Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sawada Tsunayoshi dự đoán ra vài tình huống có khả năng sẽ xảy ra, cậu nghĩ tới nữ hài có thể sẽ tức giận, có thể sẽ mờ mịt thậm chí là sợ hãi. Nhưng là dù thế nào đi nữa cũng không có nghĩ tới Nakahara Aiya sẽ lộ ra biểu tình giống như muốn khóc như thế này.

Nữ hài đúng đó, như là không cảm giác được cảm giác đau đớn trên tay mình mà chấp nhất nâng đầu, nhìn thiếu niên tóc nâu.

Mà Gokudera Hayato bình thường vẫn luôn giận dỗi Nakahara Aiya đã tìm được hòm y tế bên cảnh tủ TV. Cậu ta và Yamamoto Takeshi mỗi người một tay, ngồi bên cạnh nữ hài đem đôi tay bị thương của nữ hài rửa sạch sau đó bôi thuốc cột băng vải. Sawada Tsunayoshi chú ý tới, khi vết máu trên tay nữ hài được lau sạch, trên vết thương lộ ra đường vân giống như gỗ khô rạn nứt. Cũng may về thương không sâu, ngay lập tức không chảy máu nữa.

"Cái kia..."

"Nhiệm vụ Reborn san đưa ta đã thành công hoàn thành sao?" Nakahara Aiya luôn luôn lễ phép có chút vội vàng đánh gãy lời nói của Sawada Tsunayoshi, sau đó lại ý thức được mình đã làm sai. Vì thế nàng gục đầu, cầm đôi tay bị băng vải quấn đầy. "...Thật xin lỗi."

"Vì sao lại xin lỗi?" Gokudera Hayato và Yamamoto Takeshi nhường ra vị trí cho Sawada Tsunayoshi, im lặng mà mang theo Lambo còn ngây người rời khỏi phòng khách. Mà thiếu niên ngồi xuống trước mặt Nakahara Aiya, nhẹ nhàng mà mở ra đầu ngón tay vì dùng sức khép chặt mà có chút đỏ tươi của nữ hài. Nhưng là nàng giống như bị phỏng, mạnh mẽ thu hồi tay của mình, giấu ra sau.

"Thật xin lỗi."

Sawada Tsunayoshi không biết trong năm phút ngắn ngủi đi tới mười năm sau này nàng đã trải qua chuyện chị, càng không biết nàng gặp ai, nghe được điều gì. Cậu chỉ rõ ràng mà hiểu được, Nakahara Aiya bị thương, hơn nữa còn là bị thương khi ở bên cạnh cậu, gián tiếp bởi vì cậu mà bị thương.

Tuy rằng thiếu niên vì Nakahara Aiya của mười năm sau trêu chọc mà kinh hoảng, nhưng khi thật sự nhìn thấy nữ hài bị thương, hơn cả sự sợ hãi với Nakahara Chuuya, càng nhiều hơn là sự tự trách. Mà đối phương một lần lại một lần nói xin lỗi, loại hoang đường này làm thiếu niên gắt gao cắn chặt môi, trong ánh mắt màu nâu giống như màu tóc tràn ngập suy sụp.

Ta không có bảo vệ tốt Aiya. Cậu nghĩ.

Nhưng Nakahara Aiya không rõ, nàng nhìn Sawada Tsunayoshi như vậy, trong lòng có sự mê mang mà trước đây chưa từng có. Trong mùi nàng, các loại hương vị hoặc là ngọt ngào hoặc là mê người đều biến mất. Hương vị mà nàng có thể ngửi được, trừ bỏ loại hương vị gia đình mà nhà Sawada thường có, cái gì cũng không có.

Nhưng điều này mới đúng, bởi vì nhân loại không thể ngửi được hương vị của cảm xúc của người khác. Nhưng nữ hài không hiểu đều này, nàng chỉ biết thế giới của chính mình đột nhiên trong nháy mắt diễn ra biến hóa thật lớn. Nàng giống như thiên tài vừa sinh đã biết chạy, khi bị người lớn tước đoạt quyền chạy nhanh mà ngay cả cách để đi đường cũng hiểu.

Nàng ngốc nghếch cho răng thiếu niên đang tức giận, cho nên nàng càng thêm kinh hoảng mà nắm lấy đầu ngón tay cảu Sawada Tsunayoshi, nhanh đến mức thiếu niên đều mơ hồ cảm giác máu tràn ra.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi," mặt của nữ hài trắng bệch, một lần lại một lần xin lỗi. Nàng cảm thấy mình đã làm sai chuyện gì, hoặc là nói nàng đã làm hỏng nhiệm vụ mà Reborn đưa nàng... nàng nghĩ rất nhiều, miệng vẫn lộn xộn mà một câu lại một câu xin lỗi, chính là việc này đều sai, hoặc là nói người sai vốn không phải nàng.

"Aiya!"

"!"

Trong thanh âm đột nhiên phóng đại của vị boss trẻ tuổi, Nakahara Aiya lập tức co vai, rõ ràng có chút khiếp đảm. Nàng hồng đôi mắt, trong mắt chứa đầy nước mắt.

Ta không có làm tốt nhiệm vụ, ta sẽ bị mắng. Nghĩ như vậy, Nakahara Aiya lại được đến một cái ôm, một cái ôm rất nhẹ nhàng. Lòng ngực thiếu niên không rộng lớn, nhưng vẫn dư dả để ôm lấy tiểu cô nương.

"Rất đau phải không?"

"Sao...?"

"Bị thương rất đau đúng không?" Sawada Tsunayoshi cúi đầu, dùng loại tươi cười thoải mái đối mặt với nàng. Cậu thậm chí còn thử kéo kéo miệng, bày ra bộ mặt có thể nói là quái dị. Vẻ mặt này thường được cậu lúc mười bốn tưởi vì bị thương mà vô ý thức bày ra, chính là cậu lúc mười sau tuổi cần cố ý bắt chước. "Anh cũng biết mà, bị thương rất dau, anh trước kia thường ngã từ trên cầu thang xuống... hiện tại lâu lâu cũng ngã."

Sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của cậu, Nakahara Aiya hơi hơi giương môi, vẫn duy trì biểu tình nước mắt rơi xuống. Một giọt một giọt. Nữ hài từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên khóc ra, trong suốt giống như lỗ trống trong nàng.

Đối với Nakahara Aiya nước mắt rất xa lạ, bởi vì đoạn nhân sinh bắt đầu từ chín tuổi này chưa từng có người viết ra từ ngữ như vậy. Giống như không học được áy náy là gì, quái vật cũng không biết bi thương là sao.

Nàng nhớ tới khoảng thời gian ở mười năm sau, người nam nhân từng lừa gạt nàng, nói mình tên là "Tsushima Shuuji", khi hắn tháo xuống vòng cổ ba ba mang lên cho nàng, lộ ra loại khuôn mặt tươi cười giả dối lạnh nhạt và tùy tiện này.

【Nếu không muốn chết, thì ngoan ngoãn mang nó. 】

【Đúng rồi, rất đau phải không? Chết rất là đau đớn, cho nên con phải làm bé ngoan. 】

【Phải nhớ kĩ nha, Aiya... Đây là cái chết. 】

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Nakahara Aiya ngửa đầu, giật giật khóe môi, giống như một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác trên thế giới này, lớn tiếng mà khóc. "Con không biết, thật xin lỗi, con không biết..."

Trong trí nhớ của nàng, bộ dáng mỉm cười của Dazai Osamu quá rõ ràng, làm cho nàng không thể nào quên được, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại lời của hắn trong đầu.

Trước khi rời khỏi mười năm sau, Dazai Osamu mang bao tay thật dày, như là mang lên "tình yêu" mà đeo vòng cổ lên cho nàng đang phát run. Nakahara Aiya bị tước đoạt "khứu giác" cũng không hiểu được rõ ràng cảm xúc của người đàn ông đó, rốt cuộc nên hình dung thế nào, nhưng là loại ngữ khí nhẹ nhàng giống như vuốt ve một đóa hoa này là chân thật.

【 Aiya, trên thế giới này... không tồn tại một cái chết không đau đớn. 】

"Thật xin lỗi, con không biết đau là đau như vậy, thật xin lỗi."

"Không có việc gì, Aiya, đều không có việc gì hết." Sawada Tsunayoshi mới lạ mà vỗ về tấm lưng nhỏ gầy của nữ hài, ngay cả hai thiếu niên ngoài của cũng lo lắng ló đầu vào. Gokudera Hayato tuy rằng cau mày, nhưng trong đôi mắt màu ngọc bích vẫn chứa một tia lo lắng và nôn nóng.

Yamamoto Takeshi cũng thu hồi tất cả ý cười, mà Lambo nho nhỏ cũng ngậm ngón tay, đôi mắt đỏ ửng giống như muốn khóc, chính là muốn làm gương cho tiểu tiểu thư ngu ngốc này, chết cũng không chịu khóc.

Trong sự an ủi của Sawada Tsunayoshi, tiếng khóc của Nakahara Aiya dần dần nhỏ đi. Nàng đem trán chôn trong cổ thiếu niên đáng thương mà khóc nức nở, ngay cả thân thể cũng vì khóc quá nhiều mà phát run.

"Chân... gãy xương nhất định là rất đau..."

"Ông ta ngay từ đầu là muốn lôi em cùng chết."

"Kia... hít thở không thông nhất định cũng rất khó chịu đi?"

"Đó là lựa chọn của kẻ đã làm sai đó."

Cho dù vậy, dù là đối phương tự mình chọn cái chết, nhưng là cái người lòng mang khoái trá thậm chí mang theo vui sường là chính bản thân Nakahara Aiya. Chuyện này Sawada Tsunayoshi biết, bản thân nữ hài cũng biết. Nhưng thiếu niên không có biện pháp trách nàng, liền chút sức lực để trách cũng không có.

"A a! Đã nói sau này sẽ không khóc nữa!" Thiếu niên hô lớn, giống như trách mắng sự yếu đuối của chính mình. Sau đó bế nữ hài lên, như là một kị sĩ ôm công chút đặt nàng lên sofa, ngốc nghếch mà cởi băng vải lần nữa băng lại cho nàng.

Nữ hài ngoan ngoãn ngồi trên sofa, cái mũi vì khóc đều đỏ rực cả lên, nhìn khóe mắt có chút hồng và đôi môi mím chặt của Sawada Tsunayoshi.

Chính là Tsunayoshi đang phát sáng. Nakahara Aiya nghĩ như vậy, trong mắt của nàng, thiếu niên tuy mặt hướng về hắc ám, chính là trên thân vẫn khoác ánh sáng.

Nữ hài chưa bao giờ có thể ý thức được sự xấu xí của bản thân, cũng như nhân cách không giống nhân loại của bản thân như bây giờ. "Phi nhân", loại nhận tri này giống như một làn sóng, tuy rằng rất nhanh mà biến mất trong đầu của nàng. Chỉ là dù cho nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, đối Nakahara Aiya cố chấp không thừa nhận mình không phải là nhân loại, đã là rất dài lâu.

"Trước đây, em đã chọc giận Ryuunosuke."

"Có xin lỗi chưa?"

"Chưa có, trước đó em không biết... nhưng là em cảm thấy mình đã làm sai."

"Vậy..." Nói xong, Sawada Tsunayoshi lộ ra một nụ cười có chút xấu hổ với Nakahara Aiya, "Sau này, anh phải đi xin lỗi Nakahara san, sau đó Aiya cũng đi xin lỗi Akutagawa san."

"Được." Nữ hài dùng sức mà gật đầu.

Giống như làm không khí sinh động lên, Yamamoto Takeshi đi vào phòng khách bỗng dưng trở nên im lặng. Lớn tiếng mà cười, vỗ bả vai Gokudera Hayato. Độ tức giận của thiếu niên tóc bạc hình bạch tuộc bằng mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng bay lên, sau đó khi nhìn Yamamoto Takeshi nắm bả vai của Sawada Tsunayoshi mà đạt tới đỉnh.

Nakahara Aiya giống như đang thưởng thức "trò đùa" vừa phát sinh, nhìn ba người kéo lấy nhau trên sofa, cong môi cười. Tiếng cười của nàng vừa giòn vừa ngọt, tựa như một quả táo chín đỏ rực mọng nước, làm các thiếu niên sửng sốt, sau đó cũng cười theo.

Reborn thả lỏng tay đang nắm áo của Lambo, nhìn bé trai khóc nức nở nhào vào giữa bốn người, sau đó kéo thấp vành nón của mình.

"Này không phải là bị Port Mafia "mua chuộc" rồi sao, Dame - Tsuna."

Bất quá nếu có thể làm cho tên đệ tử "không nên thân" này tiến bộ một chút, vậy tặng thêm cho Mori Ougai một tuyến đường an toàn để buôn lậu cũng không phải vấn đề lớn gì.

---

Lời tác giả:

【Trên thế giới này không tồn tại cái chết không đau đớn 】

Trong lòng của tôi, tôi cho rằng Dazai Osamu nhất định hiểu chuyện này. Chính là hắn vẫn như trước đi tìm, hô lớn rằng "Làm sao để tìm được phương thức tự sát sạch sẽ mà không đau đây?". Này rốt cuộc là đang tìm kiếm tử vong, vẫn là trên đường tìm tới tử vong, kiếm tìm một ai đó có thể khiêng lên kẻ nằm mơ mãi không chịu tỉnh là hắn...

Aiya rốt cuộc từ trong đau đớn hiểu được sự đáng sợ của tử vong, cũng ý thức được nàng - kẻ vì thấy được cái chết và thống khổ mà cười vui, rốt cuộc có bao nhiêu xấu xí và ghê tởm...

---

Thời gian đứng đắn kết thúc, kì thật tôi rất thích làm Aiya khóc.

Lời của mị:

Ban đầu định bỏ qua luôn phần lời của tác giả, mà nghĩ lại thì lời tác giả chứa khá nhiều thông tin, nên mình quyết định sẽ edit bổ sung bên dưới từng chap. Dĩ nhiên mình sẽ bỏ qua những phần không liên quan tới Bài ca sơn dương.

Dạo gần đây, thấy có bài viết về Mị Châu với xài sai ngữ pháp tiếng Việt. Mị sẵn nói luôn. Dù biết rõ không đúng ngữ pháp tiếng việt, nhưng thú thật mị rất hay dùng câu không chủ ngữ. Mà di chứng của đọc QT quá nhiều, làm đôi khi mị quả thật dùng nhiều từ sai nghĩa, sai cấu trúc ngữ pháp lắm. Nhưng là mị đã cố gắng hết sức để thuần việt nhất có thể rồi.

Nếu ai đó phát hiện mị xài sai từ, sai cấu trúc ngữ pháp tiếng Việt, xin vui lòng nhẹ nhàng góp ý, mị sẽ coi kĩ rồi sửa. Chứ đừng nói lời cay đắng.

Hơn nữa, thầy dạy phiên dịch của mị cũng từng nói, nếu không học chuyên sâu, thì đôi khi chính người Việt bình thường cũng khó mà đúng hết ngữ pháp được. Văn viết với văn nói nó khác nhau dữ lắm, thế nên mấy ổng mới bảo đi học ngôn ngữ khác thì phải đi học lại tiếng mẹ đẻ nữa, bằng không khó dịch chuẩn lắm.

Ài, mà mọi người cmt đánh giá, soi chính tả, soi cốt truyện hay gì đó được không? Mị thấy nhiều chi tiết có thể cmt lắm mà. Mà đợi mãi không thấy ai cmt hết. Mị buồn hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro