Chương 22: Thời Kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáy mắt Phó Triều Dịch tràn ngập vẻ không nói nên lời, cuối cùng chỉ nói hai chữ, "Đi thôi."

Lâm Thiều cầm đùi gà vừa ăn vừa đi theo.

Khi đi đến bên xe, Phó Triều Dịch mở cửa sau xe ra rồi lên xe trước, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Đừng ăn thứ này trên xe tôi, ăn xong đi rồi hãy lên."

Lâm Thiều lập tức ngồi lên xe, "Yên tâm, đã ăn xong."

Phó Triều Dịch: "..."

Ngay khi người lái xe vừa khởi động xe, Lâm Thiều lại nhịn không được hỏi Phó Triều Dịch, "Nhắc mới nhớ, Phó tổng à không biết tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"

Phó Triều Dịch lúc này mới rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn về phía cô, "Nói đi."

Lâm Thiều hơi mím môi, ôm một tia may mắn hỏi: "Vì cái gì mà người Thời gia lại muốn gặp tôi?"

Nghĩ về phía trước, Thời gia cũng không chỉ có một người là Thời Kỳ, cũng không nhất định phải là Thời Kỳ có chuyện muốn tìm mình, có lẽ... Có lẽ là lão gia tử Thời gia thèm muốn sắc đẹp lẫn tuổi trẻ của cô!

Mà câu trả lời của Phó Triều Dịch lại khiến cho Lâm Thiều càng thêm khó hiểu.

"Mấy ngày hôm trước tôi gặp Đại thiếu gia Thời gia. Hình như anh ta nói em trai anh ta là fan của cô cho nên muốn mời cô đến dự cùng."

Em trai Thời Kỳ? Lâm Thiều lục tung tìm tòi trong trí nhớ hết nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được người này.

Bên trong cốt truyện ban đầu thì Thời gia có hai đứa con trai nhưng mà không phải là do một mẹ sinh ra.

Mẹ của Thời Kỳ đã mất sớm khi anh ta còn nhỏ, mẹ kế là tiểu tam thượng vị đã kết hôn hơn mười năm với cha Thời, cuối cùng sáu năm trước lại sinh ra một đứa con Thời Diệu, từ đây hoàn toàn được gả vào Thời gia.

Từ nhỏ Thời Diệu cực kỳ tín nhiệm ỷ lại người anh trai Thời Kỳ này, mà đối với Thời Kỳ mà nói kỳ thật anh ta cũng không có tình cảm gì với người em trai này, chỉ là đem nó thành công cụ kiềm chế mẹ kế mà thôi.

Bởi vì nữ chủ Tống Nhiễm Nhiễm rất thích trẻ con cho nên Thời Kỳ cũng lấy người em trai này làm lý do tạo càng nhiều cơ hội để hai người họ ở chung.

Mà cuối cùng dưới thủ đoạn cường ngạnh của Phó Triều Dịch Thời Kỳ hai bàn tay trắng, quyền kế thừa Thời gia cũng rơi trên đầu tên củ cải này.

Đã hiểu rồi.

Thời gia cuối cùng cũng là của đứa nhóc Thời Diệu này, về sau hắn rất khó lường, sao cậu ta lại cố tình nói là fan của mình! Đừng nói là ông trời muốn cho cô một con đường sống nha?

Khóe môi Lâm Thiều kích động nhếch lên, vội vàng lấy miếng bông phấn trong túi trang điểm ra để trang điểm, cầm gương luyện tập cách cười rộ lên mà còn có thể lộ ra chút ôn nhu.

Trẻ con còn có thể thích cô vì cái gì? Không phải là vì cô xinh đẹp hay sao? Chắc chắn là vậy!

Kỹ thuật lái xe của tài xế Phó Triều Dịch này rất tốt, lái xe nhanh nhưng ổn định, rất nhanh đã đến Thời gia.

Nhìn thấy khách sạn xa hoa trước mắt, đây chẳng qua chỉ là một trong trăm ngàn khách sạn của Thời gia.

Lâm Thiều không được nhịn che kín môi, cố gắng không để cho âm thanh hâm mộ lộ ra ngoài.

Bên trong cốt truyện ban đầu cũng có đề cập tới việc Thời gia là gia tộc giàu có lâu đời, so với Phó gia còn giàu có hơn.

Khách sạn lớn như vậy trị giá bao nhiêu tiền, dù cô có bắt đầu làm công từ triều Tống phải trải qua mấy kiếp luân hồi mới có thể mua được nó.

Hệ thống thình lình lên tiếng ——

【 Đây thì có là cái gì? Sắm vai thân phận của bản thân thật tốt đi, chờ tới khi hoàn thành nhiệm vụ trở lại thế giới hiện thực, cô có thể tùy chọn một căn nhà lớn hơn như này 】

Lớn hơn? Còn tùy tiện chọn?

Lâm Thiều kích động cực kì, đột nhiên cảm thấy tương lai tràn đầy hy vọng.

Thời Diệu có thể ngồi mát ăn bát vàng thừa kế Thời gia, Phó Triều Dịch có thể tiếp tục làm tổng tài bá đạo lãnh khốc, mà cô có thể trở về thế giới hiện thực chọn lựa một căn nhà lớn hơn so với khách sạn này, tất cả mọi người đều có tiền đồ tươi sáng.

Mà lúc này đây, Phó Triều Dịch đem thiệp mời giao cho người tiếp khách ở cửa, thấp giọng cắt đứt mộng tưởng hão huyền của Lâm Thiều: "Đi thôi."

Phó Triều Dịch vươn cánh tay ra hiệu cho Lâm Thiều nắm lại, mà mới đi chưa được hai bước, vẻ mặt đau khổ nói: "Tay anh đừng có nhấc cao như vậy. Ngày hôm qua, tôi có tập cử tạ nên cánh tay có chút đau."

Ngày hôm qua khiêng tiểu hoàng cùng tiểu thanh chạy lâu như vậy, không phải là cử tạ sao.

Cánh tay Phó Triều Dịch hạ thấp một chút.

Lâm Thiều lại không hài lòng: "Thôi bỏ đi, ngài vẫn nên nhấc tay lên một chút đi, đèn này sáng quá, mấy viên kim cương trên đồng hồ làm lóa mắt tôi tồi."

Nếu còn nhìn nữa, đôi mắt không chỉ đau mà ngược lại còn đỏ do ghen tỵ.

Vừa đi vào yến hội, bất kể là cách bài trí hay là các loại đồ dùng trang trí, gần như đều mang giá trị xa xỉ, khắp nơi đều thể hiện ra một loại cảm giác giản lược xa hoa.

Đặc biệt là bàn dài tinh xảo xinh đẹp để những điểm tâm ngọt ngào làm cho người ta không thể rời mắt đi.

Vẫn còn cách khoảng nửa giờ để bắt đầu yến hội.

Lâm Thiều nuốt một ngụm nước miếng, dùng thần sắc chờ mong nhìn về phía Phó Triều Dịch, "Phó tổng, một ngày này tôi đều phải tạo hình nên chưa ăn gì, tôi có thể ..."

Phó Triều Dịch cắt đứt lời nói của cô "Vừa rồi không phải cô đã ăn một cái đùi gà sao?"

Lâm Thiều: "..."

Ngay cả cái bậc thang cũng không cho cô xuống? Nắm tay cứng lại.

Lâm Thiều đang muốn tiếp tục nói nhảm, đột nhiên có một người đàn ông trung niên mặc tây trang đến gần, mặt đầy vẻ nịnh nọt tươi cười, "Phó tổng, đã lâu không gặp. Ngài còn nhớ tôi không? Lần trước chúng ta đã gặp ở khu thương hội C."

Phó Triều Dịch nhìn về phía Lâm Thiều, nói: "Phải trở về tước khi yến tiệc bắt đầu."

Lâm Thiều sửng sốt hai giây, lúc này mới kịp phản ứng ý tứ của Phó Triều Dịch, vì thế nhanh chóng rời đi.

Lần này Thời gia đây tổ chứ yến tiệc từ thiện, chủ đề chính là lấy Thời gia làm trung tâm, kêu gọi các phú hào khác cùng nhau quyên góp tiền bạc và vật chất vì để thành lập trường tiểu học Hy Vọng cho trẻ em nghèo khó ở vùng núi.

Với tư cách là bạn nữ của Phó Triều Dịch, điều này cũng không có quan hệ lớn tới Lâm Thiều.

Mục tiêu của Lâm Thiều rất rõ ràng, trực tiếp đi thẳng đến vào trong góc, nơi có điểm tâm là các món bánh ngọt ngào.

Tuy rằng tiệc tối nay, mấy người Thời gia mời người đến đều gọi là "Thượng lưu nhân sĩ" cũng không có an bài truyền thông tiến vào chụp ảnh, nhưng mà cô là một nữ minh tinh vẫn nên điệu thấp một chút.

Nhìn chung quanh, không có ai nhìn mình tay Lâm Thiều lập tức cử động.

Nhiều loại bánh ngọt nhỏ ở trước mắt cô, mỗi loại cô đều lấy trước một cái để nếm thử, nếu đúng khẩu vị lại tiếp tục ăn.

Sau khi ăn một lần, Lâm Thiều cảm động như thể một giây sau liền rơi lệ.

Ăn quá ngon! Tất cả đều quá ngon! Căn bản không chọn được!

Nếu không chọn được, vậy thì không cần phải chọn nữa, trẻ con mới chọn, người lớn lấy hết.

Động tác trên tay của Lâm Thiều lặp đi lặp lại liên tục, vẻ mặt viết đầy chữ hạnh phúc, sau khi uống xong vài ly rượu trái cây và rượu vang nồng độ thấp.

Chờ đến khi Lâm Thiều ăn uống no, cô buông chiếc ly, nhanh chóng rút lui khỏi chỗ điểm tâm.

Nửa ngày sau, có người hầu đi ngang qua, nghi ngờ hỏi ——

"Sau điểm tâm ở bên này hết nhanh như vậy?"

Mà giờ khắc này Lâm Thiều đang...tìm toilet.

Nói ra thì có một chút ngượng ngùng, nhưng do cô uống rượu hơi nhiều nên hiện tại có chút nóng.

Thần sắc của Lâm Thiều bên ngoài rất bình tĩnh, chân đi giày cao gót tốc độ bước đi rất chậm, hận không thể đạp Phong Hỏa Luân.

Thật vất vả, cô mới tìm được toilet, Lâm Thiều không chút nghĩ ngợi liền vọt vào.

Mà đợi đến cô bước ra, vừa vặn đụng phải một người chuẩn bị tiến vào.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi!" Lâm Thiều lảo đảo lui về phía sau hai bước áy náy luôn miệng nói xin lỗi.

Mà chờ đến khi cô ngẩng đầu một khắc kia mới phát hiện người đứng trước mặt là... Một người đàn ông?

Một câu "Bắt lưu manh" đã đến bên miệng Lâm Thiều, lại bởi vì nhìn thấy đồng hồ trên tay người đàn ông này đeo đắt hơn so với đồng hồ của Phó Triều Dịch, đột ngột làm cho cô nghẹn trở về.

Lâm Thiều ngẩng đầu, cẩn thận quan sát người đàn ông ở trước mắt một chút.

Thay vì gọi là đàn ông thì có lẽ nên xưng hô là thiếu niên sẽ càng thêm thích hợp hơn.

Nhìn thiếu niên cỡ hơn hai mươi tuổi, cậu ấy có một đôi mắt màu hổ phách cực kì sáng, ngũ quan tinh xảo đến có thể nói là hoàn mỹ, nhưng mà cũng không quá mức nữ tính. Thấy cả người giống như tiểu hoàng tử ôn nhu lại tự phụ bước ra từ trong cổ tích.

Nếu so sánh cùng với Lâm Thiều thì cô cảm giác mình thô ráp hơn, cô thật sự không tin một người như vậy lại là lưu manh sẽ cố tình đi vào toilet nữ.

Vì thế trong ánh mắt Lâm Thiều mang theo vài phần hoài nghi, nhìn về phía thiếu niên hỏi: "À thì, có phải cậu đi nhầm hay không?"

Nghe lời này của Lâm Thiều, thiếu niên có chút cau mày, mang theo một chút kinh ngạc xoay người nhìn về tấm bản trên cửa phía đối diện.

Lâm Thiều nhìn theo ánh mắt của cậu ấy, lúc ánh mắt dừng lại ở trên tấm, nháy mắt đó cô liền cứng ngắc.

Thiếu niên lại nhìn về phía cô, nhẹ giọng mở miệng, "Hình như... Là cô đi nhầm."

Giọng nói của thiếu niên giống như vẻ ngoài của cậu ấy khiến cho người khác cảm giác ôn nhu giống như gió xuân, nhưng giờ phút này Lâm Thiều lại không suy nghĩ để ý tới nhiều như vậy.

Trời má ơi, cô vào nhầm chỗ!

Xấu hổ trong nháy mắt gắt gao vây quanh Lâm Thiều, một câu "Rất xin lỗi" đến bên miệng, lại đột ngột dừng lại, tự nhiên cô không thể nói đượ!

Hệ thống giống như quỷ lại bất ngờ xuất hiện giải thích.

【 Ký chủ thân ái, làm một nam tử hán dũng cảm, nếu cô không có làm sai bất cứ chuyện gì thì không cần phải xin lỗi 】

Lâm Thiều: "???"

Cô đi nhầm toilet mà còn không tính là làm sai sao?

【 Chuyện này không có tạo thành thương tổn hay tổn thất cho bất luận kẻ nào nên chỉ xem như một chuyện ngoài ý muốn 】

Lời xin lỗi không thể thốt ra, không khí giờ phút này đột nhiên ngưng đọng lại.

Lâm Thiều ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp chống lại thiếu niên.

Cho dù mang giày cao gót thì đầu ngón chân cũng đang cực lực góp một viên gạch tô điểm thêm lâu đài Disney mộng ảo của cô.

Hai người nhìn nhau trọn vẹn hơn mười giây.

Một loại ma xui quỷ khiến, hai tay Lâm Thiều chấp lại tạo thành chữ thập [chữ thập nè 十] miệng nhảy ra một câu, "Sawatdee ka~"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, mặt Lâm Thiều đỏ lên.

Vì để tránh không xấu hổ cô không có nói thêm một câu nào nữa, nhanh chóng xông ra ngoài.

【 Ôi mẹ ơi, hahahaha hahahhahahahahah 】

Hệ thống phát ra tiếng cười nhạo đầy máy móc và vô tình.

Mà giờ phút này Lâm Thiều mặt vô biểu tình đứng ở trước khu bánh ngọt.

Vừa nãy đến cùng là cô đang nghĩ cái gì? Vì sao lại nói ra lời nói dối kia!!

Sawatdee ka? Khi nói ra những lời này người ta liền sẽ nghĩ nàng mới chuyển giới từ nước X trở về, nhưng một người đàn đã từng chuyển giới sẽ nói điều này sao?

Thật là nói quá nhảm đi!

Rõ ràng chỉ là đi nhầm nhà vệ sinh, nếu không thể nói xin lỗi vậy thì trực tiếp đi thẳng là tốt rồi, vì sao cô lại muốn thêu dệt ra một lời nói dối kỳ quái để đi gạt người ngay cả kẻ ngốc cũng không tin!

Sau khi Lâm Thiều kịp phản ứng, trừ vẻ hối hận bên ngoài, thì là cảm thấy mất mặt nhiều hơn thôi.

Hmm, thật sự mất mặt.

Hệ thống đã có ý đồ khuyên cô.

【 Cô thử đổi góc độ nghĩ khác đi, có lẽ người ta dễ gạt tin thật thì sao ha ha ha ha ha ha ha ha tôi cũng không bịa nổi nữa! 】

Lâm Thiều: "..."

Cút đi, đồ tồi!

Lâm Thiều liên tục xấu hổ khoảng ba phút, sau khi nhìn thấy một bàn điểm tâm mới mà mình chưa từng ăn liền đem cái sự xấu hổ này ném ra sau đầu.

"Mỹ thực có thể giảm bớt tất cả phiền não và thống khổ trên thế giới này.

—— Lâm Thiều."

Sau khi Lâm Thiều ăn xong hai phần bánh ngọt, đột nhiên ở trong đám người nhìn thấy một người quen biết.

Người đàn ông hơi béo, cười lên giống như Phật Di Lặc uống rượu Cocktail đang đứng đối diện cô.

Lâm Thiều chậm rãi buông nửa cái bánh ngọt trong tay xuống, trên mặt lộ biểu tình mơ màng.

Bởi vì hôm qua cô mới gặp qua người đàn ông này, chính là ông chủ của quán net kia!

Tên là Lưu... Lưu...Lưu... Lưu Khải Tông!

Vì sao một ông chủ của quán net cũng có thể xuất hiện ở loại yến tiệc này? Cũng không phải ở trình độ Phó Triều Dịch và Thời Kỳ?

Có lẽ là bởi vì ánh mắt đánh giá của Lâm Thiều quá mức trực tiếp, Lưu Khải Tông cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, đáy mắt lóe qua khiếp sợ kêu lớn: "Lâm Thiều?"

Bởi vì toàn bộ hành trình ngày hôm qua ở trong quán net Lâm Thiều đều mang theo khẩu trang thêm WeChat cũng là tên Tiểu Lâm, hoàn toàn không bại lộ thân phận, Lưu Khải Tông không có khả năng nhận ra cô được.

Lâm Thiều cũng có chút ngoài ý muốn khi Lưu Khải Tông lại biết một nữ minh tinh tuyến 3 như cô, hỏi: "Anh biết tôi sao?"

Lưu Khải Tông sửng sốt một chút, dùng sức gật đầu lắp bắp nói: "Tôi là... Tôi là fan của cô."

Lâm Thiều vui vẻ.

Lại là fan của cô? Hôm nay đến cùng là Thời gia tổ chức tiệc tối từ thiện hay là cuộc họp mặt fan của cô nhỉ?

Trong lòng Lâm Thiều nghĩ như vậy, ở ngoài mặt lại lộ ra một biểu tình thụ sủng nhược kinh.

Lưu Khải Tông chủ động đến tiến gần nói với cô vài câu, tâm tình ông ấy hiển nhiên rất tốt, cười lên càng giống Phật Di Lặc.

Lâm Thiều còn chưa kịp nói cái gì, đột nhiên cổ tay cô lại bị người ta nắm, một thân ảnh cũng chắn trước mặt cô.

Phó Triều Dịch phớt lời đi sự tồn tại của Lưu Khải Tông, quay đầu nhìn về phía Lâm Thiều, "Sao lại ở trong này đợi một mình? Mau đi thôi."

Lâm Thiều có chút mờ mịt, nhưng vẫn bị Phó Triều Dịch kéo đi, hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?"

Phó Triều Dịch lạnh giọng hỏi: "Cô biết rõ người vừa quen biết kia không?"

Lâm Thiều do dự một chút, hồi đáp: "Ông ấy nói là fan của tôi."

"À." Phó Triều Dịch cười lạnh một tiếng, dừng bước lại quay đầu nhìn Lâm Thiều, từ trên cao nhìn xuống còn mang theo cảm giác xem xét kỹ lưỡng.

Đây là lần đầu tiên mà Lâm Thiều nhìn thấy vẻ mặt Phó Triều Dịch nghiêm túc như thế, dường như anh có chút tức giận.

"Fan? Những lão già cho rằng mình có một chút tiền là rất giỏi, đều thích dùng chiêu này dỗ dành mấy nữ minh tinh vui vẻ, trên thực tế fan ở chỗ nào, hắn muốn..."

Phó Triều Dịch nói được đến đây lại đột nhiên dừng lại, anh nhắm hai mắt lại giống như đang cố nén tức giận, lại trách cứ: "Vừa nãy người đàn ông kia cách cô rất gần, cô cũng không nhận ra à? Nếu tôi chậm một bước tay ông ta đã khoác lên cánh tay của cô rồi, ngay cả một chút ý thức bảo vệ bản thân cũng không có?"

Lâm Thiều hơi mím môi, muốn thay Lưu Khải Tông nói vài lời giải thích một chút ông ấy hẳn không phải là loại người như vậy.

Nhưng nhìn bộ dáng của Phó Triều Dịch rõ ràng rất tức giận, lời này cũng không phải thích hợp để nói, vì thế Lâm Thiều liền ngoan ngoãn xin lỗi "Thật sự xin lỗi."

Khoảnh khắc nói ra khỏi miệng ba chữ này, Lâm Thiều sửng sốt một chút, lập tức hệ thống ở trong lòng điên cuồng thét lên với ký chủ nhà mình ——

Vì sao bây giờ tôi có thể nói lời xin lỗi? Chẳng lẽ chuyện này chính là lỗi của tôi sao? Điều này thật không hợp lý!

Đối với điều này hệ thống giải thích như sau: 【 bởi vì Phó Triều Dịch là nam chủ, hành vi cử chỉ xử sự của ký chủ sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì khi đối mặt với nam chủ 】

Nói ngắn gọn, nam chủ = quy tắc ngoại lệ, hào quang nhân vật chính, vĩnh viễn là thần.

Có lẽ bởi vì tốc độ Lâm Thiều cúi đầu nhận sai quá nhanh cho nên Phó Triều Dịch cũng không nói thêm gì, chỉ là âm thanh hơi lạnh lùng nói: "Được rồi đi thôi, yến hội đã sắp bắt đầu rồi."

Lâm Thiều đi theo sau lưng Phó Triều Dịch ngồi xuống dãy ghế VIP hàng đầu, yến hội cũng chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là người chủ trì lên sân khấu nói lời đường hoàng hô hào mọi người cùng nhau tham gia hoạt động công ích càng giúp thêm nhiều người, kế tiếp đến phiên Đại thiếu gia Thời gia làm nhân vật đại biểu lên sân khấu phát ngôn.

Lâm Thiều không tự chủ được ngồi thẳng người lên.

Đang đến thật sự đang đến, nhân vật lớn trong lời đồn đại thật sự đang đến!

Lâm Thiều hít một hơi thật sâu, giảm bớt một chút khẩn trương.

Phó Triều Dịch có chút kỳ quái nhìn cô một cái nhưng mà không có nói gì.

Kèm theo tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, thân ảnh mặc tây trang màu trắng đi lên sân khấu.

Dự cảm không tốt len lỏi ở trong lòng.

Lâm Thiều theo bản năng nắm chặt tay vịn ở trên ghế dựa, gắt gao cắn môi dưới.

Thiếu niên mặc tây trang màu trắng cầm lấy micro mà người chủ trì đưa cho, xoay người lại đối mặt với người ở dưới sân khấu, trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo ý cười ôn nhu.

"Chào mọi người, tôi là Thời Kỳ, tôi thay mặt cho tất cả trẻ em nghèo khó ở vùng thôn núi cảm ơn mọi người có thể trong lúc cấp bách bỏ một chút thời gian tới tham gia tiệc tối từ thiện hôm nay."

Thời Kỳ nói cái gì cũng không còn quan trọng, bởi vì trong phút chốc cậu ấy xoay người, đại não Lâm Thiều đã trống rỗng, khuôn mặt xám như tro tàn đến quên luôn việc quản lý biểu cảm.

Thời..... Thời Kỳ! Cậu ấy lại là Thời Kỳ!

Thiếu niên bị cô đụng phải owe nhà vệ sinh vừa nãy! Lại chính là Thời Kỳ!

Nếu lại cho Lâm Thiều một cơ hội nữa, dù có chết cô cũng sẽ không nói ra câu kia:

Sawatdee

Kha

——------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro