Chương 20.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây hoàn toàn không phải là điều mà một ông chủ nghiêm túc nên bắt các sao nữ làm! Nếu quả như thật như vậy, cô nhất định không! Cùng! Đi!

Mang theo ba phần sợ hãi ba phần khẩn trương cùng bốn phần mờ mịt, Lâm Thiều bại liệt trên sofa một hồi mới đi ra ngoài.

Bởi vì dạ dày của cô... Thật sự quá đầy! Nhất định vẫn phải đi ra ngoài và tìm một thứ gì đó để sử dụng thể lực kinh người của cô.

Lâm Thiều ở bên ngoài đi vòng vo một lúc, buổi tối đừng nói người, một con chó cũng không nhìn thấy.

Cô đau khổ đứng đó, bắt đầu nghĩ về tính khả thi của việc trở về sau đó nâng tủ quần áo của mình ra chạy hai vòng.

Vào lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng một lần nữa, cho cô một gợi ý.

【 Làm một nam tử hán dũng cảm, giúp người là đức tính thiết yếu tốt nhất. Nếu kí chủ giống lần trước giúp đỡ người khác, thì tiêu hao thể lực nhanh như một phần khen thưởng】

Nghe lời này, Lâm Thiều đã hiểu, "Tôi gọi điện thoại cho dì Mạnh Thiến, cho tôi đẩy nhờ xe đẩy của quán một chút."

【 Ý của tôi là cái này à? 】

"Không phải sao?"

【Tôi đang yêu cầu cô tìm người mới! 】

"Ồ." Lâm Thiều gật đầu, lại hỏi: "Chỗ nào có người cần giúp?"

【... 】

【 Tự mình đi tìm điii! 】

Hệ thống nói như vậy, nhưng dưới sự nhõng nhẽo nài nỉ càn quấy quấy rầy của Lâm Thiều, nó vẫn cho nhắc nhở.

Trong quán net cách đó chưa đầy nghìn mét, lúc này có một nhóm côn đồ đang gây rối ở đó.

Đó là một quán net cực kỳ "Xa hoa".

Sở dĩ dùng hai chữ xa hoa này để hình dung, là vì gu thẩm mỹ của chủ nhân hơi lạ, thích dùng vàng để trang trí, những chiếc ghế chơi game và máy tính được sử dụng đều là những mẫu mới nhất, khắp nơi đều cho người ta một loại cảm giác "Tôi rất có tiền".

Lâm Thiều đứng ở cửa, nhìn ba phút xúc động gật đầu, khen: "Thật là đẹp mắt hihi!"

Người này được thực sự có nhã hứng! Những thứ này trông rất đắt tiền! Cô thích!

Bên trong tiềng ồn ào rất lớn, đại khái có lẽ có ít nhất một chục người.

Lâm Thiều xắn tay áo, đeo khẩu trang rồi sải bước đi vào.

Bởi vì bên trong quá mức hỗn loạn, cho nên nên không có ai đến ngăn cản Lâm Thiều, cô đi một mạch tới hiện trường xảy ra vụ việc.

Cả chục người giằng co, đứng giữa là một người đàn ông trung niên hơi mập, có vẻ là chủ quán net.

Tổng cộng có mười hai người, bảy người trong số họ là xã hội đen, và năm người được cho là nhân viên quán net.

Lâm Thiều sở dĩ có thể nhìn ra bởi vì giữa hai bên có một khoảng cách rất lớn.

Côn đồ bên kia bảy người, lần lượt theo thứ tự nhuộm tóc 7 sắc cầu vòng đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Họ trông như những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Cả bọn đứng bên nhau như một thời kỳ phục hưng táng yêu hơn mười năm trước.

Họ đang tranh cãi, tên xã hội đen tóc đỏ giơ bàn phím bên cạnh anh ta lên, hung hăng nện xuống đất, giận dữ hét: "Tao nói bồi thường! Có nghe thấy không!"

Bên cạnh, côn đồ tóc màu khác cũng phụ họa theo, "Đúng vậy! Hãy bồi thường cho lão đại của chúng tao!"

Tóc đỏ là Lão đại, vì vậy hạng của họ phải theo thứ tự.

Lâm Thiều đi qua, vươn tay vỗ vai thiếu niên tóc cam, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Mẹ nó mày là ai a?" thiếu niên tóc cam nổi giận đùng đùng quay đầu nhìn cô, đang muốn mắng câu tiếp theo, biểu tình lại đột nhiên cứng ngắc.

Tay Lâm Thiều trên bả vai của thiếu niên bắt đầu dùng lực, lại lặp lại một lần, lặp lại lần nữa, "Tôi hỏi cậu, chuyện gì xảy ra vậy?"

Thiếu niên tóc cam sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "Nhân viên trong cửa hàng của họ làm đổ nước vào chân của đại ca tôi."

Lâm Thiều buông tay ra, lại nhìn thiếu niên tóc đỏ.

Anh ta mặc một chiếc quần tây sáng màu, trên đùi trái có một vệt nước nhỏ.

Diện tích nước đổ cũng không lớn và màu sắc rất nhạt.

Lâm Thiều gật đầu đồng ý: "Làm thế nào mà làm đổ nước vào người ta thành như vậy, các người làm trong cái quán net này cũng quá phận rồi."

Thiếu niên tóc đỏ không hiểu Lâm Thiều tới làm gì, nhưng thấy cô giúp mình nói chuyện, lại vênh váo tự đắc nhìn về phía ông chủ, "Có nghe thấy không? Người ta còn nói vậy, còn không mau nhanh ..."

Thiếu niên tóc đỏ còn chưa kịp nói xong, Lâm Thiều liền chính nghĩa cắt ngang lời anh ta, tiếp tục nói,"Thật quá đáng, nếu tôi đến chậm một chút, vệt nước này sẽ khô mất!"

Nhóm thiếu niên tóc bảy sắc cầu vòng: "?"

Thiếu niên tóc vàng phản ứng trước, trực tiếp duỗi tay đẩy Lâm Thiều, "Con khốn khiếp này có ý gì? Muốn đứng ra bênh vực ai đó? Cô muốn bị đánh sao??"

"Vậy thì cô thật may, tôi không thích đánh phụ nữ." Thiếu niên tóc đỏ nhìn về phía Lâm Thiều, cười lạnh một tiếng, "Cho cô thời gian ba giây để cút."

"Vậy thì thật không may, tôi thích đánh đàn ông" Lâm Thiều nói câu này với giọng điệu vô tội nhất, sau đó vươn tay nắm lấy cổ tay thiếu niên tóc vàng, rồi từ từ lật lại.

Dưới ánh mắt bao người, kèm theo tiếng thét chói tai của thiếu niên tóc vàng, cổ tay hắn biến sắc cực độ, khiến cho khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ đau đớn gớm ghiếc.

Sau khi Lâm Thiều buông tay ra, thiếu niên tóc vàng cũng không cố mắng nữa, ôm cánh tay thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.

Thiếu niên tóc xanh và thiếu niên tóc lục đưa mắt nhìn nhau, cả hai đồng thời lao về phía Lâm Thiều.

Đến từng đứa một, giống như anh em hồ lô đi giải cứu ông nội.
(phim anh em hồ lô của trung quốc)

Lâm Thiều hai tay duỗi ra, ngón tay uốn cong như móng vuốt.

Hành động này thực sự kỳ lạ, những người khác cảm thấy bối rối khi nhìn thấy.

Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, hai tay của cô đã nắm lấy tóc của thiếu niên tóc xanh và thiếu niên tóc lục từ từ nhấc lên.

Vì sự chênh lệch chiều cao, Lâm Thiều chỉ có thể miễn cưỡng làm cho bọn họ cách mặt đất một hoặc hai cm.

Mà, cô chỉ nhấc thiếu niên tóc màu xanh lên, thiếu niên tóc lục chân vẫn trên mặt đất. Tay phải không có phản ứng.

Sao thế nhỉ?

Lâm Thiều không hiểu nên giơ tay phải lên cao hơn một chút.

Tiếp theo, một điều kinh hoàng đã xảy ra, một bộ tóc giả màu xanh lá cây đã bị cô kéo xuống.

Nhìn thiếu niên đầu trọc kinh ngạc trước mặt, tay Lâm Thiều run nhè nhẹ.

"Thật xin lỗi." Nói xong, cô nhanh chóng đội lại mái tóc giả lên đầu cho người ta... À không, lên đầu cho thiếu niên bị trọc, lần nữa nói xin lỗi, "Tôi thật sự không có cố ý ."

Lâm Thiều thật sự không có nghĩ đến, không thể ngờ rằng, một số người lại bị hói ở độ tuổi trẻ như vậy.

Mà thiếu niên đầu trọc giờ phút này vừa tức giận vừa khó chịu đến mức không thèm đánh nhau, tay ôm chặt bộ tóc giả chạy ra ngoài.

Mà chân thiếu niên còn lại bay trên không trung, gầm lên: "Buông tay! Thật sự tóc cũng không chịu nổi hành hạ như thế!!"

Lâm Thiều muốn buông ra, nhưng trong bụng đột nhiên thoải mái h
ơn rất nhiều.

Vì thế Lâm Thiều bật cười, cô nói: "Không bỏ."

Lâm Thiều xách thiếu niên tóc lam đi về phía trước hai bước, sau đó nâng thiếu niên tóc vàng đang ngồi xổm trên mặt đất khóc lóc lên.

Mà giờ, có hai người đàn ông cao ít nhất 1 mét 7, lúc này bị Lâm Thiều đang ôm trong tay như hai con gà nhỏ.

Lâm Thiều nhìn thoáng qua phòng, xoay người, thấy ghế sofa không xa, ném hai người vào ghế đó.

Sức lực họ vẫn còn yếu hơn cô, hai người không kịp bay lên sofa như dự định mà vấp ngã, trực tiếp ngã xuống đất.

Lâm Thiều nhìn những người còn lại một lần nữa, gọi hai người cuối cùng theo thứ tự, "Chàm nhi và Tím nhi, các ngươi cũng muốn thử hả?"

Người bị gọi là "Chàm nhi" và "Tím nhi" giờ phút này run rẩy, bản năng liền lui về phía sau, muốn trốn tránh.

"Kẻ điên!" Thiếu niên tóc cam phản ứng đầu tiên là mắng, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn thiếu niên tóc đỏ, "Đại ca!"

Trên đùi hắn, vệt nước cũng nhỏ, thiếu niên tóc đỏ giờ phút này cũng không để ý tới việc tiếp tục ăn vạ, hô to một tiếng, "Rút!"

Tựa như phim hoạt hình Sói và Thỏ nhất định phải kêu một câu " Nupakachi (* nghĩa là hãy đợi đó)" thiếu niên tóc đỏ nhìn về phía ông chủ quán net, cũng thả một câu thoại, "Mày chờ đó! Việc này chưa xong!"

Nói xong cả nhóm tóc bảy sắc cầu vòng vội vàng chạy trối chết.

Lâm Thiều nhìn bóng lưng của bọn họ, im lặng một hồi.

Cô dường như không dùng nhiều sức, dạ dày chỉ có thể nói là đã dịu đi một chút, nhưng vẫn không thoải mái.

"Đại ca..."

Tiếng thống khổ kêu rên từ sofa, thiếu niên tóc lam chậm rãi từ mặt đất bò lên.

Khi thấy trong phòng không còn ai, vẻ mặt anh ta chợt sững lại.

Lâm Thiều đột nhiên nhếch môi cười.

Cô lại đi về phía ghế sô pha, cúi xuống và đồng thời bế thiếu niên tóc lam và thiếu niên tóc vàng lên.

Một giây sau, cô khiêng hai người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nhiệt tình hô to: "Đại ca! Đại ca! Đừng chạy nhanh như vậy! Các người còn để quên đồ nè!"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thiều: Ta cảm thấy vậy cũng là giúp đỡ kẻ yếu!

Lam nhi và Vàng nhi: Biến đi!

--------

Tính ra lúc đầu mình bốc phải bộ này cũng không nghĩ được mọi người đón nhận vậy đâu, tại mình nghĩ cốt truyện nó không thuộc dạng máu chó, kích thích nên kén người đọc. Ai ngờ.... Cảm ơn các bạn đã ủng hộ tụi mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro