Chương 20.1: Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 20: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím

Dưới sự chứng kiến ​​của đám đông, trận đấu kết thúc sớm hơn mười phút.

Bởi vì chênh lệch quá lớn, thật sự không thể so sánh, cũng không cần phải lãng phí thời gian.

Chủ quán đề nghị chụp ảnh nhóm cùng nhau để làm kỷ niệm về cuộc thi.

Lâm Thiều đứng ở vị trí C trung tâm (C là center), cầm cờ danh dự được chủ cửa hàng trao cho với vị trí đầu tiên, mỉm cười.

Mà Úy Tư Dương đứng ở bên cạnh cô biểu tình lại hết sức phức tạp.

Trừ Úy Tư Dương, những người khác cũng đều không hiểu..

Ánh mắt của mọi người ít nhiều đều lộ ra vẻ thất thần, không hiểu sao Lâm Thiều là một cô gái gầy gò nhỏ bé như vậy, nhưng sức ăn của cô lại như một hố sâu không đáy.

Bình luận cũng như thế.

【 Tôi nhéo một cái vào bắp đùi của mình, rất đau, không phải đang nằm mơ 】

【 Lâm Thiều, quán quân vua dạ dày, tôi chưa từng nghĩ có ngày hai chữ này lại kết nối với nhau 】

【 Biểu tình của Úy Tư Dương chính là trạng thái hiện tại của tôi.】

【 Lâm Thiều trông rất tự hào, đột nhiên làm tôi mắc cười haha 】

#Lâm Thiều, quán quân vua dạ dày# trực tiếp xông lên TOP1 hot search, đẩy hot search Thẩm Phi Bạch xuống, đã làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các cư dân mạng.

Mà giờ khắc này, cầm 10.000 NDT tiền thưởng, Lâm Thiều vui vẻ từ trong phòng ăn đi ra.

Cô rất hào phóng đem một nửa chia cho Úy Tư Dương, "Đây là của cậu."

Úy Tư Dương có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, "Chủ yếu là nỗ lực của cô, tôi không làm gì cả, lấy như vậy không thích hợp lắm."

"Đưa cho cậu thì nên nhận lấy."

Dù sao Úy Tư Dương cũng gọi cô là dì ba, làm một trưởng bối, sao cô có thể keo kiệt với hậu bối được chứ? Như vậy thật sự quá mất phong độ!

Úy Tư Dương rất là cảm động, vừa định vươn tay nhận lấy, lại bị tổ đạo diễn đột nhiên ngăn lại.

"Quy tắc là hai người không được làm cùng một công việc, vì vậy tiền chỉ có thể do một người lấy."

Úy Tư Dương sửng sốt, câu thô tục đến bên miệng cứng rắn nghẹn trở về, chất vấn: "Vừa nãy sao các người không nhắc nhở!"

Việc đã đến nước này, Úy Tư Dương cùng tổ đạo diễn nháo nửa ngày, cũng không có biện pháp khác.

Thời gian ghi hình
đã kết thúc, coi như Úy Tư Dương muốn tìm công việc mới cũng đã muộn.

Anh cau mày buồn bã.

Lâm Thiều nhìn về phía cậu, do dự hai giây, đưa 10000 NDT qua, "Vậy thì cho cậu đi."

Úy Tư Dương thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu, tâm tình trong nháy mắt từ đáy cốc tăng trở lại.

Nhưng vẫn còn có chút do dự, hỏi: "Vậy thì cô làm gì??"

"Dù sao tôi đã ăn quá no, cho tôi ăn cơm tối cũng ăn không nổi." Lâm Thiều Nói xong liền nhét 10000 vào trong ngực Úy Tư Dương, lại thấp giọng bổ sung một câu, "Sau khi kết thúc ghi hình nhớ đưa lại."

Đây chính là 10000 NDT đó!

Cô sẵn sàng cho Úy Tư Dương mượn để cứu trợ khẩn cấp, nhưng phải trả lại cô!

Úy Tư Dương gật đầu cam đoan, "Chắc chắn! Tôi sẽ trả gấp đôi cho!"

Còn gấp đôi? Gấp đôi!

Lâm Thiều sửng sốt, càng thêm kinh ngạc nhìn về phía Úy Tư Dương.

Hai người "Thâm tình" nhìn nhau, từ trong ánh mắt lẫn nhau đều nhìn thấy sự cảm động nồng đậm.

Lâm Thiều đưa tay lau đi giọt nước mắt không tồn tại, trong lòng thở dài ——

Áaa! cảm động vô cùng với tình thân!!

Cháu trai ngoan! Dì ba sẽ không bạc đãi con!

Mà bình luận có chút mê hoặc.

【 Tôi không biết tại sao màn này trông kỳ lạ】

【 Má... Quên đi, tôi luôn cảm thấy đây không phải là tình yêu? 】

Lâm Thiều vốn sẵn sàng bị phạt vì không kiếm được một xu, nhưng khi mọi người tụ tập lại thì mọi chuyện có chút bất ngờ.

Ngoài 10 nghìn nhân dân tệ của Úy Tư Dương, người kiếm được nhiều tiền nhất đương nhiên là Trần Uyển Ngưng, vì cô ấy có thể nhận được một khoản hoa hồng nhất định cho đồ trang điểm làm đẹp mà cô ấy bán.

Công việc của những người khác cũng gần như vậy, thậm chí Phó Triều Dịch còn trở thành người mẫu cho một cửa hàng đồ cao cấp với gương mặt lạnh lùng.

Tổ đạo diễn giơ loa tuyên bố, "Vị trí cuối cùng của ngày hôm nay thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người."

Tống Nhiễm Nhiễm biết được Lâm Thiều không kiếm được một xu, liền nhìn cô rất lo lắng.

Lâm Thiều nở nụ cười, an ủi: "Không có chuyện gì, đừng lo lắng."

Nếu thua thì sẽ thua, dù sao cô vừa ăn quá no, bụng còn khó chịu, lát nữa sẽ phải tìm cái gì làm để tiêu thực. (tiêu hóa thức ăn.

Đạo diễn giả vờ cầm một tấm biển, thần bí nhìn mọi người, sau đó chỉ tay về phía Lâm Thiều, "Đến đây đi, tiếp nhận trừng phạt."

Lâm Thiều nhấc chân đang muốn đi về phía trước, sau lưng đột nhiên bị một người chen ra tiến lên.

Lâm Thiều: "?"

Thẩm Phi Bạch đứng bên cạnh tổ đạo diễn với vẻ không vui viết trên mặt.

Lâm Thiều bối rối, bình luận cũng giống vậy, có người hỏi ra vấn đề.

【 Lâm Thiều không phải không kiếm được tiền sao? Thẩm Phi Bạch rửa bát cả buổi chiều, tại sao anh lại đứng hạng chót? 】

Tổ đạo diễn giải thích nguyên nhân, "Thẩm lão sư rửa bát đĩa rất nghiêm túc, thật đáng tiếc, anh ấy làm vỡ hai mươi đĩa, chín bát và bốn thìa, trước khi rời đi đã phải trả cho cửa hàng mười lăm tệ."

Lâm Thiều: "?"

Tiểu tử này.

Cô thật sự không thể tưởng tượng được mình không kiếm được một xu, vẫn còn có Thẩm Phi Bạch đứng hạng chót.

Tống Nhiễm Nhiễm nhìn thoáng qua Lâm Thiều, Thẩm Phi Bạch đang đứng bên cạnh đạo diễn, kinh ngạc giơ tay che miệng..

Trời ạ!

Cô ấy biết điều đó! Thẩm Phi Bạch không nỡ nhìn Thiều Thiều bị trừng phạt! Đó là lý do tại sao anh ta làm việc như vậy, để có thể vô tình cho Thiều Thiều không đứng hạng chót.

Oimeoi! rất hạnh phúc! Cô ấy gặm CP ngọt ngào nhất trên thế giới!

Nghĩ đến đây, Tống Nhiễm Nhiễm lại không tự giác nghiêng đầu nhìn về phía Phó Triều Dịch, sau đó trừng mắt một cái.

Móa! Tra nam!

*

Kết thúc buổi ghi hình của tập này, anh Hứa tự mình lái xe tới đón.

Hoàn toàn khác với lúc trước, vẻ mặt của anh Hứa lúc này âm trầm, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.

Lâm Thiều rất mờ mịt, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua cái hot search, liền thấy mình và Thẩm Phi Bạch đều nằm trong danh sách hot search.

Thẩm Phi Bạch là vì bị nhân viên công tác quấy rối mà cô là bởi vì lấy quán quân vua dạ dày.

Lâm Thiều vốn đang có chút bận tâm, nhưng mở bình luận lại ngoài ý muốn phát hiện tất cả đều là hahaha, cùng với xin lỗi ——

【 Có lỗi với Lâm Thiều, tôi không nên nói cô muốn thiết lập hình tượng, cô thật sự có thể ăn như vậy 】

【 Lâm Thiều xé xác thiết lập hình tượng tham an, chị chính là nữ vương, ăn có thể tỏa ánh sáng haha 】

Mấy ý kiến ​​này có vẻ không quá tiêu cực.

Lâm Thiều xem không hiểu, cũng không minh bạch, nếu không ai mắng, vì sao anh Hứa tức giận?

Khi đến cửa căn hộ, Lâm Thiều thật sự không nhịn được, thật cẩn thận hỏi: "Anh Hứa, em có làm sai chuyện gì không?"

Anh Hứa nhìn về phía cô, mặt vô biểu tình hỏi: "Gần đây em có cân không?"

Lâm Thiều sửng sốt một chút, sau đó thành thật lắc đầu.

Anh Hứa đậu xe, đứng dậy xuống xe,"Đợi anh một chút."

Lâm Thiều thò đầu ra khỏi ghế phụ và nhìn ra ngoài, nhìn Anh Hứa lấy ra một cái cân từ trong cốp xe.

Lâm Thiều đang bám vào cửa sổ, Anh Hứa trực tiếp đi tới mở cửa, lạnh lùng nói: "Xuống xe."

Lâm Thiều ý đồ cò kè mặc cả, "Chúng ta có thể thảo luận lại không?"

Anh Hứa không nói gì, tiếp tục nhìn cô.

Lâm Thiều hơi mím môi, thật sự không có cách nào, không tình nguyện mà xuống xe.

Lâm Thiều cầm điện thoại đặt về trên xe, tháo kẹp tóc trên đầu xuống..

Ngay lúc Lâm Thiều định cởi giày, anh Hứa không chịu được nữa, ngăn lại nói: "Đừng giằng co, một chút cân nặng như vậy cũng có ý nghĩa sao?

"Ồ." Lâm Thiều buông lỏng tay ra, không tình nguyện đứng lên trên.

Cân biểu hiện là 48KG.

Lâm Thiều khuôn mặt vốn có chua xót nhất thời lộ ra một nụ cười, không tồi..

Gần đây ăn nhiều như thế, còn chưa đến một trăm.

Mà sắc mặt anh Hứa đen xì , "Sao em tăng cân quá vậy?"

Ơ?

Lâm Thiều mờ mịt nhìn về phía anh Hứa, "Em cao 1 mét 7, cân nặng này còn chưa đủ sao??"

"Gần năm mươi cân, mập gần năm mươi cân!" Anh Hứa nói to, sau đó trực tiếp đưa ra quyết định, "Bắt đầu từ ngày mai, phải kiểm soát cân nặng của mình."

Lâm Thiều cố gắng thuyết phục Anh Hứa, chân thành nhìn anh ta, "Cự tuyệt gu thẩm mỹ trắng và gầy, cự tuyệt dáng người gầy tong teo."

Đương nhiên, hai câu này không có cách nào tẩy não Hứa tâm cứng như đá.

Anh ra lệnh bắt buộc, từ ngày mốt sẽ thu xếp để cô lấy lại vóc dáng, giảm béo.

Lâm Thiều trầm tư vài giây, đột nhiên hỏi: "Vậy ngày mai em làm gì? Có phải là ngày nghỉ không??"

"Nghĩ hay lắm, Phó tổng bên kia có sắp xếp, nói là buổi tối sẽ đích thân liên hệ em."

Một câu nói như vậy khiến Lâm Thiều có cảm giác xuất hiện vấn đề.

Phó Triều Dịch tìm cô có thể có chuyện gì?

Bộ não nhỏ bé thông minh của Lâm Thiều chuyển động, sau khi suy nghĩ rất lâu, không thể tìm thấy phần này trong cốt truyện.

Lâm Thiều cảm thấy rất kỳ quái, "Công ty có nhiều nghệ sĩ nữ như vậy, tại sao phải tìm đến em?"

"Không rõ lắm, hình như là ông chủ chỉ đích danh muốn gặp."

Đây là câu cuối cùng anh Hứa nói trước khi rời đi.

Ông chủ chỉ đích danh muốn gặp cô?

Lâm Thiều nằm trên ghế sofa, trầm ngâm trong tư thế nằm thoải mái.

Đột nhiên, một ý tưởng nảy ra trong đầu cô.

Lâm Thiều kinh hãi, từ trên sô pha đứng dậy ngồi thẳng.

Phó Triều Dịch sẽ không... muốn dẫn cô đi bồi rượu mấy lão già kia chứ??

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro