Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc kệ tiểu cô nương tạm thời được gọi là Mari này có xuất thân thế nào, ít nhất trên thân thể của nàng tồn tại một bộ phận nào đó đáng giá lợi dụng. Thậm chí có thể nói, liền trạng thái tồn tại ổn định hiện tại của nàng cũng đều là một loại giá trị có thể lợi dụng.

Dị năng lực có quan hệ mật thiết với sinh mệnh của con người. Cho dù là Elise được sáng tạo ra bởi dị năng lực của Mori Ougai cũng bất quả chỉ là một cái dị năng lực có hình dáng con người - cô bé không có cấu tạo giống nhân loại, cũng không có linh hồn của nhân loại.

Chính là nữ hài này không giống, nàng từ căn bản đã khác biệt với Elise. Bị thương sẽ chảy máu, phân tích thân thể, tổ chức có thể kiểm tra ra gien không ổn định nhưng xác thật tồn tại... Mori Ougai cũng thử nghĩ, thể chất như vậy rốt cuộc là do tác dụng của 【 Nhân gian thất cách 】thuộc về Dazai Osamu, vẫn là theo Nakahara Chuuya.

Mà Nakahara Chuuya chỉ mới có mười tám tuổi, đột nhiên có một đứa con gái, cảm thấy được một loại trêu chọc mang tên vận mệnh.

Mười một năm trước, hắn bảy tuổi từ trong hư không mê mang tỉnh dậy. Sau đó hôm nay, trước mặt hắn lại xuất hiện một tồn tại tương tự.

Đứa nhỏ này là cái gì? Là nhân loại sao? Vẫn là quái vật?

Hiện tại tự hỏi mấy thứ này cơ bản không có ý nghĩa gì. Hơn thế, nên xử lý tiểu cô nương vẫn luôn gắt gao nhìn anh trọng yếu hơn.

"Ai nha, thật đúng là một khuôn mặt lo âu." Giữa sự im lặng, Ozaki Kouyou dùng tay áo che khuất nụ cười nơi khóe môi. Tiếp theo, cô ngồi xuống bắt tay khoát lên vai nữ hài vẫn luôn trầm lặng: "... Mari, đi qua đi."

Từ giọng nói của cô nhìn ra, so với việc đệ tử mười tám tuổi hỉ làm cha, thì xưng hô do Mori Ougai đặt cho nữ hài càng làm cô không thể tiếp thụ hơn.

"...?" Nữ hài vẫn thật nghe lời không có động tác, chỉ ngẩng đầu nhìn Kouyou, sau đó vô ý thúc mà nghiên đầu.

"Mari" là cái gì? Nữ hài nghĩ. "Mari" là chỉ cái gì?

"Làm sao vậy, Mari?"

A, thì ra là vậy. Giữa sự yên lặng, nữ hài nghiên đầu nhấp miệng.

Nàng nhớ tới lời của "boss", "tạm thời gọi nàng là Mari đi", nói như vậy, "Mari" chính là gọi ta sao?

Vì thế nàng nâng chân bước về phía thiếu niên tóc màu quả quýt, lại vào lúc đối phương nhíu mày mà dừng bước. Nàng nhưng thật ra còn không có thể săn sóc đến mức hiểu được nhíu mày đại biểu không thoải mái, nàng chính là đơn thuần mà nghĩ rằng mình lý giải sai lầm, vì thế dừng lại hành động của mình.

"Chuuya" Ozaki Kouyou ngồi ở ghế nói.

Nakahara Chuuya lúc này mới thả lỏng, mang theo một cỗ bất đắc dĩ vươn tay, cầm lên bàn tay nho nhỏ của nữ hài bên người. Đợi cho xúc cảm mềm mại kia chạm vào tay, lại thoáng sửng sốt thiếu chút nữa đem bàn tay nhỏ bé vứt ra ngoài.

Có lẽ sẽ bị Kouyou anee san mắng chửi đi. Anh nhìn thấy ánh mắt bám riết không tha mà đi theo anh của nữ hài, cảm giác một thứ cực kì phiền toái liền cứ vậy bị anh dắt trong tay.

"Trao đổi tình cảm trước dừng ở đây, đầu tiên làm một thử nghiệm đã."

Mori Ougai - ngẫu nhiên sẽ phi thường "không thức thời", đánh gãy việc đối mặt trong yên lặng của hai người vừa trở thành cha con, mang theo loại tâm tư nghiên cứu mà ấn điện thoại nội tuyến. Đối phương không có nhận, nhưng là nửa tiếng sau, một nam nhân bị trói bị khiêng vào.

"Mari chan, để khen thưởng, ta sẽ cho em đồ ngọt ăn." Nam nhân ngồi ở phía sau bàn công tác nói như vậy, tươi cười trên mặt hắn đối với nữ hài còn không rành thế sự, không nói tới có đẹp hay không, mà nàng cũng không hiểu được "đồ ngọt" là thứ gì. Nhưng là nụ cười này làm nàng hô hấp nhanh hơn, tứ chi đều hơi hơi run rẩy.

Nữ hài còn chưa hiểu được những thứ cảm xúc như sợ hãi và khát vọng này nhìn nam nhân bị trói chặt kia, nhẹ nhàng mà nhắm mắt.

Có đồ vật gì đó đang ở đây.

Nakahara Chuuya đứng bên người nàng lập tức buông tay nàng, hơn nữa ẩn ẩn chắn giữa nàng và Mori Ougai. Dưới ánh mắt chăm chú của ba người, bên dưới làn váy thật dài bay bay của nữ hài có cái gì đó đang xúc động.

Là sương đen.

Là sương đen không ngừng co rút bên dưới cái bóng mờ nhạt dưới chân nàng.

Làn sương đen này giống như kén của một loài tằm nào đó đang hóa bướm, rung động không ngừng rồi vỡ tan, đem vòi quét về phía nam nhân kia.

Nam nhân thét chói tai, dùng sức đạp chân muốn thoát đi cái vòi bị bao phủ bởi sương đen kia. Chính là tứ chi bị trói chặt không thể sử dụng, ngược lại làm gã ngã quỵ xuống đất.

Làn sương đen trói chặt hắn, đem gã lôi về phía nữ hài. Nam nhân không chút năng lực phản kháng trừng lớn hai mắt, thù hận và sợ hãi cơ hồ theo ánh mắt của gã toát ra đâm thủng thân thể gầy yếu của nữ hài.

Chính là nữ hài không hiểu, nàng giống như máy móc khống chế sương đen đem gã kéo vào trong cái bóng của mình. Trong chớp mắt đầu của nam nhân chìm vào trong hắc ám, tất cả tiếng thét chói tai đều ngừng lại, cả phòng rơi vào yên tĩnh.

"Đây là trò đùa gì." Nakahara Chuuya nói. Ánh mắt anh nhìn về nữ hài tràn ngập phức tạp. "Tạo vật được tạo ra từ dị năng lực có được dị năng lực sao?"

Trong lúc Mori Ougai cho rằng nữ hài vừa mới sinh ra chỉ có hai ngày này sẽ vẫn luôn im lặng, thì nàng mở miệng.

"Rối gỗ, không có dị năng." Nữ hài tựa hồ lí giải nửa câu sau của thiếu niên, hơn nữa dị thường nhu thuận đem tên của dị năng mà Kouyou có hỏi thế nào cũng không có nói ra, nói cho anh.

"Năng lực là 【Bài ca sơn dương 】, sơn dương là sương đen, rối gỗ không phải sương đen, sương đen... là ta?"

Câu nói đứt quãng lại lộn xộn, nhưng mọi người ở đây hiểu được ý của nàng. Ngay vào lúc Mori Ougai thiếu chút nữa vì chính mình nhặt được bảo vật mà bật cười, nữ hài đột nhiên quỳ gối trên mặt đất.

Máu theo mũi nàng chảy xuống, trên khuôn mặt tái nhợt chảy xuống một dòng. Chất lỏng đỏ tươi này theo cằm của nàng rơi trên váy lụa trắng, cũng rơi trên bàn tay vì nghi hoặc mà nâng lên của nàng.

"Dừng lại, Mari." Mori Ougai ra lệnh.

"Dừng lại...?" Nữ hài ngửa đầu nhìn y, lại quay đầu nhìn Nakahara Chuuya đứng bên cạnh và Ozaki Kouyou đồng dạng đã đứng lên, khẽ gật đầu. "Được... dừng lại."

Trong nháy mắt tiếng nói phát ra, sương đen dưới chân nàng phun nam nhân kia tựa như phun rác rưởi. Mà lần này, nam nhân giống như đã hôn mê, không có phát ra thanh âm gì.

"Ha... ha ha ha ha!!" Khi hai nhân viên cấp dưới muốn đem gã lôi ra ngoài, tên phản đồ này đột nhiên lớn tiếng cười. Giống như trong bóng tối đó gã đã nhìn thấy gì mà cất tiếng cười to, cẩn thận nghe còn có thể nghe được thanh âm đáng sợ khi nước miếng chảy ngược vào khí quản.

Nữ hài cách gã rất gần còn đang cố gắng đứng lên, có lẽ bị gã làm hoảng sợ, dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa lại ngã sấp xuống, may mắn Nakahara Chuuya cách đó không xa hơn nữa trước đó còn đi tới một bước, nàng mới không có ngã xuống đất, chính là một đầu đập vào trên người thiếu niên.

"Sơn dương là sương đen, mà rối gỗ không phải sương đen sao." Nói xong, Mori Ougai tùy ý khoát tay, ý bảo hai người đem nam nhân tha ra ngoài, "Thật là một đáp án thú vị."

Nữ hài này tuy rằng mang thân thể được chế tạo từ [Rối gỗ], chính là trong thân thể chứa một thứ gì đó khác. Có lẽ là một linh hồn khác, cũng có thể là ý chí của dị năng lực được sinh ra dưới ảnh hưởng của một thứ gì đó, nhưng xác thật là một tồn tại có thể sử dụng.

"Chuuya kun, đứa nhỏ này liền giao cậu chăm sóc. Bất quá phải nhớ kỹ nha, Mari."

"Từ hôm nay trở đi, em không còn gọi là [Bài ca sơn dương]!" Elise không biết xuất hiện từ khi nào ôm lấy nữ hài bởi vì cả người đều là máu mà nhìn qua có vẻ thảm như vậy, vào lúc cảm nhận được thân thể dưới thân mạnh mẽ buộc chặt vì mình đột ngột xuất hiện mà lộ ra nụ cười lớn hơn. "Nên gọi là [Thanh chi đồng] mới đúng nha!"

"Phải hạn chế sao? Thủ lĩnh." Lại lần nữa nắm bàn tay dính đầy vết máu, không còn sạch sẽ của nữ hài. Nakahara Chuuya nhìn Mori Ougai vẫn mỉm cười như trước.

"Đúng vậy, trước khi hoàn toàn trưởng thành phải hạn chế."

"Vâng."

Trong ánh mắt của nữ hài, thiếu niên tháo xuống mũ của mình đặt trước ngực, đầu gối quỳ hướng về nam nhân, hạ lưng cúi đầu biểu đạt kính ý và phục tùng của bản thân. Sau đó anh đứng lên gật đầu thăm hỏi Ozaki Kouyou, lúc này mới nắm nàng đi khỏi phòng.

Trên hành lang dài phủ kín thủy tinh rực rỡ màu sắc, thiếu niên ôm nữ hài rảo bước về phía văn phòng của chính mình. Mà nữ hài lung lay trong khuỷu tay của hắn cũng dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại đặt lên bờ vai của anh, nhìn thủy tinh biến hóa nhiều sắc màu mà xuất thần.

"Ngươi đang nhìn cái gì?"

Nữ hài nghe Nakahara Chuuya nói như vậy, dừng trong chốc lát mới hiểu ý của anh, chính là lại không biết mình nên nói cái gì, chỉ có thể nghi hoặc nghiên đầu. Động tác này làm cho mái tóc xoăn đen nhánh trượt xuống, như một đám mây ôm lấy ngón tay thiếu niên.

Vừa mềm lại nhẹ, giống như một tồn tại đáng thương chỉ cần dùng chút sức lực liền sẽ bị bẻ gãy. Vô luận có xuất thân thế nào, Nakahara Chuuya đều là một người có trách nhiệm khác thường. Cũng bởi vì tâm có trách nhiệm như thế, phía sau anh có rất nhiều người nguyện ý theo anh, anh cũng nguyện ý gánh vác trên lưng những chờ mong đó. Anh có thể không thích hợp làm một thủ lĩnh, chính là việc trên lưng mang lên một ai đó anh luôn rất quen thuộc.

Cho nên vào lúc anh dắt tay nữ hài, anh cũng làm tốt chuẩn bị trên lưng mang lên nàng.

Không có gì, chỉ là một sinh mệnh nho nhỏ mà kỳ lạ thôi. Không khác gì mèo con hay chó con, chỉ cần dạy, sau đó thả lỏng ngón tay tùy nàng đi tiếp.

Vì thế, thiếu niên buông nữ hài xuống, để nàng đứng trên mặt đất, dùng khăn tay của mình lau đi khuôn mặt và bàn tay dính máu của nàng.

Sau đó, nữ hài vươn tay.

Ngón tay yếu ớt của nàng chạm vào khóe mắt thiếu niên. Trong nháy mắt này, nàng không có cảm giác được cơ thể đột nhiên căng thẳng bất cứ lúc nào cũng có thể đem cổ nàng bẻ gãy của thiếu niên, vì không có xem tới sát khí đáng sợ bất cứ lúc nào cũng có thể xé vỡ nàng ánh lên trong mắt thiếu niên.

"Màu lam là cái gì?" Nàng nghiên đầu, mang theo nghi hoặc nói.

"Cái gì?" Thiếu niên cầm tay nàng, có chút dùng sức nắm trong lòng bàn tay. Hành động đột nhiên như vậy làm hắn có chút không vui, chính là cũng chỉ không vui, còn chưa đến nỗi vì chút việc nhỏ này mà tức giận với một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu.

"Màu lam."

"Thì sao?"

"Màu lam, là bầu trời?"

Nữ hài nhớ tới thời điểm lần đầu tiên đứng dưới ánh mặt trời, nữ nhân tóc màu vỏ quýt ôm nàng, cảnh sắc cực kì tráng lệ, bao trùm trên đỉnh đầu mình. Tri thức của nàng nói cho nàng, kia gọi là "bầu trời."

"Bầu trời cái gì," tựa hồ có chút bật cười, Nakahara Chuuya nhếch lên khóe miệng dùng sức vò rối loạn mái tóc đen nhánh làm mình có chút khó chịu khi nhìn thấy kia. Khi lấy tay đi, nhìn lại, nàng đứng đó càng giống như một con cừu đen nho nhỏ. "Trước khi nói lời này nên nhìn xem mắt của chính mình đi."

"Mắt của ta." Nữ hài lặp lại lời của hắn. "Mắt của ta cũng là bầu trời?"

"Đúng, là bầu trời xanh."

Thiếu niên không có lại nhìn nàng, mà tiếp tục bước đi. Lúc này đây, nữ hài không có lại nhìn thủy tinh rực rỡ sắc màu này, mà lấy tay nâng mặt, đắm chìm trong thế giới trống trải mà kỳ diệu của chính mình.

Trong đôi mắt lam tựa như hồ sâu kia, đột nhiên nổi lên gợn sóng. Như là ai đó không chú ý mở ra huyệt động tối đen, làm cho ánh mặt trời theo cửa động dừng trên mặt nước không thấy ánh sáng.

Căn bản không giống. Nếu Nakahara Chuuya nghiêng đầu nhìn vào hai mắt của nữ hài, anh nhất định sẽ rõ ràng mà cho ra kết luận. Bởi vì ánh mắt lấp lánh này và thiếu niên không ngừng theo đuổi tử vong rồi lại trong bóng đêm không ngừng nhỏ giọng cầu cứu hoàn toàn không khác biệt. Đây là một đôi mắt, cho dù người sở hữu nó còn tỉnh tỉnh mê mê không hiểu được, chính là vẫn mong mỏi được sống sót, khát vọng được sống như một nhân loại.

---

Lời của tác giả:

Tên của dị năng lực của 【 Nakahara Aiya 】- nhân vật chính của tác phẩm này xuất phát từ tập thơ "Bài ca sơn dương" của Chuuya. Mà tên thay thế "Thanh chi Đồng" cũng có xuất sứ từ thơ của ông.

Mà cái tên Aiya còn chưa được Chuuya cho nàng cũng xuất phát từ tên của một đứa con của nhà văn ngoài đời thật.

Ngay từ đầu, Aiya cũng đã chín tuổi, tuổi này cũng là chọn ra từ trong bài thơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro