Chương 23: Siêu nhân điện quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nên đổi tinh cầu khác để sinh hoạt đêm nay thôi.

Cứ nhẫn nhịn một chút sẽ qua, dù sao nhất định Thời Kỳ cũng không để cô sống thọ đến chết già.

Trong khi Lâm Thiều đang suy nghĩ miên man, nghĩ dù sao cũng không có cách cứu vãn chuyện này.

Vì thế cô trách cứ hệ thống nhà mình --

"Đều tại mày! Đều do mày không cho tao nói xin lỗi với cậu ấy, bằng không sao tao lại nói ra mấy lời như vậy?"

Hệ thống khinh thường trả lời

【 Vậy cô vẫn nên trách Thời Kỳ đi, nếu cậu ta cố gắng lên làm nam chính và có được hào quang nam chính thì cô có thể nói xin lỗi với cậu ta rồi.】

Lâm Thiều: "?"

Hình như cũng rất có đạo lý, nhưng trên thực tế nó hoàn toàn đang nói bậy.

Biểu tình Lâm Thiều biến hóa thật sự quá mức phức tạp, đến Phó Triều Dịch không muốn chú ý tới cũng khó.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào Thời Kỳ, miệng mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng, vì thế hắn mở miệng hỏi: "Cô quen biết à?"

Lâm Thiều sửng sốt một chút, vội vàng thu hồi ánh mắt "Nóng rực" quá mức của mình, dùng sức lắc đầu, "Không quen, căn bản không quen biết!"

Hiển nhiên Phó Triều Dịch cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói này, nhưng vẫn không có ý định tiếp tục ép hỏi.

Thời Kỳ đứng ở trên sân khấu, cầm microphone tiến hành tới giai đoạn thứ 2.

Giọng nói của cậu ấy rất ôn nhu, đọc chậm những bài viết ngôn luận kia cũng sẽ không khiến cho người khác cảm thấy nhàm chán, ngược lại sẽ không tự chủ được đắm chìm vào trong đó.

Nguyên bản bên trong cốt truyện miêu tả như vậy.

【 Trên mặt cậu ấy quanh năm đều mang theo nụ cười ôn nhu, gặp được chuyện gì cũng bình tĩnh tự nhiên, rất ít chuyện có thể khiến tâm tình của cậu ấy dao động. Vui buồn cũng không nói, kỳ thực sâu không lường trước được. 】

Nếu không phải biết Thời Kỳ trước không thì Lâm Thiều cũng bị túi da người vô hại của cậu ấy lừa gạt rồi.

Thật đúng là người càng đẹp thì lòng người càng đen, người càng ôn nhu thì thủ đoạn khi hắc hóa lại càng độc ác, cô phải thường xuyên đề cao cảnh giác!

Nghĩ đến trong cốt truyện gốc Thời Kỳ đã ngáng chân Phó Triều Dịch vài lần, căn cứ vào nguyên tắc địch nhân của địch nhân chính là bạn, Lâm Thiều quay đầu qua nhìn Phó Triều Dịch.

"Tôi nói cho anh nghe, tên Thời Kỳ không tốt đẹp gì, tốt nhất anh đề phòng cậu ấy một chút, đừng có lại gần cậu ấy quá."

Lâm Thiều vừa dứt lời, đúng lúc Thời Kỳ đứng trên sân khấu đọc một câu.

"Cảm ơn Phó tổng của truyền thông Thiên Khải lần này đã quyên tặng 50 triệu NDT cho kế hoạch ròng rã 5 năm thực hiện hoá giấc mơ trường tiểu học Hy Vọng ở vùng thôn núi, truyền thông Thiên Khải chưa bao giờ ngừng đồng hành trên con đường này với chúng tôi."

Lâm Thiều trầm mặc.

Hoá ra Phó Triều Dịch quen biết Thời Kỳ? Quên đi, coi như cô rảnh rỗi bận tâm, dù sao Phó Triều Dịch có hào quang nam chính nên ăn một chút thiệt cũng không thua được.

Ồ, khoan đã, trọng điểm dường như không phải cái này mà vừa nãy Thời Kỳ nói cái gì nhỉ?

50 triệu NDT, ròng rã 5 năm bao chưa giờ ngừng lại?

Lâm Thiều chậm rãi vặn cổ lại một lần nữa nhìn về phía Phó Triều Dịch, đáy mắt mang theo chút kinh ngạc, "Phó tổng còn thích làm công ích nữa à?"

Một người đàn ông ngay cả một xu tiền cũng tiếc không cho cô lại bỏ được 50 triệu hàng năm để quyên góp cho tiểu học hy vọng? Điều đó không có khả năng nhỉ?

Phó Triều Dịch không nhìn cô, ánh mắt rơi trên màn ảnh lớn sau lưng Thời Kỳ, nâng tay lên đẩy kiếng gọng vàng đang đặt trên sóng mũi, trong đôi mắt hẹp dài không mang một tia cảm xúc dao động nào, dường như không thấy vấn đề của Lâm Thiều.

Nửa ngày sau, khi Lâm Thiều cho rằng Phó Triều Dịch không có trả lời thì hắn đột nhiên lên tiếng.

"Tiền này, vẫn nên chi một chút cho chuyện có ý nghĩa."

Khi Lâm Thiều nhìn về phía Phó Triều Dịch, đột nhiên cảm thấy thân ảnh của anh đã trở nên cao lớn hơn một chút.

Chà, chỉ một chút thôi.

Mà đột nhiên, có tiếng vỗ tay như sấm.

Lâm Thiều còn chưa có phản ứng kịp, theo bản năng cùng vỗ tay theo mọi người, sau đó liền trơ mắt nhìn Thời Kỳ từ trên sân khấu đi xuống.

Khi Thời Kỳ đã diễn thuyết xong, cậu ấy bước tới chỗ ngồi.

Lâm Thiều vội vàng cúi đầu để tránh cho mắt đối mắt với Thời Kỳ, đồng thời duỗi đầu giật tay áo Phó Triều Dịch, thấp giọng hỏi: "Thời Kỳ sẽ ngồi ở chỗ nào?"

Phó Triều Dịch nói: "Cậu ta sẽ ngồi ở bất cứ chỗ nào mà có chỗ ngồi trống ở trên hàng ghế đầu. Nếu như không có chỗ ngồi thì cũng sẽ có người tranh nhau để nhường chỗ ngồi cho cậu ta."

Hàng ghế đầu, bọn họ đang ngồi ở hàng đầu.

Lâm Thiều cảm giác cổ mình cứng ngắc, căn bản không xoay qua một bên khác.

Cô nhớ ông chú ngồi ở bên cạnh cô hình như vừa... Đi vệ sinh.

Ôi, nhà vệ sinh, hiện tại cô không thích nghe nhất chính là chữ nhà vệ sinh này.

Lâm Thiều không dám nhìn sang phía bên trái nhưng lại mười phần để bụng chăm chú nghe giọng nói bên kia.

Quả nhiên, có rất nhiều người tranh giành nhau nhường chỗ ngồi cho Thời Kỳ, phảng phất như là một vinh dự lớn khi Thời Kỳ ngồi vào chỗ ngồi của bọn họ.

Nhưng điều này quá tốt, Thời Kỳ sẽ không đến đây --

Giọng nói của Thời Kỳ vang lên, "Không cần, để tôi xem xét bên trong có ghế trống không."

Bên trong, ghế trống.

Trái tim Lâm Thiều tăng tốc nhảy lên tốc độ mạnh.

Tiếng giày da giẫm đạp ở trên sàn nhà dừng ở bên trái cô.

Lâm Thiều còn chưa có kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt để đi đối mặt với hiện thực, Phó Triều Dịch đã nghiêng thân đi, hiếm khi chủ động chào hỏi một lần "Thời thiếu gia."

Thiếu niên mang theo ý cười đáp lại, "Phó tổng, đã lâu không gặp."

Lâm Thiều: "..."

Hai người lúc chào hỏi không cảm thấy kỳ quái khi ở giữa có người sao?!

Vì thế Lâm Thiều cực kỳ chủ động nhìn về phía Phó Triều Dịch, "Chúng ta đổi vị trí đi, vừa lúc cũng thuận tiện để hai người giao lưu."

"Không cần." Thời Kỳ trả lời trước khi Phó Triều Dịch nói: "Lâm tiểu thư, tôi tới nơi này là để tìm cô."

Tìm mình?

Tìm mình làm cái gì? Chẳng lẽ để học tiếng Thái sao? Nhưng cô cũng chỉ biết một câu kia thôi!

Aduma, không được, phải bình tĩnh, Lâm Thiều nhớ cô tới do em trai Thời Kỳ thích cô mà.

Lâm Thiều lại hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười tươi miễn cưỡng, không tình nguyện nhìn về phía Thời Kỳ, giả ngu hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Em trai của tôi rất thích cô, hy vọng cô có thể gặp mặt cậu bé, thật tốt nếu có thể chụp hình chung."

Khi Thời Kỳ nói lời này thì ý cười ôn nhu trên mặt không có chút biến hoá nào, tựa như mang theo một lớp mặt nạ hoàn mỹ, có lẽ bởi vì cậu ấy đã quen với việc ngụy trang chính mình như thế.

Lâm Thiều nhìn đôi mắt màu hổ phách rất sáng và trong suốt của Thời Kỳ nhìn trông rất sạch sẽ.

Phảng phất như một quý công tử vĩnh viễn ngoài mặt thẳng thắn vô tư, lương thiện lại ôn nhu, một người như vậy chính là cậu ấy.

Mà cũng bởi vì là một người như vậy, trong nguyên tác lại giành tình yêu biến thái lại cố chấp gần như đến điên cuồng của mình cho nữ chính.

Lâm Thiều nhẹ gật đầu, miễn cưỡng duy trì vẻ tươi cười đồng ý nói "Được thôi."

Thời Kỳ đưa Lâm Thiều đi đến một căn phòng ở trên lầu một, dọc theo con đường này, cậu ấy cũng không có nhắc tới chuyện "Sawatdee kha" kia, điều này cuối cùng cũng khiến cho đầu ngón tay gắt gao nắm chặt của Lâm Thiều được một cơ hội nghỉ ngơi.

Dưới lầu tổ chức yến hội, ở trên lầu Nhị thiếu gia Thời gia sáu tuổi lại bị nhốt ở trong phòng, bị bắt học bổ túc tiếng Anh.

Tuổi của học sinh trong quyển... À không, tuổi của Nhị thiếu gia thậm chí còn chưa đủ tuổi để đi học tiểu học.

Kẻ có tiền quả thật được giáo dục cao cấp từ nhỏ.

Nhìn thấy Thời Kỳ bước vào, giáo viên tiếng Anh vội vàng đứng dậy.

Mà Nhị thiếu gia đang ngồi trước bàn cũng lập tức ngẩng đầu, hưng phấn kêu to một tiếng, "Anh ơi!"

Khi giây phút cậu bé nhìn thấy Lâm Thiều cảm xúc càng thêm kích động trực tiếp từ trên ghế bật dậy, vừa kêu vừa nhào lên ôm lấy eo Lâm Thiều "Chị gái siêu nhân! Chị gái siêu nhân!"

Chị gái siêu nhân...?

Trong nháy mắt Lâm Thiều có chút hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Thời Kỳ cúi lưng xuống, kéo em trai đang nháo sang một bên, dịu dàng nói: "Mau buông tay, còn nhớ phép lịch sự mà anh đã dạy em khi gặp chị không."

Thời Diệu vẫn luôn nghe lời của anh trai, giờ phút này liền ngoan ngoãn buông tay, lại nhìn về phía Lâm Thiều cười như nở hoa.

Thời Kỳ xoa đầu của em trai nhà mình rồi gập người xuống thay cậu bé xin lỗi Lâm Thiều, "Đây là em trai của tôi tên Thời Diệu, từ nhỏ đã như vậy do bị người trong nhà chiều đến hư."

Lâm Thiều nói: "Không sao đâu, không sao đâu."

Làm sao mà cô dám nhận lời xin lỗi của Thời Kỳ? Chỉ sợ về sau sẽ phải trả lại!

Thời Diệu đứng ở bên cạnh Lâm Thiều, vui vẻ giơ tay "Hi" chụp vài tấm ảnh cùng cô.

Lâm Thiều đuôi tay, sờ mặt mình, cô có mị lực chết người mà không có ai sỡ hữu, đến cả Lưu Khải Tông 50 tuổi hay Thời Diệu sáu tuổi toàn bộ đều là fan của cô.

Nhất định là bởi vì --

Cô thật sự rất xinh đẹp!

Lâm Thiều tràn đầy tự tin nghĩ, trong chốc lát quên đi nỗi sợ hãi với nhân vật đại phản diện Thời Kỳ này, nụ cười tươi trên mặt càng thêm chân thành.

Mà sau khi chụp ảnh xong, Thời Diệu luôn nhìn về phía Thời Kỳ, dùng giọng sữa mở miệng, "Anh à, anh đi ra ngoài một chút đi, em có chuyện muốn nói nhỏ với chị."

Nói nhỏ?

Lâm Thiều ngẩn người, hiển nhiên Thời Kỳ cũng có chút bất ngờ.

Nhưng sau đó Thời Kỳ lập tức gật đầu đồng ý rồi lại nhìn về phía Lâm Thiều: "Phiền cho cô rồi, tôi đứng ở cửa chờ cô."

Thời Kỳ đi ra ngoài đóng cửa lại, Lâm Thiều đột nhiên thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Bầu không khí không có Thời Kỳ trở nên thoải mái tự tại hơn.

Nhìn fan nhí 6 tuổi ở trước mặt mình, đột nhiên Lâm Thiều có hứng thú hỏi: "Cố ý xúi anh trai rời đi, là muốn nói nhỏ điều gì với chị đây?"

Thời Diệu không nói gì, mà chỉ phất tay với Lâm Thiều, ý bảo cô tới gần một chút.

Lâm Thiều đi về phía trước hai bước, còn rất phối hợp cúi người, "Hiện tại có thể nói chưa nè?"

Thời Diệu tiến đến bên cạnh Lâm Thiều, dùng tay che miệng mình dán lên lỗ tai Lâm Thiều hô to lên --

"Chị à! Chị thật là lợi hại khi chỉ dùng một quyền đã đánh bay người xấu! Em thật sự ngưỡng mộ chị! Chị đã trở thành Siêu Nhân Điện Quang chưa?"

Lâm Thiều: "..."

(**)NMD.

Tại sao lại đứng gần lỗ tai cô để hét lớn tiếng như vậy? Cái này gọi là nói nhỏ à! Hiện tại trẻ con đều như thế này sao?

Còn nữa, thích cô là bởi vì sự kiện kia sao? Hiện tại khuynh hướng trẻ con thích còn có thể kỳ quái như vậy à?

Lâm Thiều che lỗ tai đang bị đau, miễn cưỡng duy trì nụ cười, "Thời Diệu a, chị không phải (*)Siêu Nhân Điện Quang, mà chị dùng kungfu Trung Quốc."

Thời Diệu ngẩng đầu, một đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn cô hỏi: "Kungfu Trung Quốc là gì ạ?"

"Dù sao cũng là một môn võ rất lợi hại, nếu em muốn biết cụ thể thì có thể hỏi anh em một chút."

Bởi vì cục thể cô cũng không bịa nổi nữa.

Thời Diệu cố ý gật đầu nhẹ, lại hỏi: "Nếu so kungfu Trung Quốc với Siêu Nhân Điện Quang thì cái nào lợi hại hơn ?"

Căn cứ tình yêu thương tổ quốc nhiệt tình, Lâm Thiều không chút do dự đáp: "Đương nhiên là kungfu Trung Quốc!"

Thời Diệu chớp đôi mắt to, không hề báo trước nước mắt bắt đầu lăn lê bò toài, khóc tê tâm liệt phế, "Huhu Siêu Nhân Điện Quang không phải lợi hại nhất sao huhu..."

Lâm Thiều bối rối, bởi vì chuyện này thật sự xảy ra quá mức đột ngột, hoàn toàn không cho cô cơ hội phản ứng.

Cô không hiểu, thật sự không hiểu, vốn không phải đang trò chuyện vui vẻ sao? Vì sao Thời Diệu nói khóc là khóc vậy? Tâm tư của một đứa trẻ thay đổi nhiều như thế à?

Nhưng nhìn Thời Diệu khóc thương tâm như thế, trong đầu Lâm Thiều đột nhiên liền nổi lên một câu --

Ánh sáng của cậu bé đã vụt tắt trong nháy mắt.

(**)你妈的 nǐ mā de: Nghĩa tương đương câu đm mày trong tiếng Việt. Đây là câu chửi nhằm tới đối tượng cụ thể, trong đó "你 nǐ" là mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro