06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục trói play, đuôi hồ play, thuốc tê play, cùng với (kỳ quái) bình ngọc play ><

***

Trương Triết Hạn ngủ rất nông, mơ màng cảm giác đầu gối của mình được người vững vàng nâng lên, cẩn thận đặt trên một tấm đệm mềm êm ái. Y chậm rãi mở mắt, phát hiện mình được chuyển đến một góc tương đối sạch sẽ trong tù thất, cả người chìm trong chiếc chăn lông vũ trắng toát, dây trói trên cổ tay đã được cởi ra, chuông vàng trên mắt cá chân cũng không thấy bóng dáng, chỉ có xiềng xích vẫn còn. Tiểu tử ngốc to xác ngồi trước mặt y, trông như một chú chó bự an tĩnh, không nhúc nhích chăm chú nhìn y, bên cạnh còn đặt một giỏ trúc nho nhỏ, từ bên trong tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.

"Ngươi tỉnh rồi?" thấy y tỉnh lại Cung Tuấn vội vàng cầm giỏ trúc đến: "Có đói không? Ta mang cho ngươi chút đồ ăn." cún bự có vẻ hơi ngượng ngùng: "Ta cũng không biết ngươi thích ăn gì nên lấy mỗi thứ một ít, ngươi nếm thử đi."

Trương Triết Hạn lườm hắn một cái, cầm chiếc bánh quế trong giỏ trúc cắn thử một miếng nhỏ, sau đó chậm rãi nhấm nháp. Kỳ thật y không cần ăn thức ăn của nhân loại, nhưng đối với đồ ngọt lại hoàn toàn không có sức chống cự. "Ngươi lại tới làm gì? Không phải chỉ để đưa cho ta chút đồ ăn chứ?"

"Ta..." Cung Tuấn ấp a ấp úng, cuối cùng quyết định chuyển đề tài: "Ngươi... ngươi có thể đừng hút tinh nguyên của người khác nữa được không?"

"Ngươi một kiếm đâm chết ta cho rồi." bỗng nhiên Trương Triết Hạn có chút tâm phiền ý loạn, ngay cả bánh hoa quế trong miệng cũng không ngon nữa. Cung Tuấn là truyền nhân kiếm các, chắc chắn biết rõ Hồ tộc phải lấy tinh nguyên làm thức ăn mới có thể duy trì hình người cùng linh lực. Hắn đưa ra yêu cầu như vậy, không biết là có ý đồ gì? Chẳng lẽ là thay sư phụ lão ngoan đồng của hắn tới làm thuyết khách?

"Ý của ta là, đừng hút tinh nguyên của 'người khác' nữa," Cung Tuấn dừng một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, giọng nói lại trầm xuống: "... Ngươi có thể hút ta."

Như có cơn gió nhẹ thổi qua kẽ hở trong tim, một tia ngứa ngáy rất nhẹ từ trong ngực Trương Triết Hạn nhộn nhạo dâng lên. Y đã sống quá lâu, lâu đến mức tâm địa đều bị phơi khô thành nham thạch cứng rắn. Nhưng trong cuộc đời dài đằng đẵng này, đây là lần đầu tiên có người nói với y như vậy. Cho tới bây giờ, rất nhiều người vì mê đắm dung mạo của y mà kìm lòng không đậu cùng y chung phó vu sơn, trong đó người thề non hẹn biển với y có, người vứt nhà bỏ con cũng có, nhưng sau khi nhìn thấy chân thân của y còn nguyện lấy thân phục yêu, cam tâm tình nguyện làm lương thực cho y, e là trên đời không thể tìm ra kẻ thứ hai ngu ngốc như hắn.

"Khụ..." Trương Triết Hạn hắng giọng, che giấu nội tâm bối rối của mình: "Đừng nói những thứ vô dụng này, các ngươi định khi nào mới thả ta?"

"Sư phụ nói, trước hết phải chữa khỏi cho những người bị ngươi làm hại mắc chứng thất tâm mới có thể thả ngươi ra ngoài."

"Ta đâu phải đại phu, làm sao chữa khỏi cho bọn họ?" Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn vào mắt Cung Tuấn. Trong tay y còn cầm nửa miếng bánh hoa quế, vẻ mặt vô tội đến có chút không tim không phổi.

"Có thể," Cung Tuấn đột nhiên cúi gần mặt y, ánh mắt lưu luyến trên đôi môi sáng bóng nhợt nhạt của y, đầu lưỡi Trương Triết Hạn vừa lướt qua nơi đó, liếm sạch một ít vụn đường bên khóe miệng, "nhưng ta cần sự phối hợp của ngươi."

Dứt lời, hắn hít sâu một hơi, giống như lữ nhân trong sa mạc khát nước thật lâu cuối cùng đã nhìn thấy nguồn nước, ngậm lấy hai phiến môi trơn bóng kia. Trương Triết Hạn vô thức muốn đẩy hắn ra, lại cảm thấy tia ngứa ngáy trong ngực ngày càng rõ ràng, khiến chân tay y đều trở nên yếu ớt vô lực. Y hạ quyết tâm, dứt khoát không chống cự nữa, để mặc người nọ trúc trắc đẩy mở hàm răng y, lại ngậm lấy đầu lưỡi của y mút mạnh.

Một lát sau, Trương Triết Hạn đã bị mút đến nước bọt tràn khỏi khóe miệng, hai má ửng hồng, đôi mắt cũng trở nên ướt át, trông như thú nhỏ lạc đường. Cung Tuấn cực thích dáng vẻ này của y, hận không thể nhốt y trong ngực như thế này thật lâu. Nhưng hắn còn có sứ mệnh phải hoàn thành.

Trước đó Cung Tuấn đã trộn sẵn bột thuốc trong lọ màu đen sư phụ đưa vào bánh ngọt, chắc hẳn bây giờ đã bắt đầu có tác dụng. Nụ hôn của hắn rơi xuống chiếc cổ hoàn mỹ không tì vết, để lại những dấu hôn nho nhỏ, tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết trắng. Một tay hắn ôm lấy thân thể mềm nhũn của y vào ngực, tay kia luồn xuống dưới làn váy lụa đỏ, tinh tế vuốt ve cặp mông đào rất tròn rất vểnh, sau đó hướng ra phía trước chen vào giữa hai đùi, vẽ vòng xoa nắn. Hắn cố tình bỏ qua bộ phận trọng yếu, nhưng vẫn cảm giác được nam căn dưới váy lụa dần dần cứng rắn đứng thẳng, xung quanh cửa huyệt cũng trở nên ướt át. Trương Triết Hạn luôn chiếm thế chủ động trong tình sự, bây giờ lại vì nhuyễn cân tán làm chân tay mềm nhũn, không thể cử động, ngay cả nói năng cũng chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu tử ngốc này cởi sạch sẽ quần áo của mình, lại buộc nút trên sợi xích ở mắt cá chân khiến hai đùi mình dang rộng, lộ ra toàn bộ hạ thể trước mắt hắn bằng tư thế vô cùng xấu hổ, đuôi hồ ly màu bạc rũ thẳng xuống. Mặc dù y không thể cử động nhưng thần trí lại mười phần thanh tỉnh. Trương Triết Hạn kinh ngạc phát hiện, tư thái xấu hổ mình chưa bao giờ bày ra này lại khiến y hưng phấn, phía trước đã run rẩy đứng lên, hoa huyệt chớm nở lộ ra một chút nhụy hoa, đuôi cũng khẽ đung đưa.

Mấy ngày nay toàn bộ thể xác và tinh thần của Cung Tuấn đều tràn ngập bóng dáng hồ yêu này, đối với thân thể này có thể nói là ngày nhớ đêm mong. Thực ra hắn đã cương cứng ngay khi bước vào gian tù thất này nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của A Hạn, hiện giờ tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, hắn càng cảm thấy toàn bộ nửa người dưới đều như ngâm trong dầu sôi, bỏng đến mức thứ trong đũng quần cũng nhảy thình thịch theo mạch đập của mình. Hắn lấy lại bình tĩnh, lấy bình trắng sư phụ đưa ra, dùng miệng bình nhỏ hẹp chụp lên âm vật. Ngọc tuyết lạnh lẽo vừa chạm vào da thịt lập tức khiến người dưới thân rùng mình một cái. Cung Tuấn không hề có ý định bỏ qua cho y, còn có chút tàn nhẫn nắm thân bình nhẹ nhàng day ấn làm đối phương hét lên, lập tức lớn tiếng rên rỉ. Nhìn âm vật phồng lớn một vòng đã bị miệng bình mài đến sưng đỏ không chịu nổi, Cung Tuấn lại đổi sang dùng thân bình cọ xát lên xuống, chỉ chốc lát đã làm cả người Trương Triết Hạn run rẩy, ngay lúc sắp lên đỉnh, hắn lại ngừng lại, đẩy miệng bình vào cửa huyệt đã sớm rỉ nước tràn trề.

Khi mép bình sượt qua cửa huyệt, Trương Triết Hạn nắm chặt vạt áo Cung Tuấn: "Đừng... cho ta." Còn chưa đợi y nói xong, chiếc bình lạnh thấu xương đã bắt đầu cọ xát trong thân thể y, miệng bình cọ xát qua lại khiến vách huyệt không ngừng co rút, nhưng thân bình tựa hồ quá ngắn, không thể chạm tới chỗ sâu khao khát được đụng vào, không có cách nào giải trừ ngứa ngáy xuyên vào cốt tủy. Kiểu tra tấn lơ lửng này khiến Trương Triết Hạn cào tim gãi phổi, gần như sụp đổ thốt lên: "Ngứa quá... ta không chịu nổi..." Nhìn tay Cung Tuấn vẫn lặp đi lặp lại không ngừng y đành phải lớn tiếng cầu xin: "Ta từ bỏ, ca ca tốt bụng tha cho ta... aaa!"

"Đừng gọi ca ca, gọi phu quân xem nào." Cung Tuấn đỏ mắt thở hổn hển nói. Miệng nhỏ quen gạt người kia không biết đã gọi bao nhiêu người là "ca ca".

"Được... phu quân... phu quân làm ơn tha cho ta, ô ô..." từng câu chữ của Trương Triết Hạn đều đã mang theo tiếng nghẹn ngào.

Thấy y thật sự không chịu nổi nữa Cung Tuấn mới dừng động tác trên tay, chậm rãi rút bình ngọc ra khỏi thân thể y, xuân thủy cũng xuôi theo thân bình tuôn ra. Hắn vội vàng kề sát miệng bình ở ngay dưới cửa huyệt, đợi dâm dịch tí tách nhỏ xuống hết, Cung Tuấn thử lắc lắc mấy cái bên trong vậy mà đã tích được gần nửa bình. Trương Triết Hạn thấy vậy, rốt cuộc cũng chú ý hỏi: "Ngươi làm gì?"

Cung Tuấn không trả lời ngay mà ghé sát vào hoa huyệt ẩm ướt, vươn đầu lưỡi liếm láp. Như thể đang nếm một món ngon thượng hạng, hắn không chỉ cẩn thận liếm quanh miệng huyệt và hai cánh hoa, mà còn mút nước chảy ra từ trong huyệt, vừa nuốt vừa chép miệng: "Nước ở chỗ này của A Hạn ngọt quá, cho ta thêm chút nữa đi."

Trương Triết Hạn vừa mới từ trong cơn ngứa ngáy thực cốt hòa hoãn lại một chút, làm sao chịu nổi lời này, mặt lập tức đỏ bừng. Y nói với giọng nhỏ đến gần như không nghe thấy: "Vậy ngươi còn không vào nhanh đi."

Nghe được lời này, dòng suối trong lòng Cung Tuấn rốt cuộc đã không chặn nổi ồ ạt trào ra. Hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục bên dưới, đỡ lấy cự vật sưng tím đã rỉ đầy dịch tuyến, đâm vào huyệt động hắn ngày nhớ đêm mong. Khi cây gậy thô lớn rốt cuộc cũng chen vào khe hở chật hẹp, hai người đều run rẩy hít vào một hơi.

"Nóng quá..." hoa huyệt vừa được bình ngọc lạnh lẽo chăm sóc hiện giờ lại đến thanh sắt nóng rực này xuyên thấu, bỏng đến đầu óc Trương Triết Hạn có chút mơ hồ, trong thân thể chỉ còn lại bản năng thuộc về hồ yêu: "Chính là nơi này, nhanh, thao ta..."

Lúc này tiểu tử ngốc đặc biệt nghe lời, vô cùng ra sức, mỗi một cái đều đâm mạnh vào điểm nhỏ muốn mạng kia, làm y vừa sướng đến muốn thăng thiên lại vừa không nhịn được muốn giãy giụa, nhưng cả người vẫn mềm nhũn không thể cử động, chỉ có thể bị đóng đinh dưới thân hắn, bị côn thịt từng cái xuyên qua. Trương Triết Hạn chưa bao giờ cảm thấy mình được thao đến không chịu nổi như vậy, cũng chưa bao giờ kêu lớn tiếng như vậy, đêm khuya trong địa lao tràn ngập tiếng rên rỉ của y, cùng tiếng da thịt va chạm.

Nhưng Cung Tuấn vẫn muốn nhìn dáng vẻ càng thất thố hơn của y. Hắn chỉ dùng thắt lưng đưa đẩy hạ thân, còn hai tay rảnh rỗi, một tay vuốt ve xoa nắn âm vật tới cứng lên, tay còn lại nắm lấy gốc đuôi của hồ yêu vuốt mạnh tới chóp đuôi. Chỉ nghe Trương Triết Hạn hét lớn một tiếng, phía trước không ngừng phun ra từng luồng tinh dịch, rơi vào cơ bụng hai của người. Cung Tuấn cũng không ngừng lại, tiếp tục đâm sâu vào hoa huyệt hơn trăm cái, trong tay cũng không ngừng nắm vuốt đuôi hồ, thao đến người dưới thân căng cứng cả người, hai mắt trợn to, hoa huyệt phun dâm thủy giống như đi tiểu, ngay cả kêu cũng kêu không nổi. Lúc này hắn mới rút côn thịt của mình ra, dùng tay xoa vuốt cửa huyệt vẫn đang tuôn dâm thủy ồ ạt, hứng đầy bình ngọc, sau đó đỡ lấy côn thịt nhắm vào điểm nhỏ trước ngực y tuốt lộng mấy cái rồi bắn ra. Trương Triết Hạn cả người trần trụi ngã phịch xuống chăn lông vũ, hoàn toàn không biết trên mặt mình cũng chút tinh dịch của tiểu tử ngốc kia.

Cung Tuấn cất bình ngọc đi, dùng chiếc khăn mang theo lau sạch sẽ cho hai người, sau đó ôm mỹ nhân trần trụi vào lòng thoải mái ngủ một giấc. Khi trời sắp sáng, thừa dịp A Hạn còn đang ngủ say, hắn đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề cho cả hai rồi mới lưu luyến không nỡ rời ra khỏi địa lao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro