Ngoại tình với giáo viên của vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vua Mặt Trăng

“Đã lâu không thấy, cục cưng.”

Giọng nói chậm rãi của người đàn ông tóc dài đung đưa trong gió.

Từ xa Hạ Lan Du đã nhìn thấy Kiều Diêm đang đi trong làn sương khói và ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy người mà y đã từng từ bỏ cả đạo đức của một giáo viên để hết mình mà đi rù quến, giờ đã từ một cậu bé trở thành một người đàn ông.

Trong lòng y có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn và tràn ngập hạnh phúc, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn cưới được đeo trên tay trái đầy sự quyến rũ đó, trong lòng y mang theo một loại ác ý hèn hạ, y tự nhiên mà nói ra cái xưng hô cực kỳ thân mật này.

Y lúc này giống như một con cá đang tự mình giằng co, không ngừng vặn vẹo trong bùn lầy của chính lòng mình.

Hôm nay là ngày tiệc liên hoan của các bạn học thời cấp ba, với tư cách là lớp trưởng, Kiều Diêm được đích thân Hạ Lan Du phân công đến đón y đi dự tiệc.

Từ trước đến nay Kiều Diêm vốn không thích chờ đợi người khác, bây giờ đã lố hơn 5 phút kể từ thời gian thoả thuận, đôi mắt sâu thẳm của hắn không chút cảm xúc, dập tàn thuốc, tâm trạng u ám.

Nhìn thấy Kiều Diêm dập thuốc lá và lên xe mà không nói một lời, Hạ Lan Du vội vàng vòng tay qua ôm lấy cánh tay của Kiều Diêm, y nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đó, nói với giọng dịu dàng: "Cục cưng, anh rất nhớ em."

Sau khi biết Kiều Diêm sắp kết hôn, y không bao giờ liên lạc với Kiều Diêm nữa, ý định chờ hắn níu kéo mình lại.

Nhưng hiển nhiên y không những thất bại mà còn thất bại hoàn toàn, giờ phút này, khi chạm vào thân thể quen thuộc làm y mê mẩn, y cảm thấy Kiều Diêm đã cách xa mình rất xa.

Kiều Diêm vừa mới hút thuốc xong, giọng có chút khàn khàn: "Lên xe."

Nếu bây giờ họ thực sự lên xe, theo tính tình của Kiều Diêm, mối quan hệ giữa hai người sẽ được xác định là quan hệ thầy trò.

“Cục cưng à,” Hạ Lan Du hạ quyết tâm, trước mặt mọi người cởi dây lưng ra, “Anh đã bôi trơn ở nhà rồi… Ha…”

Y trần trụi nửa cái mông trước mặt công chúng, bị Kiều Diêm quăng vào ghế sau của xe.

Lần đầu tiên Kiều Diêm hôn môi là với Hạ Lan Du, và lần đầu tiên quan hệ tình dục cũng là với Hạ Lan Du. Ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại có một loại tình cảm âm thầm quấy phá, nên đối với Hạ Lan Du rất dịu dàng.

Hạ Lan Du quỳ xuống ghế ô tô, nhìn thấy một bó hoa đang nở rộ, giọng mang theo chút đắc chí nói: “Em mua cho anh à?”

Kiều Diêm tùy mắt nhìn bó hoa bách hợp mà vợ kéo mình vào cửa hàng bán hoa lựa: “Diệp Phức Uẩn mua.”

Hạ Lan Hữu do dự một chút, nói: "Anh nhớ cậu ta nhỏ hơn em ba học kỳ, ngay lúc đó còn được xưng là người kế nhiệm của em nữa."

Kiều Diêm hơi nhướng mày, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn nghe nói tới chuyện này.

“Vợ tôi.”

Cuối cùng vẫn không tránh được đề tài này.

Hạ Lan Du cứng người.

Y che giấu cảm xúc của mình, quỳ xuống giữa hai chân Kiều Diêm, nhẹ nhàng bật cười, dùng ngón tay vòng quanh háng hắn.

Y cứ như một bông hoa sơn trà đỏ đang dần nở rộ, lộng lẫy và mạnh mẽ.

“Anh còn tưởng rằng em thích kiểu dịu dàng chứ, thế nào, thích cái kiểu cao lãnh chi hoa đó?”

Y thở ra một luồng hơi thở nóng hổi.

“Thử trên xe thì sao nhỉ… Trước đây toàn là giường với văn phòng nên chán lắm…”

Phía sau xe rất rộng, người đàn ông có dáng người cao lớn cởi quần áo, nhìn vẻ mặt bất động của Kiều Diêm, y bắt đầu dùng tay đùa giỡn bản thân mình.

Kiều Diêm dù bận vẫn ung dung mà ngồi xem phim (sex).

Bàn tay của Hạ Lan Du di chuyển từ khóe môi đến núm vú đỏ tươi của mình, sau đó ngang qua rốn, chạm vào trứng dái, rồi chơi đùa với dương vật có kích thước rất khả quan. Dưới hơi thở của Kiều Diêm, hơi thở của y dần dần trở nên nhanh hơn, không bao lâu sau y đã cứng rắn, đôi mắt mờ ảo xuất tinh lên ghế xe ô tô.

Y nhìn vào háng của Kiều Diêm, liếm tinh dịch trên ghế xe, tự mình chơi mình lên đỉnh.

Gió mùa thu rất lạnh, thổi vào trong xe, đập vào mặt Hạ Lan Du, trong bầu không khí lộng lẫy và quyến rũ này, y coi đó là nụ hôn của Kiều Diêm.

“Cục cưng…” Y thọc vào rút ra hậu huyệt của mình, nhìn chiếc mũi tuấn mỹ của người đàn ông mấy năm không gặp, thấp giọng lẩm bẩm, “Lớn rồi…”

Cửa xe tự động đóng lại dưới sự điều khiển của Kiều Diêm.

Hắn thọc hai ngón tay vào cái miệng đang lải nhải của người bên dưới, kéo khóa kéo xuống, ôm lấy eo Hạ Lan Du, rồi đâm thẳng vào như mọi khi.

Giọng nói trầm thấp từ tính của hắn khiến Hạ Lan Du không khỏi đỏ bừng đôi mắt: “Chặt quá.”

Hạ Lan Du nghĩ về Kiều Diêm trong quá khứ.

Khi đó, là lần đầu tiên của cậu trai mới lớn, hắn khẽ cau mày, đưa quy đầu từng chút một vào, xoa dịu những đường nét trên lưng của y và thì thầm rằng sẽ nhẹ nhàng một chút.

Nhưng bây giờ, y tựa như một chai rượu bình thường trong rất nhiều các chai rượu khác của hắn, dễ dàng lấy ra nếm thử một cách tùy ý.

Hạ Lan Du hầu hạ hai ngón tay, không thể mở miệng nói chuyện. Y vừa nhớ nhung vừa ghen ghét mà dùng đầu lưỡi cọ lên nhẫn cưới được đeo ở ngón áp út của Kiều Diêm.

Y cảm nhận được đường đi từng tấc một mở ra, lần lượt bị cây thịt của người trong lòng chạm đến điểm G, liên tục bị khoái cảm quá mức đánh trúng, rên rỉ nức nở nhưng lại không thể thoát ra được dù chỉ một chút, y nhịn không được nắm lấy ghê xe ô tô và bò lên phía trước.

Kiều Diêm nắm lấy mắt cá chân của Hạ Lan Du, kéo y xoay người trở lại dưới cơ thể mình, hắn nhìn bộ dáng dâm đãng của người đàn ông bên dưới, nước bọt chảy dài tinh dịch phun tung toé, như thể hắn đang xem một chương trình mà hắn không phải là nhân vật chính.

Hắn nhấc một chân của Hạ Lan Du lên và nghiêng người tiến vào, nhìn cơ thể y run rẩy vì bị đụ hết lần này đến lần khác.

Xe cũng rung lắc dữ dội. Nhiều chủ xe đi ngang qua mỉm cười hiểu ý, bấm còi trêu đùa.

Sau khi tinh dịch xuất ra, Kiều Diêm nhặt chiếc khăn ướt bên cạnh lên, chậm rãi lau sạch nước bọt trên ngón tay.

Giọng của Hạ Lan Du trở nên khàn khàn: “Cục cưng…”

Y dùng má lau sạch tinh dịch còn sót lại trong mắt ngựa, sau đó đứng dậy nửa chừng, ấn hậu huyệt vào bộ phận sinh dục của Kiều Diêm: “Thầy nhớ mùi vị của em quá, em có thể tiểu vào đó được không…”

Kiều Diêm như suy tư gì mà đem dương vật cắm vào hậu huyệt Hạ Lan Du, đè lại gương mặt muốn quay lại nhìn hắn của Hạ Lan Du, rồi tưới nước tiểu vào nơi sâu nhất trong cơ thể y.

Tóc rơi trên cổ Hạ Lan Du, y thích thú mà rên ra tiếng, cảm nhận được khoái cảm khi được rót đầy chất lỏng nóng hổi, không ngừng lẩm bẩm từ "cục cưng" trong miệng.

Y quỳ liệt xuống đất, nhìn Kiều Diêm đang ngồi ở ghế lái, cười nói: “Em nói thử, nếu anh chụp bức ảnh rồi gửi cho vị lớp trưởng nhỏ đó, cậu ta sẽ phản ứng thế nào?”

Kiều Diêm châm một điếu thuốc, hít mây nhả khói, không đáp lại lời Hạ Lan Du.

Hạ Lan Du không chụp tấm ảnh nào.

Nhưng khi nhìn thấy Diệp Phức Uẩn mỉm cười lột tôm cho Kiều Diêm, tâm tình của y không khỏi ác liệt lên đến đỉnh điểm.

Y "vô tình" khiến Diệp Phục Vân nhìn thấy tinh dịch và nước tiểu chảy ra từ hậu huyệt của mình trong phòng vệ sinh, cười nói: "Phức Uẩn, em có thể giúp thầy tìm một chiếc quần được không?"

Hạ Lan Du hiểu tính tình của Diệp Phức Uẩn, đôi mắt không chứa được một hạt cát, luôn lạnh lùng kiêu ngạo và làm theo ý mình.

Nhưng lần này y lại thất vọng rồi.

Diệp Phức Uẩn nhàn nhạt liếc y một cái, không nói gì, sai người phục vụ mang quần áo cho y thay, rồi nhanh chóng rời đi.

Khi Hạ Lan Du quay về bữa tiệc, không thấy được tình cảnh mà y mong đợi, mà nhìn thấy cảnh Diệp Phức Uẩn đang liếm vết rượu trên môi Kiều Diêm.

“Oẹ…” Diệp Phức Uẩn một lần nữa trở lại phòng vệ sinh, che miệng nhịn không được nôn khan.

Gần đây sức khỏe của anh không được tốt, mệt mỏi và hay ngủ, còn thường xuyên nôn mửa.

“…”

Diệp Phức Uẩn lặng lẽ nhớ lại chế độ ăn uống gần đây của mình.

Một lúc sau, anh cắn môi, lưỡng lự lấy điện thoại di động ra.

“Thẩm Ngu, hiện tại mày đang ở đâu?”

“Tới đón tao đi, rồi cùng tao đi bệnh viện.”

“Hình như tao… đang mang thai…”

Trên bàn tiệc Kiều Diêm luôn luôn có mặt liền thôi, hắn bình tĩnh né đi những bạn học sắp bám lấy hắn, nhìn Diệp Phức Uẩn từ phòng vệ sinh đi ra.

“Ông xã, A Ngu không được khoẻ, Em sẽ cùng nó đến bệnh viện kiểm tra. Nên là em phải rời đi một lát.” Anh nheo mắt cười, trẻ con mà hôn lên đầu ngón tay của Kiều Diêm: "Em xin lỗi."

Kiều Diêm gật đầu.

Diệp Phức Uẩn nhẹ nhàng nắm lấy góc áo Kiều Diêm: “Ông xã, anh có thể cùng em đi xuống được không?”

Anh biết Kiều Diêm không thích anh quá bám víu vào hắn, nhưng anh không thể không bắt đầu kiếm cớ.

Người mang thai thường luôn muốn gần gũi với chồng mình…

Diệp Phức Uẩn rất bối rối, anh yêu Kiều Diêm, nhưng nếu anh thật sự có thai, anh không biết có nên sinh đứa bé ra hay không.

Một gia đình không thể được duy trì bởi tình yêu của một người, và sự trưởng thành của con cái cũng vậy.

Anh nắm tay Kiều Diêm, nhìn những đứa trẻ khác chạy tán loạn trong khách sạn, coi khách sạn như một mê cung, cảm thấy lòng mình cũng như đang đi trong mê cung vậy.

Khi hai người đi ra khỏi khách sạn, một đứa nhỏ chạy nhảy đụng phải đùi của Kiều Diêm, đôi mắt đẫm lệ, rồi khóc thành tiếng.

Kiều Diêm không giỏi dỗ dành trẻ con nên chỉ có thể nhỏ giọng nói đừng khóc.

Diệp Phức Uẩn lặng lẽ nhìn hỗ động đầy xấu hổ giữa Kiều Diêm và đứa nhỏ, thấy đứa nhỏ dần dần nín khóc, đột nhiên mở miệng nói: “Ông xã…”

Một chiếc xe ô tô ngừng bên cạnh ba người.

“Bé Uẩn, lên xe.” Thẩm Ngu búng tay một cái.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Gần đây vội như đóng phân chó dị qwq

Nhưng vì để viết xong kết cục của chính văn + trứng màu cho nên bắt buộc bản thân viết thêm một chương qwq vội quá vội quá qwq

Cảnh báo trước là nó không ngọt như các bác nghĩ đâu qwq tiếp tục đi học đây vội quá vội quá vội quá qwq

Ngày hôm qua đọc được một câu nói trong một bộ truyện khác, “Truyện của phu nhân viết ngọt như vậy, nhất định ngoài đời cũng là một người rất ngọt ngào”

Tôi: Tui không xứng qwq

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro