Chương 3 (Kết thúc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lần thứ ba



"Xú nha đầu, mày lại đây, nói, đây là cái gì?" Chung Ý Tư trong tay cầm một miếng khăn giấy sạch sẽ bao lấy một thứ dơ bẩn, hỏi Chung Mộng Phàm: "Cái thứ này sao lại xuất hiện trên giường của mày?"


Chung Mộng Phàm vừa ngáp, vừa chán ghét tránh né cái áo mưa trong tay Chung Ý Tư: "Buồn nôn muốn chết, bà có thể vứt đi không?"


"Sao lúc mày làm mày không cảm thấy buồn nôn?" Chung Ý Tư cầm lấy cái mắc áo trên giường ném về phía mặt nàng: "Sao mày có thể đê tiện như thế a Chung Mộng Phàm, là ông già hôm qua à? Ông ta giàu như vậy, cho mày bao nhiêu tiền? Cha mày đê tiện như vậy thì thôi, mày cũng bắt chước nó để làm gì?"


Gương mặt Chung Mộng Phàm bị ném trúng, lập tức hiện lên một vệt màu đỏ: "Bà có bệnh à, ông ta đê tiện bà còn sống cùng, mẹ kiếp bà càng đê tiện hơn, cả nhà chúng ta đều đê tiện, nhà chúng ta chính là cực tiện tam bảo, bà thỏa mãn chưa?"


Trương Mỗ Mỗ đen mặt xuất hiện: "Tiền trong nhà đâu? Tiền ở đâu? Đem ra đây nhanh lên, nhanh lên."


Chung Ý Tư nhìn dáng vẻ tiều tụy của hắn, nước mắt liền trào ra: "Bác Nhất, ông đừng cá cược nữa, nhà của chúng ta cũng đã thành như vậy rồi, con cái vừa mới thi lên đại học, nó còn phải đến trường a, ông chừa lại chút học phí cho nó."


"Nói nhiều như vậy, có tin bố đánh chết mày hay không." Trương Mỗ Mỗ nổi giận, kêu gào: "Tiền, đưa tiền đây, mày, mày đứng lên cho tao, không phải mày ra ngoài bán thân sao, tiền đâu? Tiền ở đâu?"


Chung Mộng Phàm phun ra ngụm nước vừa mới uống vào miệng: "Xài hết rồi."


"Con đàn bà phá gia." Trương Mỗ Mỗ hung hăng đá nàng một cái, ánh mắt độc địa: "Sao mày không đem bản thân mày chơi hết ấy?"


Chung Ý Tư nổi giận, nhảy dựng lên đánh nhau với hắn: "Ông lại đánh con, ông lại đánh nó, tôi liều mạng với ông, tên súc sinh này, từ nhỏ ông đã khi dễ nó còn không đủ sao, ông còn đánh nó, nó là con gái của ông! Nếu không phải ông, làm sao nó sẽ đi tới ngày hôm nay!"


Chung Mộng Phàm gãi tai lò dò đứng dậy, lạnh lùng nhìn hai người đánh nhau dưới đất: "Hai ông bà cùng nhau chết là tốt rồi."


Tiếng chuông của xe đạp vang lên dưới lầu, Chung Mộng Phàm liếc mắt nhìn ra: "Mạnh Đình."


Nắm tay của Trương Mỗ Mỗ đánh xuống mặt Chung Ý Tư mấy lần, hắn nhìn xuống gương mặt máu thịt lẫn lộn của Chung Ý Tư có chút sợ hãi, đứng dậy cũng nhìn thoáng xuống dưới lầu: "A, con gái Mạnh gia lớn lên càng ngày càng tươi ngon, chừng nào mày hẹn nó tới nhà chơi, để tao nếm thử mùi vị."


Tiếng cười dâm đãng buồn nôn vang lên bên tai, Chung Mộng Phàm quay đầu lại, dùng ánh mắt sát nhân nhìn cha của mình: "Ông dám đụng cậu ấy, tôi thật sự sẽ giết ông."



***



Sát nhân án 712, người chết Trương Bác Nhất, tuổi tác 45, nghề nghiệp đồ tể, vợ chết sớm, sống nương tựa cùng con gái, nguyên nhân chết là bị giết, một đao trí mạng, kẻ tình nghi Chung Ý Tư, quan hệ với người chết: Cha con. Ngày 15 tháng 7 năm 2005 kẻ tình nghi bị bắt giữ khi đang ở Thượng Hải, ngày 2 tháng 12 năm 2005 kẻ tình nghi bị giám định có bệnh tâm thần phân liệt, đưa đến cách ly ở bệnh viện tâm thần Thạch Kiều, để chuyên gia giám hộ.


Lúc đó bác sĩ chủ trì tên là Diệp Nghiêm Phong, có quan hệ người yêu với bác sĩ Mạnh Đình chủ trì hiện tại, không đúng, là người yêu cũ. Trong đầu thực tập sinh là một lớp sương mù dày đặc, cậu mở báo cáo nghiên cứu của Chung Ý Tư ra tiếp tục xem một lần, nửa ngày cũng không giải được điểm then chốt của khúc mắc trong lòng là ở đâu.


Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà sản sinh tâm thần phân liệt? Dùng kiến thức chuyên môn là có thể dễ dàng giải thích, thế nhưng nếu như Chung Ý Tư không có tâm thần phân liệt thì? Vậy kết quả và biểu hiện trong toàn bộ nghiên cứu của nàng, thật sự là ảo giác, hay là có kế hoạch?


Nếu như cậu nhớ không lầm, bài kiểm tra IQ của Chung Ý Tư khá cao, gần như là thiên tài, nhưng bên trong tư liệu của nàng lại không có cho thấy, Mạnh Đình là bạn học cao trung với nàng? Thực tập sinh mở laptop, quyết định xuống tay từ tư liệu của Diệp Nghiêm Phong, Diệp Nghiêm Phong là bác sĩ giám định năm đó của Chung Ý Tư, hắn làm được một năm rưỡi, sau đó đem việc này giao cho Mạnh Đình, một nữ sinh đại học tuổi còn trẻ vừa mới tốt nghiệp không bao lâu?


Diệp Nghiêm Phong về hưu bình thường, quả thật hắn đã tới tuổi tác nên bảo dưỡng tuổi già, một ông già gần sáu mươi có quan hệ với một cô gái đáng tuổi cháu mình, đồng thời còn thừa nhận đoạn tình cảm này với bên ngoài, đây là việc hoa hoa công tử như Diệp Nghiêm Phong sẽ làm, cho nên mối quan hệ này không hư cấu được, thực tập sinh nhấp mở blog của Diệp Nghiêm Phong, bài pin đầu tiên ở blog: Làm sao phát hiện mình có bệnh.


Bài blog viết không kỹ càng, không có định nghĩa và đặc điểm thường có trên sách, chỉ đơn giản một vài án lệ, trái lại phía dưới blog có một câu nói hấp dẫn lực chú ý của thực tập sinh: Bạn mãi mãi không thể gọi tỉnh một người giả bộ ngủ.



***



Lúc luận văn được giao đi, thực tập sinh đi theo Mạnh Đình nói lời từ biệt: "Tôi không phát hiện có tín hiệu nguy hiểm trên người cô ấy."


Mạnh Đình cho cậu một phiếu điểm sát hạch hoàn hảo: "Làm tốt lắm, tiếp tục duy trì."


"Giáo sư Mạnh." Thực tập sinh ấp a ấp úng hỏi nàng: "Tôi nghe giáo viên nói, nếu như bệnh nhân 2131 có kết quả giám định, cô ấy sẽ được vô tội thả ra?"


"Cô ấy vốn không cần chịu trách nhiệm hình sự."


"Người nhà của cô ấy, nghe nói người nhà của cô ấy không còn." Thực tập sinh cười gượng nói: "Nếu như cô ấy rời khỏi đây, có thể đi đâu?"


Mạnh Đình không nói, chỉ mỉm cười như có như không nhìn cậu.


Thực tập sinh lau chóp mũi ứa mồ hôi tiếp tục hỏi: "Nghe nói hồi đại học năm nhất giáo sư từng gặp tai nạn xe?"


"Ừ, có vấn đề gì sao?"


"Không, không có." Thực tập sinh lắc đầu, thái độ rất thành khẩn: "Tôi chỉ đang làm nghiên cứu ở phương diện này, muốn hỏi một chút, ngài gặp tai nạn vào năm nào?"


"Ngày 13 tháng 7 năm 2005."


Thực tập sinh cười: "Giáo sư nhớ thật rõ ràng."


Mạnh Đình đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt như đuốc nhìn gương mặt cậu: "Tất cả những chuyện từng xảy ra ở quá khứ, tôi đều nhớ rõ."


"Giáo sư, vết thương trên mặt ngài làm sao có vậy? Mẹ tôi là bác sĩ, lần trước gặp giáo sư, nói vết thương của ngài chỉ là tiểu thương, không để lại sẹo mới đúng."


Mạnh Đình đỡ ghế chậm rãi ngồi xuống, tắt chiếc đèn trên bàn, trong bóng đêm đôi mắt âm u phát quang: "Khi còn bé tôi bướng bỉnh, mẹ cầm móc áo đánh."


Sắc mặt thực tập sinh thay đổi, cậu cố gắng hòa hõa nhịp thở của mình, nhét bàn tay run rẩy không ngừng vào trong túi áo, giả ra bộ dạng rất bình thường.


Trong bóng tối Mạnh Đình quan sát sự thay đổi của cậu: "Cậu muốn ở lại chỗ tôi làm việc không?"


Thực tập sinh lắc đầu nguầy nguậy, cách chiếc bàn gỗ lim, cậu nhìn người phụ nữ trước mắt, nàng cúi đầu, biểu tình vô cùng hài lòng: "Rốt cuộc kết thúc rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit