Chương 8 - Chè đậu xanh (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Bánh tráng team

Diệp Yêu không ngờ rằng thứ khiến quán ăn khuya của cô thực sự nổi tiếng lại chính là món chè đậu xanh mới được thêm vào này!

Trước kia cô chỉ bán mì xào, mặc dù công việc kinh doanh nhanh chóng đi đúng hướng nhưng rõ ràng là nó không nổi tiếng như bây giờ.

Hiện tại, mỗi ngày cô cung cấp khoảng 60 suất chè đậu xanh, tất cả đều có thể bán hết trong vòng nửa giờ. Cũng không đợi đến 9 giờ tối lúc cô mở cửa, trước quán ăn của cô đã có rất nhiều người chờ đợi rồi.

Có người đợi mì xào, có người chờ chè đậu xanh.

Nhưng về cơ bản những người gọi mì xào đều sẽ gọi chè đậu xanh, càng miễn bàn đến những người chỉ gọi một món chè đậu xanh.

Chỉ có thể nói rằng có không ít người như Triệu Lập Khải đã phát hiện ra công dụng của chè đậu xanh.

Tỉ như bác sĩ Vu, bác sĩ khoa cấp cứu điều trị tại Bệnh viện Nhân dân số 3 ở gần đây, cũng là một trong số đó. Quán ăn khuya này do một đồng nghiệp giới thiệu cho anh ta, ăn một lần là mê ngay. Sau này, chỉ cần rảnh là anh ta sẽ đến ăn, hoặc để đồng nghiệp đến ăn rồi mang về.

Khối lượng công việc của các bác sĩ nội trú khoa cấp cứu rất lớn, có khi làm liên tục hơn 20 giờ, thậm chí hơn 30 giờ không nghỉ. Cho nên vị trí này rất khó giữ người, nhiều bác sĩ thà chuyển ngành còn hơn tiếp tục làm bác sĩ cấp cứu sau khi trải qua sự cọ xát của khoa cấp cứu.

Cũng như bác sĩ Vu, việc ở lại hoàn toàn là vì tình yêu với ngành y và tấm lòng cứu người. Nhưng ở độ tuổi còn trẻ, anh ta đã cần phải lo lắng về vấn đề mái tóc của mình. Hơn nữa, anh ta nghi ngờ rằng một ngày nào đó anh ta sẽ trở thành thành viên của nhóm  tuyên truyền bệnh viện vì lao lực mà chết thôi.

Nhưng một ngày nào đó anh ta ăn chè đậu xanh ở quán ăn khuya, hôm ấy anh ta phát hiện mình trực ca đêm, đầu óc tỉnh táo hơn, có thể nói là tràn đầy năng lượng.

Hôm đó xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, lượng bệnh nhân đến khoa cấp cứu cuồn cuộn không ngừng, anh ta làm suốt cả đêm trong trạng thái vô cùng khẩn trương, đến hôm sau thì phát hiện mình vẫn tỉnh táo như thường.

Điều này khiến anh ta nghi ngờ.

Sau khi loại bỏ rất nhiều lựa chọn, bác sĩ Vu mới chuyển sự chú ý sang món chè đậu xanh.

Là một bác sĩ, ban đầu anh ta rất sợ hãi, lo lắng chủ quá trẻ tuổi vì doanh số bán hàng mà bí mật thêm một số thành phần không nên thêm vào. Tỉ như thuốc kích thích tâm thần gây nghiện:

Vì thế, anh ta đã bí mật lấy một phần chè đậu xanh cuối cùng mà anh ta rất vất vả mới cướp được, đem đến cho bạn cùng lớp của mình ở phòng kiểm tra đo lường an toàn thực phẩm để kiểm tra.

Có thể nói là vô cùng thận trọng.

Sau khi có kết quả kiểm tra, bạn học nói với anh ta rằng đây là một loại chè đậu xanh bình thường. Ừm, điểm khác biệt duy nhất là nó ăn ngon hơn một chút so với các loại chè đậu xanh thông thường khác. Có thể là do nguyên liệu nấu ăn rất sạch sẽ, cũng không phát hiện ra trong đó có quá nhiều vi khuẩn.

Nói chung là sạch sẽ, hợp vệ sinh và ăn ngon.

Bạn học bảo anh ta cứ yên tâm mà tiếp tục uống đi, nhân tiện còn hỏi vị trí của quán ăn khuya này, dự định lần sau sẽ tự mình đi ăn. Không phải chỉ hơn nửa giờ lái xe thôi sao? Vì bát chè đậu xanh này cũng rất xứng đáng.

Nếu bạn học đều nói như vậy, bác sĩ Vu cũng yên tâm rồi.

Có thể do anh ta quá đa nghi chăng? Chè đậu xanh nhà người ta có thể chỉ cho một chút bạc hà để làm sảng khoái tinh thần mà thôi.

Nếu đã không nghĩ ra thì bác sĩ Vu cũng không muốn nghĩ nữa. Dù sao, tinh thần của anh ta quả thực đã được cải thiện, đó thực sự là chỗ tốt, vậy tại sao phải bận tâm gì nữa chứ.

Rắc rối duy nhất bây giờ là sói nhiều thịt ít, làm sao mỗi ngày anh ta có thể cướp được chè đậu xanh đây?

Sầu người!

Đương nhiên, không có nhiều người như bác sĩ Vu có thể chuẩn xác mà đem hoài nghi dời đến trên bát chè đậu xanh và thực sự hành động. Đối với thực khách yêu thích món chè đậu xanh, chỉ cảm thấy uống bát chè đậu xanh này cảm thấy mắt lạnh giải khát, đề cao tinh thần, làm cho cả người sảng khoái hơn rất nhiều thôi.

Hơn nữa, thời tiết tháng 4 của Thành phố Tùy cũng bắt đầu nóng dần lên, nên tự nhiên là chè đậu xanh cung không đủ cầu. Lần nào cũng có khách không mua được mà oán giận, có thể dự đoán tình hình này sẽ càng thêm khoa trương khi trời nắng nóng tới.

Trong trường hợp này, Diệp Yêu lấy thân phận là một gian thương, đã lần thứ hai tăng giá chè đậu xanh, ấn định giá mỗi bát là 25 tệ và thêm một câu nữa trên bảng đen nhỏ:

"Chè đậu xanh, mỗi người giới hạn mua một bát."

Lúc này, có người vui và cũng có người buồn. Biện pháp này tuy thuận tiện cho những khách hàng đang xếp hàng trước quán ăn nhưng lại gây ra phàn nàn của những người muốn đóng gói về mấy phần để uống dần hoặc mang vài bát về cho gia đình.

"Chủ quán ơi, cô tăng giá cũng không sao? Sao còn hạn chế mua thế này!"

"Chủ quán, bà của tôi đang đợi bát chè đậu xanh này thôi. Bà ấy đã hơn 90 tuổi rồi. Cô có thể nhẫn tâm nhìn một người già còn không ăn nổi một bát chè đậu xanh sao?"

Diệp Yêu: "Ừm, tôi đề nghị anh tiết kiệm cái bát mà anh muốn ăn đem về cho bà anh đi."

"Chủ quán à, nhà tôi rất xa, thật vất vả mới đến đây một lần, cô để cho tôi mua thêm một bát đi."

Diệp Yêu: "Tôi có thể bán thêm cho anh một suất mì xào nữa."

"Chị gái nhỏ ơi, một bát thật sự không đủ ăn mà. Đối với người béo như chúng tôi mà nói, cô nên nhiều thêm một chút nha. Trong lòng đứa nhỏ đang khổ, cứu đứa nhỏ đi mà."

Diệp Yêu: "Đối với đứa nhỏ mà nói thì cân nặng của anh có chút dư thừa, kiến nghị anh nên giảm cân nha."

Miệng lưỡi chủ quán thật độc.

Những người khác muốn thuyết phục (dụ dỗ) Diệp Yêu tiếp tục gia tăng số lượng, nhưng lại nề hà vị chủ quán ăn khuya trẻ trung và xinh đẹp này dầu muối không ăn, dường như cũng không quan tâm nhiều đến tiền bạc. Lần nào cô cũng vừa cảm động trước tình yêu của họ vừa kiên quyết từ chối, rất có nguyên tắc. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận chính sách hạn chế mua chè đậu xanh này.

Cũng có những người thông minh, cảm thấy lượng người mua lớn như vậy, chủ quán lại rất bận rộn, hẳn là sẽ không nhớ rõ dáng vẻ của bọn họ, nên xếp hàng mua một lần rồi lại đến phía sau xếp hàng thêm lần nữa, nhưng không nghĩ đến trí nhớ và thị lực của chủ quán lại tốt như thế, mỗi lần đều có thể nhận ra chính xác, khiến mọi người hoặc là khó chịu hoặc là cười cười xấu hổ rồi chạy mất.

Sau nhiều lần lặp lại, các thực khách ngược lại cảm thấy chủ quán rất công bằng: Hạn chế mua thì tốt, hạn chế mua thì tuyệt. Chỉ cần bạn xếp hàng sớm, mọi người đều có cơ hội.

Mới vừa kết thúc hành động đặc biệt với cảnh sát rồi đến ăn mì xào, Trọng Thanh thật vất vả mới được chỗ ngồi đã vô cùng ngạc nhiên.

Anh ta cảm thán, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng mà cô đã có thể biến cái góc hẻm thường vắng người qua lại này thành nơi đông người tụ tập như hôm nay, sau đó anh ta lại cảm thấy chuyện này cũng là một điều đương nhiên thôi.

"Đem Linh Thủy Châu dùng như nước giếng thông thường, còn bán rẻ như thế, đúng là tiện nghi cho bọn họ quá rồi."

Mặc dù nước Linh Thủy Châu kém hơn so với nước ở Hồ Thiên Thượng, có thể trực tiếp khiến người ta tái sinh, nhưng nếu người bình thường uống thường xuyên, có thể nâng cao thể lực, tinh thần thư thái, hoàn toàn có thể thay đổi thể chất.

Mang mì xào lên bàn cho anh ta, bà chủ Diệp vốn không thiếu tiền (thật ra cô vẫn không có nhiều tiền tiết kiệm lắm) xua tay, rất sảng khoái:

"Không sao cả, lúc trước không phải tôi chưa từng bán mấy trăm ngàn một ly rượu, phí tổn của Linh Thủy Châu tôi đã thu hồi lại từ lâu rồi."

Bên cạnh đó, mở một quán bán đồ ăn khuya, nếu cô mà niêm giá 150 tệ một bát chè đậu xanh thì một giây thôi sẽ trở thành nữ chính kênh thời sự mất. Đúng là dạ yêu thích náo nhiệt, nhưng không muốn trở thành nhân vật chính của sự náo nhiệt đâu.

Duy nhất có chút khó chịu chính là, Diệp Yêu than thở, "Hiện tại thân thể con người sao lại kém như vậy? Lúc trước tôi bán những thứ này, hiệu quả cũng không có nhanh chóng như vậy."

Trọng Thanh cười nhạo một tiếng, trong lời nói có chút không đáng nhắc đến: "Mấy chục năm trước, thể chất của con người cũng không yếu ớt như vậy, con người ngày nay nếu để họ làm một chút việc, bọn họ sẽ kêu khổ kêu mệt ngay. Mua sắm, ăn uống chỉ cần lướt lướt điện thoại, sẽ có người đưa tới cửa ngay, ngày nào cũng vùi mình ở văn phòng cũng như ở nhà, làm sao có thể so với mấy chục năm trước được chứ."

Nói một cách thẳng thắn là, trạng thái sức khỏe của hầu hết dân thành thị đều đang ở trong tình trạng nghiêm trọng. Do đó, tác dụng của Linh Thủy Châu đối với họ là vô cùng rõ ràng, đặc biệt là ở giai đoạn đầu.

Đối với chuyện này, Diệp Yêu lại có ý kiến khác, cô hoàn toàn đứng về phía con người: "Nhưng đây cũng là một phần thú vị của xã hội loài người không phải sao? Mỗi ngày đều có những chuyện mới để xem để chơi đấy thôi."

Vì những vết thương trước đây, lâu lâu cô sẽ phải ngủ đông một khoảng thời gian, lâu thì mười năm, ngắn thì mấy năm. Mỗi khi tỉnh lại, cô lại phát hiện thế giới hoàn toàn khác với trước đây, không thấy bất tiện chút nào mà ngược lại còn thấy vô cùng thú vị nữa.

Nhưng cô cũng có điều suy tư: "Xem ra tôi phải giảm bớt phân lượng nước Linh Thủy Châu thôi, miễn cho bị người khác để ý."

Trọng Thanh gật đầu đồng ý.

Hai người chỉ nói vài câu, trước quán ăn đã có thực khách thúc giục rồi. Diệp Yêu vội vàng đi tới tiếp tục công việc đang làm, Trọng Thanh nhìn những thực khách vẫn đang xếp hàng, quay đầu lại, đơn giản bưng đĩa đứng bên cạnh Diệp Yêu.

"Tôi nói với cô chuyện nhỏ này."

"Anh nói đi." Diệp Yêu nhanh chóng bày mì xào ra đĩa, không rảnh nhìn đến anh ta.

"Cô xem cô ở đây bận rộn như vậy, cô không định thuê người đến giúp sao?"

"Tại sao? Anh định nghỉ việc để đến giúp tôi đấy à?"

Trọng Thanh cười 'ha hả' hai tiếng, đơn giản nói thẳng với cô: "Gần đây không phải ừm, càng ngày càng có nhiều người mới sao? Chỗ tôi cũng có vài người, công việc chưa giải quyết xong, nên đang lo lắng không biết sắp xếp thế nào. Nếu cô muốn tuyển người, tôi giới thiệu cho cô một người được không?"

Diệp Yêu suýt chút nữa cười không ra tiếng: "Hiện tại các anh còn cần quản lý vấn đề việc làm nữa à?"

Cả hai người họ đều biết rất rõ rằng những người được gọi là 'người mới' này thực chất là những sinh vật đặc biệt vừa đến thế giới loài người. Hầu hết những người tu hành đều đã được rèn luyện nhiều năm, cho dù là mới đến cũng sẽ không khó hòa nhập đến vậy, vậy thì chỉ có thể là những tiểu yêu vừa mới đến, thậm chí là vừa mới khai trí mà thôi.

"Haizzz ~~!"

Sự đau lòng và ủy khuất của Trọng Thanh đều hòa thành một tiếng thở dài.

Diệp Yêu nghĩ nghĩ, mặc dù bây giờ cô đang bận rộn, nhưng chắc chắn có người giúp thì cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Hơn nữa, sau đó, có thể sẽ càng ngày càng bận rộn hơn. Nếu bổ sung thêm món mới hay gì đó thì mất thời gian chuẩn bị hơn, dù sao thì luôn bán mì xào, đến cô cũng hơi ngán món này rồi.

"Được rồi," cô gật đầu, "Anh giới thiệu cho tôi một người kiên định, có khả năng, không làm dáng đi. Tốt nhất là thông minh một chút đấy."

Trọng Thanh vui mừng khôn xiết, vội vàng nói cảm ơn.

Diệp Yêu nói: "Không cần đâu, chỉ cần anh chú ý nhiều hơn đến những việc tôi yêu cầu anh làm trước đây là được rồi."

Trước khi ra nước ngoài, cô đã nhờ Trọng Thanh giúp cô lưu ý manh mối về hậu nhân của nhà họ Diệp.

"Cô yên tâm đi." Trọng Thanh vỗ vỗ ngực, "Tôi vẫn luôn nhớ rõ mà."

Hai người đang nói chuyện, nhưng đột nhiên đám đông đang xếp hàng lại rối loạn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro