Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nakahara Aiya bên này khó chịu trong lòng, chính là cái người gây ra tai nạn này còn không có chút ý tứ muốn tỉnh lại nào cả. Thiếu niên dáng người cao gầy bò lên trên cỏ, giống như nản lòng mà quỳ rạp trên đất, nhếch mông cao cao thoạt nhìn như một chó lớn màu vàng nhạt đem đầu giấu vào trong chân trước.

Bất quá nếu nói như vậy với người ghét chó như Dazai Osamu, vậy có lẽ hắn sẽ cười một chút, sau đó dùng ngữ khí tùy ý mà kéo một câu "a--". Sau đó, cộng sự trước đây của hắn sẽ bị cái ngữ khí thiếu đánh của hắn chọc cho tức giận, rồi giữa việc mắng hắn và một bên vừa mắng một bên động thủ đập hắn, lựa chọn cái sau.

Bất quá hiện tại ở đây không có Nakahara Chuuya, chỉ có Nakahara Aiya. Nàng không cảm thấy tư thế của đối phương có chỗ nào không đúng, thậm chí còn cảm thấy chơi rất vui.

"Ta còn tưởng là vị mỹ nữ nào đã cứu ta, sau đó may mắn mở ra tình tiết love love tự tử, kết quả cư nhiên là một tiểu tiểu thư đáng yêu à..." Nói xong, Dazai Osamu lật mình, nằm ngửa trên cỏ.

Quần áo ướt sũng gắt gao mà dán trên người hắn, ngay cả băng vải vẫn quấn trên người đều lỏng ra. Nếu lại lăn thêm vài vòng, Nakahara Aiya có thể thực vững chắc mà nói băng vải gần cổ của hắn sẽ thắt cổ hắn.

"Ngươi đang làm gì thế?" Không để ý tới lời nói tự giải trí tự vui của thiếu niên, Aiya ôm đầu gối của mình, ngồi xổm nhìn hắn. Khẩu trang heo con màu hồng nhạt trên mặt có chút ngốc ngốc, nhìn qua không quá đáng yêu, thậm chí có chút buồn cười. Cũng không biết làm sao đối phương có thể mở miệng khen tặng được.

"À... ta đang làm việc?" Lúc nói lời này, tựa hồ chính Dazai Osamu cũng không tin mình lắm. "Tuy rằng việc này không tốt lắm với việc dạy con nít. Nhưng là ta đang bơi."

"Bơi không phải làm việc, là trốn việc." Nghiêm trang mà sửa đúng đối phương, Nakahara Aiya đột nhiên cảm thấy mình sinh ra hứng thú rất lớn với người này. "Sẽ bị cấp trên mắng."

"Đúng vậy... thật phiền quá, sẽ sai khiến người lại sẽ sắp xếp người ta đi tới một nơi cực - kì - xa để công tác."

"Sẽ bị trừ tiền lương?"

"Sẽ bị kéo dài thời gian làm việc, còn là cái loại không có tiền lương."

"Loại công việc này hẳn là nên nhanh từ chức đi?"

Một lớn một nhỏ, hai người tóc màu đen nhánh ngồi xổm bên bở sông bắt đầu đàm luận vấn đề từ chức. Tới cuối cùng, thiếu niên còn vui vẻ nói ra tên mình.

"Ta gọi là Tsushima Shuuji (1), tiểu tiểu thư biết viết thế nào không?" Nói xong, hắn còn dùng ngón tay viết cách viết tên của mình trong không khí.

"Ta hỏi này, tên của tiểu tiểu thư là gì?"

Trong yên lặng, Dazai Osamu gục đầu xuống, nhìn đôi mắt - thứ duy nhất của nữ hài lộ ra bên ngoài, đang nhìn hắn, hỏi như vậy.

Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức cho dù Nakahara Aiya chỉ ngồi cách hắn chưa tới nửa thước đều nghe không rõ hắn đang nói gì. Nhưng là nàng có thể thấy vẻ mặt của hắn.

Lúc thiếu niên nói lời này, trong đôi mắt đen nhánh sáng trong kia một chút ánh sáng cũng không có. Nhưng khi bị hắn nhìn chăm chú, nàng cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng tràn ra. Chính là nữ hài không e ngại loại cảm giác này, thậm chí trong ánh mắt tối đen như mực ấy mà vô ý thức cong khóe môi.

Cừu con bị Sawada Nana dùng dịu dàng chăn nuôi lần nữa nhặt lên loại cảm giác sợ hãi từ xương cốt phát ra này cong mắt lên, đôi mắt màu lam kia tận tâm mà biểu đạt sự vui sướng của mình tới thiếu niên.

Hơi thở chứa đầy sự tiêu cực tràn ngập trên người thiếu niên như chọc tới chốt mở nào đó trên người nàng, làm cho nàng vui vẻ tới mức không tự kiềm chế được.

Nữ hài có bao nhiêu thích loại cảm xúc tiêu cực đây? - thích đến mức khi nam nhân ở công viên trò chơi tự sát sẽ lộ ra nụ cười hưng phấn. Loại vui sướng này khác với cảm giác được sự dịu dàng bao lấy, là thứ sẽ khiến nàng khoái trá mà tim đập nhanh hơn, là thứ khiến nàng cảm giác mình thật sự sống trên cõi đời này.

"Nakahara Aiya" này không thể bị người khác cướp đi. Sau khi Mori Ougai nhìn qua video giám sát, ngay hôm đó đã nói với Nakahara Chuuya như vậy. Nàng phải bị đặt trong tay của anh.

Cho dù không có ý thức được vực sâu trong tim của Nakahara Aiya, sự chấp nhất vặn vẹo đối với việc tồn tại với tư cách một "nhân loại". Nhưng là Mori Ougai biết nếu không dạy dỗ tốt, một ngày nào đó nàng sẽ hướng tới địa phương càng thêm hắc ám, giống như sơn dương ngây thơ dùng đôi chân non nớt của nàng đùa giỡn bùn đen này. Dùng khuôn mặt tươi cười có thể bao dung hết thảy âm u mở rộng vòng tay, đem tất cả những việc xấu xa của con người tham lam ôm vào trong lòng ngực hòa tan vào trong linh hồn, sau đó trở thành quả bom sẽ nguy hại tới Yokohama.

Còn việc bây giờ giết nàng? Đừng nào giỡn, trước khi quả bom này nổ tung, nàng là một công cụ hết sức hữu dụng lại có thể dùng. Lợi lớn không hại, thậm chí không tính là đang đánh cược, chỉ cần vòng cổ của cừu còn cột trên tay Nakahara Chuuya, nàng cũng chỉ là một con cừu.

Mà lúc này, con cừu này nhu thuận ngồi trước mặt Dazai Osamu. Như là một con vật nhỏ chờ được cho ăn mà ngửa đầu, cần cổ yếu ớt giống như chỉ một bàn tay là có thể bóp nát.

"Ngươi cũng muốn giết ta sao?" Nakahara Aiya hỏi như vậy. "Ngươi cũng muốn ta?"

"... giết em?" Dazai Osamu lặp lại những lời này, sau đó cười nhạo mà đứng lên vỗ vô quần áo đã nhăn thành một cục trên người mình, còn vì ngâm trong nước sông hồi lâu mà hơi bốc mùi.

"Nếu giết một tiểu hài tử phỏng chừng ta lại phải bị bắt làm việc không công thật lâu - hơn nữa còn là trên địa bàn của Vongola."

"Ai? Không giết sao? Hay là không muốn giết?" Không quan hệ nha, đến nói cho ta biết đi."

"Tiểu tiểu thư em đây là đang muốn giữa nhân sinh cực tốt tự sát đó."

"Người tự sát không có tư cách nói người khác tự sát là không tốt, hơn nữa, ta sẽ không chết."

Trong mắt Dazai Osamu, nữ hài nghiêm trang nói chuyện với hắn tủm tỉm cười, hết sức nghiêm túc sửa đúng lời của hắn, thậm chí còn vươn tay muốn chạm vào hắn. "Trước khi sương đen ăn no sẽ không chết, trước khi ta thỏa mãn sẽ không chết."

Trước khi có thể trở thành "nhân loại" hoàn mỹ, còn không có được đến càng nhiều yêu thích và sự nhận đồng, trong bụng của 【 Bài ca sơn dương 】 vĩnh viễn trống rỗng, cho dù lại bỏ thêm tiếng thét chói tai của càng nhiều người hơn nữa cũng không thỏa mãn.

Nhưng là, trong khoảnh khắc trước khi nàng chạm vào Dazai Osamu, thanh âm của Sawada Tsunayoshi kéo nàng trở về với hiện thực. Nàng như là mới phát hiện động tác của mình mà đột nhiên dừng lại, sau đó tái mặt ôm cánh tay vùi vào đầu gối.

Không đúng không đúng, không thể như vậy.

Ba ba nói, phải ngoan ngoãn, phải làm bé ngoan. Boss cũng nói rồi, chỉ có bé ngoan mới được khen, chỉ có bé ngoan mới có thể được yêu.

Loại "vui sướng" này là không đúng, nếu không thay đổi, ba ba sẽ tức giận, sau đó không lại yêu ta, sẽ không yêu "Nakahara Aiya".

Nếu ta không phải "Nakahara Aiya mà ba ba yêu", ta sẽ là ai đây?

Mang theo sợ hãi. Nữ hài ngẩng đầu dậy, chạy tới bên người thiếu niên tóc nâu đang chạy về phía bãi cỏ, sau đó nhu thuận ôm lấy thắt lưng cậu, giấu vào trong lòng ngực vẫn còn non nớt những cũng đủ lớn của cậu.

"Ôi chao? Aiya, em sao thế? Người kia bắt nạt em sao??" Sawada Tsunayoshi không thấy rõ đối phương là ai, phỏng chừng trong một chốc nữa có thấy thì cũng không biết đối phương là ai, đơn giản nghĩ là hắn ăn hiếp con nít. Vì thế có chút luống cuống tay chân an ủi Aiya. "Em nói cho anh biết, anh giúp em."

"không có bắt nạt ta..."

Dazai Osamu không có hứng thú đứng đó, nhìn người khác trình diễn sự hạnh phúc của người khác. Hắn khẽ ngâm nga, đem tay thọc vào túi tiền, may mắn, trong túi hắn hôm nay cư nhiên còn vài tờ tiền ướt sũng, cũng đủ hắn tùy tiện đổi một bộ quần áo ăn một bữa cơm.

Đói chết cũng là chết, nhưng là trước đó rất không thoải mái lại đau đớn, làm hắn tuyệt không muốn lại nếm thử nữa. Hơn nữa lần đầu thử phương pháp này, hắn còn vì cái giá treo mũ đen thui kia trực tiếp đổ cháo vào miệng hắn mà nằm thêm hai ngày trên giường bệnh. Dazai Osamu bản thân không có phản ứng phụ nào, nhưng thật ra đem Nakahara Chuuya - người vì cộng sự bỏ bê công việc mà bản thân phải làm hai phần công việc, chọc tức.

Nhân tiện nhắc tới, thời kì làm việc ở Port Mafia có thể nói là thời kì tần suất tự sát của Dazai Osamu đạt tới đỉnh cao. Cách tự sát mà hắn thử qua nhiều tới mức làm cho tất cả cao tầng của Port Mafia - trừ bỏ Mori Ougai - cảm thấy đầu muốn trọc.

Dazai Osamu chậm rãi đi xa còn đang nghĩ tiền có đủ mua một hộp thịt cua không, mà thanh âm nóng giận của thiếu niên từ sau bay tới làm cước bộ của hắn dừng lại. Hắn quay đầu, nhìn về phía người bảo vệ Bão đang đem tiểu cô nương từ trong lòng Vongola Đệ thập kéo ra ngoài.

"Thú vị" hắn cong khóe môi, dùng thanh âm chỉ mình mới nghe được nói.

Đầu tiên phải từ cái tên coi tiền như rác, không... cái tên đáng kiếp kia bắt được tư liệu.

Tư liệu về cái thân thể tên "Nakahara Aiya" này.

---

Dazai xuất hiện hai chân, hơn nữa bị ghét bỏ. Chap tiếp theo là lần đầu tiên hai người nói chuyện, kết quả nội dung câu chuyện hết sức không bình thường (mà chính họ không biết).

Aiya sắp đi một chuyến tới mười năm sau, chờ sau khi trở về bắt đầu đi theo Tsunayoshi quái thăng cấp, cởi bỏ bí mật thân thế của mình

Chú:

(1) Tên thật của nhà văn Dazai Osamu.

Lời của tui:

Nói thật, anh rời Port Mafia rồi thì nghèo tới mức nào vậy Dazai -.-

Cầu cmt, cầu động lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro