Chương 18.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*

Trung tâm mua sắm.

Đoàn người đến đông đủ, tổ tiết mục liền tuyên bố quy tắc trò chơi của chiều hôm nay.

Tám người sẽ vào ngôi nhà ma và tìm kiếm những tấm bảng gỗ mà tổ tiết mục giấu, cuối cùng nhóm nào tìm được nhiều tấm bảng gỗ nhất sẽ chiến thắng, nhóm đứng cuối cùng sẽ phải đối mặt với hình phạt là bị ma quỷ kéo vào phòng tối và không được ăn tối.

Mà Lâm Thiều cùng Tống Nhiễm Nhiễm là nhóm thắng lợi "Lên xe đầu tiên" , có thể tiến vào nhà ma sớm hơn năm phút, bắt đầu tìm kiếm trước

Đạo diễn hỏi Lâm Thiều, "Cô có vẻ không vui lắm?"

Lâm Thiều mặt vô biểu tình, "Phúc lợi này cho anh, anh muốn hay không ?"

Cũng không phải bài xích, chủ yếu là sợ thua.

Thua sẽ không được ăn cơm tối, cũng quá thảm rồi!

Thẩm Phi Bạch thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cảm thấy vui mừng vì đã thua Lâm Thiều.

Anh không muốn đi vào trước, loại nhà ma này nếu có nhiều người sẽ không đáng sợ như vậy.

Lâm Thiều mặt vô biểu tình, Tống Nhiễm Nhiễm run rẩy, hai người cùng nhau bước vào cửa nhà ma.

Tống Nhiễm Nhiễm miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không phải sợ không phải sợ, trên thế giới này không có quỷ không có quỷ! Thịnh vượng, sức mạnh, dân chủ, văn minh và hài hòa! Tự do bình đẳng công chính pháp trị!"

Bình tĩnh mà xem xét, từ khi Lâm Thiều xuất hiện trong cuốn sách này, cô không còn là người tin vào thần thánh hoàn toàn nữa.

Nhưng có sao đâu mà sợ, dù sao cô xuyên vào là một quyển ngôn tình hiện đại, giới giải trí hào môn ngọt sủng văn, cũng không phải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng khủng bố, cũng không có khả năng xuất hiện quỷ.

Dựa theo phương thức ngọt sủng văn mở ra, tại chỗ nhà ma như thế này, nam chính nhất định sẽ bảo vệ tốt nữ chính đang sợ hãi, ở nơi này, trong quá trình tìm đồ hai người sẽ nảy sinh tình cảm. Tất nhiên, nam phụ cũng sẽ giống vậy.

Lâm Thiều nhẹ gật đầu, cô hiểu.

Chờ khi nhìn thấy Phó Triều Dịch hoặc là Thẩm Phi Bạch, cô liền tự giác sẽ lăn xa .

Trong nhà ma rất tối tăm, không thấy năm ngón tay, bởi vì mở máy lạnh, toàn bộ không khí cũng thay đổi càng thêm âm u.

Chủ đề nhà ma là bệnh viện, Lâm Thiều tay cầm đèn pin chiếu chiếu bốn phía, giờ phút này hẳn là các cô đang ở tại đại sảnh lầu một.

Ở đây có vẻ khá bình thường, chỉ có một số đăng ký, cửa sổ còn có ghế dài, còn có biển quảng cáo tuyên truyền bệnh viện xây dựng thành công.

Đột nhiên Tống Nhiễm Nhiễm hét lên một tiếng, gắt gao bắt lấy cánh tay Lâm Thiều, chỉ vào băng ghế cách đó không xa, cả người phát run.

Lâm Thiều nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, phát hiện đó là một nhân viên đang giả ma ẩn sau chiếc ghế.

Mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, trong tư thế vô cùng quái dị và xoắn xuýt, cô ấy khom người bò qua hướng Lâm Thiều cùng Tống Nhiễm Nhiễm.

Dựa theo kinh nghiệm chạy thoát mật thất, Lâm Thiệu cảm thấy mình nên sợ hãi, nhưng lúc này trong lòng không hề gợn sóng, thậm chí còn muốn cười?

Hệ thống lúc này đi ra giải thích.

【 Làm một nam tử hán dũng cảm, giá trị dũng cảm nhất định sẽ tăng lên, tự nhiên sẽ không sợ những thủ đoạn hù dọa cấp thấp này! 】

Đã hiểu, đó là công lao của hệ thống này.

Lâm Thiều đột nhiê nhìn hệ thống của chính mình trở nên vừa mắt hơn một chút, thể lực tốt và lòng can đảm không sợ hãi thật sự vô cùng cần thiết.

Trái ngược hoàn toàn là Tống Nhiễm Nhiễm cả người run rẩy càng thêm lợi hại, hốc mắt đỏ lên, cắn chặt đôi môi mỏng để ngăn mình không khóc.

Quỷ đã sắp đi đến trước mặt các cô, Tống Nhiễm Nhiễm rất muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại nặng nề như là chì, căn bản không thể di chuyển được..

Đối với mỹ nhân rơi lệ, đại đa số người vẫn đau lòng.

【 Tống Nhiễm Nhiễm thực sự rất sợ hãi, cô ấy sắp khóc】

【 Em gái ngọt ngào rơi lệ nhìn thấy mà thương, thả cô ấy ra ngoài đi để tôi chịu khổ dùm cho! 】

【Tôi hộ cho! 】

Đột nhiên có người lại phát hiện điểm mù --

【 Đợi đã chờ, Lâm Thiều đang làm gì? 】

Lâm Thiều ánh mắt nghiêm túc rơi vào vai áo nữ quỷ, sau đó đưa tay sờ sờ, trên mặt xuất hiện biểu cảm cực kỳ khiếp sợ --

"Oaaaaa!"

Trời ạ! đường cong bờ vai đẹp quá má ơi!!

Con quỷ tóc dài vốn muốn đi hù dọa Lâm Thiều lại đứng cứng ngắc trong không trung, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dưới ánh sáng yếu ớt, cũng có thể nhìn ra NPC đóng vai quỷ nữ có xương quai xanh cực kỳ đẹp, bao gồm cả cơ thể cô ấy cũng chuẩn chỉnh, không gầy trơ xương.

Vì thế Lâm Thiều lập tức nói câu thứ hai, giọng nói tràn đầy chân thành khen ngợi, " Cổ thiên nga của cô quá hoàn mỹ!"

Quỷ tóc dài càng bối rối, nhưng đột nhiên được khen, theo bản năng thốt ra, "Cảm ơn."

"Không có gì, tôi chỉ nói sự thật." Lâm Thiều lại tiếp tục truy vấn, "Nhưng cô đã luyện đường cong thế nào, chân thon đẹp thế này, cô có thể chia sẻ bí quyết không?"

Quỷ tóc dài "... ?"

Cô là quỷ mà? Cô có phải phụ trách dọa người không vậy? Cô cũng không phải huấn luyện viên tập thể hình, vì sao Lâm Thiều hỏi cô cái này! Nữ minh tinh thật là rất kỳ quái.

Trước khi Quỷ tóc dài mở miệng, Lâm Thiều thân mật nói: "Không sao, không tiện nói cũng không sao."

Cho dù đối phương nói ra, có lẽ cô sẽ không thể kiên trì theo.

Lâm Thiều nói xong liền kéo Tống Nhiễm Nhiễm, "Đi thôi, đi tìm tấm bảng gỗ ."

Mà quỷ tóc dài năm giây sửng sốt đứng im tại chỗ, hét lên một tiếng với Lâm Thiều, "Ba lê! Kiên trì luyện tập rất có hiệu quả! "

Lâm Thiều quay đầu, cảm kích vẫy tay với đối phương,"Tôi hiểu rồi, cám ơn nha."

Nhìn bóng lưng Lâm Thiều và Tống Nhiễm Nhiễm đi xa, nữ quỷ đứng tại chỗ ngơ ngác.

Vậy tại sao vừa rồi cô lại trả lời nhỉ! Điều này thậm chí còn lạ hơn!

Người xem cũng chấn kinh, lần đầu tiên nhìn thấy thao tác như vậy.

【 Lâm Thiều đến cùng đang làm gì thế haha 】

【 Không ai sẽ không thích nghe được khen, quỷ cũng giống vậy, đầu chó.jpg】

【 Nữ quỷ: Tôi là ai? Đây là đâu?】

【 Tống Nhiễm Nhiễm mặt đầy mờ mịt, nước mắt cô ấy dường như đã ngừng chảy haha 】

Tống Nhiễm Nhiễm thực sự không hiểu, nhưng đột nhiên, cô cảm thấy những con ma ở đây dường như không còn đáng sợ nữa.

Lại còn chia sẻ phương pháp giữ dáng của chính mình, ngay cả một con quỷ cũng là một con quỷ nhiệt tình!

Lâm Thiều mang theo Tống Nhiễm Nhiễm đến gần cửa sổ của văn phòng đăng ký, ngay khi họ đến gần, một con ma đột nhiên bò ra khỏi cửa sổ.

Lần này quỷ thăng cấp một chút, đeo một chiếc mặt nạ thối đáng sợ, nhìn chúng nghiêng đầu nhìn các cô, tiếng cười quái dị còn không ngừng phát ra.

Tống Nhiễm Nhiễm đầu óc "Ong" một tiếng, nháy mắt trống rỗng.

Cô ấy muốn rút lại những gì vừa nói! Vẫn là rất đáng sợ! Không phải tất cả quỷ đều là quỷ tốt nhiệt tình!

Mà thần sắc Lâm Thiều lại bình tĩnh cầm đèn pin trong tay chiếu vào chỗ bên cạnh đối phương, lễ phép hỏi: "Xin chào; xin hỏi cậu có biết nơi nào có mộc bài bằng gỗ không?"

Quỷ không nói chuyện, nhưng lại quay đầu nhìn thoáng qua bàn cửa sổ.

Trên bàn có một ngọn đèn nhỏ mờ ảo, và một tấm bảng gỗ bên cạnh ngọn đèn.

"Cám ơn." Lâm Thiều lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó bật đèn pin tìm cách vào cửa sổ này.

Đúng lúc này, tên ma mặt thối kia đẩy cửa sổ ra, xem ra trong giây tới hắn sẽ trực tiếp trèo vào cửa sổ này.

Hóa ra là như vậy, là muốn đi ra vào thì làm như vậy à!

Lâm Thiều đột nhiên nhận ra, vươn tay đẩy đầu tên ma thối lui lại, một chân leo lên cửa sổ, "Rất xin lỗi, nhường đường, chúng tôi chỉ có năm phút đồng hồ ưu tiên thôi, tôi rất lo lắng, mong cậu nhường."

Ma mặt thối: "?"

Đây là chen hàng sao?

Tống Nhiễm Nhiễm: "!"

Thiều Thiều rất khốc liệt!

Người xem: "???"

#Rốt cuộc cô ta đang làm gì#

Con ma mặt thối vừa leo được nửa đường đột nhiên bị Lâm Thiều chen lấn đẩy xuống, lần đầu kiếp làm ma của nó sững sờ như vậy.

Lâm Thiều nhảy xuống, cầm lấy tấm bảng gỗ nhanh chóng đi ra.

Nhìn Tống Nhiễm Nhiễm đang đứng ở chỗ cũ với vẻ mặt kinh hãi và bất lực, Lâm Thiều sửng sốt một chút, mới nhận ra đối phương đang sợ hãi.

Vì vậy, cô xoay người đóng cửa sổ lại, nói với ma mặt thối : "Quên đi, đừng đi ra ngoài, không nên làm người ta sợ.""

Lâm Thiều đem tấm bảng gỗ nhét vào tay Tống Nhiễm Nhiễm, an ủi: "Cầm đi, đừng sợ."

Người xem xuất hiện tình trạng gặm CP.

【 Nữ kỵ sĩ và tiểu công chúa, "Tôi đã đánh ác long chạy, đừng khóc mà" 】

【 Minh tĩnh lãnh đạm cưng chiều cô bé nhõng nhẽo】

【 Tôi gặm gặm! 】

Nhìn vẻ mặt lãnh đạm Lâm Thiều, lại cúi đầu nhìn nhìn tấm bảng gỗ trong tay mình, Tống Nhiễm Nhiễm cảm thấy không còn đáng sợ như vậy nữa.

Vì thế Tống Nhiễm Nhiễm dùng sức gật đầu, đáp: "Được."

Tống Nhiễm Nhiễm thầm niệm giá trị xã hội chủ nghĩa cốt lõi trong lòng, tuyệt vọng tự động viên bản thân phải dũng cảm.

Thiều Thiều dũng cảm và mạnh mẽ như vậy, là bạn của Thiều Thiều cũng không thể kém quá nhiều, ít nhất không thể làm vật cản trở!

Mà rất nhanh, ba nhóm khác cũng vào sân.

Nhưng nhìn Phó Triều Dịch đang đứng cách đó không xa, Lâm Thiều nhớ ra mình phải nhường chỗ cho nam nữ chính.

Vì vậy, cô nhìn Tống Nhiễm Nhiễm, "Em ở đây đợi, chị đi xem tầng hai trước."

Tống Nhiễm Nhiễm không muốn tách khỏi Lâm Thiều, nhưng cô ấy biết lầu hai còn kinh khủng hơn, cô ấy không muốn kéo chân Lâm Thiều.

Vì thế Tống Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn đáp ứng .

Nhìn thấy Lâm Thiều lên lầu hai, Mạnh Nhã Nhan cùng Trần Uyển Ngưng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng biết rõ ràng.

Mà Thẩm Phi Bạch thấy bóng lưng Lâm Thiều, lại thân thủ vuốt cằm của mình.

Anh cảm thấy tình huống không đúng.

Vì thế Thẩm Phi Bạch hỏi Tống Nhiễm Nhiễm, "Lâm Thiều tại sao lại đi một mình?"

"Chị ấy nói muốn lên tầng hai tìm." Tống Nhiễm Nhiễm nói xong, muốn nói lại thôi bổ sung một câu, "Trước khi đi tổ đạo diễn đã nói lầu hai càng kinh dị hơn, e rằng chỉ có một mình Thiều Thiều..."

Tống Nhiễm Nhiễm nói xong, cảm thấy ngữ khí nói chuyện của mình vừa đúng.

Tống Dịch Xuyên ở cách đó không xa nghe thấy vậy liền hỏi Tống Nhiễm Nhiễm, "Vậy em lên với chị Lâm Thiều."

Tống Nhiễm Nhiễm: "?"

Lời này cũng không phải nói cho Tống Dịch Xuyên nghe!

Vì thế Tống Nhiễm Nhiễm lập tức cự tuyệt nói: "Đừng! Em ở lầu một đợi đi đừng có chạy lung tung!"

Nói xong, Tống Nhiễm Nhiễm lại chờ mong nhìn về phía Thẩm Phi Bạch.

Lầu hai rất kinh khủng, chỉ cần Thẩm Phi Bạch lo lắng cho Thiều Thiều, nhất định sẽ chủ động theo sau!

Sau đó chỉ cần ngăn những người khác lại, Lâm Thiều có thể có cơ hội ở chung với Thẩm Phi Bạch!

Thẩm Phi Bạch không nói gì mà rơi vào trầm tư, cảm giác lời mà Tống Nhiễm Nhiễm nói có thâm ý.

Nói lầu hai khủng bố, cô ấy lo lắng Lâm Thiều, nhưng lại không tự mình đi lên theo, cũng không cho phép Tống Dịch Xuyên đi lên, đây là cái dạng lo lắng gì?

Anh hiểu --

Lâm Thiều và Tống Nhiễm Nhiễm vào sớm năm phút, có lẽ các cô đã phát hiện được bí mật lớn ở lầu một, cho nên Lâm Thiều liền trực tiếp lên lầu hai! Để lại Tống Nhiễm Nhiễm yểm trợ!

Cũng may là anh thông minh và cẩn thận, nếu không sẽ bị lừa mất!

Lúc vào anh đã chậm hơn Lâm Thiều một bước, nếu hiện tại còn không nắm chặt thời gian, như vậy, hôm nay lại phải thua!

Không được, hắn phải là dũng sĩ ăn cua đứng đầu, như vậy mới có thể thắng!

Vì thế Thẩm Phi Bạch không chút do dự, cất bước liền theo lên lầu hai.

Tống Nhiễm Nhiễm mở to mắt nhìn Thẩm Phi Bạch rời đi, hai tay bưng kín miệng mình, sợ nhịn không được kêu lên.

Hihi... Gặm liền!

Rõ ràng hắn rất lo lắng cho Thiều Thiều, ngoài miệng ngượng ngùng, hành động lại rất thành thực!

Lâm Thẩm muôn năm SZD! SZD!

Lầu hai.

Lâm Thiều nhàn nhã tiếp tục tìm kiếm tấm bảng gỗ, nhưng phòng thứ nhất còn chưa kiếm xong, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vang lên.

Lâm Thiều lập tức đình chỉ động tác, ngừng thở, hẳn là NPC mới muốn tới dọa cô.

Lúc nào cũng ở trong thế bị động thật nhàm chán, ai bảo người chơi nhất định cần phải bị NPC uy hiếp?

Nghĩ như vậy, Lâm Thiều liền sinh chút tâm tư xấu.

Cô cầm blouse trắng bên cạnh mặc vào, vừa học theo bộ dáng quỷ tóc dài, cong lưng đem tóc dài toàn bộ che mặt mình.

【! Tôi nhìn ra Lâm Thiều muốn làm gì hahaha 】

【 Cô muốn dọa lại quỷ 🤣 】

【 Lâm Thiều: Thủ đoạn của quỷ dùng để đối với quỷ, của người thì đối với người 】

【 Nếu đánh không lại, như vậy thì gia nhập 😂😂 】

Mà lúc này.

Thẩm Phi Bạch lên lầu hai, mùi nước sát trùng nặng hơn, hành lang lầu này trông cực kỳ quái dị.

Những dòng chữ xúc phạm bệnh viện được viết bằng sơn đỏ trên tường, khác hoàn toàn với sảnh chính ở tầng một.

Căn cứ tiếng vang hắn vừa nghe được, Thẩm Phi Bạch dừng trước một cánh cửa, Lâm Thiều hẳn là ở bên trong này.

Thẩm Phi Bạch nghĩ về một bài hát mà hắn đã nghe trước đây, có một số ca từ trong đó phù hợp với mối quan hệ hiện tại của hắn với Lâm Thiều.

[ Trên thế giới này có hai loại người, người thông minh và ngu ngốc.

Người đi trước hãy ngồi mát ăn bát vàng, bởi vì kẻ ngu sẽ tìm ra cách, và tất cả những gì người thông minh phải làm là tìm ra kẻ ngốc ở đâu. ] 【 Chú thích 】

Bây giờ rõ ràng anh ta là người khôn ngoan, mà Lâm Thiều chính là người ngu ngốc.

Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Phi Bạch nhịn không được nhếch lên.

Lúc này đây, hắn muốn thắng!

Vì thế Thẩm Phi Bạch đặt tay lên nắm cửa, thời điểm cửa mở ra, nụ cười cứng đờ hiện trên mặt.

Nhìn ma nữ tóc dài gần trong tầm tay, lúc này hô hấp của hắn ta dường như ngừng lại.

Đồ khốn kiếp này! Tất cả sự tự tin được xây dựng ban nãy đều sụp đổ vào lúc này

"Thật xin lỗi" Thẩm Phi Bạch lắp bắp nói, lại cố gắng đóng cửa lại, tiếp tục xin lỗi, "Ngài tiếp tục, tôi... Tôi không quấy rầy ."

Nghe được giọng nói quen thuộc này, Lâm Thiều chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ba phần mờ mịt nhìn về phía người trước mắt.

Quả nhiên, chính là Thẩm Phi Bạch.

Vào lúc ánh mắt chạm nhau, Thẩm Phi Bạch đã sẵn sàng hét lên, nhưng sau khi nhìn rõ mặt Lâm Thiều, một tiếng "A --" lại bị bóp nghẹt trong cổ họng.

Hầu kết nhấp nhô vài lần, tần suất trái tim đập rốt cuộc cũng khôi phục, Thẩm Phi Bạch không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Lâm Thiều? Cô làm cái gì thế hả?"

Có biết cô đang hù chết người hay không!

"Chơi vui." Lâm Thiều đáp lại đơn giản, duỗi tóc, sau đó mặc kệ Thẩm Phi Bạch đi ra ngoài.

Theo bản năng, Thẩm Phi Bạch lập tức đi theo, tìm hiểu địch hỏi: "Cô đã tìm thấy bao nhiêu tấm bảng gỗ?"

"Không nói."

Thẩm Phi Bạch bất mãn, "Chuyện này sao lại không thể nói, tôi sẽ không cướp của."

Lâm Thiều trợn trắng mắt, giọng điệu tràn đầy không tin tưởng, "Không thể nói được."

Thẩm Phi Bạch: "..."

Đúng vậy; nếu quy tắc cho phép, anh không thể làm chuyện như vậy.

"Không đúng." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Lâm Thiều dừng bước lại nhìn về phía Thẩm Phi Bạch, "Sao anh đi lên?"

Nam nữ chính nam phụ không nên ở dưới làm Tu La tràng sao? Vì sao Thẩm Phi Bạch lại xuất hiện ở nơi này!

"Tôi sẽ không để cô tìm tất cả các tấm bảng gỗ ." Thẩm Phi Bạch trả lời ngược lại rất thẳng thắn thành khẩn, đối với chuyện muốn thắng này trước giờ cũng không che dấu.

Quần chúng ăn dưa tới xem náo nhiệt .

【 Hahaha. Tôi biết đây là câu trả lời của Thẩm Phi Bạch trước khi cậu ấy nói! 】

【 Thẩm Phi Bạch trên trán rõ ràng viết chữ thua, nhưng lòng vẫn quyết thắng, thật cao hứng ha ha ha ha ha 】

Lâm Thiều: "?"

Thời điểm này không đi chiếu cố nữ chính để xoát giá trị hảo cảm, lại chuyên tâm chỉ muốn thắng?

Loạn nam phụ này không có được vị trí trong tim nữ chính là chuyện bình thường, nếu không sẽ khiến độc giả bực mình.

Không đúng vẫn không đúng, nam phụ này không phải là mặt trời nhỏ chuyên dính nữ chính sau? Sao kì lạ vậy?

Lâm Thiều vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Thẩm Phi Bạch, nhất thời cô thật sự không hiểu.

Hệ thống ung dung lên tiếng --

【 Hiệu ứng hồ điệp 】

Lâm Thiều: "..."

Cô cảm thấy mệt mỏi khi nghe câu trả lời này! Có thể thay đổi thành một cái gì đó mới vào lần sau không?

Quên đi, cô không quan tâm vì lý do gì, cô chỉ muốn chiến thắng.

Tuy nhiên, số phận đã định trước, chỉ cần bạn gặp Thẩm Phi Bạch thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp cả.

Cuối hành lang, một người đàn ông toàn thân băng bó đột nhiên xuất hiện, Lâm Thiều bị đuổi theo điên cuồng, cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh.

Lâm Thiều thực sự không muốn chạy.

Nhưng ngay lúc người đàn ông quấn băng bó xuất hiện, Thẩm Phi Bạch đã bắt lấy cánh tay của cô chạy như điên.

Lâm Thiều hợp lý hoài nghi, nếu mình chạy chậm một chút, hiện tại có thể là Thẩm Phi Bạch kéo cô chạy.

Hình ảnh kia, quên đi, cô không dám nghĩ tới.

Lâm Thiều buộc phải chạy trong khi cố gắng giao lưu với Thẩm Phi Bạch, "Đây là người đây là người! bình tĩnh một chút!"

Thẩm Phi Bạch nhịn không được nói tục, "Mẹ nó! Hắn giống người chỗ nào!"

【 Haha, mặt Lâm Thiều đầy thống khổ bất đắc dĩ 】

【 Thẩm Phi Bạch chạy cũng quá nhanh rồi ha hả! Bằng không anh ấy và Lâm Thiều hợp lực tạo thành tổ đội đi tham gia vận hội đi, anh thi chạy bộ, Lâm Thiều thi cử tạ, đầu chó.jpg 】

【 Cười vl, quy tắc thi đấu phải có quỷ đuổi theo sau lưng, Thẩm Phi Bạch mới phát huy được thực lực chân chính 】

【 Hai người họ lần đầu tiên tiết kiệm thức ăn cho gấu trúc 】

Cho dù Thẩm Phi Bạch mang theo Lâm Thiều liều mạng chạy, nhưng do không gian có hạn, cả hai vẫn bị người quấn băng vải ngăn ở trong một căn phòng.

Lâm Thiều thở hổn hển, tạ ơn trời cuối cùng cũng bị bắt được! Nếu cứ tiếp tục chạy như thế này, cô thực sự chạy không nổi!

Người quấn băng vải lấy ra một cuộn băng khác từ phía sau và trói Lâm Thiều cùng Thẩm Phi Bạch vào hai chiếc ghế trong phòng.

Mặt Thẩm Phi Bạch viết đầy sự không tình nguyện, nhưng hắn ta không thể tiếp tục chạy trốn một mình bỏ lại Lâm Thiều.

Người quấn băng vải rất nhanh rời đi , cũng không ở trong này.

Nghe tiếng bước chân đã xa, Thẩm Phi Bạch nhìn về phía Lâm Thiều --

Adu, căn bản thấy không rõ, căn phòng này tối quá, không có lấy một chút ánh sáng.

Thẩm Phi Bạch hỏi: "Bây giờ nên làm gì?"

Lâm Thiều không nhanh không chậm đáp: "Đương nhiên là chờ người khác tới cứu chúng ta."

Thẩm Phi Bạch có chút lo lắng hỏi: "Nếu không có người tới cứu chúng ta, chúng ta vẫn sẽ bị trói sao?"

"Đúng vậy." Lâm Thiều như có điều suy nghĩ nói: "Thù lao của hai người chúng ta không hề rẻ. Nếu chúng ta bị trói trong đây hai giờ đồng hồ, tổ tiết mục sẽ không thể làm ra chuyện bất lợi như vậy"

Thẩm Phi Bạch: "..."

Người xem bị Lâm Thiều thông minh thuyết phục.

【 Ôi má ơi, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ? hahahaha 】

【 Rổ đạo diễn: Mẹ ơi :( 】

【 Thẩm Phi Bạch có phải ngốc hay không hahaha! 】

【 Lâm · vô thanh vô tức · nói ra liền làm người ta kinh ngạc · đại triết học gia · Thiều 】

Nhưng mà hiện thực lại vả mặt Lâm Thiều, qua hai mươi phút, cũng không có ai lên trên lầu, hai người bọn họ giống như là bị cả thế giới lãng quên.

Lầu một.

Giờ phút này, Tống Nhiễm Nhiễm ngăn cản Phó Triều Dịch bước chân lên lầu, lại lặng lẽ dặn dò Tống Dịch Xuyên ngăn Úy Tư Dương lại.

Trong lòng tràn đầy đều kiêu ngạo và đắc ý --

Yên tâm đi! Đều giao cho cô ấy! Cô ấy tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào đi quấy rầy Thiều Thiều và Thẩm Phi Bạch!

Về phần Mạnh Nhã Nhan và Trần Uyển Ngưng, hai người này cũng hoàn toàn không có ý tứ muốn lên lầu.

Trần Uyển Ngưng hạ thấp giọng hỏi: "Sắp xếp xong chưa? Tôi không muốn ở trong ngôi nhà ma ám này nữa!"

Chỉ cần Lâm Thiều bên kia xảy ra chút chuyện, việc ghi hình tập phim này đương nhiên có thể bị tạm dừng.

Mạnh Nhã Nhan liếc nhìn thời gian, "Sắp đến giờ đi rồi, đợi đi."

Kế hoạch của Mạnh Nhã Nhan kỳ thật rất đơn giản.

Hôm nay cô ấy đã mua chuộc hai NPC nam, trong đó người quấn băng vải phụ trách đi bắt Lâm Thiều, sau đó đem cô đặt trong một cái phòng.

Về phần vị NPC thứ hai, nhiệm vụ quan trọng hơn.

Chỉ cần hắn gặp người quấn băng vải , là có thể tìm được Lâm Thiều, nhân danh nhiệm vụ sẽ động thủ động cước với cô.

Lấy sức mạnh và sự nóng nảy của Lâm Thiều, cô nhất định sẽ phản kháng, hơn nữa đánh người kia.

Vào thời điểm đó, cô ta sẽ yêu cầu công ty lập tức đình công, rèn sắt khi còn nóng đi an bài một cái hot search, nói Lâm Thiều chơi gameshow, trong quá trình ghi hình gameshow đánh NPC.

Lần trước hot search kia cô ta cũng nhìn thấy, nói là Lâm Thiều giúp Tống Nhiễm Nhiễm, làm cho người qua đường thấy Lâm Thiều tốt đẹp.

Nhưng tâm lý phản đối của cư dân mạng rất mạnh, lần này cho dù Lâm Thiều có thể ra tay thanh minh, nhưng chuyện tương tự lần thứ hai xảy ra trong khoảng thời gian ngắn thì sẽ không còn ai tin nữa.

Khi đó, tất cả cư dân mạng sẽ cảm thấy rằng hai lần này thực chất là sự sắp đặt để tuyên truyền cho Lâm Thiều, vì để thiết lập một nhân thiết nữ hán tử dũng cảm độc lập hiện tại rất được quần chúng hoan nghênh.

Nghĩ đến đây, Mạnh Nhã Nhan liền cảm thấy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, khóe môi không khỏi nhếch lên, cảm giác sợ hãi bị ma đuổi vừa rồi đã biến mất.

Trên lầu, trong phòng.

Lâm Thiều và Thẩm Phi Bạch điển hình đều là người không thèm nói nhiều nửa câu, căn bản cũng không trò chuyện.

Lâm Thiều đã nghỉ ngơi đầy đủ, cô thật sự không muốn ở trong căn phòng này, hơn nữa quan trọng hơn là cô không muốn ở một mình với Thẩm Phi Bạch.

Vì thế cô --

Trước tiên thoát khỏi đây phải xé bỏ tất cả băng quấn tay cô.

Dễ vậy? Hoàn toàn không khó như tưởng tượng.

Nghe thấy động tĩnh từ phía Lâm Thiều, Thẩm Phi Bạch lập tức khẩn trương dò hỏi: "đang làm cái gì?"

"Đương nhiên là rời đi rồi." Lâm Thiều đúng lý hợp tình đáp: "Tôi muốn tiếp tục đi tìm tấm bảng gỗ, anh tiếp tục ở tại nơi này đợi một mình đi."

"Cởi bỏ như thế nào ? Lâm Thiều!! Cô đừng nghĩ muốn thắng tôi!"

Cùng với tiếng hét của Thẩm Phi Bạch, Lâm Thiều kiên quyết đi cũng không quay đầu lại.

【 Bye bye hahahaha 】

【 Tôi thấy rồi!! Lâm Thiều tự tay xé đứt miếng băng đó ra hahaha! Kẻ mạnh vĩnh viễn không ngã! 】

【 Kéo đứt băng vải không khó, vấn đề là băng quấn quá nhiều lớp hihi 】

【 Thẩm Phi Bạch vừa yếu đuối vừa đáng thương vừa bất lực 🤣🤣 】

Cho đến lúc cánh cửa đóng lại, Thẩm Phi Bạch vẫn cảm thấy không thể tin được

Lúc bị người ta quấn băng vải đuổi theo, hắn, hắn rõ ràng lôi kéo Lâm Thiều cùng nhau trốn ! Được lắm, Lâm Thiều lại lấy oán trả ơn! Để hắn ta một mình rồi chạy!

Không đến hai phút, cửa phòng lại bị mở ra.

Thẩm Phi Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, trong phòng vẫn tối om, không nhìn thấy gì cả.

Nhưng không cần nhìn anh cũng biết, nhất định là Lâm Thiều trở về !

Hắn biết ngay mà! Lâm Thiều không phải loại người như vậy! Chỉ muốn so tài với hắn, thật sự sẽ không để hắn một mình!

Thẩm Phi Bạch nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt rốt cục cũng bình tĩnh trở lại.

Nhưng hắn không nói, nếu Lâm Thiều chính mình chủ động trở về, hắn nhất định đưa bậc thang cho Lâm Thiều xuống, lòng dạ hắn rộng lớn miễn cưỡng tha thứ cho cô.

Thẩm Phi Bạch chờ Lâm Thiều giúp mình cởi bỏ băng vải, cũng chờ cô chủ động mở miệng lấy lòng.

Tuy nhiên, khi tiếng bước chân đến gần, "Lâm Thiều" cũng không nói chuyện.

Thẩm Phi Bạch có chút nóng nảy, cánh môi mở, nhưng hắn đã kìm lại lời nói.

Không được! Tuyệt đối không thể chủ động! Chủ động là thua !

"Lâm Thiều" đi tới bên cạnh hắn, dừng bước.

Thẩm Phi Bạch ngừng thở, đột nhiên cảm giác có chút khẩn trương.

Cũng không biết Lâm Thiều sẽ nói gì với hắn, xin lỗi hay --

Hả?

Vẻ mặt Thẩm Phi Bạch cứng đờ, não của hắn như một cỗ máy bị kẹt trong tích tắc.

Đợi đã! Lâm Thiều... Vì sao lại sờ hông của hắn! Cô ấy có sở thích đặc biệt nào đó sao?

Còn không chỉ là sờ eo, tại sao bàn tay lại đưa lên?

Đang sờ sờ sờ... Sờ ngực

Thẩm Phi Bạch triệt để bối rối, hắn hoảng sợ đến cực điểm, lớn tiếng nói: "Không được không được!"

Mà chủ nhân của cái tay kia sững lại khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Phi Bạch "Vãi nồi, tại sao là nam?"

Thẩm Phi Bạch nghe câu này cũng sững sờ, bất giác lặp lại câu nói của đối phương, "Vãi nồi, tại sao là nam?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro