Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đu quay cao chọc trời dừng chuyển động giữa những cơn gió mùa hè, mà cái cabin đang ở vị trí cao nhất bất lực mà đung đưa.

Công viên trò chơi bên cạnh cảng biển tương lai này cách Port Mafia rất gần, thạm chí mỗi tối, chỉ cần kéo ra bức màn, là có thể nhìn thấy hình dáng vòng đu quay cao lớn đầy ánh sáng có thể nói là kiến trúc mang tính biểu tượng của Yokohama này.

Di động trong tay hắn kêu reng reng, sau đó được người nhận điện.

"Alo alo, là ba ba sao?" Trong điện thoại, thanh âm ngọt ngào của Aiya truyền ra, cùng với tiếng nói của nàng còn truyền tới tiếng gió thổi. Tiếng gió này giống như một thanh đao xuyên thấu qua điện thoại mà quất lên người Nakahara Chuuya.

"Con đang ở đâu, Aiya."

"Ta hiện tại đang ở trên đu quay, giống như có sự cố...?"

"Đừng nói với ta, hiện tại con đang ở trên cái cabin tùy thời có thể rớt xuống kia."

"Con ở bên trong," nữ hài không có nghe ra sự phẫn nộ bị đè thấp trong thanh âm của phụ thân, nàng dùng ngữ khí thoải mái giống như mỗi ngày nói chào buổi sáng với anh. "Hơn nữa, hiện tại, bên ngoài cabin của ta có một đại thúc treo lơ lửng, ta phải cứu hắn sao?"

"Mặc kệ mấy cái chuyện râu ria đó, bây giờ con lập tức dùng dị năng lực rời khỏi đó xuống đất đi."

"Vâng, con hiểu rồi." Aiya ở đầu bên kia dùng ngữ khí nhu thuận nói chuyện này với Nakahara Chuuya, rồi dập máy. Vì thế bên trong phòng họp nguyên bản im lặng càng thêm im lặng, rơi vào sự yên tĩnh kinh khủng.

"Đi tra." Trong yên tĩnh, Nakahara Chuuya mở miệng. Thanh âm của anh không chút biến hóa, như trước bình tĩnh, giống như trời có sụp xuống cũng làm khó được anh. "Hiện tại đi tra cho ta."

Tay phải của anh cầm điện thoại, mà tay trái trống không không có một thứ gì. Bàn tay nhiều lần nắm đôi tay nhỏ bé mềm nhũn của Nakahara Aiya đạt trên cửa kính, mà cái khe nhỏ từ trong lòng bàn tay anh lan rộng ra cả của kính.

Trong tiếng vỡ của cửa kính chống đạn vốn khó có thể vỡ vụn, Nakahara Chuuya quay người. Bóng đen che trên mặt anh, làm cho sát ý cuồn cuồn nổi lên trong mắt thiếu niên.

Mỗi người trong phòng họp đều là thuộc hạ đắc lực của Nakahara Chuuya, mà lúc này, phần lớn các nam nhân từ tuổi nói lên đều lớn không ít so với Nakahara Chuuya đột nhiên sinh ra một loại sợ hãi với thiếu niên.

Như thỏ đối diện chó sói, như ếch chống lại rắn độc. Loại sát khí giống như bị dã thú theo dõi làm họ sợ hãi.

"Đi tra ra cái tên đáng chết nào làm việc này, sau đó đưa tới trước mặt ta." Thiếu niên cười nhạo, như là trào phúng tên hung thủ chưa biết tên mà cong môi. "Sau đó cho hắn đi tìm chết."

Mà mặc kệ Nakahara Chuuya rốt cuộc phẫn nộ bao nhiêu, Aiya đã tắt điện thoại đều không biết chút nào.

Nữ hài ngoan ngoãn đưa điện thoại Nakahara Chuuya mua cho mình thả vào trong túi hình cừu bên người, sửa sang lại áo choàng vàng nhạt của mình, đem mũ kéo lên. Bởi vì động tác của Nakahara Aiya, cái cabin lại rung lắc mạnh hơn. Giữa sự lay động, mặt của vị hung thủ nguyên bản đang khó khăn mà ôm cạnh cửa cabin càng thêm tái nhợt, có vẻ muốn ói ra luôn.

"Không được nha. Không được ói ra, sẽ làm người bên dưới bị dơ." Nhìn hắn như vậy, Aiya cúi xuống, dựng lên một ngón tay như đang nói với hắn. "Elise còn đang chờ ta ở dưới, ta sẽ tức giận."

Dùng sức thở mạnh, hai tay nam nhân dùng sức, thành công leo lên trên một tí. Mà trong lúc có hi vọng như thế, nữ hài vẫn luôn im lặng, thậm chí tùy ý hắn leo lên đu quay đột nhiên vương chân, dùng sức dẫm lên bờ vai hắn.

Khí lực của Nakahara Aiya cũng không lớn, nhưng dưới tình huống như vậy, cỗ lực đạo này giống như một thanh sát đè lên người hắn, làm cho nam nhân vốn đã leo lên một ít - thậm chí chỉ cần cố thêm chút nữa là có thể đưa chân vào cabin, rơi xuống.

"Ngươi không được đi lên nha, ba ba nói ta không được cứu ngươi, ta sẽ không cứu ngươi."

Còn không ý thức được chính mình đã xuyên tạc cái chữ "cứu" này, trên mặt nữ hài không chút biểu tình, vẻ mặt đáng yêu thường xuống xuất hiện khi ở bên canh cha và Kouyou biến mất không còn một chút.

Không cần đặt chú ý lên người không quan trọng, không cần yêu mến những người mình không coi trọng. Ảnh ngược của ôn nhu trên mặt nước, chỉ cần một chút gợn sóng nhỏ liền vặn vẹo.

"Vì cái gì ngươi phải nhìn chằm chằm ta đây?" Nữ hài vỗ đầu nam nhân, dùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Trong cái bóng dưới chân nàng, sương đen vươn vòi, hơn nữa một đường từ cabin xuống. Đảm bảo an toàn của chính mình, nữ hài không có tâm tình mà gây sức ép tới nam nhân tùy lúc có thể rơi xuống ngã chết này, "Có mục đích, hơn nữa có mục tiêu rõ ràng. Ngươi biết sự tồn tại của ta, nhưng không biết tình trạng cụ thể của ta. Ngươi biết cha ta là ai, nhưng cũng không e ngại hắn."

Giữa từng câu từng câu nữ hài nói ra, gương mặt nam nhân chậm rãi đen dần.

"Cầu ngươi, nói cho ta biết đi, vì sao ngươi lại tới tìm ta?"

"A a... sẽ không nói cho ngươi." Nam nhân nhìn đôi mắt lam vì giấu trong bóng ma mà có vẻ không có ánh sáng của Nakahara Aiya, giữa thời khác sinh tử đột nhiên lớn tiếng bật cười. "Ai sẽ nói cho ngươi chứ!"

"Bất tử bất diệt! Thần minh của ta mãi bất tử bất diệt!"

"Ai nha... rơi xuống rồi."

Nakahara Aiya nhìn thấy nam nhân mạnh mẽ buông tay, trong nháy mắt, nàng xem thấy dục vọng làm cho nam nhân vẫn luôn do dự đột nhiên biến mất, cam nguyện đem chính mình làm tế phẩm đặt lên bàn ăn của một vị thần minh, sau đó rơi xuống dưới.

Sau đó, nữ hài đè lại cửa sắt của cabin, trong tiếng thét chói tai của những người vây xem bên dưới dùng sức nhảy ra ngoài.

Không ai nói cho Nakahara Aiya giết người là không đúng, cũng không ai nói cho nàng biết giết người là đúng, mọi người bên cạnh nàng đều làm như vậy, như vậy nàng làm vậy sẽ không có không đúng - cho nên nếu không có ai yêu cầu, nữ hài không thể làm anh hùng này vĩnh viễn cũng không đưa tay cứu vớt một ai.

Mà lúc này, xuất phát mong muốn của bản thân, nàng rơi xuống dưới, dùng sương đen tràn ra từ trong thân thể quấn lấy hai chân của nam nhân, treo hắn trên đu quay. Nàng tựa hồ nghe tới thanh âm xương cốt gãy nát, nhưng không sao cả, chỉ cần hắn sống sót giải đáp nghi hoặc của nàng là được rồi.

Tò mò và sự hiếu kì mạnh mẽ trong ngực cổ động, làm nữ hài nhếch môi mỉm cười.

Sự tuấn mĩ trương dương và giàu sức công kích của Nakahara Chuuya, vẻ suất khí u buồn thu hút người khác thăm dò của Dazai Osamu. Hai loại phong cách bất đồng trên người nữ hài vi diệu mà hợp nhất thành một loại xinh đẹp mang phong cách khác. Mà khuôn mặt tươi cười ngọt ngào ngây thơ của trẻ con mang theo một tia ma tính mĩ lệ, đôi mắt tuy non nớt như trước xinh đẹp giống như hoa nở từ xương trắng.

Nàng phải cười, tất nhiên phải cười.

Nakahara Aiya nghĩ như vậy, giữa lúc rơi xuống nàng nghĩ như vậy.

Ta thích cảm giác này, ta thích loại cảm giác không biết này, ta thích loại cảm giác sống giống như nhân loại này -

Sau đó hết thảy những suy nghĩ và tiếng kêu gào không tiếng động đều ngừng lại trong lòng ngực một người. Nữ hài còn chìm đám trong vui sướng ngẩng đầu, đối diện ánh mắt cam vàng của thiếu niên tóc nâu đang ôm mình. Trên trán cậu, ngọn lửa màu cam im lặng thiêu đốt.

"Aiya nee...?"

Thiếu niên giống như nhìn thấy một tồn tại kì diệu nào đó mà mở to hai mắt. Trong mắt của cậu, khuôn mặt không chút thay đổi của nữ hài khoác áo choàng và thiếu nữ từng ở chung với cậu mười nam sau chồng khít lên nhau, cho dù lúc này tóc nàng còn chưa đủ dài, khuôn mặt còn chưa nẩy nở hoàn toàn. Chính là trực giác của cậu không ngừng nói cho cậu, nữ hài bé nhỏ này chính là Nakahara Aiya tiêu sái lại tự do, người giống như chị gái từng ở mười năm sau giúp đỡ cậu rất nhiều.

"Ngươi lớn tuổi hơn ta rất nhiều, cho nên ta không thể làm chị gái nha?" Nữ hài lộ ra khuôn mặt nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn cậu. "Ngươi cũng là người muốn ta sao?"

A, loại cách nói ái muội khiến kẻ khác hoài niệm này, đứa nhỏ này quả nhiên là Aiya nee mười năm trước.

Mang theo sự nhớ nhung không thể giải thích và chua xót, thiếu niên lập tức nhớ lại thống khổ khi bị đối phương dùng sương đen đè đánh ở trong phòng huấn luyện. Dưới trạng thái dying will, thiếu niên cưỡng chế mà duy trì vẻ mặt không chút thay đổi, ôm nữ hài xuống một góc công viên trò chơi.

"Đệ thập, thế nào, không có việc gì đi?"

Trong ánh mắt hết sức lo lắng của Gokudera Hayato chạy tới, Sawada Tsunayoshi đã mười sáu tuổi thu hồi ngọn lửa bầu trời đang thiêu đốt, đôi mắt khi mở ra lần nữa trở về màu nâu.

"Tớ không sao, không cần lo lắng, Gokudera."

"Bất quá rất nhanh có việc phải làm." Reborn, bề ngoài đã muốn lớn bằng thiếu niên mười hai mười ba tuổi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nhìn về phía nữ hài ngoan ngoãn cầm di động đứng bên cạnh Sawada Tsunayoshi.Cái điện thoại trong tay nàng đã thành công chuyển được, đối tượng trò chuyện là Nakahara Chuuya.

---

Lời của tác giả:

Trước mắt, tam quan của Aiya cực kì bất chính, cần một người thành thục lại không quá trưởng thành dẫn đường và dạy nàng. Nàng cần phải nhìn tới sự dịu dàng và bao dung chân chính, mới có thể hiểu được "sự bất kham" và "phi nhân" của mình.

Điểm này, Chuuya và Kouyou chìm trong bóng tối không cách nào dạy nàng, chính nàng cũng không có biện pháp tự minh bạch. Tôi cảm thấy chỉ có người nửa trong quang minh nửa chìm trong bóng tối như Tsunayoshi mới có thể dạy nàng....

Gần nhất Dazai phỏng chừng sẽ xuất hiện một chút, nhưng phương thức xuất hiện cực kì kì dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro