Kết cục (có trứng màu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vua Mặt Trăng

Khi Kiều Diêm nhận được cuộc gọi của Diệp Phức Uẩn, hắn đang trong phòng họp nghe bên B báo cáo kế hoạch.

Hắn hơi ngước mắt nhìn kim đồng hồ, nhớ ra mình chưa bao giờ nhận được cuộc gọi nào từ vợ trong lúc làm việc, hắn hơi giơ tay lên ra hiệu, bấm tiếp nghe.

“Anh Diêm…”

Giọng nói dịu dàng thường ngày giờ như đang cố gắng che giấu một sự suy yếu.

“Hửm?”

Giọng nói từ tính dễ dàng khiến Diệp Phức Uẩn mềm lòng, mí mắt của anh dần dần chuyển sang màu hồng nhạt. Anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì đã chọn nói chuyện với Kiều Diêm trên điện thoại di động thay vì gặp mặt trực tiếp.

Nếu không anh nhất định sẽ dễ dàng đầu hàng.

“Xin lỗi… Em có chút muốn ly hôn…”

Diệp Phức Uẩn gian nan nói xong, dùng răng cắn chặt tay, cố gắng đè nén cảm xúc.

Ngay cả những người mạnh mẽ nhất cũng có những ngưỡng cảm xúc riêng. Khi nỗi buồn và sự thất vọng dâng trào như những cơn sóng, kết cục đã được sắp đặt.

“Được.” Kiều Diêm đồng ý, “Tôi đến đón em.”

Bọn họ đã làm công chứng tài sản trước khi kết hôn và cả hai đều không phải người quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, nên sự việc được giải quyết trong thời gian ngắn.

...

Có người cho rằng, nếu hai người có thể tâm bình khí hoà, thậm chí cười thoải mái khi ly hôn thì chắc chắn là có người còn đang yêu.

“Có thể cho em đi nhờ lần cuối được không?” Diệp Phức Uẩn cố gắng cười một cách thản nhiên.

Kiều Diêm gật đầu, như ngày xưa mà tùy tay thắt dây an toàn cho Diệp Phức Uẩn.

Nhưng thiếu một cái hôn qua loa.

Diệp Phức Uẩn giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thực chất lại nhìn vào khuôn mặt của Kiều Diêm qua kính cửa sổ ô tô.

“Anh còn nhớ nơi này không?” Khi đi ngang qua khu biệt thự, Diệp Phức Uẩn nghiêng đầu cười nhìn về phía Kiều Diêm.

Đó là nơi mà anh và Kiều Diêm gặp nhau lần đầu tiên.

Khi đó Diệp Phức Uẩn vẫn còn nhỏ, thích chơi đùa lắm, anh bị rơi xuống bể bơi nhưng không thể trèo lên được, may mắn là được Kiều Diêm cũng tham gia bữa tiệc đó cứu.

Kiều Diêm khẽ cau mày suy nghĩ, và đưa ra câu trả lời là xin lỗi.

Diệp Phức Uẩn giọng mang tiếng cười nói: “Có gì đâu mà phải xin lỗi.”

Trong xe trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc chảy xuôi.

Kiều Diêm nhìn thấy đôi vai hơi run rẩy của người bên cạnh.

Hắn biết anh đang khóc.

Rốt cuộc, suốt chặng đường đều im lặng.

Câu chuyện của họ kết thúc ở đây.

...

Diệp Phức Uẩn là người khá lạnh lùng, phải mất năm năm, một người thẳng thắn như Thẩm Ngọc mới thực sự thân thiết và trở thành bạn bè với anh.

Nhưng Kiều Diêm lại chỉ dùng ba lần gặp mặt.

Lần gặp đầu tiên là quay về lúc hắn còn nhỏ, hắn nhìn thấy một bánh bao ở bể bơi vẫy phình phịch như con thiên nga nhỏ, vớt người ta lên; Lần gặp thứ hai là lúc còn học trung học phổ thông, hắn nhìn thấy một thiếu niên bướng bỉnh tìm ai đó trong quán bar và đang bị bắt nạt, thuận tay trợ giúp; Lần thứ ba gặp mặt, hắn thấy một mỹ nhân rúc vào một góc đang lén lút rơi nước mắt ở ngầm của tràng đua xe moto, hắn thản nhiên mà đưa cho một chiếc khăn tay.

Khi còn học trung học cơ sở, thiếu niên luôn chăm chú nhìn đàn anh đang phát biểu trên sân khấu, nhìn cái cách hắn nói đầy đĩnh đạc và rất tự tin, anh ta lạnh lùng mà dùng bút carbon màu đen viết đi viết lại chữ "Kiều Diêm" lên cánh tay trắng nõn của mình.

Anh biết Kiều Diêm đã có bạn gái nên đã chôn vùi tình yêu của mình trong im lặng. Anh tôn trọng hắn ta và tôn trọng chính mình.

Cho đến khi trong nhà Kiều Diêm chợt xảy ra chuyện.

Diệp Phức Uẩn yên lặng nhìn Kiều Diêm lần lượt thay đổi bạn trai và bạn gái, âm thầm hỗ trợ công việc kinh doanh của nhà họ Kiều, sau đó quay người rời đi.

Anh rất biết ơn ánh sáng mà Kiều Diêm đã từng mang lại, nhưng anh không thể đồng cảm với Kiều Diêm của hiện tại. Anh tự nhận là mình không có quá nhiều quyền lực, anh không thể cứu rỗi được ai cả.

Nhưng số phận luôn thích kể lại những câu chuyện hài hước đen đủi và nhàm chán, nó khiến bọn họ lại một lần nữa gặp mặt nhau ở tầng ngầm của tràng đua xe.

Diệp Phức Uẩn muốn trút bỏ cảm xúc thông qua tốc độ và những cơn gió lạnh thấu xương, nhưng có một số điều không thể trút bỏ được qua vật thể bên ngoài, anh âm thầm trốn trong phòng thay quần áo và khóc.

Kiều Diêm đưa cho chiếc khăn tay, không an ủi cũng không hỏi han, cứ như vậy mà đợi Diệp Phức Uẩn khóc xong.

Khi đó, đôi mắt của Kiều Diêm đủ sâu sắc và bờ vai đủ rộng, mang lại cho người ta cảm giác an toàn trọn vẹn.

Diệp Phức Uẩn cầm chiếc khăn tay.

Anh chạm vào hình xăm trên ngực trái và nghĩ, anh có thể thử xem.

Ngày hôm đó lúc xuống xe, Diệp Phức Uẩn mỉm cười nói với Kiều Diêm: “Anh như vậy đã rất tốt.”

Kiều Diêm hơi nhướng mày.

Diệp Phức Uẩn vẫy tay nói tạm biệt.

Diệp Phức Uẩn nghĩ, nếu Kiều Diêm vẫn luôn có thể như vậy, đích xác sẽ rất tốt.

Sẽ không bao giờ yêu ai, nhưng vĩnh viễn sẽ được người khác yêu thương.

Nhưng anh cũng chân thành hy vọng Kiều Diêm có thể học cách yêu, và cùng ai đó yêu nhau.

Nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến anh hết.

...

Người không muốn rời xa Diệp Phức Uẩn nhất chính là Kiều Phương.

Bà nói với anh: “Tuy rằng con và bé Diêm đã ly hôn, nhưng chỉ cần con nguyện ý, ta sẽ luôn là mẹ của con.”

Diệp Phức Uẩn mỉm cười đồng ý, kêu một tiếng mẹ.

...

Không bao lâu, Kiều Diêm kết hôn với một cô đại tiểu thư giàu có.

Cả hai người họ đều là những người thích vui vẻ, ăn nhịp với nhau, từng người ăn chơi đàng điếm bên ngoài.

...

Diệp Phức Uẩn có một bí mật.

Vào ngày Kiều Diêm một lần nữa kết hôn, anh đứng trên núi Zheduo*, để mặc cho gió cuốn cờ cầu nguyện* khỏi tay mình.

Anh cầu chúc cho bé trai đã từng là của anh được bình an và vui vẻ mãi mãi.

(*Núi Zheduo

( tiếng Trung :折多山, tiếng Tây Tạng chuẩn : རྒྱུ་ལ་ཁ , chuyển tự  ryu la kha ) thuộc tàn tích của núi Gongga ở giữa dãy núi Daxue , cao chót vót ở phần phía tây của lưu vực Tứ Xuyên . Núi Zheduo là đầu nguồn giữa sông Dadu và sông Yalong , đồng thời cũng là ranh giới phân chia giữa văn hóa Hán và Tây Tạng. _nguồn wikipedia_)

(*Cờ cầu nguyện / 隆达 / Longda còn được gọi là ngựa gió, người Hán thường gọi nó là cờ cầu nguyện, nó thường được dùng để chỉ năng lượng, vận mệnh và ngũ hành của một người. Cờ ngựa gió điển hình là cờ vải hoặc giấy hình chữ nhật hoặc hình vuông nhiều màu sắc. Năm màu sắc và năm con vật được sơn trên đó tương ứng với kim, ma thuật, nước, lửa và đất. Con ngựa ở giữa tượng trưng cho người học giả, và ba báu Phật, Pháp, Tăng được cõng trên con ngựa đang phi nước đại. Con vật phía trên bên phải là đại bàng hoặc chim ưng, phía dưới bên phải là sư tử, phía trên bên trái là thiên long, phía dưới bên trái là hổ đỏ. Cờ ngựa gió tượng trưng cho sự trường thọ của cuộc sống thông qua vòng tuần hoàn của ngũ hành. Longda thường được cắm ở những nơi cao như mái nhà, đầu nhà, bờ kè, đỉnh núi, bàn thờ… _nguồn baidu_) —— (P/S: chỗ này mình cũng ko chắc là edit đúng ko nữa, vì bản cv thì để là "Long đạt", mình dịch bằng gg thì là "Ronda". Lên gg kiếm toàn ra đồng hồ 🥲 copy giản thể lên baidu thì tra được cái này. Khổ)

_________________________________

(Trứng màu) Lần đầu làm tình

Màn đêm buông xuống trong phòng, Kiều Diêm mở cửa, bị một thân thể ấm áp nhào vào lòng ngực.

Hắn cụp mắt xuống nhìn đại mỹ nhân vừa cưới về đang xoa xoa chóp mũi vừa bị đâm trúng, đôi mắt bị một tầng sương mù bịt kín.

“Xin lỗi.”

Diệp Phức Uẩn ngơ ngẩn mà cảm thụ mùi rượu thoang thoảng trên người của Kiều Diêm, bộ phận bí mật nhất trên cơ thể anh bị đốt cháy từng tấc. Anh chưa đụng đến một giọt rượu nào, nhưng mùi rượu thoang thoảng từ người yêu trong lòng của anh giống như rượu mạnh khiến anh choáng váng.

Anh phục hồi tinh thần, cong mắt lắc đầu, nhào vào lòng Kiều Diêm ôm lấy cổ hắn cầu xin hôn môi.

“Em tắm xong rồi.” Giọng nói của anh trong trẻo và trộn lẫn một sự nũng nịu đầy quyến rũ, giống như một cây kem mát lạnh ngon miệng, mời gọi người yêu của anh đưa vào miệng nếm thử.

Anh đang mặc áo sơ mi của Kiều Diêm, chiếc áo sơ mi hơi rộng so với thân hình của anh, bao bọc được nửa non cái mông, để lộ quần lót cotton màu trắng.

Kiều Diêm thuận thế một tay ôm lấy eo của Diệp Phức Uẩn, một tay thọc vào trong quần lót, dùng hai ngón tay thọc vào hậu môn của anh.

Lộ hậu chứa đầy chất bôi trơn, Kiều Diêm chỉ cần dùng ngón tay căng nó ra, cảm nhận âm hộ ướt át đang ngoan ngoãn mút lấy ngón tay mình.

Diệp Phức Uẩn lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bị cắm vào, anh đỏ mặt, nhịn không được nhíu hai cánh mông, thân thể bởi vì ngón tay cựa quậy mà run lên.

“Thả lỏng đi, kẹp chặt quá.” Kiều Diêm cau mày.

Diệp Phức Uẩn gật đầu, cố gắng thả lỏng âm đạo.

Anh lần đầu làm tình đã gặp phải tay già đời như Kiều Diêm, nhanh chóng bị tìm được tuyến tiền liệt, dễ dàng dùng ngón tay đụ anh đến bắn tinh. Tự thấy xấu hổ, anh vùi đầu vào cổ của Kiều Diêm mà khe khẽ thở dốc.

Kiều Diêm cảm nhận được hai cặp vú mềm mại áp vào ngực mình, cũng tới hứng thú, giọng nói của hắn trở nên trầm thấp mà từ tình: “Anh đi phòng tắm.”

Nghe vậy, Diệp Phức Uẩn kéo nhẹ góc áo của Kiều Diêm, đôi mắt dâm đãng tràng đầy tình dục chạm vào đôi mắt lý trí và điềm tĩnh của người yêu. Trong mắt anh hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng anh mạnh dạn chỉ vào miệng nói: “Nơi này rửa không sạch sao?”

Không có người đàn ông nào không thích tán tỉnh.

Kiều Diêm cười khẽ, bế vợ lên không trung, đi đến bên giường, ném anh vào chiếc chăn bông mềm mại.

Diệp Phức Uẩn ngồi quỳ ở giữa hai chân Kiều Diêm, cởi thắt lưng của Kiều Diêm với sự ngưỡng mộ và say đắm.

Nút áo sơmi bị hai cặp vú của anh căng bung ra, anh ngượng ngùng nhìn về phía Kiều Diêm.

“Ô ah…”

Tay của Kiều Diêm cầm lấy bầu vú Diệp Phức Uẩn, giống như chơi một cục bông gòn. Hai núm vú run rẩy hơi dựng đứng lên giữa những ngón tay của hắn, trông có chút đáng thương.

Hắn nhìn thấy vết đỏ trên ngực trái của vợ, in một dấu răng lên trên vết sẹo mỏng manh.

Diệp Phức Uẩn cảm nhận được nơi hình xăm đã bị xoá dâng lên cảm giác vừa tê vừa ngứa.

Cơn ngứa này giống như một mảnh lụa dệt từ mặt trăng, quấn lấy cơ thể anh, khiến anh sẵn sàng hiến dâng cả tâm trí cho vị thần của mình.

“Kiều Diêm…” Anh lặp đi lặp lại hai từ này trên đầu lưỡi.

Kiều Diêm dùng lòng bàn tay xẹt qua vết sẹo.

“Chơi bên ngoài có thể để lại dấu vết, nhưng nhớ phải đeo bao cao su hoặc uống thuốc.”

Diệp Phức Uẩn toàn thân run rẩy, anh lần đầu tiên biết thanh âm anh thích lại có thể nói ra những lời khó hiểu như vậy.

Anh cắn nhẹ môi: “Em sẽ không…”

Kiều Diêm đặt đôi chân thon dài của Diệp Phức Uẩn lên trên vai hắn.

Lý do hắn cưới Diệp Phức Uẩn rất đơn giản, gia thế tương xứng, danh tiếng bẩn thỉu, thân hình đẹp đẽ, eo thon và đôi chân dài, nhìn là thấy đụ rất tuyệt.

Anh dùng tay siết chặt eo Diệp Phục Vân, tùy ý nghĩ xem phần hõm eo có thể chứa được bao nhiêu tinh dịch.

Nhưng có một đạo lý rất đơn giản, một người càng sạch sẽ, thường thì danh tiếng truyền bên ngoài càng kém.

Quần lót của Diệp Phức Uẩn treo trên mu bàn chân phải của anh, nửa muốn rớt nhưng không rớt, tràn đầy ý nghĩa khiêu dâm.

Anh cảm nhận được chất liệu vải lạnh lẽo ở mắt cá chân, lặng lẽ hạ mắt xuống nhìn cửa mình, ngoan ngoãn chờ để được đụ.

Kiều Diêm cọ xát dương vật của mình vào khe bím của người dưới thân, hắn thấy gương mặt ửng đỏ và biểu cảm ngượng ngùng của người song tính, đưa quy đầu to lớn vào âm đạo.

“Kiều Diêm…”

Kiều Diêm hơi ngước mắt lên , nghe được lời tỏ tình của mỹ nhân.

“Em yêu anh.”

Kiều Diêm cười ra tiếng.

Hắn nắm lấy mắt cá chân của Diệp Phức Uẩn, hơi đẩy người một cái, nhưng bị vướng lại ở màng trinh.

Kiều Diêm đau đến cau mày: “Đây là lần đầu tiên của em?”

Diệp Phức Uẩn cũng cảm giác được đau đớn, anh cẩn thận lui người về phía sau: “Vâng.”

Kiều Diêm nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, nghĩ đến vết sẹo hình xăm đã bị xoá trên ngực của Diệp Phức Uẩn: “Không phá, em…”

Hắn cảm nhận được âm đạo ấm áp chạm vào dương vật của mình, thấp giọng nói câu chửi tục.

Đôi mắt Diệp Phức Uẩn ướt dầm dề, cưỡi trên cây thịt của Kiều Diêm như một chú ngựa con.

“Ông xã.”

Âm hộ căng mịn kẹp chặt làm Kiều Diêm rất thoải mái, giọng nói từ tính của hắn tràn ngập dục vọng: “Diệp Phức Uẩn, tôi không phải người tốt.”

Diệp Phức Uẩn si mê nhìn Kiều Diêm hơi nhíu mày.

Khá nhiều người khi nhíu mày trông sẽ rất già, nhưng Kiều Diêm có thể nhẹ nhàng kiểm soát sự gợi cảm của biểu cảm này, với sự dễ thương làm Diệp Phức Uẩn muốn hôn môi hắn.

Phần thân dưới của anh co rút lại, xoa dịu bộ phận sinh dục của người đàn ông một cách thoải mái nhất. Anh duỗi thẳng eo, làm nơi hai người kết hợp gần nhau hơn.

“Em biết.”

Anh biết.

Nhưng có một số việc không thể kịp thời ngăn cản được. Khi anh nhìn thấy bàn tay đưa ra về phía mình, khi anh được che lại sau lưng, khi anh cầm lấy chiếc khăn tay hắn đưa ra, Diệp Phục Vân đã không hề nghĩ tới kết cục bị tan xương nát thịt, chỉ mong được yêu nhau với Kiều Diêm.

Nhưng Diệp Phức Uẩn lúc này cũng không dám lại nói câu em yêu anh nữa, anh giống con thú nhỏ ngoan ngoãn, dùng lưỡi liếm láp hầu kết của Kiều Diêm .

“Em nguyện ý mà. Địt em đi được không… Xin anh đấy…”

Lý trí nói cho Diệp Phức Uẩn rằng hai người họ hoàn toàn bình đẳng, anh hẳn là thẳng thắng yêu cầu tình dục; nhưng về mặt tình cảm thì anh luôn sợ tay sợ chân, người có tình cảm trước thường là kẻ hèn nhát trong một bàn cờ.

Kiều Diêm không đáp lại mà ấn người xuống giường, dùng dương vật đâm vào người dưới thân.

Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, quần áo chỉnh tề mặc trên người, ánh mắt sâu thẳm tựa một bài thơ. Khi hắn đụ người nào đó luôn thể hiện không hề để ý, như thể hắn đang thưởng thức nhiều bộ sưu tập khác nhau và nhìn chúng nở rộ trên tay mình.

Kiều Diêm nhìn thấy khuôn mặt của mỹ nhân bên dưới đã đỏ bừng, nhưng lại vẫn tập trung chăm sóc cảm xúc của hắn, nghĩ đến chó con.

Không phải vật chết như một trản hoa hồng đỏ lung linh, mà là một chú chó con có sinh mệnh vừa tươi sống vừa ngoan ngoãn.

Lúc đầu là đại mỹ nhân cầu muốn, về sau lại chuyển sang rưng rưng nước mắt thương lượng nhẹ một chút, cuối cùng anh mềm nhũn chân và eo, khẽ khóc nức nở, cắn môi lén lút rơi nước mắt vì sợ làm phiền tới hứng thú của Kiều Diêm.

Nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng nhất quyết không nói dừng lại.

Đến lúc Kiều Diêm muốn bắn, hắn “Ba” một tiếng rút dương vật từ lỗ bím ra, rồi bắn từng luồng tinh dịch lên hõm eo của Diệp Phức Uẩn.

Diệp Phức Uẩn cảm nhận được ấm áp và dính nhớp ở eo, ngón tay đụng vào tinh dịch, kéo lên sợi chất lỏng màu trắng đục.

Anh nghiêm túc ăn sạch sẽ tinh dịch nơi hõm eo của mình, rồi rúc vào lòng của Kiều Diêm không muốn rời xa.

Có lẽ anh không nên dành cả đêm nay để tập trung vào việc làm hài lòng người yêu của mình.

Có lẽ anh nên nhớ lại quá khứ của họ, nói ra lời yêu và bày tỏ tình yêu của mình một cách nghiêm túc.

Có lẽ có lẽ, có lẽ có rất nhiều, nhưng dù có ra sao đi chăng nữa, lúc đó Diệp Phức Uẩn thực sự rất vui vẻ.

“Anh Diệp, Kiều tổng đang bận, tôi đưa vào giúp anh được không?” Nam trợ lý lạnh lùng nói với anh.

Diệp Phức Uẩn đột nhiên cảm thấy bồi hồi, anh khó hiểu che lại trái tim, cảm nhận được sự bất an mãnh liệt.

Anh im lặng tiêu hóa cảm xúc của mình, mỉm cười nói với trợ lý: “Không sao, để tôi đưa vào là được, tôi sẽ không làm phiền anh ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro