Chương 9: hắn chỉ có thể trở thành người tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Phóng mặt mang ý cười, ánh mắt nhu hòa, nếu không phải biết hắn giỏi giả vờ giả vịt, Lý Ngư thiếu chút nữa cho rằng đây thật sự là một người trưởng bối thân thiện.

Không khí cứng nhắc nhanh chóng bị phá vỡ.

Cố Từ cong khóe môi, "Chú."

"Mấy ngày nay cháu đã chịu khổ rồi." Từ Phóng cười rạng rỡ, "Đang muốn đến bệnh viện để kiểm tra hả? Để chú đưa cháu đi."

Cố Từ gật đầu, "Làm phiền chú."

"Đều là người một nhà, không cần khách khí." Từ Phóng đỡ người lên xe, quay đầu nhìn về phía Lý Ngư, "Ngồi ghế phụ."

So với vừa rồi, trong giọng nói có ý sai khiến.

Xe của ông chủ lớn, tất nhiên là siêu xe, ở giữa có vách ngăn, chia bên trong xe làm hai không gian riêng biệt.

Âm thanh nói chuyện ở ghế sau không lớn, phải cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng nghe câu được câu không từ cuộc đối thoại.

Ánh mắt Cố Từ dừng lại ở một điểm nào đó trên tấm ngăn, "Làm sao chú tìm được cháu."

Từ Phóng cởi cúc trên cùng áo sơ mi, kéo lỏng cà vạt, "Cho người đi điều tra."

Hắn nhìn đứa cháu ngoại, "Cái chỗ như này cũng ở được à, thôi dọn đến chỗ chú ở đi."

Cố Từ: "Nơi này rất tốt."

"Cố Từ, cháu đang đề phòng chú sao?" Từ Phóng bi thương, khó có thể tin, "Chẳng lẽ cháu cũng tin những việc đó là do chú làm?"

Cố Từ cười nhạt, "Cháu không tin."

"Từ trước tới nay chú vẫn luôn coi cháu như con trai mình, không có khả năng sẽ hại cháu, chờ công ty ổn định lại, chú sẽ đem vị trí trả lại cho cháu."

Cố Từ không nói gì.

Từ Phóng nhìn hắn một cái, mày nhăn lại một lúc lâu cũng không giãn ra.

Trước đây Cố Từ đối với người ngoài thì thờ ơ, còn đối với hắn cũng tính là thân thiết, hôm nay làm sao lại như vậy...... Cái đứa cháu trai này, làm hắn không thể hiểu nổi.

Đến kiểm tra tại một bệnh viện công.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng vì chân đã giảm sưng, thạch cao đã lỏng lẻo nên cần phải thay một miếng khác.

Lý Ngư đứng ở hành lang, đối mặt với cửa phòng khám, từ góc độ này, vừa vặn có thể thấy biểu tình trên mặt Từ Phóng.

Biểu tình lo lắng, quan tâm hiện trên mặt nhưng nhìn vào lại không thuần tuý chỉ đơn giản như vậy mà hai biểu tình này gần như chỉ phù hợp với mặt ngoài.

Không bao lâu sau, Từ Phóng đỡ Cố Từ đi ra, hướng Lý Ngư nói: "Cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Lý Ngư không sao cả, có ăn hay không thì cũng không quan trọng.

Địa điểm ăn là một nhà hàng phương Tây, sau khi ngồi xuống, Từ Phóng làm chủ gọi đồ ăn trước rồi bắt đầu dò hỏi Cố Từ điều kiện sinh hoạt của mấy ngày nay.

Lý Ngư như đồ nhà quê, nơi thì nhìn một chút rồi sờ một chút, uống nước trong ly đến một giọt không còn.

Từ Phóng đáy mắt khinh thường, "Muốn uống nữa thì gọi phục vụ rót thêm một ly."

Lý Ngư thận trọng lắc đầu, "Đủ rồi, đủ rồi."

Từ Phóng nói câu đừng khách khí, tiếp tục đối Cố Từ nói: "Ngày hôm qua chú đi thăm mẹ cháu, tóc bà ấy bạc phơ, cũng gầy đi rất nhiều, bà nói cháu vẫn luôn không chịu đi thăm bà."

Cố Từ ánh mắt có chút biến hóa.

"Bà ấy nói bà rất nhớ cháu, thực xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể quên đi những kí ức tồi tệ đó." Giọng Từ Phóng trầm xuống, giống như bi thương, lại giống như đang dụ dỗ gì đó.

Nhưng hắn muốn dụ dỗ cái gì thì Lý Ngư tạm thời đoán không ra, tiếp tục ngụy trang chính mình là đồ nhà quê.

"Bà ấy còn nói gì." Cố Từ rốt cuộc mở miệng.

Đáy mắt Từ Phóng đột nhiên sáng lên, ngay cả mắt kính cũng không thể che đậy được, "Bà ấy nói, bà muốn đem cổ phần chuyển cho chú."

Môi Cố Từ buông lỏng, đột nhiên nở nụ cười, cười rất khoa trương, bả vai run rẩy.

Từ Phóng mặt không hề căng thẳng, khiển trách nói: "Cháu cười cái gì?"

"Ông hôm nay tới tìm tôi là muốn làm gì?" Cố Từ đặt tay lên ly nước, lười biếng mà nhìn về phía hắn, "Muốn tôi đem cổ phần tạm thời giao cho ông?"

Từ Phóng uống miếng nước, bình phục cảm xúc, "Cháu đây là cái thái độ gì, chú giữ cổ phần của cháu chỉ là kế sách tạm thời. Chú đã nói là sau sẽ trả lại cho cháu."

"Không có con chó nào có thể nhả khúc xương mà nó đang gặm ra cả." Vẻ mặt Cố Từ lạnh lùng, không chút lưu tình, "Nếu chú muốn, tôi có thể đưa cho chú, nhưng tôi muốn chính bà ta phải tới tìm tôi giải trừ thỏa thuận sở hữu cổ phần."

"Cố Từ." Từ Phóng đáy mắt hiện lên không kiên nhẫn, "Cậu biết rõ bà ấy không có khả năng tới."

"Có liên quan tới tôi không?" Cố Từ bưng ly nước lên, nhấp một miếng, quay đầu nhìn về phía Lý Ngư, "Đi thôi."

"Trong mắt mày còn có quy củ hay không?" Từ Phóng đứng dậy, hai tay chống ở trên bàn, "Tao cho phép mày đi rồi hả?"

Cố Từ cho dù bị gãy chân, chỉ có thể đứng một chân, vóc dáng so với Từ Phóng cũng cao hơn nửa cái đầu.

"Tôi nói, để bà ta chính mình đi tới tìm tôi."

"Mẹ mày bị phán tù chung thân, mày biết rõ bà ấy không thể ra được." Từ Phóng thở dài, hạ giọng nói: "Cháu không thể bởi vì nàng mà giận chó đánh mèo với chú, mấy năm nay chú đối với cháu không tốt sao?"

Lý Ngư ngồi trở lại trên ghế.

Trận này diễn còn chưa có xong, hồi sau sẽ càng xuất sắc hơn.

"Tốt chứ." Vẻ lạnh lùng nhanh chóng ngưng tụ trên mặt Cố Từ.

Hắn nhìn vào mắt Từ Phóng, gằn từng chữ một, "Tốt đến nỗi muốn đẩy tôi vào chỗ chết."

Lý Ngư khiếp sợ mà nhìn Cố Từ, trong đầu hiện lên cái gì đó.

Lần gọi điện thoại làm Cố Từ mất khống chế đó, có phải hay không chính là chân tướng của vụ tai nạn xe cộ? Chính chú ruột của mình, vì tiền tài cùng danh lợi, không tiếc đem đứa cháu ngoại vào chỗ chết. Phản bội, người thân rời đi khiến cho hắn thống khổ, lại không chỗ để chia sẻ.

Có lẽ ngay cả quản gia, cũng chỉ biết một ít.

"1551." Lý Ngư khẩn trương nuốt nước miếng, "Đây là bí mật của Cố Từ sao?"

Hệ thống chiếu tiến độ nhiệm vụ, tiểu cúc hoa sáng một đóa.

À không, nói đúng hơn, là sáng vài cánh hoa.

Lý Ngư: "......"

Này cũng quá không biết xấu hổ, Lý Ngư mờ mịt, "Có ý tứ gì?"

1551 nói: "Phương hướng đúng rồi đó."

Sự tự tin của Lý Ngư tăng lên gấp bội, nhìn về phía Cố Từ ánh mắt trở nên nóng bỏng, hảo huynh đệ.

Từ Phóng hơi híp mắt, vốn định tiếp tục ngụy trang biểu tình bi thương, lại nhất thời thay đổi chủ ý.

Hắn cùng Cố Từ xé rách da mặt chỉ là chuyện sớm hay muộn, không cần để tâm sớm một ngày hay muộn thêm hai ngày. Đối với Cố Từ trước kia, hắn có chút kiêng kị, nhưng đối với hiện tại cái tên què chân phế vật này, hắn không hề có cảm giác nguy cơ.

"Cố Từ, lời nói không thể nói bậy." Từ Phóng ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt khiêu khích, "Có chứng cứ sao?"

Cố Từ không có.

Trận tai nạn xe cộ đó kết thúc thực sạch sẽ, không lưu lại chút dấu vết nào, mặc dù biết sự việc kỳ lạ nhưng cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ xác thực.

Từ Phóng bắt chéo chân, điểm mũi chân, "Không có chứng cứ mà nói chính là phỉ báng, tôi có thể kiện cậu."

Kia chút nho nhã cũng không còn, hiện tại ngồi ở chỗ này là một cái tên ngốc thiếu đánh.

Lý Ngư hỏi hệ thống có thể hack di động cùng máy tính của Từ Phóng được hay không.

Hệ thống nói không thể, "Mục tiêu nhân sinh cần chính mình đi trải nghiệm, cậu có thể nhìn hắn, chăm sóc hắn, để hắn không đi vào con đường sai trái, nhưng không thể giúp hắn đi đường tắt."

Thấy Cố Từ không nói lời nào, trên mặt Từ Phóng một lần nữa treo lên nụ cười.

Hắn vỗ vỗ cánh tay cháu ngoại, "Cố Từ, đừng quên, là ai đem mày từ vực sâu cứu ra, là ai dạy mày làm người, làm việc. Mày cũng không thể lấy oán trả ơn, làm chú buồn lòng thất vọng."

Cố Từ trên mặt, từ đầu đến cuối đều không có dao động quá lớn, cho dù là thời điểm đang nói "đưa vào chỗ chết" .

Nhưng lúc nghe được những lời này, hai mắt hắn đỏ đậm, cắn chặt quai hàm, rõ ràng là đang kiềm chế.

Từ Phóng đứng lên, sửa sửa tây trang, "Sự tình nháo đến nước này, lại trang cũng không thú vị, ngày mai chú sẽ cho luật sư tới, tên có thể không ký nhưng chú sẽ làm cho mày so với hiện tại càng thảm hơn."

Nói xong, hắn bước ra ngoài, khi đi ngang qua Cố Từ còn cố tình huých vào vai hắn.

Cố Từ cúi người bám vào mặt bàn, bả vai rũ xuống, khóe miệng cong lên nụ cười quái dị, thì thào nói:

"Không có ai có thể đi ra từ vực sâu, từ trước tới nay đều chưa từng có."

Những lời này giống như là người đàn ông nói trong vô thức, thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lý Ngư nghe thấy.

Cậu nhíu mày suy nghĩ về ý nghĩa của nó.

Vực sâu là chỉ cái gì, là Cố Từ từng ra lệnh cho người đi áp bức những gia đình có hoàn cảnh thống khổ hay là một mặt hoàn toàn khác.

"Cố tiên sinh, anh không sao chứ?" Lý Ngư duỗi tay muốn đỡ hắn, lại bị tránh đi.

Cố Từ chỉnh tốt nạng, nhàn nhạt nói câu, "Trở về."

Nghe thanh âm có vẻ là bình thường, nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện, nam nhân đáy mắt có loại cảm xúc khiến cho người ta phải rùng mình khi nhìn vào.

Giống như là, giống như là một con thú bị giam cầm suốt bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng phá được lồng giam.

Dã thú bị tra tấn bởi cơn đói kéo dài muốn đi kiếm ăn.

Trên đường trở về, bên trong xe không khí nặng nề khiến người hít thở không thông.

Trực giác Lý Ngư mách bảo, hiện tại Cố Từ rất nguy hiểm, cậu rất lo lắng, tên này sẽ xúc động rồi đi tìm Từ Phóng thọc chết hắn luôn.

Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện, hệ thống liền giúp cậu dự đoán trước cuộc sống tương lai của Cố Từ sẽ phát triển vì việc này.

Hắn sẽ ngồi tù, mà chân bị thương không được trị liệu tốt liền trở thành tên què.

Nhà tù là nơi cá lớn nuốt cá bé, dựa theo tính Cố Từ, hắn sẽ không khuất phục, mà sẽ nỗ lực leo lên đến chỗ cao nhất.

Mà trong lúc trải qua giai đoạn đó, sẽ mài giũa hắn càng thêm khát máu và lạnh lùng hơn.

Chờ khi được giảm hình phạt ra ngoài, hắn đã qua hơn nửa đời, lòng cũng đã chai sạn.

Loại người này, một là không có chỗ nào cần phải cố kỵ, vô pháp vô thiên. Hai là mơ màng hồ đồ, không gượng dậy nổi.

1551 nói, Cố Từ sẽ trở thành người ở vế trước.

Lý Ngư như bị xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt.

Không, có cậu quan sát, Cố Từ sẽ không trở thành một trong hai loại người đó, hắn chỉ có thể trở thành người tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro