Chu trang chủ và Hồ ly rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 周庄主与野狐狸 | 双狐塑

Tác giả: 青梧疏桐 (Xxxe_3xe)

Ôn dã hồ x Chu trang chủ

Ôn hồng hồ x Nhứ bạch hồ (có lẽ toàn bộ fic của tôi đều là thiết lập này)

-═══════-

Chu trang chủ nhặt về một con hồ ly rừng.

Nói đúng ra cũng không phải Chu trang chủ nhặt, mà là hồ ly đụng vào một gốc cây trong Tứ Quý sơn trang rồi ngất đi.

Chu trang chủ động lòng trắc ẩn, bởi vì năm nay y một mình trải qua, Tứ Quý sơn trang bị các môn phái giang hồ để mắt tới đã không phải ngày một ngày hai, hiện giờ ngay cả tiết độ sứ Kiếm Nam và ngũ phủ kinh lược sử Lĩnh Nam đều phái người đến đây, thăm dò cũng tốt mời chào cũng được, đều khiến Chu trang chủ còn trẻ cực kỳ bất an, đề phòng có người đến quấy rối vào Tết Nguyên Đán, y đưa hết các sư đệ xuống núi, mở cơ quan đại trận chờ địch nhân đến.

Địch nhân không tới, ngược lại có một con hồ ly rừng xông vào, còn may chưa khởi động cơ quan nếu không sẽ bị đâm thành cái sàng.

Chu trang chủ vừa mắng người mấy câu vừa cầm miếng vải bọc lấy hồ ly ôm đến phòng tắm tắm rửa, hồ ly này không biết lang thang ở bên ngoài bao lâu, bộ lông bẩn thỉu, mơ hồ có thể nhìn ra chút màu vàng, tắm sạch sẽ mới phát hiện là một con hồng hồ.

Không cùng màu với Chu trang chủ.

Chu trang chủ tên hai chữ Tử Thư, vốn là tiểu hồ ly được Tần Hoài Chương trang chủ đời trước của Tứ Quý sơn trang ôm từ trên núi về, ngẫu nhiên tu thành hình người, được Tần Hoài Chương nhận làm con nuôi, sau khi Tần Hoài Chương qua đời thậm chí còn kế thừa Tứ Quý sơn trang.

Chu Tử Thư cực kỳ lạnh lùng, hôm nay nếu không phải nể mặt đồng tộc y sẽ không bao giờ ra tay giúp đỡ.

Lúc Ôn Khách Hành tỉnh lại phát hiện mình đang được nhân loại ôm trong ngực, đối phương còn hầm canh thịt băm đút cho hắn, nước thịt luộc chẳng có mùi vị gì nhưng Ôn Khách Hành rất đói trực tiếp liếm đồ ăn trong chén, người nọ còn giúp hắn nghiêng chén, thậm chí vuốt lưng cho hắn.

Ôn Khách Hành ngẩng đầu nhìn lên, là một đại mỹ nhân.

Nhưng chỉ lát sau hắn lại bất tỉnh vì thể lực không chống đỡ nổi. Khi tỉnh dậy lần nữa đã thấy mỹ nhân đang ôm hắn ngồi dưới một ô cửa sổ tròn uống rượu, coi hắn thành cái lò sưởi nhỏ, Ôn Khách Hành cẩn thận bước lên, phát hiện là một nam mỹ nhân.

Nam mỹ nhân càng tốt, bởi vì hắn đoạn tụ bẩm sinh.

Đây là sinh thần xui xẻo nhất kể từ khi Ôn Khách Hành mười lăm tuổi trở thành cốc chủ Quỷ Cốc tới giờ, hắn bị thủ hạ quỷ Treo Cổ và quỷ Vô Thường phát hiện là hồ ly, bọn chúng làm phù lục ép hắn trở về nguyên hình lại còn mất đi pháp lực, hồ ly chạy không nhanh bằng người có võ công, nhờ quen thuộc núi rừng Ôn Khách Hành mới miễn cưỡng tránh được một kiếp.

Chẳng qua đây là kiếp hay duyên còn chưa nói chắc được, ông trời vậy mà để cho hắn gặp được một mỹ nhân như vậy.

Ôn Khách Hành liếm liếm móng vuốt đã được rửa sạch, phát ra tiếng kêu thỏa mãn.

Chu Tử Thư không thường giao tiếp với đồng tộc, hơn nữa y cũng không phải bạch hồ sinh ra trong đám hồng hồ, không tính là đồng tộc với hồng hồ, chỉ có thể nghe hiểu tiếng kêu của hồ ly trong ngực chính là thỏa mãn, y nhéo nhéo bụng hồ ly, tròn vo, đoán chừng ăn no rồi.

"Bản thân ta cũng khó giữ mạng chỉ sợ là không nuôi được ngươi, lúc trước thấy ngươi có vết thương ta đã bôi thuốc hết rồi, chờ ngươi bình phục thì lập tức rời khỏi đây đi." Chu Tử Thư thở dài, mở phong đàn (cái nắp dùng đất sét bịt miệng vò rượu ấy), lại rót cho mình gần nửa bình.

Thấy mỹ nhân buồn bã, tim của Ôn Khách Hành cũng thắt lại, hắn nhỏ giọng hừ một tiếng, dùng tai cọ cọ cánh tay Chu Tử Thư.

Cuối cùng Chu Tử Thư ôm hồ ly trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau Chu Tử Thư từ bỏ ý định phóng sinh tiểu hồ ly, hai con thỏ bị ngậm tới đặt trước cửa phòng y, hồ ly này thông minh kỳ lạ, còn dùng giỏ tre để giữ chúng, Chu Tử Thư bị làm cho dở khóc dở cười.

"Không phải không nuôi nổi ngươi, mà là Tứ Quý sơn trang chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm, người cũng chưa chắc có thể bảo trụ, ngươi theo ta không bằng tới sau núi ở đi."

Chu Tử Thư nói gì cũng vô ích, y đi tới đâu hồ ly theo tới đó, y thả thỏ ngày hôm sau hồ ly lại ngậm một ổ thỏ mới trở về, cuối cùng Tần Cửu Tiêu là người đầu tiên không đành lòng, nói sư huynh, huynh cứ để nó ở lại đi.

Hình như Chu Tử Thư nhìn thấy hồ ly hài lòng liếc Tần Cửu Tiêu một cái.

Chu Tử Thư không đặt tên cho hồ ly, cứ gọi hồ ly thôi, ngày nào hồ ly cũng đi theo phía sau y, thỉnh thoảng lại đụng vào chân y.

Hồ ly cũng coi như không khiến người phải lo, tự đi nhà xí sau đó còn rửa sạch sẽ rồi mới về, đói bụng sẽ kêu, bình thường còn cọ tay Chu Tử Thư, ngoại trừ việc sẽ tự chủ trương bắt vài thứ sau núi — lần trước còn bắt cả chim ngói.

Chu Tử Thư đành phải cố gắng giải thích với hồ ly, nói cánh chim ngói có độc, chim rừng ăn cũng không ngon, còn bảo Tần Cửu Tiêu nướng cho hồ ly hai cái đùi gà, cuối cùng hồ ly cũng yên ổn mấy ngày.

Nhưng Ôn Khách Hành nhớ rõ chim ngói thật sự không có độc, hắn suy nghĩ hai ngày chẳng lẽ y thư mình học có sai sót gì à? Cuối cùng hắn từ bỏ, chủ yếu là vì nhìn mỹ nhân đối với chim rừng và thỏ rừng chẳng có chút hứng thú nào cả.

Chu Tử Thư có thể gọi hồ ly là hồ ly, nhưng Tần Cửu Tiêu gọi hồ ly là hồ ly sẽ thu được một trận gào thét, hồ ly kêu lên giống chó, Tần Cửu Tiêu liền trêu ghẹo nói sư huynh nuôi nhóc này thật giống chó.

Lần này hồ ly hét ầm lên, một câu "Ngươi mới giống chó" Chu Tử Thư nghe hiểu.

"Đệ đã từng thấy chó màu này chưa?" Chu trang chủ đành phải ôm hồ ly vào ngực rồi đi đến thư phòng.

Y vẫn còn thư báo và sổ sách chưa xem hết, nhìn một lúc là bắt đầu nhíu mày, hồ ly nhảy lên đầu gối y, cọ đầu vào quần áo quanh eo y, bị Chu Tử Thư đè lại.

"Trên quần áo đều là mùi của ngươi, có để cho ta mặc nữa không, hay để cho ngươi làm chăn đắp nhé?" Chu Tử Thư dùng ngón cái tay trái vuốt ve giữa hai tai hồ ly, đuôi hồ ly liền vui sướng lắc lư, thỉnh thoảng còn kêu một tiếng.

"Không được, đây là quần áo gặp khách, nếu ngươi thích ta sẽ tìm một mảnh vải giống thế này làm cho ngươi một bộ." Chu Tử Thư nhấc bút lông lên trả lời một phong thư, từ góc độ của Ôn Khách Hành không thể nhìn thấy y viết cái gì, vả lại lúc Chu Tử Thư viết sẽ rất im lặng, không lẩm bẩm trong miệng như một số người.

Hồ ly không lăn qua lăn lại nữa, cuộn mình trên chân Chu Tử Thư ngủ thiếp đi.

Lúc Tần Cửu Tiêu mang theo canh thịt cho một người một hồ cụp ô đi vào, nhìn thấy chính là một tiểu hồ ly ngoan ngoãn duỗi người, mặc dù hắn biết rất rõ con dã hồ này cũng không ôn thuần như bề ngoài, nhưng cũng chỉ dám bóng gió nhắc nhở sư huynh nên cắt móng vuốt cho hồ ly.

Nhỡ đâu nó ghi thù hắn thì sao?

Hồ ly hoang dã tự nhiên có móng vuốt sắc nhọn, Ôn Khách Hành cũng sợ móng vuốt của mình làm bị thương A Nhứ, vì thế ngoan ngoãn giơ chân lên, nhưng móng của hồ ly khảm ở trong thịt, cũng không dễ cắt, Chu Tử Thư cẩn thận nắm chân hồ ly dùng kéo nhỏ cắt từng tí một.

Ôn Khách Hành bị tóm chân dĩ nhiên là không thoải mái, nhưng thấy mỹ nhân chăm chú nhìn vào chân mình, cả cái thân hồ của hắn đều lâng lâng, cũng không nhúc nhích, tùy ý Chu Tử Thư cắt bớt một ít móng chân của hắn, còn dùng một cái giũa nhỏ mài nhẵn.

Chu Tử Thư cũng không dám cắt nhiều, sợ hồ ly mất đi móng vuốt sẽ không thích ứng được, cũng sợ cắt vào thịt, cuối cùng chỉ cắt phần sắc nhọn phía trước, còn vừa cắt vừa trấn an hồ ly nói như vậy sau này ngươi tìm ta chơi sẽ không sợ móc rách quần áo ta.

Ôn Khách Hành hiển nhiên chỉ nghe có chọn lọc chuyện có thể tìm mỹ nhân chơi cùng.

Sau khi cắt tỉa xong chân trước, Chu Tử Thư ôm hồ ly vào lòng nắm chân sau của nó, Ôn Khách Hành dựa lưng vào cơ ngực của mỹ nhân, nhắm mắt lại nhỏ giọng rầm rì, càng không muốn để ý đến Tần Cửu Tiêu.

To xác như vậy đứng trong thư phòng của mỹ nhân, thật là chướng mắt.

Cắt móng chân xong còn có canh thịt uống, Ôn Khách Hành cảm thấy cuộc sống tươi đẹp của hồ ly cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, hắn không muốn biến trở lại hình người.

Mặc dù trước mắt hắn căn bản không có cơ hội biến trở về hình người.

Hơn nữa món canh thịt này, nói sao nhỉ, cũng chẳng ngon lắm... nhưng mà liếm hai ngụm canh thịt rồi lại nhìn mặt mỹ nhân cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Lúc Ôn Khách Hành đang nửa tỉnh nửa mê nghe được một câu "Gọi người đưa phong thư này đến Tấn Châu." hắn cũng không nghĩ nhiều, tỉnh dậy lần nữa lại phát hiện mình ở trên xe ngựa, mỹ nhân ngồi ở bên cạnh hắn khoanh chân luyện công.

Ôn Khách Hành nhỏ giọng kêu một tiếng, mỹ nhân mở mắt, đưa tay trở về đầu gối, chậm rãi thu chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro