Chương 7: Cởi quần áo ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chắc chắn rằng con chim do Cố Từ nuôi dưỡng hoàn toàn có thể đứng lên, cho nên anh ta không gặp vấn đề trên phương diện đó đâu nhỉ?

Lý Ngư không biết nhiều về sức khỏe sinh sản của nam giới, vì vậy cậu thẳng thắn hỏi hệ thống.

1551 ném cho cậu một số tài liệu, chi chít toàn chữ là chữ, nhìn thôi là thấy đau đầu.

Lý Ngư: "Nói ngắn gọn thôi."

1551: "Không dễ đâu, chỉ có xem mới biết được."

"......"

Lý Ngư lặng lẽ nhìn về phía Cố Từ, trong lòng cảm thấy nổi cả da gà, thật ra thì, cậu thật sự không dám thử vì sợ bị thủ tiêu.

"Cậu nhìn cái gì." Cố Từ vẻ mặt ủ rũ, ngọn lửa nhỏ phía dưới bùng lên thành ngọn lửa lớn.

Lý Ngư chột dạ cúi đầu, cần cổ lộ ra đường cong hoàn hảo, "Ngài Cố, tôi không cố ý."

Có thái độ nhận lỗi là tốt, vừa ủy khuất, vừa thành khẩn.

Cố Từ nhìn chằm chằm vào đoạn cổ bị lộ ra, liếc mắt qua cổ áo phông rộng, dừng lại ở xương quai xanh bên phải của chàng trai trẻ.

Chỗ đó có một nốt ruồi son, to hơn đầu kim một chút không dễ thấy, lại hồng đến diễm lệ.

Cố Từ nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương, "Đêm nay cậu ngủ với chú Lý đi."

Chờ một lúc lâu, Lý Ngư mới nói: "Vậy buổi tối anh "giảI quyết" kiểu gì?"

Cố Từ liếc cậu một cái, "Cậu tỉnh được à?"

Lý Ngư: "......"

Về vấn đề này, Lý Ngư không có tự tin.

Theo như những gì cậu nhớ được thì chất lượng giấc ngủ của bản thân tốt một cách đáng kinh ngạc, chỉ cần không gặp ác mộng như đợt trước thì cho dù trời sụp đất nứt ông đây vẫn có thể ngủ.

Lý Ngư cự tuyệt trả lời rồi chuồn mất, vừa ra đến ngoài tình cờ gặp quản gia ở cửa, chợt nhớ ra điều gì đó.

Cậu đến gần, hạ giọng nói: "Chú Lý, hôm qua cháu thấy chú Từ và trưởng khoa Chu cùng nhau ăn cơm."

Quản gia: "Thật không?"

Lý Ngư nói đúng vậy, "Chỉ có hai người bọn họ thôi, không còn ai khác cả, chú nói thử xem......"

"Trần Tỉnh." Quản gia cau mày, giọng nói nghiêm nghị: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, càng không thể nhắc tới trước mặt thiếu gia."

Nói như thế, đến kẻ ngu cũng có thể đoán được rằng mối quan hệ giữa Cố Từ và chú hắn không hề hòa thuận như lời đồn đại.

Lý Ngư đi vào phòng vệ sinh đánh răng, nghe thấy tiếng mở cửa phòng khách, hàm chứa phao phao ló đầu ra, "Bữa sáng tôi đi mua."

Nói xong nhổ đống bọt trong miệng ra, súc miệng, rút khăn lau miệng qua loa rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Sáng sớm tinh mơ, tiểu khu bên ngoài rất náo nhiệt. Người bán hàng rong hét to: "Còn có một ít thôi, không mua sớm thì hết."

Lý Ngư tùy tiện mua một ít bánh bao rồi quay trở về. Vừa về đến nhà, liền thấy Chu Sóc mang theo vài người canh chừng ở chỗ đó.

Chu Sóc đầy tức giận vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua, đặc biệt là những lời nói cuối cùng trên bàn ăn, cho thấy rằng Trần Tỉnh đã biết là mình bị lợi dụng.

Kia ngốc bức chính là ở trả thù, cố ý chơi bọn họ một vố.

Này một cú lừa chơi đến thật tốt, tới nỗi bị cha hắn trực tiếp thưởng cho một cái bạt tai, đến bây giờ mặt vẫn còn sưng.

Con mẹ nó, mối thù này bố mày phảI trả.

Lý Ngư hút hết hộp sữa đậu nành trong tay rồi ném vào thùng rác.

Đối với việc Chu Sóc đến, cậu cũng không ngạc nhiên lắm, dựa theo khẩu vị ăn uống của đám người này, bữa cơm ngày hôm qua chỉ có thể coi như là món khai vị.

Lý Ngư giữ lấy một hàng xóm đi ngang qua, nhờ anh ta giúp mang bữa sáng lên nhà.

Sau đó cậu đứng yên, một tay lấy điện thoại di động ra gọi cho luật sư và nhờ anh ta tìm giúp vài tên côn đồ.

Luật sư cái gì cũng không hỏi, liền đồng ý.

Lý Ngư quay đầu lại nhìn khung cửa sổ trên tầng 4, rèm cửa đã đóng chặt, cũng không biết Cố đại thiếu gia đi lên hay đi xuống, suy nghĩ một lúc, cùng luật sư nói chuyện xong thì bị phát hiện.

"Trần Tỉnh, mẹ nó mày muốn chết đúng không."

Vừa cúp điện thoại, Chu Sóc lửa giận ngút trời lao đến định đấm.

Lý Ngư nhẹ nhàng chặn lại nắm đấm của hắn, "Đây không phải là nơi nói chuyện, đổi chỗ khác đi."

Nhiều người qua lại như vậy, đúng là không thích hợp để đánh nhau.

Không chờ Chu Sóc chọn địa điểm, Lý Ngư đã chặn lại một chiếc taxi.

Không ai để ý rằng đằng sau tấm rèm trắng trên cửa sổ tầng 4, có một người đàn ông đang đứng ở đó.

Lý Ngư yêu cầu tài xế lái xe đến nhà máy hóa chất bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, bên trong, đám côn đồ do luật sư gọi đã đến rồi.

Những người được gọi đến đều cao to đen hôi, sát khí tận trời, thấy thân chủ tới, nháy mắt từ đại dã lang biến thành tiểu bạch thỏ.

"Trần thiếu."

Lý Ngư giả bộ phong thái bình thường của nguyên chủ, chắp tay sau lưng, khẽ gật đầu, trang bức trang tới thật đúng chỗ.

Không đến ba phút, Chu Sóc cùng những người khác cũng tới rồi, hùng hổ xông vào.

Nhà máy đã bị bỏ hoang nhiều năm, các thùng hóa chất và rác thải vương vãi khắp nơi, không khí nồng nặc mùi lạ khó tả.

Lý Ngư tìm cái thùng ngồi xuống, nhàn nhã vắt chéo chân.

Vừa thấy cậu như vậy, Chu Sóc liền muốn đánh người, không nói một lời, mang theo anh em lao đến.

Kết quả đến ngón tay còn chưa chạm đến Lý Ngư thì đã bị chân ai đó đá văng xuống đất.

Hắn xoay người bò dậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lý Ngư phía sau.

Một hai ba bốn năm sáu bảy, ai nấy đều nhe răng trừng mắt như hung thần ác sát nhìn hắn.

Lý Ngư đi tới ngồi xổm xuống, bóp chặt cằm Chu Sóc, "Biết bị tao chơi một vố, trong lòng không thoải mái à?"

Chu Sóc tâm tình bộc phát, "Mày mẹ nó dám lừa tao, tao sẽ giết chết mày!"

Lý Ngư cảm thấy buồn cười, "Mày mẹ nó tự mình ăn cơm, thì không phải tự mình trả tiền à? Đương lão tử tiền là gió to quát tới, thiên kinh địa nghĩa nên cho các ngươi bỏ tiền?"

Chu Sóc há miệng thở dốc, không biết nên phản bác như thế nào.

Ngay cả bản thân hắn cũng không biết từ khi nào, đã xem Trần Tỉnh chiêu đãi là lẽ đương nhiên.

"Mời chúng mày ăn uống, bởi vì xem chúng mày là anh em. Nhưng sau lưng tao chúng mày nói như thế nào, hử?" Lý Ngư tăng thêm lực độ trong cánh tay, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, "Nói tao là đồ ngu xuẩn, không phải cảm thấy tiền tao dơ bẩn à. Nếu khinh thường tiền tao bẩn, vậy nôn hết đồ mà chúng mày đã ăn ra."

TháI độ của nguyên chủ ban đầu đối với Chu Sóc và đồng bọn quả thực có chút kiêu ngạo, nhưng cũng thật sự coi bọn họ là bạn bè.

Hắn mất cha mẹ từ nhỏ, luật sư chỉ làm theo hợp đồng chứ không có nghĩa vụ phải chăm sóc, ngoại trừ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm định kỳ hàng tháng, hai người gần như không có giao tiếp hay tình cảm gì.

Phần lớn thời gian, Trần Tỉnh chỉ có một mình.

Sau này, hắn có bạn bè, bọn họ khen hắn đẹp trai, gọi hắn một tiếng anh và vây quanh hắn cả ngày.

Trần Tỉnh thật ngu ngốc, không biết vì sao những người này suốt ngày đi theo hắn?

Thật ra là hắn biết hết.

1551 đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, "Bình tĩnh một chút."

Lý Ngư chớp chớp mắt, sực tỉnh, phát hiện Chu Sóc đã bị mình véo đến nước miếng chảy giàn giụa.

Cậu ghét bỏ buông tay, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Nếu tao là mày, sau bữa cơm ngày hôm qua thì đã lăn đi rất xa, nhưng mày lại muốn tìm chết."

Lời cuối cùng vừa rơi xuống, những người đứng đằng sau cậu tiến lên.

Chu Sóc đồng tử co chặt, cả người run rẩy, mấy thằng đi theo sau, ai cũng không dám tiến lên hỗ trợ.

"Anh Trần em sai rồi, là do em ngu dốt, là em không biết tốt xấu." Chu Sóc vẻ mặt đưa đám, ánh mắt sợ hãi, "Anh tạm thời tha cho em lần này đi, em xin thề, về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa."

Lý Ngư đối với câu trả lời này cũng không vừa lòng lắm, "Mày vừa mới gọi tao là cái gì?"

"Anh Trần......" Chu Sóc mờ mịt.

"Tao cùng mày quen biết bao giờ?"

Chu Sóc trợn mắt, nháy mắt hiểu được, "Không quen biết, chúng ta không quen biết."

Lý Ngư: "Nếu có người hỏi mày thì sao?"

Chu Sóc: "Ai hỏi em cũng đều nói không quen biết."

Sợ bị đánh, năm thằng đi theo lắc đầu xua tay, "Chúng ta cũng không quen biết."

Lý Ngư vừa lòng, bàn tay vung lên, mang theo tay đấm nghênh ngang rời đi.

Nhóm xã hội đen đưa nguyên chủ đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố, luật sư đã ngồi trước ở đó.

"Luật sư Thẩm." Lý Ngư đi vào, kéo ghế ra ngồi xuống.

Luật sư như đánh hơi được điều gì đó, ghét bỏ nói: "Lại gây hoạ?"

Lý Ngư không thể hiểu được, "Tôi gần đây rất ngoan."

Luật sư cười lạnh, đối với chuyện hắn ngoan hay không ngoan không có chút hứng thú, "Có chuyện gì thì nói đi, tôi rất bận."

Lý Ngư nhỏ giọng, "Tôi muốn nhờ ông tra giúp một người."

"Ai?" Luật sư sắc mặt lạnh nhạt, cho rằng cậu coi trọng cô gái nào đó, muốn theo đuổi người ta.

Lý Ngư nói: "Chú của Cố Từ, Từ Phóng."

Luật sư sắc mặt nghiêm túc, "Cậu điều tra hắn làm cái gì?"

Lý Ngư tê một tiếng, "Ông đừng nóng, tôi có việc."

Luật sư liếc hắn một cái, không có lập tức đồng ý, trong cái vòng này không ai là không biết Từ Phóng là chỉ tiếu diện hổ, loại người này thích nhất là đâm sau lưng người khác, khó lòng phòng bị.

Thấy ông do dự, Lý Ngư lại bổ sung một câu: "Không cần điều tra quá sâu, tôi chỉ muốn biết quan hệ của hắn với Cố Từ."

"Cậu biết Cố Từ?"

"Không quen biết."

Luật sư tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm Lý Ngư, đột nhiên điện thoại kêu, đứng lên để lại một câu "Chờ tin tức của tôi" rồi sau đó liền cầm cặp vội vàng rời khỏi quán cà phê.

Người vừa đi, Lý Ngư liền nằm bò lên bàn, diễn kịch thật mẹ nó mệt.

Từ tâm lý đến thân thể đều rất mệt.

Sớm biết rằng Cố Từ sẽ suy sụp nhanh đến vậy, cậu mới không thèm làm tài xế của hắn, trực tiếp làm người đầu tư liền tốt rồi. Mỗi ngày uống trà xem báo, như vậy không khỏi có chút quá vui sướng.

Lý Ngư xoa xoa mặt, lên tinh thần lấy ra di động vệ tinh.

Avatar Wechat của Cố Từ vẫn như cũ đen như mực, nhìn quá áp lực.

Nghĩ nghĩ, đã gửi tin nhắn đi, 【 Cố tiên sinh, thân thể có khỏe không? 】

Tin nhắn như đá chìm đáy biển.

Lý Ngư: "......"

Ân nhân cứu mạng nhắn tin vậy mà cũng ngó lơ được thế thì ông đây sẽ mua một chiếc đèn ngủ nhỏ hình rắm, đêm có bị hù chết cũng là xứng đáng.

Ôm ý tưởng ác độc, Lý Ngư mang đi đến một cửa hàng, sau đó mua cho Cố Từ một chiếc đèn ngủ nhỏ màu sắc rực rỡ.

Đèn ngủ vừa về đến nhà đã bị đem đi cắm vào ổ điện trong phòng ngủ nhỏ.

Lý Ngư ngồi vào mép giường, bắt đầu xoát độ hảo cảm cho chính mình, "Đây là đèn mà tôi phải chạy năm con phố, cố ý mua về cho anh."

Cố Từ dừng tay đánh bàn phím, "Cởi quần áo ra."

Lý Ngư vẻ mặt mơ hồ.

Cố Từ quay mặt đi, "Người cậu thối chết đi được."

Lý Ngư khóe miệng run rẩy, sao có thể.

Cậu kéo quần áo lên cẩn thận ngửi, hình như thực sự có mùi gì đấy, mùi trứng thối.

"Trên mông." Hệ thống nhắc nhở, "Chắc là lúc ở nhà máy hóa chất bị dính vào."

Đồ ở nhà máy hóa chất không thể đùa được, lỡ như nó có tính ăn mòn, làm mông cháy hỏng thì làm sao bây giờ.

Nhịn không nổi sự khó chịu quá lâu, Lý Ngư cởi quần ra, xoay người vùi vào tủ quần áo, vểnh mông bới đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro