Quan hệ giữa vợ và em họ tan vỡ, báo động trước là thằng bạn thân rất mlem

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vua Mặt Trăng

Tiếng cọ xát nhỏ nhoi của vật liệu may mặc vang lên từ hành lang, lại thông qua kẹt cửa truyền vào phòng ngủ.

Âm thanh rất nhỏ, cố tình tiếng gió ngoài cửa sổ lại không che giấu được, cũng không lấn át được tiếng giao hợp trong nhà.

Biểu tình si mê của Khương Hoài không giảm, trong lòng nảy lên cảm giác chột dạ nồng đậm. Cậu ta cẩn thẩn giương mắt, nhìn chiếc mũi cao thẳng và con ngươi không gợn sóng làm người tâm động của Kiều Diêm, thầm nói tiếng xin lỗi với anh họ, ôm Kiều Diêm càng thêm chặt.

Chạng vạng này cậu ta vừa được mở hàng, hiển nhiên ở phương diện làm tình vẫn còn trúc trắc, chỉ có thể tùy theo bản năng dùng đôi chân thon dài quấn quanh eo của người đàn ông, theo động tác của hắn mà phát ra tiếng rên.

Cậu ta nhìn dương vật lớn màu tím đen đã cương cứng của Kiều Diêm, vừa sợ hãi vừa tò mò mà hướng mắt nhìn tới chỗ giao hợp, không biết cái động của mình sao có thể chứa được dương vật của Kiều Diêm. Cậu nhớ lại cái lúc anh họ vừa kết hôn không lâu, cậu đi tắm suối nước nóng với ảnh thì nhìn thấy âm đế nhô ra ngoài mang theo thịt bướm bị mài trầy da của ảnh, trong lòng vừa ghen ghét vừa chua lòm còn cộng thêm một loại cảm giác rất tự hào.

"Không chuyên tâm." Giọng nói của Kiều Diêm rất gợi cảm, hắn nắm cằm của Khương Hoài, hôn lên thật nhẹ nhàng.

Môi và môi cùng chạm vào nhau, hắn hôn cứ như không có việc gì, lại làm người trong lòng ngực hắn muốn tan chảy.

Khương Hoài chưa bao giờ mơ mộng có thể nhận được một cái hôn từ Kiều Diêm, lúc này tuy nó chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến cho cậu ta có cảm giác sung sướng vô tận, đôi mắt đen láy của cậu ta nhịn không được trợn tròn lên.

Tình yêu chính là vô lý như thế. Cậu ta tự lừa gạt bản thân, thiêu thân vào lửa.

Kiều Diêm đâm càng ngày càng sâu, làm con bướm nhỏ của Khương Hoài hiện ra hình dạng dương vật của hắn.

Đứa nhỏ dưới thân vì động tác của hắn mà run lên, cái động nhỏ bị đâm đến sùi bọt mép, lôi ra sợi chỉ bạc thon dài.

Thời gian dần dần trôi qua, tiếng kêu dâm đãng của Khương Hoài ngày càng yếu, dần dần hóa thành xin tha, cuối cùng trở thành khóc rống vì khó chịu.

"Hô hô... Ha a a a a a ---"

"Anh - anh Kiều... Không được - tha em, em chịu không nổi -- ha a a a - làm ơn tha em đi..." Khương Hoài nắm lấy khăn trải giường, bị buộc thừa nhận, chịu không nổi mà khóc lóc van xin.

Thịt đùi bên trong của cậu ta cật lực run rẩy, không biết đã lên đỉnh bao nhiêu lần. Bướm xinh của cậu cũng ru rẩy theo, nước mắt chảy ướt nhẹp cả khuôn mặt, thể hiện ra sự dâm đãng, ngây ngô và hồn nhiên.

Diệp Phức Uẩn ngồi ngoài cửa nắm chặt quần lót của chồng mình, anh cắn môi dưới, khôm người ôm lấy hai chân, đem mặt chôn vào giữa hai đầu gối, khóc không thành tiếng.

Anh không nghĩ ra, anh cũng không hiểu vì sao thằng em họ mình yêu thương hết lòng lại lên giường với chồng mình.

Anh cho rằng anh đã học được việc chết lặng trong sự đau khổ, nhưng lúc này, cảm giác trái tim co rút lại đầy đau đớn làm anh thở không nổi.

Anh im lặng đỡ tường, đứng dậy đi ra.

Kiều Diêm nhìn bóng đen chợt đi ngang qua, hắn đã biết gì đó.

Chuyện tình vẫn đang diễn ra.

Vị trí tử cung của Khương Hoài rất cạn, vừa non vừa mềm, Kiều Diêm dễ dàng tìm được mà đâm vào. Kiều Diêm than thở đầy sảng khoái, cảm thụ dương vật được tử cung mút vào mát xa, như đang tiến vào một cái bao dành riêng cho dương vật.

Hắn lo bóp phần thịt sau cổ của Khương Hoài mà đụ, nhìn đứa nhỏ mất hết sức lực mà nằm liệt trên giường, hắn rút ra dương vật, đem tinh dịch bắn lên trên khăn trải giường.

Kiều Diêm thích bắn bên trong, nhưng trong mắt hắn Khương Hoài không phải là người sẽ thành thật uống thuốc tránh thai.

Trong lòng cậu nhóc lại không nghĩ nhiều việc quanh co lòng vòng như vậy, cậu ta khờ dại chui vào trong lòng ngực của Kiều Diêm, chờ mong mà hỏi: "Anh Kiều, tối nay ngủ ở đây được không?"

Nụ cười của Kiều Diêm rất nhạt: "Không."

Hắn mặc chiếc áo tắm dài bị vứt ở một bên vào, đi rất dứt khoát.

...

Lúc Kiều Diêm trở về phòng ngủ, phát hiện vợ mình đang hút thuốc ngoài ban công.

Diệp Phức Uẩn ngậm điếu thuốc, dựa vào lan can nhìn chăm chú về phương xa, khuôn mặt đẹp đẽ bị khói thuốc làm mờ, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của anh, có cảm giác đẹp mông lung.

Kiều Diêm tiến đến ôm lấy eo của anh.

Diệp Phức Uẩn có thân hình cao gầy, một tay đã đủ ôm trọn vòng eo, cứ như trời sinh nên được đàn ông nắm trong tay yêu thương.

Anh than nhẹ một tiếng, hoàn hồn mà dùng tóc sau đầu cọ vào mũi của chồng, như một con thú nhỏ đang nhõng nhẽo với chủ nhân của mình, tiếng nói rất diệu hiền: "Có thấy mệt không? Em đi lấy nước rửa chân cho anh."

Kiều Diêm đem cằm đặt lên trên đỉnh đầu của vợ.

"Chờ một chút," hắn nói, "Tiếp tục, anh thích xem."

Diệp Phức Uẩn ở giữa làn khói lượn lờ luôn là cái gì đó rất hấp dẫn.

Lúc trước khi họ làm tình, Kiều Diêm luôn thích châm lên một điếu thuốc, một bên bảo Diệp Phức Uẩn cưỡi ngựa trên người hắn, một bên thổi khói vào mặt của anh.

Diệp Phức Uẩn nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay như ngọc kẹp lấy điếu thuốc, bậc lửa trong đêm đen.

Kiều Diêm từng thuận miệng nói anh hút thuốc dành cho phái nữ trông rất đẹp, tự ngày đó bắt đầu, anh không hề hút điếu thuốc nào dành cho phái nam nữa.

Kiều Diêm thưởng thức vành tai của vợ mình, thấy khoé mắt của người trong ngực dần dần đỏ lên, tay cầm điếu thuốc cũng hơi run rẩy. Hắn buồn cười mà cười một tiếng, hôn lên mắt của vợ.

Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng xẹt qua mí mắt đang run rẩy của anh, tinh tế mà phẩm vị sự chuyển động nhè nhẹ của tròng mắt.

Khói bụi rơi xuống mặt đất, tàn thuốc màu đỏ tươi đốt tới đầu ngón tay của người đẹp.

Diệp Phức Uẩn như là đã tìm được nơi phát tiết cảm xúc, tay đáp ở trước ngực của Kiều Diêm, nhỏ giọng nghẹn ngào. Anh cắn môi, nhìn đôi mắt thâm thúy của Kiều Diêm, bi ai mà nhận ra rằng anh không nỡ nói câu nói nặng nào.

"Khốn nạn."

Anh cố kìm nén tiếng khóc nức nở trong giọng nói.

Rõ ràng là do Kiều Diêm làm đau, bây giờ anh lại vùi đầu khóc trong lòng của Kiều Diêm.

...

Cái ngày Khương Hoài trở về trường, Diệp Phức Uẩn vẫn xin nghỉ như lúc trước, lái xe đưa cậu ta đi học.

Cậu nhóc cảm thấy chột dạ, lần đầu tiên không ngồi ở ghế phụ, mà lặng lẽ mở ra cửa xe ghế sau.

Biểu tình và giọng nói của Diệp Phức Uẩn đều không thể hiện ra cảm xúc gì, anh gõ gõ tay lái, nhìn về phía kính chiếu hậu, nói: "Khương Hoài, anh không phải tài xế."

Khương Hoài cứng đờ mà ngồi lên ghế phụ, không hề nhúc nhích giống như con ma nơ canh.

Diệp Phức Uẩn không nói lời nào, cậu ta cũng không dám mở miệng, chỉ có âm nhạc đang phát ra tiếng nhạc đầy sâu kín.

Đã đi hơn phân nửa đường.

Khương Hoài lặng lẽ xem xét sườn mặt của anh họ, nhớ lại những lúc anh họ diệu dàng cõng cậu ôm cậu và sờ tóc khích lệ cậu, cuối cùng nhịn không nổi, mở miệng trước.

"Anh họ..." Cậu ta châm chước câu từ mà nói, "Em thật sự rất quý anh và kính trọng anh, nhưng em cũng rất yêu anh Kiều..."

Diệp Phức Uẩn không đáp lời.

Mặt ngoài anh rất bình tĩnh, nhưng ngón tay lại đang run rẩy, gân xanh nhô lên từ mu bàn tay không tiếng động mà cho thấy phong ba bão táp đang nổi lên trong lòng anh.

Mọi chuyện chỉ khó ở bắt đầu, Khương Hoài đã tự cho là đúng mà nói năng đầy tự tin.

"Em biết chắc chắn anh họ đang rất giận em, nhưng mà em nhịn không nổi... Em chỉ muốn ở cạnh anh Kiều mà thôi, không cần bất cứ danh phận gì hết."

"Anh họ, em xin lỗi, em biết làm vậy là sai..."

"Anh họ, em luôn xem anh như một người anh ruột thịt..."

Danh phận, bọn họ là Nga Hoàng và Nữ Anh* hay là thê thiếp thời cổ đại chứ.

(*Theo cái kết quả mình search được trên google thì Nga Hoàng và Nữ Anh là hai chị em ruột, cùng làm vợ cho ông vua nào đó mà mình không có tra kỹ càng ra. Thì ở đây tác giả đã ví hai ae thụ nhà này như 2 bà phi trên, chị làm chính thất, còn em làm thiếp.)

Đôi mắt như biết cười của Diệp Phức Uẩn lần đầu tiên thể hiện ra một loại cảm xúc rất không tốt, áp suất cực thấp.

"Anh cũng coi mày như em trai ruột," Diệp Phức Uẩn cười cười, "Đừng có xin lỗi anh, Khương Hoài, cái người mà mày thật sự cần xin lỗi là chính bản thân của mày kìa."

"Về sau đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh, nhà họ Khương nằm trong tay mày, mày tự giải quyết cho tốt."

Khương Hoài nghĩ không ra, tại sao Kiều Diêm ngoại tình với nhiều người như vậy, nhưng Diệp Phức Uẩn lại chỉ nhằm vào một mình cậu ta.

"Anh họ!" Cậu ta vừa đau khổ vừa tức giận.

Xe vững vàng ngừng ngay ven đường.

Diệp Phức Uẩn nói, xuống xe.

Anh lẳng lặng nhìn Khương Hoài đi xa xe, cho đến khi khuất tầm nhìn, anh mới như mất hết sức lực mà ngã vào phần dựa lưng của ghế.

Anh dùng một bàn tay che lại đôi mắt, một tay gọi điện thoại.

Rất nhanh điện thoại đã được bắt máy.

Bên đầu dây bên kia không nói chuyện, Diệp Phức Uẩn nhỏ giọng cười, cười cười cái bắt đầu nghẹn ngào, sau đó dần dần hóa thành khóc rống.

Anh không nói lời nào, bên kia cũng không nói, nhưng cũng không tắt máy, vẫn luôn ngồi nghe tiếng khóc thê lương đến đau lòng của Diệp Phức Uẩn.

Khi Diệp Phức Uẩn từ từ bình tĩnh lại một chút, đầu dây bên kia mới truyền ra một giọng nam trong trẻo.

"Ngoan, khóc ra rồi nó thoải mái hơn rất nhiều."

"Mà có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Này, mày đừng im lặng như thế không ra vàng đâu, nói cho tao biết đi mà."

"Ai chọc mày tao làm cho cả dòng họ cụ tổ nhà nó chết không siêu sinh luôn."

"Định mệnh, có phải người yêu của mày ăn hiếp mày không, tao gỡ hộp sọ của nó đem đi vứt luôn."

Diệp Phức Uẩn luôn luôn giấu kín mọi cảm xúc mặt trái, sau khi hiếm thấy mà phát tiết cảm xúc, nghe được giọng nói sinh động và hùng hổ của thằng bạn thân, cười khẽ: "Không có gì, nhớ mày nhớ tới phát khóc luôn."

Đối diện không phải ngu ngốc, anh ta ngưng một chút, nói tiếp.

"Công việc bên đây chỉ cần vài tuần là xong rồi, chờ tao về thăm mày."

Diệp Phức Uẩn nói được thôi.

Anh cắt đứt liên lạc với người có tên danh bạ là Thẩm Ngu.

Diệp Phức Uẩn im lặng ngồi trên xe một lúc lâu.

Anh thở ra một hơi, đem tất cả các đường liên lạc của Khương Hoài cho vào danh sách đen, lại nghiêm túc mà phản hồi từng cái tin nhắn công việc trên WeChat.

Anh là Thái Tử nhà họ Diệp, nhưng che giấu thân phận rất tốt, trong mắt mọi người anh chỉ là một giám đốc trẻ tuổi có tương lai sáng lạng mà thôi.

Anh thu được tin nhắn từ đồng sự kiêm bạn thời trung học phổ thông gửi.

[ chúc mừng đại ca Diệp [ rải hoa.jpg ], hôm nay có một ông chủ bên cái hạng mục lớn kêu chính tên cậu đi tiếp ổng ]

[ giàu rồi thì đừng quên hồi xưa tôi chia cậu cục xôi thịt, tôi ăn thịt cậu ăn xôi ]

[ mà cậu không biết lúc thông báo xuống Tần Tuân tức tới nỗi nào đâu, thiếu chút nữa chết vì nghẹt thở rồi, mắc cười muốn chết ]

【 tác gia có lời muốn nói: 】

Quả nhiên rất sung sướng qwq

Thật ra tui không rành viết mấy cái tình tiết "bạn thân" phản bội và cái kiểu "anh em cây khế" này đâu

Cho nên bạn thân là tổng tiến công / quan trọng là if khác nhau qwq

Lúc mà thằng bạn thân và chồng xà quần với nhau, là lúc chính thất trực tiếp tan vỡ QAQ

Cứu mạng với má ơi, hai ngày này tui không học được cái gì hết qwq

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro