Chương 7 - Chè đậu xanh (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Bánh tráng team

Triệu Lập Khải sống ở hẻm Thanh Dương đã mười mấy năm rồi, tự nhiên là cậu quen thuộc với môi trường xung quanh đây.

Đặc biệt là ở đầu ngõ, trước đây khi việc học vẫn chưa khẩn trương cho lắm, cậu thường cùng bạn bè đến đây chơi ván trượt, nếu chơi muộn quá thì ra chợ đêm bên cạnh, hoặc ngồi ăn ở một quán ăn khuya nào đó, hoặc tại một quán ăn vặt ăn vài cái xiên nướng kèm theo một tô mì.

Tiếc là sau đó rất nhiều cửa hàng đã chuyển đến đường Tân Hà bên kia, nên bên này liền dần dần sa sút. Hơn nữa sau khi cậu bắt đầu vào cấp ba, cũng trở nên không có tự do nữa, nên cậu hiếm khi đi đến con đường bên này.

Không ngờ là bên này lại mở ra một quán ăn khuya xinh đẹp như vậy. Trên chiếc bàn nấu ăn đơn giản có cái ô che nắng màu xanh trắng, bên cạnh bàn nấu ăn có bày mấy cái bàn ghế tinh tế, ở trên còn có một chuỗi đèn liên tục nhấp nháy —— cho dù đó chỉ là một quán ăn vỉa hè nhỏ, nhưng Diệp Yêu cũng không cho phép nó không đẹp.

Biểu tình của cậu hoảng hốt bước về phía trước, từng đợt hương thơm ập đến, hòa vào đám đông đang chờ đợi xung quanh, đó chính là hương vị pháo hoa nhân gian mà đã lâu rồi cậu không cảm nhận được.

Tâm trạng chán nản lúc đầu của Triệu Lập Khải đột nhiên phấn chấn lên không ít. Đến khi định thần lại, cậu đã bất giác bước đến trước quán ăn nhỏ rồi.

Chủ quán mặc một chiếc váy màu đen đơn giản, dáng người thướt tha và mái tóc dài uốn xoăn buộc thành đuôi ngựa. Có thể do tuân thủ an toàn vệ sinh thực phẩm nên cô mang khẩu trang, toàn bộ khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Nhưng dù là vậy, bạn sẽ không tự chủ được mà bị cô thu hút, đặc biệt là nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải, khi cười rộ lên đặc biệt động lòng người.

Mùi thơm tỏa ra làm Triệu Lập Khải đói bụng. Cậu nhớ tới buổi tối cậu không muốn ăn gì cả, nên chỉ ăn một chút bánh mì mà thôi. Hơn nữa, món ăn trong nhà ăn của trường học không có những món ăn như đậu phụ xào đào, bánh trung thu xào quả quýt linh tinh, thì đã là sự tôn trọng nhất đối với dạ dày của học sinh rồi, huống chi là chưa đề cập đến mùi vị.

Hay là ăn chút gì đó đi.

Lúc này, cậu mới nhìn thấy bảng giá ghi trên tấm bảng đen nhỏ bên cạnh.

"Mì xào trứng thịt nạc, 28 tệ; mì xào thịt bò, 36 tệ; chè đậu xanh, 15 tệ."

Ừm... Hả?

Có phải vì cậu đã bị nhốt trong trường quá lâu, nên đã lâu không ra ngoài ăn khuya, bị tách rời khỏi xã hội rồi không? Bây giờ hàng hóa tăng giá đến mức này rồi à?

Triệu Lập Khải nhất thời có chút nghi ngờ cuộc sống.

Sau đó, với tư cách là một học sinh trung học xuất sắc, cậu mới theo bản năng mà phản ứng lại, đây là lạm phát sao? Liệu đây có trở thành đề tài thi đại học năm nay không?

Chờ đến khi cậu phát hiện ra rằng mình đã để quên điện thoại di động trong lớp, sau đó trong túi chỉ còn lại 20 tệ tiền mặt, thì càng không thể nói nên lời.

Ăn hay không ăn đây?

Cuối cùng, mùi thơm cứ không ngừng bay lên mũi cùng biểu cảm thỏa mãn của những thực khách xung quanh đã đánh bại cậu.

Đến cũng đã đến rồi, thôi thì ăn vậy.

Vì vậy, cậu đã gọi một phần chè đậu xanh. Mua không được mì xào, không lẽ cậu còn không thể mua được một bát chè đậu xanh với giá 15 tệ sao?

Chè đậu xanh của Diệp Yêu được làm sẵn và đặt trong thùng sắt tráng men trắng lớn, xung quanh được giữ ấm bằng đá, khi thực khách gọi món chỉ cần cầm một bát mang đi là được, nhưng thật ra dễ ăn hơn là mì xào.

Nhìn xung quanh một chút, vậy mà chỗ ngồi đã đầy, Triệu Lập Khải chỉ có thể vừa đứng vừa bưng bát ăn.

Vừa vào miệng, chè đậu xanh mềm như bông tan ra trong miệng, rất thanh, hoàn toàn không ăn ra vỏ đậu nào, không hề nghe sạn (nghĩa là nấu có hạt bị sượng cứng ấy). Chè đậu xanh luôn là sản phẩm tốt để người dân Thành phố Tùy giải nhiệt, nhưng cho dù từ nhỏ cậu đã quen uống chè đậu xanh, cậu cũng chưa bao giờ gặp được loại đậu có thể nấu mềm và tinh tế như vậy.

Hương vị này, thích mê.

Tiếp theo là một cảm giác mát lạnh tràn ngập trong miệng, rất tươi mát, đã lan xuống thực quản và dạ dày. Làm người ta không thể không muốn hét lên, sảng khoái!

Chè đậu xanh nhà này không phải đặc biệt ngọt nhưng uống vài phút vẫn có vị ngọt nhẹ trong miệng.

Hôm nay là ngày đầu tiên ra mắt món chè đậu xanh, rất nhiều thực khách gọi mì xào sẽ gọi kèm theo, nhưng uống xong một bát đã có người gọi ngay:

"Chủ quán ơi, cho tôi một bát chè đậu xanh nữa."

Diệp Yêu nhấc nắp thùng lên, liếc nhìn vào bên trong một cái, có chút kinh ngạc: "Thực xin lỗi, đã hết chè đậu xanh rồi."

Ngày đầu tiên cô không nấu quá nhiều, không quá nửa thùng, ước chừng chia ra được ba mươi bát, sau một đợt ăn tối và một đợt đóng gói, gần như đã bán hết.

Các thực khách than vãn:

"Chị gái nhỏ à, cô nói cô bận quá nên mì xào số lượng có hạn cũng không sao, cô nên chuẩn bị thêm một chút chè đậu xanh đi thôi."

Diệp Yêu không nhịn được cười: "Cái này không có vấn đề gì, nhưng tôi chỉ có một cái thùngnhư vậy, nhiều nhất là hơn nửa thùng thôi."

"Dễ mà, tôi đưa cho cô một cái thùng, cô có thể chuẩn bị thêm một thùng mà."

Người đang đợi mì xào bên cạnh tò mò xen vào: "Người anh em à, cái này uống ngon thế sao? Chỗ nào mà không có chè đậu xanh chứ?"

Thực khách muốn đưa thùng mở lớn hai mắt: "Mì xào kia khắp nơi đều có, cậu còn chờ ở đây làm gì hả? Chè đậu xanh này ấy à..." Lời còn chưa nói xong, lại nghĩ đến gì đó, liền nói ra lời trái với lương tâm: "Chính là hương vị cũng như thế thôi. Đó là tôi vốn dĩ thích uống chè đậu xanh mà thôi."

Đùa à, nếu càng ngày càng có nhiều người nhớ thương, chẳng lẽ chính mình sẽ càng khó ăn được hơn sao?

Không thể khen, không thể khen.

Nhịn xuống.

Đáng tiếc là kỹ năng diễn xuất của anh ta không ra sao cả, ý đồ nham hiểm của anh ta lập tức bị nhìn thấu, bị mọi người, kể cả Triệu Lập Khải đều khinh thường.

Cậu sờ sờ chạm vào đồng 5 tệ duy nhất còn sót lại trong túi, có chút tiếc nuối đi về nhà.

Nếu đủ tiền, cậu cũng muốn ăn thêm một bát nữa.

Về đến nhà, chuyện phiền muộn này lại lập tức quay trở lại. Nhưng mà, sau khi gặp được một trận ồn áo như pháo hoa ở nhân gian như thế, khiến cậu cũng không suy sụp nhiều như lúc đầu nữa. Sau một thời gian tự xem xét, và sau khi trò chuyện với cha mẹ một lúc, cậu cảm thấy dù có lo lắng đến đâu cũng không giải quyết được vấn đề gì, vẫn phải giải quyết vấn đề từ căn nguyên. Không bằng hôm nay cậu đi ngủ sớm hơn một chút, để xem xem mình có thể ngủ ngon hơn hay không.

Nói cũng lạ, không biết hôm nay cậu dùng não quá độ hay là nghĩ thông suốt rồi, mà bình thường Triệu Lập Khải phải lăn lộn mấy tiếng mới ngủ được, mà lần này vừa nằm lên giường đã cảm thấy buồn ngủ ngay, hai mươi phút sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng ngáy nhỏ, khiến cho cha mẹ đi ngang qua cửa phòng thấy vui mừng không thôi.

Hơn 6 giờ sáng sớm ngày hôm sau, cha mẹ Triệu vẫn đang thảo luận xem có nên đánh thức con trai họ hay không. Dù sao thì, họ cũng thấy được tình trạng mất ngủ của con trai mình trong khoảng thời gian này, luôn lo lắng ở trong lòng, đã lên kế hoạch đưa con trai đi khám nếu tình trạng con trai không thuyên giảm. Bây giờ Triệu Lập Khải cuối cùng cũng có thể ngủ được một giấc hoàn chỉnh, nên cảm thấy đau lòng mà muốn cậu ngủ nhiều hơn một lát.

Không ngờ là, mười phút sau, Triệu Lập Khải đã mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ba mẹ, con đi học trước đây. Con ăn sáng ở nhà ăn trường học được rồi."

"À, được. Con trai, bây giờ con cảm thấy tinh thần thế nào? Con ngủ có ngon không" Mẹ Triệu thận trọng hỏi.

Triệu Lập Khải cười đáp lại bà: "Vâng, đêm qua con ngủ rất ngon, hôm nay tinh thần rất tốt. Mẹ đừng lo lắng."

Đêm qua cậu ngủ không mộng mị, buổi sáng cũng theo đồng hồ sinh học mà đúng giờ thức dậy, cậu lại phát hiện đầu óc mình phi thường tỉnh táo, toàn thân tràn đầy năng lượng, không có cảm giác chóng mặt như trước đây. Cậu có linh cảm rằng hiệu quả học tập hôm nay sẽ rất cao.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi khi kết thúc tiết tự học buổi tối. Triệu Lập Khải đều sẽ không tự giác mà đến quán ăn khuya của Diệp Yêu, nhớ thương hương vị của bát chè đậu xanh đó. Đáng tiếc là, món chè đậu xanh của chủ quán bán quá chạy, mà tiết tự học của cậu lại kết thúc quá muộn, lần nào đến đó cũng bán hết sạch —— nhưng sau khi ăn mì xào một lần, cậu lại mê ngay món mì xào của chủ quán.

Mấy ngày nay, cậu lại phát hiện trạng thái của mình lại từ từ giảm sút, tuy rằng không bị mất ngủ trầm trọng như trước, nhưng hiển nhiên cảm giác không được tốt như ngày hôm đó.

Là một học bá có đầu óc thông minh, Triệu Lập Khải đã chớp được nguồn cảm hứng. Cậu sắp xếp lại những việc đã làm mấy ngày qua và những thứ đã ăn trong vài ngày qua, đồng thời sàng lọc từng phương án đáng ngờ.

Cuối cùng đi đến kết luận, chẳng lẽ là vì bát chè đậu xanh kia?

Cậu quyết định làm một cuộc thử nghiệm.

Ngày hôm sau, Triệu Lập Khải cố ý về sớm một tiết tự học, 8 giờ 30 phút liền chạy đến góc ngoặt chờ Diệp Yêu dọn quán ra.

Không ngờ là, đã có bốn năm người đang đợi ở góc đường.

Có cuộc trò chuyện mơ hồ lọt vào tai cậu:

"Người anh em à, cậu cũng ở đây đợi chủ quán mở cửa sao?"

"Đúng vậy, lần trước tôi ăn mì xào chỗ cô ấy, làm mấy ngày nay tôi đều nghĩ tới."

"Ha ha, tôi ở đây để đợi món chè đậu xanh của cô ấy."

"Chè đậu xanh có ngon không?"

"Đắt thì có đắt, nhưng mà cũng có đạo lý của đắt. Cậu dùng thử sẽ biết ngay thôi, sẽ không hối hận đâu, biết đâu sẽ có điều bất ngờ thì sao."

Người này không chịu giải thích rõ ràng, cứ thần thần bí bí.

"Vậy lát nữa tôi sẽ uống thử một bát xem sao."

Triệu Lập Khải sững sờ một lúc, trong lòng trở nên rõ ràng. Đây chắc chắn là người đã được hưởng lợi từ chè đậu xanh. May mắn là, hôm nay cậu đến sớm, nên cảm thấy vui mừng.

Quả nhiên là sau khi cô chủ xinh đẹp vẫn mặc chiếc váy cổ điển màu đen mở quán, món chè đậu xanh đã bán hết veo chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Triệu Lập Khải cướp được ba bát, uống cạn một bát rồi bưng hai bát về nhà cho cha mẹ.

Cậu không nói với bố mẹ, cả nhà vui vẻ uống xong rồi sau đó tắm rửa sạch sẽ đi ngủ.

Sáng hôm sau, Triệu Lập Khải phát hiện mình đã có một đêm ngon giấc, tinh thần sảng khoái và tràn đầy năng lượng. Lúc này mới chắc chắn, không biết tại sao, nhưng chè đậu xanh của nhà này lại có tác dụng thần kỳ.

Trong phòng bếp, mẹ Triệu và cha Triệu đang chuẩn bị bữa sáng.

"Mẹ, đêm qua mẹ ngủ có ngon không?"

"Tốt lắm." Tinh thần của mẹ Triệu sảng khoái, "Hôm nay mẹ ngủ đến gần bảy giờ, nếu không phải chuông điện thoại reo, thì hôm nay hai người cũng đừng nghĩ ăn bữa sáng."

"Cha thì sao?" Triệu Lập Khải lại quay sang hỏi cha Triệu.

"Cũng rất tốt." Bố Triệu gật đầu. "Có lẽ hai ngày nay nhiệt độ thích hợp. Nên ngủ một giấc thật thoải mái."

Triệu Lập Khải hưng phấn nắm chặt tay: "YEAH!"

Mẹ Triệu và cha Triệu: "???"

Sau đó, cậu mới nói với cha mẹ mình về hiệu quả của chè đậu xanh mà cậu đã khám phá ra được và thí nghiệm mà cậu đã làm đêm qua.

"Cha, mẹ, hai người trước nay luôn có chút mất ngủ, thế nhưng tối hôm qua ngủ rất ngon. Điều này chứng minh không phải ngẫu nhiên, đây chính là tác dụng của chè đậu xanh!"

Cha mẹ liếc nhau, có chút kinh ngạc. Khi đến một độ tuổi nhất định, họ luôn gặp một số vấn đề về giấc ngủ, cho nên họ không thể phản bác lại những gì con trai vừa mới nói.

Hơn nữa ——

"Con trai này, con nói là ban ngày hiệu quả học tập của con tăng lên sao?"

Triệu Lập Khải hung hăng gật đầu. Đánh giá tình trạng hiện tại mà xem, chắc hẳn hiệu quả học tập của cậu hôm nay cũng sẽ rất cao.

Mẹ Triệu vỗ đùi một cái, "Mẹ cho con tiền, mỗi ngày con cũng ăn một bát chè đậu xanh đi."

"Mẹ, bây giờ con muốn thảo luận vấn đề này với cha mẹ đây," Triệu Lập Khải vội nói: "Quán ăn khuya đó đến chín giờ mới mở cửa. Lúc đó con đang có tiết tự học buổi tối, và hơn nữa là chè đậu xanh nhà cô ấy bán rất nhanh..."

Cậu chưa kịp nói xong thì cha Triệu đã ngắt lời cậu, dứt khoát nói: "Con không cần lo lắng, ngày nào cha cũng sẽ đến sớm hơn nửa tiếng, cha đảm bảo mua được cho con!"

Không có gì quan trọng hơn việc học của một học sinh phổ thông cuối cấp. Huống chi là chỉ một bát chè đậu xanh giá 15 tệ chứ?

Dù là 150 tệ một bát thì cũng có người mua ngay thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro