Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc đối phó địch nhân cũng không có bận rộn như trong tưởng tượng của Sawada Tsunayoshi, trên thật tế, dưới tình huống mẹ bị cha trực tiếp mang đi Hokkaidodu lịch, lo lắng lớn nhất của Sawada Tsunayoshi đã trở thành bữa cơm tiếp theo của mình và Aiya là cái gì.

"Tình trạng hiện tại có chút buồn cười... ớt xanh mà mẹ làm là cho Lambo ăn hả?" Sau khi xem tư liệu cấp dưới đã chỉnh lí xong, Sawada Tsunayoshi mang Nakahara Aiya ra ngoài ăn cơm dùng vẻ mặt một lời khó nói hết nói như vậy với nàng.

"Vì sao...?" Nữ hài đang cầm bánh crepe xem như đồ tráng miệng ăn sửng sốt một chút, sau đó nhìn thiếu niên đang ngồi trên ghế dựa. Tiếp theo nàng giống như nín thở mà phồng hai má, lộ ra vẻ mặt giống Sawada Tsunayoshi.

Nhìn khuôn mặt của một lớn một nhỏ vô tình gặp trên đường, Gokudera Hayato dùng sức che mặt, sau đó dựa lưng vào ghế. Thiếu niên cả người không khỏe nghiến răng nghiến lợi, phát ra thanh âm cách cách.

"Cho nên anh rốt cuộc có nên lo lắng vì đối địch với địch nhân sao."

"Có vẻ em sắp có thể về tổng bộ rồi." Nakahara Aiya cho ra kết luận này, lắc lắc cái đầu hình hạt dẻ, há mồm cắn bánh crepe.

Vongola tuổi trẻ còn vì biểu tình thoạt như hùng hổ, kì thật cũng chỉ cắn một miếng bánh của nữ hài chọc cười. Cậu tùy tay đem tờ giấy đặt trên bàn, nội dung trên đó dễ dàng mà nhìn rõ.

Thật không phải họ quá tự mãn, nhưng là phần tình báo đó quá bồn cười. Rõ ràng là đội quân liên minh của đám trưởng lão và tổ chúc kia, chính là trong mấy tiểu đội đó, một nửa đi lên, một nửa lui về sau, không cần Vongola làm gì, tự họ đã làm mình loạn thành một đoàn... Tới cuối cùng cư nhiên trở thành nội chiến. Làm cho gia tộc Đệ thập như lâm đại địch, thậm chí mượn Nakahara Aiya tới đây "Bị đánh không kịp trở tay".

Bất quá nếu nghĩ kĩ lại thì, nếu không mượn nữ hài tới. Phỏng chừng cái tổ chức kia sau khi thăm dò rõ tình huống sẽ chạy tới Yokohama, vạn nhất đánh nhau ở Yokohama sẽ liên lụy thêm nhiều việc. Ở trên địa bàn của mình giải quyết vẫn thoải mái hơn.

"Làm sao thế, Aiya?" Thiếu niên đang trao đổi với Gokudera Hayato nhìn đến nữ hài không nhúc nhích, tò mò nhìn theo ánh mắt của nàng. Sau đó khi nhìn thấy cái người đứng ở phía bên kia đường, theo bản nan mò vào trong túi áo, cầm lấy bao tay của mình.

"Em... muốn tâm sự với cậu ta." Nakahara Aiya nhìn thấy nam hài bé nhỏ đứng bên kia đường, trực tiếp nhảy xuống ghế.

"Này -" Gokudera Hayato vừa vươn tay, còn không kịp nói gì, Boss trẻ tuổi đã ngăn cậu lại.

"Cẩn thận, đừng để bị thương." Nói như vậy, Sawada Tsunayoshi khoát tay lên lưng nữ hài, một ngọn lửa màu cam từ cậu bốc lên, giống như một tấm màng bao lấy nàng. Bằng vào lực khống chế của Sawada Tsunayoshi lúc này, kỹ năng này tuy không thể duy trì lâu, khoảng cách cũng có hạn chế. Nhưng chỉ cách một con đường, thời gian một cuộc nói chuyện vẫn miễn cưởng đủ.

Trong lòng Sawada Tsunayoshi, tựa hồ mấy cái nhãn như là "con gái của cán bộ của Port Mafia", "Dị năng giả cường đại", "Tạo vật từ dị năng lực" trên người Nakahara Aiya giống như không tồn tại. Cậu cố chấp lo lắng nàng, thử dùng lực lượng còn đang lớn dần của mình, đem đứa nhỏ này che chở dưới cánh chim hãy còn gầy yếu của mình.

Mà từ "người sở hữu mình" cho phép, nữ hài run run áo choàng, hơi chút thích ứng cảm giác khác thường khi được năng lượng của người khác bao phủ. Sau đó bước đi, từng chút đi về phía mục tiêu của mình.

Một bước, hai bước.

Khoảng cách một con đường lớn giữa hai đứa trẻ rốt cuộc rút ngắn lại, khuôn mặt không lộ rõ trong tấm hình chụp từ máy theo dõi bại lộ trước mắt nàng.

Ghê tởm.

Đây là ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong óc của Nakahara Aiya.

Nam hài - đứa nhỏ tên Fumiya kia có một mái tóc ngắn đen nhánh giống như Nakahara Aiya, nó xõa tung lại hơi xoăn lên, dịu ngoan xỏa trên cổ. Mắt trái của cậu ta là màu đen giống màu tóc, mà mắt phải là sắc lam sáng ngời.

Dị thường, quá mức dị thường. Dung mạo của cậu ta quá mức dị thường.

Phải biết rằng, ngay cả bản thân Aiya có dung mạo giống Nakahara Chuuya, cũng chỉ có ánh mắt và hình dáng mơ hồ giống với anh. Mùi của nàng, miệng của nàng... có vài chỗ là không thể phân rõ từ Dazai Osamu hay Nakahara Chuuya. Đó là vì sau khi gien được kết hợp mà sinh ra, mang theo hương vị của chính bản thân Nakahara Aiya.

Mà nam hài mang tên Fumiya này có cái mũi và miệng của Nakahara Chuuya, hình dáng và ánh mắt của Dazai Osamu - ngay cả màu mắt cũng giống như xuất phát từ ác thú vị của ai đó. Hắn nhìn qua giống như con búp bê được ai đó đặt làm, mà tất cả bộ phận trên người con búp bê này đều mượn từ trên người người khác. Chúng nó lung tung mà hợp thành một bộ dáng xinh đẹp, nhưng khi nhìn kĩ lại thấy dị thường không hài hòa.

Như là trong một tô mì xá xíu, bỏ vào một miếng bánh ngọt ngấy, trộn cùng một chỗ, làm người khác không thoải mái.

Nam hài tựa hồ chú ý tới ánh nhìn của Nakahara Aiya, vì thế mỉm cười nghiêng đầu - hành động này không khác gì động tác của nữ hài.

"Ngươi thật ghê tởm." Nakahara Aiya nghĩ như vậy, cho nên cũng nói như thế.

"Nhưng theo ta thì, ngươi càng ghê tởm hơn mà, đúng không?" Nam hài nói.

Hai đứa trẻ, một trái một phải. Nữ hài mặc áo sơ mi màu đen và váy ngắn màu trắng, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng màu trắng và một dảy lông thỏ đen trang trí. Mà nam hài lại mặc áo trắng quần đùi, ngay cả áo choàng đen viền trắng cũng giống như đúc Nakahara Aiya. Rõ ràng là trang phục đối màu của song sinh, nhưng là khi mặc lên hai đứa trẻ giống nhau lại khác nhau vô cùng này, có một loại cảm giác xung đột thủy hỏa bất dung.

"Nhìn ngươi giống như một con búp bê được đặt chế."

"Đáng tiếc chính là, ngươi chỉ là một tác phẩm thất bại."

"Ngươi muốn tìm ta?" Nakahara Aiya không còn hứng thú trò chuyện với nó, cho nên theo bản năng nhíu mày, lộ ra vẻ mặt rõ ràng đang bài xích.

"Ngươi chán ghét ta sao?" Fumiya nhìn ra vẻ mặt của nàng, cho nên hết sức vui vẻ mà xoay vòng vòng một chỗ. "Thật tốt quá, ta cũng ghét ngươi!"

"Có thể hay không đừng lại học động tác của ta?"

"Sao? Động tác của ngươi?" Nam hài ngây ngẩn cả người, lại nghiêng đầu, sau đó nhếch môi nở một nụ cười hết sức ngọt ngào, khuôn mặt tươi cười quen thuộc. "Không có đâu, ta vì sao phải học động tác của kẻ mà ta ghét đây?"

"Chậc..." Nakahara Aiya nhìn thấy hắn không giống là đang làm bộ, từ dưới đầu lưỡi phát ra tiếng chậc lưỡi không thục nữ chút nào. Bời vì quá mức đột ngột, nên mang theo quá nhiều hương vị của Nakahara Chuuya. Các thiếu nhiên mang tai nghe ngồi ở ghế nghe đối thoại của hai đứa trẻ đều dừng một chút, phức tạp nhìn qua đó. "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

"A... nếu nói là có việc gì thì đại khái là không có đi?" Fumiya dừng tất cả động tác, đứng tại chỗ nghĩ nghĩ. "Ta là muốn đến xem ngươi, bởi vì ta sẽ trở thành ngươi đó."

"Có ý gì." Nghe như thế, ngữ khí của Nakahara Aiya lập tức liền nguy hiểm lên.

"Ta biết mà," Fumiya lanh lợi mà đi tới bên người nàng, cầm tay nàng, tuyệt không để ý đau đớn do ngọn lửa bầu trời trong suốt thiêu đốt gây nên. "Ngươi là "mẫu thân" đúng không? người kia nói cho ta biết, chỉ cần ngươi trở lại bên cạnh hắn, ta có thể trở thành ngươi... ba ba và cha... hai người họ đều là của ta hết!"

"..."

"Đúng rồi. Ta còn biết... sau khi mẫu sơn dương hoàn thành giao ước sẽ phải trở lại nơi thuộc về mình."

"... ngươi."

"Sao."

"Vậy ngươi có biết không, ngươi đã là quân cờ bị từ bỏ." Không có lời nói giống như thần kinh của nam hài chọc giận, Nakahara Aiya tiến lên nửa bước, vươn tay xách áo của nó. Bởi vì khoảng cách rất gần, nam hài cơ hờ có thể thể được hắc ám đang gào thét ở sâu trong đôi mắt xanh lam giống như nàng. Chính là cổ hắc ám này còn không kịp chui ra khỏi thân thể của nó, đã bị nàng áp chế, sau đó biến mất không còn một dấu tích.

Nam hài không hiểu đó là gì, hoặc là nói, nam hài giống như búp bê cho tới lúc này vẫn không hiểu được nhựng chuyện này. Suy nghĩ của nó, tính cách của nó, hết thảy của nó từ trước khi nó sinh ra đã được thiết đặt sẵn. Cho dù là lấy làn sương đen sinh ra theo nữ hài bỏ thêm vào, đi chống đỡ, cũng chỉ là bọt nước trong mộng, nó như trước đã là con rối gỗ sớm nên biến mất.

Có lẽ tên thủ lĩnh của tổ chức kia cũng chú ý tới điểm này, mới có thể càng thêm khát cầu có được Nakahara Aiya, càng thêm khát cầu vị "thần minh" đang "gián tiếp duy trì" một sinh mệnh.

"Rất nhanh sẽ xong." Nakahara Aiya buông ra nam hài đã bắt đầu không thể xử lí hết các thông tin, sau đó nghiên đầu, nở nụ cười thật tươi. Lông mi của nàng giãn ra, ngay cả ánh mắt cũng vì vui sướng mà hơi híp lại. "Ta sẽ không trở về, hơn nữa kẻ phải biến mất là ngươi mới đúng."

Dưới chân của Nakahara Aiya, sương đen vươn vòi, giống như đóa hoa màu đen nở rộ. Dị năng lực vẫn luôn phát động với tư cách 【 Thanh chi Đồng 】, vào hôm nay, lần thứ hai hoàn toàn triển khai bộ mặt thật của mình, 【 Bài ca sơn dương 】 không tiếng động gào thét, hướng về phía nam hài mà trói buộc.

"Còn chưa được, Nakahara Aiya." Một giây trước khi sương đen bọc lấy nam hài, đem nó nuốt vào trong bụng, Reborn không biết đến đây khi nào nắm lấy sau gáy của nàng. trong ánh mắt khẩn trương của Sawada Tsunayoshi và Gokudera Hayato đã chạy tới, hắn nói. "Tỉnh táo lại."

"Được, Reborn san... được mà."

Nakahara Aiya thu hồi tất cả tươi cười, dùng biểu tình ngọt ngào nhưng đam nhiên nhìn họ. Mà sương đen một chút cũng không dịu dàng mà trói nam hài, bao lấy cả người nó, một khe hở cũng không chừa. Mà người qua đường đã sớm rời khỏi nơi này, làm cho con phố này thoáng đãng không ít.

Mà tiểu cô nương giống như bị vứt bỏ đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn Sawada Tsunayoshi. Trong mắt của nàng giống như có chút tịch mịnh, cùng một chút sợ hãi.

"Bóng tối thật đáng sợ, Tsunayoshi." Nàng nói.

---

Fumiya lộ mặt hết, nhưng là lộ mặt cũng đại biểu cho thời gian bắt đầu đếm ngược...

Lúc ban đầu khi chọn cái tên này cho nó thì vận mệnh của nó cũng đã được xác định, bởi vì cái tên "Fumiya" này, là tên đứa con cả chết non của nhà văn Chuuya ngoài đời... nó là búp bê mà 【 rối gỗ kỳ ngộ ký 】 chế tạo ra, tất cả mọi thứ của nó đều không phải của chính nó.

Trước đây, mọi người đều đoán bản chất của Aiya là gì, nhưng Aiya cũng không phải là mẫu sơn dương của hắc sâm lâm, giống như ai đã nói, nếu cựu thần buông xuống, phỏng chừng cả quả địa cầu này cũng không đủ chơi một vòng.

Tồn tại của nàng càng giống với ấu tể của hắc sơn dương, cho nên nàng - kẻ vốn sống trong hắc ám, tự nhiên sẽ thích Chuuya người được sinh ra từ trong bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro