Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc xử lý nam nhân kia không cần đích thân Boss và người bảo vệ của Vongola đi làm, không bằng là nói đám người muốn lộ mặt ra trước mắt cao tầng có rất nhiều, chỉ cần các thiếu niên vẫy tay một cái liền sẽ chen chúc chạy tới. Cho dù thế, thì chờ tới lúc cả đám người trở lại nhà Sawada đều là trạng thái mệt mỏi tới mức muốn ngã xuống.

Sawada Tsunayoshi giống như không có xương cốt mà nằm nghiêng trên sofa, mà Nakahara Aiya dứt khoát gác bụng nằm trên đùi cậu, như một con mèo đang ở thể lỏng mà nằm đó.

Yamamoto Takeshi luôn luôn tràn đầy tinh thần cũng đem hai tay đặt lên sofa, ngả ngữa cả người ra sau, giống như lập tức có thể ngủ luôn.

"Đệ thập, uống miếng nước đi." Duy nhất còn tinh thần là Gokudera Hayato, cậu bưng nước tới cho thiếu niên tóc nâu, còn gắng gượng nhét một ly vào trong tay hai người. Nakahara Aiya không muốn động đậy, liền bảo trì tư thế như vậy, đem ly nước đưa tới trước mặt, từng chút từng chút uống vào.

"A sống lại rồi, cảm ơn cậu Gokudera..."

"Không không, đây là điều mà tôi phải làm!"

"Thêm ly nữa!"

"Tự đi rót đi!!"

"Muốn ói..." Thanh âm không phù hợp của nữ hài yếu ớt vang lên từ sofa. Sau đó trong sự khó hiểu của Sawada Tsunayoshi và hiếu kì của Yamamoto Takeshi, Aiya cầm ly nước không tình nguyện từ đùi thiếu niên ngồi dậy.

Nữ hài nho nhỏ mang vẻ mặt đau khổ, trong ánh mắt lập tức muốn nổ tung của Gokudera Hayato không vui vẻ phồng má.

"Nằm úp sấp uống nước thì mắc ói là bình thường, Aiya." Nhìn nàng như thế, Yamamoto Takeshi còn cười. "Huống chi bụng của em còn đè trên đùi của Tsuna."

"Mệt mỏi." Nói xong, trên mặt nàng hiện lên biểu cảm có chút buồn bực, "Tình cảm của người đó rất ghê tởm, dính nhớt mắc ói."

Nghe nàng nói vậy, Sawada Tsunayoshi có chút mất tự nhiên mà nhăn mũi.

Nakahara Aiya quá mẫn cảm với tình cảm, như vậy rất không tốt. Reborn nói cho cậu, làm một đứa nhỏ, khả năng cảm nhận tới một tia sát khí liền bừng tỉnh này cũa nàng cực kì không tự nhiên, cho dù nàng là một con quái vật cũng khác thường mà không tự nhiên.

Cái người tên Nakahara Aiya mười năm sau kia có thể làm chuyện này, bởi vì nàng có kinh nghiệm của một võ sư, mà hiện tại nàng có loại năng lực này là bản năng, không giống như vậy.

Vào lúc Sawada Tsunayoshi yên lặng suy nghĩ, từ huyền quan truyền tới thanh âm ồn ào. Chỉ chốc lát sau, Lambo mang khuôn mặt dơ chạy vào, trên quần áo mang hoa văn của bò sữa của cậu bé dính không ít bùn đất, đôi mắt đỏ ửng giống như vừa khóc xong.

"Tsuna! Tsuna!" Khi cậu bé vào phòng khách, dùng thanh âm ủy khuất và tức giận gọi tên Sawada Tsunayoshi, "Reborn hắn lại ăn hiếp ta! Hắn lại có thể đem ta quăng vào trong đám người!"

"Hả...?? Ném vào trong đám người...?"

"Hôm nay diệt được cả một tiểu đội, hình như là đơn vị tiên phong của tổ chức kia." Reborn chậm rì rì đi tới phía sau giải đáp nghi hoặc của Sawada Tsunayoshi, ngữ khí của hắn thật bình thản, dù sao mà nói, với hắn thì việc đó chẳng xem như việc lớn gì.

"??? Đã bắt đầu đem tiểu đội tới đây rồi sao???" Nhưng thật ra thiếu niên ôm Reborn (1), có chút mơ hồ nhìn về phía hắn. "Này không phải là chính thức khai chiến sao???"

Reborn "Hừ~" nhẹ một tiếng, gác hai chân ngồi trên sofa, thoạt nhìn chả để ý chút nào. "So với cái này, các ngươi hôm nay có lấy được tin tức hữu dụng nào không?"

"À, cái này thì có." Sawada Tsunayoshi thật dễ dàng mà bị dời đi đề tài, cũng không có khẩn trương như vậy, cho nến cậu từ sofa đứng dậy cầm lên ba lô trên sàn nhà của mình, đem văn kiện lấy ra đưa cho Reborn.

"Hiện tại đã biết cái tổ chức kia tựa hồ tín ngưỡng một cái tà giáo nào đó, bọn họ gọi Aiya là "mẫu thân"..."

"Hừ? Được cho là thần sao." Dễ dàng hiểu được điều mà Sawada Tsunayoshi còn chưa nói ra, Reborn hạ thấp vành nón, đem một tờ giấy được gấp gọn trong túi ra ném cho thiếu niên.

Luống cuông tay chân tiếp được tờ giấy, Sawada Tsunayoshi mở nó ra, Yamamoto Takeshi và Gokudera Hayato cũng tới sau lưng cậu nhìn nó. Bởi vì thân cao không đủ nhìn không tới, Nakahara Aiya nhón chân thử hai lần, sau đó liếc nhìn Lambo cũng không đủ cao, tiến tới bên tai của cậu bé.

"Bọn họ xa lánh ngươi."

Trước khi Lambo bị lời nói tùy ý lại đâm người của Nakahara Aiya chọc khóc, Gokudera Hayato che miệng nàng, mà Sawada Tsunayoshi cũng ngồi xổm xuống làm cho hai đứa nhỏ có thể nhìn được.

Tờ giấy kia chỉ lớn cỡ một tờ A4, mặt trên viết vài chữ lẻ loi lộn xộn, nhìn qua cực kì giống từ mà tà giáo kia sử dụng.

"Hắc sơn dương" "Mẫu thân" "Trở về" "Vĩnh sinh".

Sawada Tsunayoshi lặp lại, không thoải mái run run, sau đó cầm ảnh chụp mà Reborn đưa tới. Tấm ảnh không rõ lắm, giống như là từ máy theo dõi chụp xuống.

Trong ảnh có mấy người mặc áo choàng đen, ở giữa là một nam hài. Cậu bé không có khoác áo choàng, mái tóc thoạt nhìn đại khái là màu nâu quang minh chính đại mà lộ ra ngoài, bởi vì ảnh chụp rất mờ, không thấy rõ được mặt của cậu bé, chính là nhìn tư thái của bọn họ, thì đứa nhỏ này hẳn rất được tôn kính.

"Nam hài này chính là "Fumiya" sao?" Nakahara Aiya nhìn chằm chằm ảnh chụp, rồi nghi hoặc nhìn về phía Reborn. Chính là đối phương không có trả lời nàng, ngược lại vẫy tay bảo nàng tới đó.

Kết quả đợi khi Sawada Tsunayoshi nghe thấy thanh âm quen thuộc của Bazoka mười năm sau vang lên, hơn nữa vội ngẩng đầu đã chậm. Thiếu niên chỉ có thể nhìn sương khói màu hồng nhạt không ngừng dâng lên, còn có hình dáng mảnh khảnh nhỏ xinh như ẩn như hiện của thiếu nữ trong sương khói.

"A a a a ta nhất định sẽ bị Nakahara san ấn xuống địa tâm!!!" Còn nhớ rõ chính mình đã hùng hồn nói thế nào, Sawada Tsunayoshi giống như hỏng mất mà hô to, đem người còn đứng trong làn sương hoảng sợ, sau đó phốc một tiếng bật cười.

"Ba ba sẽ không vì việc như vậy mà đánh cậu, Tsunayoshi." Một đôi tay mảnh khảnh, thuộc về thiếu nữ vẫy tan làn sương. "Chuyện này tôi đã nhờ Lambo mười nam sau nói giùm, hơn nữ ba ba cũng đã đồng ý - tuy rằng là mười năm sau lận."

Thiếu nữ tóc đen nhánh đi ra từ trong sương khói, nàng mặc một cái áo trong màu trắng và quần tây màu đen, tay áo còn tùy ý sắn lên lộ ra cánh tay trắng noãn và mảnh mai. Dung mạo của nàng rất đẹp, vẻ tinh xảo kế thừa từ hai người cha dung hợp vào một chỗ, làm khi bị ánh mắt màu lam kia của thiếu nữ nhìn qua, người khác sẽ có cảm giác giống như bị ma nữ của bóng đêm nhìn tới, sự xinh đẹp và ma mị dù cho mang theo sự trẻ trung cũng không thể che đậy hết.Đây là bộ dáng của Nakahara Aiya sau khi lớn lên mà thiếu niên quen thuộc.

"A..." Sawada Tsunayoshi bị cảnh tượng giống như xuyên qua thời không mà chấn động một chút, hơi do dự. Nhưng là ngay lập lức cậu liền phản ứng lại, ý thức được Nakahara Aiya mười năm sau là đang dọa cậu. "Kia không phải tớ của hiện tại sẽ bị đánh sao?!"

"Ai nha, thất bại rồi." Nói như vậy, thiếu nữ mười chín tuổi lấy tay phủi phủi mái tóc dài của mình, híp mắt lộ ra biểu bình có chút giảo hoạt.

"Aiya ở tương lai không có nguy hiểm đi? Cậu không phải đang đi công tác đi?"

"Là một nơi cực kì an toàn, đối với tôi của hiện tại." Nói xong, thiếu nữ nghiêng đầu lộ ra choker bằng da màu đen trên cổ. Giống như vòng cổ trói buộc cừu, nó mang một loại cảm giác tồn tại dị thường.

Vào lúc lo lắng trên mặt Sawada Tsunayoshi sắp hóa thành thật thể, nàng rốt cuộc lộ ra khuôn mặt tươi cười bình thản nngọt ngào mà họ tương đối quen thuộc.

"Không cần lo lắng," Nàng nói, "Nơi đó đối với ta lúc này là nơi nguy hiểm nhất, nhưng cũng là nơi an toàn nhất, ba sẽ giúp nàng."

Nói như vậy, thiếu nữ tựa đóa hoa nhất thời nở rộ biến mất trong làn sương màu hồng lại dâng lên, mà hiện ra là một Nakahara Aiya hoàn hảo không bị thương gì.

Nữ hài đi rồi lại về ngây ngốc đứng đó, trên cổ mang một cái choker hết sức quen mắt, là thứ mà nằm trên cổ nàng của mười năm sau. Mà đôi tay thả lỏng bên hông của nàng đang nhỏ máu, một giọt lại một giọt rơi xuống giống như vòi nước không có khóa chặt mà nhỏ xuống trên sàn nhà màu nâu, làm cho thiếu niên còn chưa rõ tình huống mở to hai mắt nhìn.

"Nhiệm vụ kết thúc...?"

---

Vòng cổ này là một đạo cụ hết sức quan trọng đối với Aiya còn bé, bất quá, đối với Aiya mười năm sau chẳng qua chỉ là đạo cụ để phòng 【 Nhân Gian Thất Cách 】.

Trước mắt xuất hiện ba Aiya,
Một cái là bé con Aiya chín tuổi - nhân vật chính bộ truyện này

Một người là Aiya trưởng thành mười chín tuổi xuất hiện trong chap này

Còn một người là Aiya nee sống trong kí ức của Sawada Tsunayoshi

Bởi vì trận chiến tương lại, tương lai của Sawada Tsunayoshi hiện tại đã thay đổi, cho nên Aiya trưởng thành trong chap này không phải Aiya nee.

Chú:

(1) chỗ này chắc là Lambo nhỉ???

Yeah. Từ chap sau bắt đầu có thể đổi nhân xưng cho Aiya giống người hơn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro