người đàn ông nào có thể thản nhiên chứng nhận loại chuyện này, chỉ có thể giấu nhẹm trong đáy lòng.

Chẳng qua để nghiệm chứng được chuyện này thì có vẻ khó, phải nhắm mắt tính toán kỹ lưỡng mới được.

Trong bóng tối, kế hoạch chợt hiện lên từng cái một rồi đột nhiên một bóng dáng quái dị vọt ra.

Đó là một căn nhà sừng sững đơn độc trong bóng tối.

Lý Ngư chắc chắn bản thân mình chưa ngủ, ý thức thanh tỉnh, có thể nghe rõ ràng tiếng vù vù của máy giữ độ ẩm trong phòng.

Nhưng lúc này, đừng nói là động đậy đến mở mắt, mở miệng la hét cũng không thể làm được gì.

Thân thể như bị dính với sofa, chỉ có thể quan sát căn phòng đó, nó giống như có chân, từng chút, từng chút một sáp lại gần cậu.

Căn nhà được làm bằng gỗ, tường trắng, mái nhà màu đỏ, có hai tầng, diện tích không nhỏ.

Cánh cửa gỗ màu nâu sậm mở ra, phát ra tiếng cọt kẹt cũ kỹ.

Lý Ngư rùng mình, nhìn từ hướng của bản thân xuyên qua lỗ đen trên cánh cửa giống như ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, có thể nuốt cậu vào trong, hoặc cũng có thể có một tên sát nhân điên cuồng sống ở trong.

Lấy máu, cắt cổ, dìm chết, đủ mọi thể loại cách chết lướt qua trong đầu.

Bên tai bỗng vang lên tiếng động, mí mắt dính chặt vào nhau đột nhiên có thể tách ra.

Lý Ngư nhanh chóng bật dậy mở đèn, vịn sofa miệng thở hổn hển, trên trán đều là mồ hôi lạnh tiết ra lúc sợ hãi.

Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cậu vặn người lần mò chiếc ghế sofa dưới mông mình, không có kẹo cao su, không có dây thừng, thế rốt cuộc khi nãy xảy ra chuyện gì, chắc không phải bị bóng đè đâu.

"Ai cho cậu tắt đèn." đối diện truyền tới giọng khàn khàn của người đàn ông.

Lý Ngư giờ mới phát hiện, Cố Từ tỉnh rồi, cũng không biết ngồi trên giường bao lâu rồi.

Cố Từ cầm nạng xuống giường, tới trước sofa, từ trên nhìn xuống, "Mỗi tối, phòng bệnh đều cần để lại một bóng đèn sáng, nhớ lấy."

Lý Ngư đã bình tĩnh lại, khôi phục bản tính của một người trung thực, "Ngài Cố, anh sợ bóng tối à?"

Mặt Cố Từ cứng đờ, "Không sợ."

Lý Ngư, "Thế thì cứ tắt đi thôi, tiết kiệm điện năng là hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước."

Gân xanh hai bên trán Cố Từ giật liên tục, "Tôi nói rồi, không được tắt."

Lý Ngư không trả lời, cậu nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, con ngươi đen kịt đang kìm nén điều gì đó tựa như phẫn nộ, hoảng hốt vừa giống như chán ghét.

Cố Từ chống nạng đi đến phòng vệ sinh.

Nhìn ánh đèn sáng lên, Lý Ngư nhận ra một cách muộn màng, nhắm mắt phỏng đoán về phương diện đó của Cố Từ, bỗng nhiên nghe ầm một cái, chắc là cái nạng đụng trúng vật gì đó rồi.

Lý Ngư vội vàng đi vào, thấy anh ta đang bám vào bồn rửa tay và đang đứng bằng một chân, thân thể không ổn định.

Cậu nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Ngài Cố, chân anh không tiện, có cần tôi giúp không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro