Nếu như - Phong Tùy Nhứ Phiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tựa: 如果

Tác giả: 枫随絮飘 - Phong Tùy Nhứ Phiêu

Thể loại: Nếu như là bạn, bạn sẽ thế nào?

Tấn giang: jjwxc/1880503



Đoản văn



Ánh bình minh mang theo hơi ấm ngày mới, mây đang bay, gió đang thổi, cành lá xa xa truyền đến những tiếng lao xao.


Trên ban công tầng lầu 18 tại một tòa dân cư, cô gái tựa người vào lan can, híp mắt, tay vươn về phía khoảng không cố gắng nắm bắt một thứ gì đó. Những hạt bụi bay lên theo động tác của nàng, bên tai truyền đến tiếng chim sẻ ríu rít ầm ĩ.


"Sao chị không lo ngủ mà chạy ra đây." Một người con gái khác bước ra từ phòng khách, vươn tay ôm lấy người tình từ phía sau, nhẹ chạm gương mặt lên sống lưng cứng rắn, chất giọng ôn nhu tựa như tên gọi của nàng.


Người được nàng ôm vẫn không nhúc nhích, chỉ ngẩn ngơ nhìn bầu trời.


Đợi hồi lâu không nhận được cái ôm đáp lại của đối phương, cô gái nhỏ bắt đầu vặn vẹo người làm nũng: "Tưởng Tưởng, chị lại đang nghĩ gì vậy, không để ý đến người ta."


Ánh mắt của Hồ Tưởng vẫn hướng về nơi xa, giây lát sau đột nhiên nàng hỏi: "Ôn Nhu, theo em, nếu như xác sống có thật, tận thế đến rồi, em sẽ làm sao?"


"Đã nói chị đừng xem nhiều phim xác sống như vậy rồi, lại nghĩ nhiều, đừng xác sống gì nữa, thời nay đều dùng hỏa táng, cháy thành tro cả rồi." Ôn Nhu không quá bằng lòng với phản ứng của người tình.


"Nhưng, nếu như có thì?" Hồ Tưởng lại bám dai như ma, không chịu buông tha tiếp tục truy hỏi.


Không có cách nào khác, Ôn Nhu đặt cằm lên bả vai nàng: "Có thể làm gì bây giờ, cố gắng sống sót càng lâu càng tốt, dù sao thì, có ra sao đi chăng nữa, em cũng ở bên chị."


Bởi vì một câu như vậy, ánh mắt của Hồ Tưởng từ từ quay về, chỉ là, nàng có chút trầm mặc.


"Em mặc kệ nha, đến lúc đó, chị phải bảo vệ em, nếu không, em biến thành xác sống thì người đầu tiên cắn sẽ là chị." Ôn Nhu giả bộ hung ác, nói xong còn há miệng cắn nhẹ xuống.


"Ngày hôm qua, chị đọc một bộ truyện về tận thế, kết cục rất cảm khái." Rốt cuộc Hồ Tưởng cũng mở miệng nói.


"Kết cục như thế nào?" Ôn Nhu hiếu kỳ hỏi.


"Trong câu chuyện, có một đôi tình nhân, hai người con gái ấy là người bình thường không có dị năng, nhưng họ rất yêu nhau, ở bên nhau suốt chặng đường dài không xa không rời, lúc đau khổ khó khăn nhất cũng không đổi thay." Nói đến đây ánh mắt của Hồ Tưởng trở nên dịu dàng hơn chút ít.


"Sau đó thì sao." Ôn Nhu thích những câu chuyện như vậy.


"Sau đó." Hồ Tưởng dừng một chút: "Sau đó, hai người họ đi đến một căn cứ, lãnh đạo của căn cứ đó là một người rất có bản lĩnh, anh ta có dị năng, bản lĩnh lớn vô cùng, là anh hùng trong lòng mọi người, chỉ là, anh ta để ý đến người vợ, vì vậy theo đuổi."


"Cái gì vậy, rõ ràng biết là vợ của người khác rồi còn theo đuổi, anh hùng chó má gì." Ôn Nhu không thích kẻ phá hoại tình cảm người khác: "Vậy, vậy người vợ có thay lòng đổi dạ không?"


Nét mặt Hồ Tưởng mang theo vẻ châm biếm: "Người tình ấy không thể có một tờ giấy chứng nhận kết hôn, cho nên a, trong mắt người đàn ông đó cô ấy không tính là vợ của nàng, công khai, âm thầm theo đuổi. Nhưng người vợ không động lòng, cô ấy vẫn ở bên người mình yêu, không xa không rời."


"Vậy, có phải, sau này tên đàn ông đó lén hạ độc thủ không?" Ôn Nhu cũng hay xem tiểu thuyết, đa số nội dung đều cẩu huyết giống như vậy.


"Phải đó, người tình chỉ là người bình thường, không có dị năng, đánh không lại xác sống, ở trong căn cứ tuy có thể sống, nhưng cực khổ vô cùng, rốt cuộc, hai người không còn thức ăn, vì để tiếp tục sống sót, người tình quyết định đi làm nhiệm vụ cùng những người khác, đánh xác sống, để người vợ ở lại trong nhà."


"Sau đó thì?" Mơ hồ cảm giác được nội dung tiếp theo nhất định không tốt, nhưng Ôn Nhu vẫn không nén nổi mà lên tiếng hỏi.


"Sau đó, người vợ ở nhà đợi một ngày, lại đợi được tin tức người yêu bị xác sống cắn chết." Hồ Tưởng hít sâu một hơi: "Em đoán sau đó sẽ thế nào?"


"Hừ, cái tên anh hùng kia nhất định sẽ thừa nước đục thả câu!" Ôn Nhu bĩu môi.


Nhắm mắt lại: "Đúng vậy, người đàn ông đó thừa nước đục thả câu, sau khi báo tin tức tử vong cho người vợ, liền nói hy vọng mình có thể chăm sóc cho cô ấy, anh ta nói, dù sao con người vẫn phải tiếp tục sống sót, anh ta sẽ yêu thương cô ấy."


"A, em không thích nghe nữa." Ôn Nhu buông tay ra, muốn đi.


"Em nghe cho hết đã." Hồ Tưởng kéo lại cánh tay sắp sửa rời đi, "Kết quả, người vợ gật đầu đồng ý, buổi tối cùng ngày dọn đến nhà người đàn ông, sống với nhau."


"Sao lại như vậy, quá đáng, đây là sao chứ. Đã bảo chị đừng có kể nữa." Ôn Nhu chỉ cảm thấy, nghe được cái kết như vậy trong lòng thít lại, buồn bực nói không nên lời, tâm tình tốt đẹp sáng sớm đã bị phá hủy.


"Cũng. . . cũng đâu quá đáng, nói như thế nào nhỉ, đó là tận thế, sinh tồn khó khăn như vậy, không có người bảo vệ, người vợ vốn không thể nào sống sót. Người yêu của cô ấy đã chết, cô ấy mới tiến thêm bước nữa với người khác, không phải sao." Hồ Tưởng càng nói càng thấp giọng.


"Còn lâu nhé, nghe được tin người yêu mình chết, chớp mắt một cái đã đi theo người khác, Trung Quốc chúng ta còn có câu để tang a, tận thế thì không thể để tang một hai năm sao, vậy cũng nên chờ hết tuần đầu tiên đúng không, còn bằng không, ba ngày cũng được nha, làm gì có người nghe tin người yêu mình chết liền ở bên người khác, em thấy, người vợ đã sớm động lòng với người đàn ông kia rồi, đã sớm không chịu nổi cực khổ, chỉ là áy náy với lương tâm mới không bỏ đi mà thôi, em thấy dù người tình không chết, chuyện người vợ thay lòng cũng là sớm muộn, không chừng trong lòng cô ấy đã muốn người yêu mình chết đi." Ôn Nhu thiếu đi một chút khoan dung của thường ngày.


. . . Gương mặt của Hồ Tưởng cứng lại, "Em, em nghĩ như vậy sao." Giọng nói của nàng run rẩy: "Nhưng, đó là tận thế mà." Nàng vẫn còn cố gắng viện cớ.


"Em biết, trên lý trí em có thể hiểu được, nhưng mà, trên tình cảm, không thể chấp nhận được, sao cô ấy không nghĩ, nếu như người yêu của cô ấy biết được người mình liều mạng bảo vệ, chớp mắt một cái đã đi theo người khác, sẽ cảm thấy như thế nào chứ." Ôn Nhu rầu rĩ đáp lại.


"Đúng vậy." Hồ Tưởng thở dài một hơi, nuốt nước bọt, nói thêm: "Thật ra cũng giống như em nói, người mà ai nấy đều tưởng là đã chết, thân thể của nàng tuy đã chết, nhưng mà, linh hồn lại không thể buông bỏ người vợ, dựa vào phần chấp niệm ấy, linh hồn của nàng trở về căn cứ, nàng nhìn thấy vợ mình bị người đàn ông kia ôm vào nhà, nàng còn nhìn thấy. . ." Tiếng nói nghẹn lại một lúc: "Đèn tắt."


"A, ngược muốn chết." Ôn Nhu cau mày: "Sau này không cho phép chị đọc những truyện như thế này nữa, đọc nhiều hại thân."


"Còn nữa a." Bỗng nhiên Hồ Tưởng như có hứng thú nói chuyện: "Sau đó, linh hồn người tình đau lòng bỏ đi, thật không ngờ nàng sống lại, trở thành một xác sống có ý thức, nàng dựa vào tinh hạch, từng chút từng chút khôi phục lại, từng chút từng chút trở nên mạnh mẽ, rốt cuộc một lần nữa nàng trở lại dáng vẻ con người, ngoại trừ việc không có nhịp tim. Chỉ là thời gian đã quá dài, gần 10 năm trôi qua."


"Sau đó, có phải người ấy trở về tìm người vợ không? Nhưng mà, tìm cũng vô ích, cô ấy đã theo người khác, 10 năm, không chừng con cái cũng đã sinh rồi." Ôn Nhu không thể chống lại sự hiếu kỳ, dù không thích cũng muốn nghe xong.


"Nàng a, rất ngốc nghếch, dù nàng oán người vợ, nhưng nàng vẫn không thể buông bỏ, nàng tự tìm rất nhiều lý do cho người vợ, nàng vẫn rất yêu vợ mình, vẫn muốn ở bên cô ấy, vì vậy, nàng chạy đi tìm người vợ, nhưng mà, nàng không hiểu được, người vợ của nàng đã không còn là người vợ nàng yêu nữa." Hồ Tưởng liếm môi, hít vào một hơi thật dài: "Người đàn ông kia cũng thật sự yêu người vợ, anh ta đối xử cô ấy tốt lắm, giống như Hoàn Nhan Hồng Liệt đối với Bao Tích Nhược trong Xạ Điêu vậy, anh ta dịu dàng săn sóc, toàn tâm toàn ý yêu cô ấy, trái tim của người vợ đã sớm bị anh ta cảm động, bọn họ còn có hai đứa con đáng yêu. Người vợ gặp lại người đã từng yêu, cô ấy bất ngờ, nhưng cuối cùng lại lựa chọn người đàn ông, xác sống không cam lòng, nói ra chân tướng năm đó bị người ta ám hại, nhưng mà, nói thế nào người vợ cũng không chịu tin tưởng, cô ấy nói, người đàn ông không phải người như vậy, xác sống không có chứng cứ, nhưng nàng có thể rõ ràng thấy được sau khi người vợ nghe hết lời của nàng, đã dao động."


Ôn Nhu không tiếp tục hỏi, cô cũng do dự, người đã từng yêu, cùng người yêu hiện tại, lòng người vợ đã thay đổi, huống chi cũng đã có con cái rồi. Thật sự rất khó lựa chọn, dù biết rõ người yêu hiện tại là kẻ ác đã sát hại người đã từng yêu, nhưng mà, mười năm tình nghĩa, nghĩ đến, từ lúc người vợ quyết định lại bên cạnh người đàn ông thì, chuyện đã có kết cục rồi, dù tin cũng sẽ tự dối gạt bản thân nhỉ, câu chuyện này thật sự quá làm người khác khó chịu.


"Sao em không hỏi sau đó như thế nào?" Hồ Tưởng nghiêng đầu, nhìn vào mắt người yêu, nhẹ giọng hỏi.


Rút cánh tay về, Ôn Nhu xoay đầu đi, đứng thẳng người không tiếp tục ôm lấy người tình: "Câu chuyện biến thái như thế, em không muốn nghe tiếp, năng lượng tiêu cực một chút cũng không tốt." Suy nghĩ một chút, mỉm cười hôn lên mặt người tình, "Em làm điểm tâm cho chị, bổ sung năng lượng tích cực đi nào." Nói xong, xoay người trở về phòng.


Hồ Tưởng xoay người lại, ánh mắt dõi theo bóng lưng người yêu chậm rãi đi về phía trước, cuối cùng, nàng tựa lên lan can bằng đá trên ban công, ngửa nửa người ra khoảng không, ánh mắt một lần nữa quay về phía bầu trời, ánh mắt kia như có thể xuyên qua bầu khí quyển, nhìn thấy một hành tinh không biết tên.


Hồi lâu, gió quét qua gương mặt Hồ Tưởng, mang đi độ ấm sau cùng, trong không khí có người thì thào nói nhỏ: "Nếu như, người đàn ông ấy biết được sự tồn tại của xác sống từ người vợ, một lần nữa ra tay hạ sát nàng. . ."


"Xác sống ấy trùng sinh rồi, về đến ngày trước khi tận thế, về đến lúc tình cảm của cả hai rất mặn nồng, nàng phải làm sao bây giờ đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit