Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với loại nam nhân như Mori Ougai, lãng mạn trong lòng bọn họ là cái gì đây?... Vấn đề như vậy không ai có thể hiểu, cũng không ai có thể trả lời được. Chính là một nữ hài nghe lời dịu ngoan, từ khi sinh ra là một vật trống rỗng, có thể cho người vươn tay tùy ý vẽ loạn, ai có thể chán ghét được đây?

Ít nhất nam nhân ngồi ở vị trí này không chán ghét, thậm chí còn thích. Bởi vậy trên mặt y treo nụ cười ngọt ngấy lại hết sức dịu dàng; con rối tinh xảo mềm mại, quần áo xinh đẹp, trong tay và túi tiền chứa đầy kẹo ngọt.

Ngươi thích không? Còn muốn thêm càng nhiều không? Ngươi có thể càng thêm tùy hứng, càng thêm tự do nha.

Nam nhân ngồi trên ghế màu đỏ rực, trước mặt y là cửa sổ thủy tinh thật lớn có thể nhìn xuống hết Yokohama, bên người y là nữ hài tóc đen nhánh ôm chồng sách thật dày, những thứ mà đa số những nữ hài tử trên đời này đều thích chất đầy một vòng quay quanh nàng, làm cho nữ hài bị chôn trong đống lễ vật càng lộ ra biểu tình ngây ngốc.

Elise cầm một bộ lại một bộ váy đáng yêu yếm thử lên người nàng, chính là nữ hài tựa hồ càng vừa ý bộ áo sơ mi và quần đùi trên người mình. Nàng còn không thể hiểu được rất nhiều loại tình cảm, bởi vậy cũng không hiểu được loại yêu thích vặn vẹo phía sau nụ cười ôn hòa của nam nhân. Bị chăm sóc như thế, khiến nàng khó có được mà không biết phải làm sao.

Tùy hứng, đó là dạng tình cảm thế nào đây? Nữ hài ngây ngốc nghĩ. Sau đó nữ hài đang trầm tư nhớ tới bộ dáng cau mày của Kouyou sau khi lôi nàng, cái người đang chìm trong biển sách, ra ngoài.

"Không được tùy hứng nha, vẫn luôn nhốt mình đọc sách trong này sẽ không cao lên được."

Tuy rằng không rõ đọc sách và chiều cao có liên hệ thế nào, nhưng mà Kouyou luôn đúng.

"Tùy hứng không tốt." Nghĩ như vậy, nữ hài ôm chặt sách, từ phía sau quyển sách thật dày nhìn qua. Đôi mắt tròn vo màu lam giấu ở phía sau lông cừu xõa tung, làm cho khóe môi của nam nhân càng kéo cao lên. "Kouyou sẽ không vui, cho nên không thể tùy hứng."

"Mari thật là một bé ngoan."

"Bé ngoan là như thế nào?"

"Ừm... là đứa nhỏ sẽ được mọi người khen ngợi, được mọi người yêu thích đi?" Mori Ougai cong môi, lộ ra biểu tình tự hỏi như là một thiếu niên còn chưa lớn lên, đặt trên bộ mặt của một người trung niên như y quả thật quá mức vi diệu. "Ví dụ như Chuuya kun sẽ ôm em một cái, lại khen ngợi em."

"Chuuya sẽ khen ngợi ta..." Nghe như thế, nữ hài vẫn luôn không có dao động cảm xúc lớn đột nhiên ngẩng đầu, dùng biểu tình chờ mong nhìn về phía ánh mắt màu rượu đỏ của nam nhân. "Sẽ thưởng cho ta sao?"'

"Thưởng?"

"Đúng, ta cũng muốn có tên!" Lần đầu tiên, nữ hài lớn tiếng nói ra bản thân muốn một thứ gì đó. Nàng buông lỏng cuốn sách trong lòng, tùy ý để nó "lộp bộp" mà rơi xuống thảm trên đất, cánh tay mở ra giống như miêu tả một cái gì đó thật to. Ánh mắt của nàng lấp lánh, giống như là hai viên đá quý sáng long lanh khảm trên gương mặt bạch ngọc. "Một cái tên, giống như Chuuya, giống như Kouyou, giống như Elise, giống như boss."

"Mari, cái tên này không tốt sao?" Mori Ougai giống như là bị đả kích, lộ ra biểu tình mất mát, chính là sâu trong ánh mắt lại mang theo loại suy nghĩ nào đó đang quay cuồng. "Nếu như Mari muốn, theo ta gọi là Mori Mari cũng được."

"Nếu ngài nói vậy, tôi sẽ tức giận nha." Khi mở cửa ra, nghe thấy lời này của y, Kouyou nhíu mày, dùng cổ tay áo che khuất khóe môi. "Đây là đang đoạt quyền nuôi nấng của đệ tử của tôi."

"Kouyou kun thật là nghiêm khắc," nói xong, nam nhân nhìn về phía nữ hài còn đang ngắm nhìn y, "Mari có thể hỏi Chuuya vấn đề này, nếu ta nhớ không lầm thì cậu ta hẳn đã về đến tổng bộ rồi."

"Đúng vậy, hiện tại cậu ấy đang ở sân bay trên sân thượng, đại khái rất nhanh sẽ đến báo cáo với ngài đi." Kouyou nắm tay của nữ hài, mang theo nàng ra cửa, mà Mori Ougai ngồi ở chỗ kia, lộ ra nụ cười như có như không mà vuốt ve đầu của Elise còn đang mang vẻ mặt không vui.

"Thật sự rất thú vị, không phải sao?" Trước khi nữ hài bước ra khỏi cửa, y rốt cuộc mở miệng.

"Một con rối gỗ có được nhân cách của bản thân, có suy nghĩ của bản thân. Như vậy, nhân cách này, là ngay sau khi sinh ra đã được lắp đặt, vẫn là sau này mới xuất hiện đây?"

"Có khác biệt gì sao?" Nữ hài đương nhiên nghe hiểu lời của y, chính là so với đầu óc linh hoạt, cảm xúc của nàng giống như sơn dương mới sinh, nàng giống như nghe hiểu, lại giống như không có hiểu.

"Rối gỗ không có nhân cách, bé con."

Nữ hài không thể đưa ra giải thích chính xác nhất từ những lời này chỉ có thể nghiêng đầu, tiếp theo nàng lại quên đi việc nghĩ này nghĩ nọ. Bởi vì nàng đã nhìn thấy cửa thang máy mở ra phía cuối hành lang, đương nhiên cũng thấy được thiếu niên đội mũ đen khoác áo đen tùy ý mỉm cười đứng bên trong.

Nàng từ trong bàn tay đã buông lỏng của Kouyou rút tay mình về, như chim yến con mới sinh mở ra đôi cánh hãy còn non nớt của mình chạy về phía Nakahara Chuuya.

Nàng không rõ chính mình có phải là một đứa trẻ thông minh hay không, nhưng Kouyou nói nàng là, kia nàng liền cho rằng mình là. Mà tiểu cô nương thông minh này còn nhớ rõ lúc ban đầu, khi nàng sắp ngã xuống, là thiếu niên "tiếp được" nàng. Cũng nhớ rõ khi thiếu niên cột nơ cho mình, lộ ra nụ cười mà trong tri thức của nàng có thể nói là "dịu dàng".

Ta thích Chuuya. Ta thích Chuuya.

Nữ hài nghĩ như vậy, chính là nàng không rõ phải biểu đạt tình cảm như thế nào, chỉ có thể ngốc nghếch mà vòng quanh anh, khi bị đè lại đầu, nắm lấy áo khoác của anh, ngẩng đầu lộ ra biểu cảm lo lắng.

Nakahara Chuuya giống như bị tình cảm đột nhiên phong phú thêm mà có chút ngạc nhiên. Vì thế theo bản năng mà xoa cái đầu xõa tung này, ngẩng đầu nhìn Ozaki Kouyou đang tủm tỉm nhìn bọn họ.

"Chậc," giữa sự nghi hoặc, Nakahara Chuuya chậc lưỡi, cũng mặc kệ áo khoác thật dài của mình có hay không chạm vào mặt đất, ngồi xổm trước mặt nữ hài. "Làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại lộ ra biểu cảm như thế?"

"Boss nói, ta là bé ngoan."

"Ừm, sau đó thì sao?"

"Chuuya sẽ khen ta, sau đó thưởng cho ta." Còn không biết được rất nhiều, nữ hài đúng lý hợp tình mà nắm tay của thiếu niên, khuôn mặt đều đỏ hồng tựa quả dâu tây chính rục. "Sau đó cho ta tên."

"Tên? Không phải kêu là Mari sao?"

"Không đúng không đúng, cái kia là xưng hô mà boss cho ta, không phải tên." Nói xong, nàng nâng tay cao cao vẽ một vòng tròn. "Là muốn cái loại chỉ dành cho ta, đặc biệt cho ta, là loại mà ba ba ma ma sẽ đặt cho tiểu hài tử mà ta thấy trong sách."

"Ba ba và ma ma"

Khi nghe đến từ này, Nakahara Chuuya giống như run động một chút, không có lập tức trả lời nàng, mà đè lại cái mũ của mình mà hơi híp mắt, dùng lông mi thật dài che đi ánh mắt rung động.

"Chuuya?"

Thiếu niên rốt cuộc ngẩng đầu lên, chậm rãi kéo lên khóe môi, lộ ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc của nữ hài. Anh tháo mũ của mình xuống, dùng sức đặt lên đỉnh đầu của nàng. Nữ hài vội nâng tay bắt lấy mũ, lúc này nàng mới không có bị cái mũ rất lớn hơn so với nàng che khuất ánh mắt.

"Không phải đã nói, khi nói chuyện với người khác phải lễ phép sao, Aiya."

Nói xong, anh đứng lên bước qua nữ hài còn đang sững sở nơi đó, đi vào văn phòng của Mori Ougai. Mà chú cừu con bị bỏ lại nơi này có chút ngốc nghếch nháy mắt, nhìn về phía Kouyou đang mím môi mỉm cười.

"Ta là gọi sai tên của Chuuya?"

"Không thể gọi là Chuuya, " nữ nhân mặc một thân kimono diễm lệ đè lại tay áo của mình, tránh cho nó rơi xuống đụng vào khuôn mặt nữ hài. Dịu dàng, chậm rãi vuốt ve hai má của nàng. "Phải gọi là "ba ba" mới đúng, Aiya."

Mà nữ hài còn đang cầm cái mũ đứng đó giống như cuối cùng cũng phản ứng tới, cầm mũ tại chỗ nhảy lên, ngay cả sương đen ngủ say bên trong cái bóng dưới chân nàng đều cuồn cuộn lên, giống như một khí cầu bay lên.

"Aiya, Aiya." Nakahara Aiya vừa có được tên của chính mình xoay xoay tại chỗ, ngọt ngào mà lặp đi lặp lại, "Ba ba cho ta tên, ta là bé ngoan. Ta gọi là Nakahara Aiya."

Kouyou buông xuống suy nghĩ, nhìn thấy hai mắt lấp lánh và khuôn mặt đỏ bừng của nữ hài, lần đầu tiên ý thức được, cho dù trong thân thể đứa nhỏ này tránh không được có một bộ phận nào đó thuộc về tiểu hỗn đản kia, chính là bọn họ từ căn bản đã không giống nhau, ít nhất có một bộ phận rất lớn là khác.

Ánh mắt của Dazai Osamu và Nakahara Aiya giống nhau, loại giống nhau này không phải chỉ hình dạng hay màu sắc giống nhau, mà là bộ phận càng sâu hơn - chúng nó đều quá mức sáng trong.

Chính là sâu trong ánh mắt của Dazai Osamu, cái gì cũng không có, hoặc là nói, nơi đó dù có cái gì cũng bị chôn quá sâu quá sâu, sâu đến nỗi Kouyou không có cách nào lý giải thế giới của hắn. Vì thế ánh mắt sáng trong kia liền thành thật mà nói cho mọi người sâu trong chủ nhân của nó rốt cuộc là trống rỗng đến mức nào.

Mà ánh mắt của Nakahara Aiya tuy cũng sáng trong giống như hắn, chính là sâu trong ánh mắt này cất chứa sự hướng tới sinh mạng. Giống như thủy triều đem ánh mắt của nàng lấp đầy, hầu như đem ánh mắt trong veo tựa pha lê lấp đầy bằng dòng nước trong vắt ngọt ngào.

"Aiya, em không phải rối gỗ," Kouyou không cười, chẳng qua sau khi nhìn thấy ánh mắt sạch sẽ đó nói như vậy. "khi em vui sướng vì có cái tên này, khi em dùng sinh mệnh lấp đầy ánh mắt này, em đã sớm không còn là búp bê."Đứa nhỏ này không phải rối gỗ, cũng không phải quái vật, tuy không phải là nhân loại, lại giống như một nhân loại bình thường.

---

Lời của tác giả:

Aiya rốt cuộc cũng có tên, sẽ không cả ngày bị gọi là nữ hài.

Kouyou trộm diss chiều cao của Kouyou, tỏ rõ mình thực lo lắng về chiều cao của Aiya.

Cũng trong chap này, Chuuya mới thật sự quyết tâm làm một người cha, sống chung hơn hai chục ngày rốt cuộc vẫn có cảm tình, anh cũng thật muốn thử cùng đứa nhỏ này xây dựng một cái gì đó. Mà Dazai liên tục offline, còn đang vội vàng tẩy trắng hồ sơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro