Chương 6: Đụng vào Đại bảo bối mà vẫn còn sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Ngư đứng dưới lầu, ngước đầu nhìn lên trên.

Tầng 4 cũng giống với những lầu khác, đen như mực, làm cậu càng cảm thấy căng thẳng gấp bội

"Nhất định phải nói với tao à, nói với người khác không được sao?" Lý Ngư ngồi trên bậc thềm, lưng tựa vào cầu thang.

1551 nói: "Nhất định phải nói với cậu, mà còn phải là tình thoại* xuất phát từ nội tâm mục tiêu."

*lời nói tình cảm, thả thính

"..." Nhiệm vụ rách nát gì đây, Lý Ngư đau đầu, "Tao không làm được."

Hắn lớn như vậy rồi, ngay cả tay gái còn chưa từng nắm, huống hồ gì với trai, nhớ lại gương mặt hầm hầm sát khí và đôi mắt sâu như giếng cạn của Cố Từ, cậu sợ đến hoảng.

1551 nói: "Đừng quên, cấp độ nguy hiểm của mục tiêu là cấp A, xây dựng quan hệ yêu đương với cậu ta thì độ an toàn mạng sống của cậu mới càng được bảo đảm.

Lý Ngư tán thành, "Tao nhớ có án lệ một cặp vợ chồng vì cãi nhau mà đâm nhau chết."

"..." 1551 nói: "Cậu không muốn đạo cụ qua cửa nữa sao?"

Lý Ngư bị chọc trúng chỗ đau, tiếp tục vùng vẫy không từ bỏ, "Nhất định phải vậy hả?"

Thái độ 1551 kiên định, "Bất kỳ lúc nào tôi cũng sẽ lấy lợi ích của cậu làm đầu, tin tôi, tôi sẽ không hại cậu đâu."

Hệ thống phụ trợ và ký chủ là châu chấu trên cùng một thuyền, tương hỗ lẫn nhau, không ai có thể phản bội ai.

Lý Ngư cụp mắt nhìn mũi chân, cậu dao động rồi.

Cậu vỗ vỗ mông đứng dậy, quay người liền thấy có một bóng đen đang đứng phía trên cầu thang.

Lý Ngư nhận ra người đó, "Chú Lý, xuống mua nến hả?"

Quản gia: "Ừ, vừa nãy tự nhiên cúp điện rồi."

"Cầu chì bị hư, chú vừa mua nến rồi, tối nay dùng đỡ trước vậy." Lý Ngư tới gần, đỡ cánh tay của quản gia, "Coi chừng dưới chân."

Quản gia vỗ vỗ cánh tay đang đỡ mình, "Con là một người tốt."

Đừng mà, người tốt sẽ không có ý đó với thiếu gia nhà chú, Lý Ngư chuyển chủ đề, "Ngài Cố quen sống ở đây chưa, khi nào thì đến bệnh viện khám lại."

Quản gia: "Thứ hai tuần sau."

Lý Ngư bấm tay tính thời gian, "Còn bốn ngày, tới lúc đó để con đưa anh ấy đi."

Quản gia quay đầu nhìn cậu một cái, không trả lời.

Lý Ngư đặt cây nến đầu tiên được thắp sáng lên bên phải bàn làm việc của Cố Từ.

"Tôi ngủ nông, nến tắt chắc chắn tôi sẽ dậy, anh cứ yên tâm ngủ đi, đừng sợ." Lý Ngư dịu dàng thì thầm, như đang dỗ em nhỏ.

Cố Từ ép khóe miệng xuống, "Tôi không sợ."

Lòng cứng miệng cũng cứng, phiền phức, Lý Ngư nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, thở dài một hơi rồi đi.

Cố Từ: "..."

Lý Ngư cầm nến vào phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt súc miệng, khi quay về phòng, quản gia đã thay cậu trải xong chăn đệm.

Cậu trước giờ không coi trọng độ thoải mái, nằm đâu cũng có thể ngủ được, vén chăn nằm vào, nhìn trần nhà tìm Cố Từ tâm sự.

"Ngài Cố, anh từng yêu chưa?"

Cố Từ không đáp.

Lý Ngư lại hỏi: "Liệu anh sẽ nói tình thoại chứ?"

Cố Từ vẫn không đáp, miệng đóng chặt hơn cả vỏ sò.

Lý Ngư không để ý đến thái độ của người đàn ông chút nào, "Nếu gặp được người đối xử tốt với anh, anh sẽ thích người đó chứ?"

Cố Từ muốn quay người bịt tai, cấn cái là chân hắn bị gãy, chỉ có thể nằm thẳng. May mà, cậu chàng đang huyên thuyên thì tự nhiên dừng lại.

Ngó sang bên cạnh, hóa ra là ngủ rồi.

Không biết qua bao lâu, trong tâm trí phẳng lặng, bỗng có tiếng bước chân lộp bộp vang lên.

Lý Ngư cảnh giác mở to mắt, phát hiện bản thân đang đi trong bóng tối, xúc cảm từ đôi chân truyền đến có lẽ là đi trên cỏ.

Cậu luôn nhìn thẳng, cũng không biết đi trong bao lâu, ngôi nhà mái đỏ đó hiện ra.

Ngôi nhà đứng lặng đằng xa, cánh cửa gỗ màu nâu đóng kín.

Lý Ngư theo bản năng muốn chạy, nhưng cơ thể không chịu khống chế bị cố định tại chỗ, mà ngôi nhà đó, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách với cậu.

Chết rồi, rốt cuộc là chuyện gì đây, cậu hô lớn trong đầu, "1551, mày có đó không, lên tiếng đi."

Hệ thống không đáp lại, đáp lại cậu, là cánh cửa từ từ hé mở.

Giống như ác quỷ há to miệng chực chờ sẵn, phút chốc dán vào cậu, Lý Ngư có ảo giác bị nuốt chửng, tầm nhìn hoàn toàn bị bóng tối che phủ, không thấy bất kỳ thứ gì.

Tí tách, tí tách, phía sau truyền đến tiếng nước chảy.

Lý Ngư theo bản năng xoay người, phòng khách hiện ra trước mắt.

Trong phòng khách bày biện đủ loại vật dụng trong nhà, ti vi đặt trên kệ đang bật, trên màn hình là những bông tuyết trắng đen, phát ra tiếng rè rè.

Lý Ngư lại xoay người lần nữa, sau lưng là một dải hành lang dài, hai bên hành lang là hai căn phòng, mà cuối hành lang là một cái cầu thang.

"1551." Cậu lại gọi hệ thống một lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Lý Ngư từ bỏ việc xin giúp đỡ, dọc theo hành lang đến dưới chân cầu thang, ngước đầu nhìn lên trên, đoán chừng là dẫn lên lầu hai.

Cuối cùng lúc cậu nhấc chân, định bụng bước lên tìm hiểu, lầu hai phát ra tiếng kêu chói tai của một người phụ nữ.

Tiếng thét vô cùng thê lương, giống như loại âm thanh vì báo thù, kéo dài không dứt, mà âm lượng càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói tai.

Lý Ngư thoạt đầu còn chưa thể tiếp nhận, rất nhanh không chịu được mà ngồi xổm trên mặt đất, nhắm mắt lại dùng sức ôm lấy đầu.

Âm thanh đấy quanh quẩn hồi lâu trong không khí, bỗng im bặt.

"Này." đỉnh đầu truyền đến tiếng nói.

Tiếng thét biến mất, Lý Ngư mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên đệm, co lại thành một cục.

Tiếng của Cố Từ lần nữa vang lên, "Nến tắt rồi."

Nến trên bàn sách đã cháy cạn rồi, ánh sáng trong phòng là từ đèn pin điện thoại.

Lý Ngư nhìn cái chụp đèn màu trắng trên trần nhà, có chút mơ màng.

Trán Cố Từ ướt đẫm mồ hôi, cánh tay che mắt, âm thanh khàn khàn không bình thường cho lắm, thở hổn hển.

Anh ta lặp lại, "Nến."

Lý Ngư chớp chớp mi mắt, trở mình ngồi dậy, đôi mắt dính chặt vào người anh ta, không nỡ nhìn sang chỗ khác.

Chậc, phản ứng này của Cố Từ, nhìn đâu cũng giống mơ thấy giấc mơ không mấy lành mạnh.

"Ngài Cố, anh vẫn ổn chứ?" Lý Ngư cầm ngọn nến mới thắp trong tay.

Cố Từ bỏ tay xuống, mở mắt nhìn về phía cậu thanh niên, tròng trắng mắt phủ đầy bởi tơ máu, không chút nào che giấu sự thô bạo trong ánh mắt.

Lý Ngư giả vờ không nhận ra, lẳng lặng xoay người, nhỏ giọt nến lên bàn, cắm cây nến lên trên đó.

Sau đó chui vào chăn, nhẹ nhàng nói chuyện với hệ thống, "1551, vừa nãy tao lại mơ thấy căn nhà đó, nhưng gọi thế nào mày cũng không trả lời."

1551 nói: "Giấc mơ tồn tại sâu trong ý thức, còn tôi chỉ tồn tại ở lớp ngoài của ý thức."

Lý Ngư xem thường, "Mày phế vãi."

1551: ".."

Lý Ngư yên lặng một lúc, rồi lại hỏi, "Mày nói xem rốt cuộc Cố Từ mơ làm chuyện đó với ai, làm chuyện đó thật sự sướng lắm à?"

1551 suy nghĩ trong phút chốc, "Tôi có thể tải một số phim ảnh và tiểu thuyết giáo dục chuyện đó, cậu học tập chút đỉnh trước đi."

Lý Ngư từ chối, đồng thời nghiêm khắc phê bình 1551 là một hệ thống đen tối, tương phản hoàn toàn với tôn chỉ hài hòa của Cục quản lý.

Gặp ác mộng, trong chốc lát không ngủ lại được, cậu dứt khoát mò di động dưới gối, nhập tên Cố Từ vào khung tìm kiếm trên trang web.

Toàn bộ các bài báo đều là những tin tức tiêu cực và cổ phiếu của Cố thị bị tạm hoãn giao dịch.

Cậu lướt tới trang cuối, cuối cùng cũng tìm thấy thành phần gia đình của Cố gia, đang định mở ra thì Lý Ngư đột nhiên chột dạ.

Cậu lặng lẽ nhìn đại thiếu gia đang nằm trên giường, may mà may mà, không phát điên nhảy ra cắn người, ngủ mất rồi.

Thành phần quan hệ của Cố gia rất đơn giản, thế hệ cha ông đã không còn nữa, thế hệ bố mẹ đời này, mẹ thì ở tù, bố thì đã an giấc ngàn thu.

Chỉ còn một người thân duy nhất chính là cậu của Cố Từ.

Lý Ngư phóng to ảnh trong di động, cuối cùng cũng xác định, người gặp ở nhà hàng chính xác là cậu của Cố Từ.

Cậu của Cố Từ tên là Từ Phóng, năm nay 48 tuổi, rất thân thiết với mẹ Cố Từ, đối đãi với Cố Từ như con ruột.

Xem đến đây, Lý Ngư không nhịn được cười giễu.

Từ Phóng và Châu Viện rõ ràng là biết nhau, thế nhưng đừng nói là nộp tiền viện phí thay cháu ngoại trai, ngay cả hỏi thăm sức khỏe thôi cũng không có, điều này không bình thường.

Màn hình điện thoại phản chiếu ánh sáng chói mắt, Lý Ngư lại lướt thêm vài trang ở sau, mí mắt bắt đầu nhíu vào nhau, nhanh chóng khép thành một đường.

Cũng không biết đã ngủ trong bao lâu, cậu mơ mơ màng màng lết vào phòng vệ sinh, lúc quay lại nằm xuống liền ngủ thiếp đi luôn, hơn nữa cậu theo bản năng tiến gần lại với nguồn nhiệt bên cạnh mình, thoải mái gác tay chân lên trên đó.

Cố Từ mở mắt, rủ mắt nhìn cậu chàng đang vắt vẻo trên người mình, đặt tay lên vai đối phương.

Ai mà biết được lần này không những không đẩy được người xuống, trái lại còn bị ôm chặt hơn.

Mặt Cố Từ biến xanh luôn rồi, hắn nghiến răng nghiến lợi, "Trần Tỉnh."

Lý Ngư ôm lồng ngực nóng hầm hập của người đàn ông, thoải mái cọ cọ, cảm thấy có cái gì đó đẩy đầu mình ra, còn giơ tay xua xua đi.

Cố Từ nhắm mắt kiềm chế, hít sâu một cái, kìm nén cơn nóng giận trong lồng ngực, "Trần Tỉnh."

Bỗng có tiếng gầm trầm thấp vang lên trong đầu, Lý Ngư dụi mặt chống người dậy.

Đối diện với đôi mắt đó, có gà gật gì cũng bay đi rồi.

Lý Ngư luống cuống tay chân bò xuống, tay đang chống trên giường không cẩn thận trượt một cái, thân thể không chịu sự khống chế đập ngược vào thân người đàn ông.

Mà đầu gối chân trái của cậu vừa vặn lọt vào giữa hai chân của người đàn ông.

Máu toàn thân bị một tia lửa nhỏ châm lên, Cố Từ phản ứng nhanh, nhấc cái chân lành lặn lên, dốc sức đẩy người xuống.

Có lẽ là liên lụy đến vết thương trên chân, trên mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, mồ hôi lạnh ứa ra.

Lý Ngư lăn lộn trên tấm đệm, ngồi dậy, hồi tưởng dư vị.

Cậu vừa mới cách một tấm chăn, đụng vào Đại bảo bối Cố Từ mà vẫn còn sống, tinh thần phấn chấn ùn ùn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro