Chương 24: Hệ thống trà xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời Diệu gào khóc, Lâm Thiều bó tay.

Cô vội vã ngồi xổm xuống, vỗ lưng Thời Diệu, "Thôi mà, em đừng khóc, là do chị nói nhầm, Siêu Nhân Điện Quang mới là người lợi hại nhất, đúng không?"

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Tuy rằng Thời Kỳ thật sự không thương yêu người em trai này, nhưng mà mặt mũi vẫn phải có, nếu biết cô bắt nạt em trai anh ta khóc đến như vậy có khi lại tìm cô tính sổ?

Chỉ cách một cánh cửa, Lâm Thiều rất khẩn trương, sợ cánh cửa này hiệu quả cách âm không tốt, cũng sợ Thời Kỳ tùy thời đẩy cửa tiến vào.

May mà Thời Diệu cũng không cự tuyệt lời nói xoa dịu của cô mà lau nước mắt đi lại hỏi cô lần nữa: "Vậy chị nghĩ trong Siêu Nhân Điện Quang, ai lợi hại nhất?"

Lâm Thiều: "?"

Trong series Siêu Nhân Điện Quang có nhiều nhân vật lắm à?

Lâm Thiều thật sự không biết, tuổi thơ ấu của cô chỉ xem cừu vui vẻ và sói xám cùng với (¹)những cô tiên balala, cô chỉ có thể thăm dò thử đáp: "Tiga?"

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô chỉ biết Tiga trong Siêu Nhân Điện Quang.

Mà vận khí Lâm Thiều rất tốt, khi nghe thấy hai chữ Tiga này, giây phút kia, thần sắc Thời Diệu lập tức từ đau buồn chuyển sang vui sướng, nước mắt còn chưa lau khô đã lộ ra vẻ tươi cười.

Lâm Thiều thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô chém gió đúng rồi.

Thời Diệu lập tức phổ cập cho cô một đống kiến thức liên quan tới Siêu Nhân Điện Quang, dùng nhiều phương thức góc độ khác nhau để tán dương sự lợi hại của Tiga.

Tuy rằng một chữ Lâm Thiều cũng nghe không hiểu, nhưng cô cũng rất phối hợp vẫn luôn gật đầu, hơn nữa thỉnh thoảng còn phát ra từ ngữ cảm thán như "Wow" "Thật là lợi hại", dỗ dành Thời Diệu vui vẻ ra mặt.

Kẻ lừa gạt con nít.

Trước khi Lâm Thiều rời đi, Thời Diệu lại muốn thêm QQ của cô.

Lâm Thiều theo thói quen muốn lấy điện thoại từ trong túi tiền cá nhân ra, sờ soạng lại không thấy, túi xách cô ở trên xe Phó Triều Dịch rồi.

Vì thế Lâm Thiều nhìn về phía Thời Diệu, "Thật xin lỗi em, chị không mang theo di động."

"Không sao cả." Thời Diệu nâng cổ tay của mình lên, kiêu ngạo nói: "Em vẫn có thể kết bạn với chị!"

Lâm Thiều nhìn về phía cổ tay của nhóc, chỗ đó đeo một ——

Cái đồng hồ điện thoại.

Sau khi Thời Diệu thêm QQ cô vào danh sách bạn thân, đúng lúc giáo viên tiếng Anh tiến vào nhắc nhở Thời Diệu tiếp tục học bài, Lâm Thiều liền lễ phép chào tạm biệt với cậu nhóc.

Vừa ra khỏi phòng, Lâm Thiều đã nhìn thấy Thời Kỳ đứng trước lan can cách đó không xa.

Giờ phút này Thời Kỳ đang quay lưng lại, tựa hồ đang gọi điện với người khác.

Lâm Thiều do dự hai giây, rón ra rón rén đóng cửa lại, hít sâu một hơi, mặt mũi đối diện vách tường, cả người gần như dán ở trên tường.

Cô di chuyển thật cẩn thận, ở trong lòng mặc niệm "Không thấy tôi, không nhìn thấy tôi"

Chỉ cần cô đi đủ nhanh, sẽ không bị Thời Kỳ phát hiện, đến lúc đó có thể trực tiếp rời đi, cũng không cần ở chung một mình với anh ta.

Kế hoạch Lâm Thiều rất "Hoàn mỹ", bước chân cũng càng thêm lưu loát, liều mạng trốn thoát khỏi hiện trường.

Mà đột nhiên, một giọng nói có vẻ nghi hoặc ở sau lưng cô vang lên ——

"Lâm tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?"

Giọng nói rất quen thuộc.

Giờ phút này người có thể xuất hiện ở sau lưng cô cũng chỉ có thể là Thời Kỳ.

Lâm Thiều: "..."

Cứu mạng, cô còn muốn làm người!

Cả người Lâm Thiều cứng ngắc tại chỗ, cô không muốn xoay người, cũng không muốn đối mặt với chuyện này.

Hệ thống phát ra tiếng cười nhạo.

【 Cô thật sự cảm thấy mặt dán vách tường quay lưng lại với Thời Kỳ là có thể trốn tránh vấn đề? 】

Lâm Thiều biết không thể, cô hít một hơi thật sâu, thống khổ nhìn thoáng qua bên trái, cầu thang gần trong gang tấc.

Còn thiếu một bước, một bước cuối cùng nữa.

Chỉ cần cô đi nhanh thêm một chút, là có thể xuống cầu thang rồi huhuhu!

Nhưng mà Lâm Thiều cũng không có cách nào, chỉ có thể quay sang bên phải đối mặt với Thời Kỳ.

Thời Kỳ nhìn về phía cô, đôi mắt kia vẫn ôn nhu như cũ, lại mang theo chút kinh ngạc.

Lâm Thiều giải thích: "Tôi thấy cậu đang gọi điện thoại, sợ quấy rầy công việc của cậu, nên tự mình đi xuống trước."

Lý do này chắc là hợp lý, nếu vừa nãy cô không chọn tư thế ngu xuẩn đối mặt với vách tường như thế sẽ càng có sức thuyết phục.

Mỗi một lần gặp được Thời Kỳ, cô có cảm tưởng như đang ở chiến trường.

Mà nội dung cốt truyện gốc toàn cường điệu nhân vật phản diện, Thời Kỳ này "Hỉ nộ không nói, nội tâm sâu không lường được" cho nên lúc này đây Thời Kỳ vẫn như cũ cũng không vạch trần cô mà chỉ gật đầu nói: "Hoá ra là như vậy."

Lâm Thiều: "..."

Như vậy cái đầu cậu! Chính cô cũng không tin lời cô nói!

Thời Kỳ dễ dàng tiếp thu lời giải thích này, không tiếp tục truy vấn chuyện vừa nãy mà cùng sóng vai cô đi xuống lầu, lại nói: "Tính tình em trai của tôi không tốt, nếu có chỗ nào làm cô không vui, tôi thay nó xin lỗi."

Trên mặt Lâm Thiều treo nụ cười giả tạo chuyên nghiệp: "Không có không có, Thời Diệu rất đáng yêu, tôi cũng rất thích nhóc ấy."

Hai người trò chuyện câu được câu không cho đến khi Lâm Thiều nhìn thấy Phó Triều Dịch.

Nếu đặt ở thường lệ khi nhìn thấy Phó Triều Dịch là một chuyện rất xui, nhưng mà ở tình huống đặc thù lại khác.

Lâm Thiều bước nhanh về phía Phó Triều Dịch, vui sướng kêu tên của anh.

Hiện tại cô vội vàng, khẩn cấp giống như mèo thấy chuột.

Phó Triều Dịch nhíu mày nhìn cô, dường như có chút không thể hiểu được sự nhiệt tình bất thình lình này.

Mà Thời Kỳ hình như còn muốn đi cùng đến đây, nhưng may mà đột nhiên có người nhiệt tình bắt chuyện ngăn cản cậu lại.

Đúng rồi, dù sao cậu cũng là đại thiếu gia Thời gia, người muốn nịnh bợ lấy lòng cậu rất nhiều.

Lâm Thiều thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả người cảm thấy như được tự do.

Phó Triều Dịch đột nhiên hỏi: "Cô rất sợ Thời Kỳ sao?"

Vấn đề này thật sự quá đột nhiên, nhưng mà lại khiến cho Lâm Thiều không có cách nào phản bác.

Sợ sao?

Quả thật có chút, dù sao cô chỉ muốn sống an ổn đến đại kết cục của quyển sách này, hoàn thành nhiệm vụ mới là mơ ước lớn nhất của cô.

Ngoài điều đó ra Lâm Thiều không muốn gây thêm rắc rối, nhất đối mặt với nhân vật phản diện điên là Thời Kỳ, cô không có hào quang của nhân vật chính nên quả thực nhất định phải chết.

Nhưng vấn đề ở chỗ, biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Đến cả Phó Triều Dịch cũng nhìn ra ?

Suy nghĩ vài giây, Lâm Thiều lắc đầu, thuận miệng tìm lý do bậy bạ nói: "Tôi sợ ở hiện trường có người xấu sẽ chụp ảnh, đăng lên trên mạng gây ra hiểu lầm. Vô luận là tôi và Thời Kỳ hay là với anh đều giống vậy."

Phó Triều Dịch nhìn cô vài giây, dường như chấp nhận lý do này, an ủi: "Yên tâm đi, những người có thể nhận được thư mời Thời gia đều đã liên tiếp trải qua sàng lọc lựa chọn, sẽ không xuất hiện loại tình huống này."

Gần một giờ trôi qua, quá trình đãi yến hội cũng sắp kết thúc.

Lâm Thiều lưu luyến ăn xong chiếc bánh ngọt cuối cùng trên tay.

Cô vẫn muốn khen món điểm tâm của Thời gia thật sự ăn quá ngon! Thơm ngon lại ngọt lịm, trọng điểm là dù ăn nhiều cũng không chán!

Cho dù sắp rời đi, ánh mắt Lâm Thiều vẫn như cũ lưu luyến không rời mà nhìn lại.

Mà giây phút khi bọn họ mới vừa đi ra cửa lớn của Thời gia, sau lưng đột nhiên có người hô: "Phó tổng, Lâm tiểu thư, xin dừng bước!"

Lâm Thiều nghi hoặc xoay người, chỉ thấy người hầu Thời gia đang chạy qua, giơ hai gói to trong tay nói: "Đây là vật thiếu gia chúng tôi nhờ chuyển cho tiểu thư."

"Tôi sao?" Lâm Thiều có chút ngoài ý muốn.

Người hầu gật đầu, đưa hai gói to qua.

Lâm Thiều mở một cái túi ra, bên trong có gần 10 phần điểm tâm được đóng gói.

Lâm Thiều có chút kinh ngạc, tuy rằng cô rất bài xích với Thời Kỳ, nhưng mà lại không cự tuyệt được món điểm tâm mỹ vị của Thời gia.

Vì thế cô nở nụ cười, "Giúp tôi cám ơn Thời thiếu gia."

Phó Triều Dịch ánh mắt lướt qua hai gói to kia, trực tiếp ngồi lên xe thúc giục: "Đi mau."

Lâm Thiều gật gù, xách hai gói to lên xe.

Ngoài ra Lâm Thiều không ngờ tới trong một gói to khác không phải món điểm tâm mà là một đôi... Giày đế bằng.

Lâm Thiều nghi hoặc cúi đầu nhìn về phía chân của mình, lúc này mới phát hiện gót chân bị sưng đỏ.

Bởi vì không đau lắm, cho nên cô cũng không có để ở trong lòng.

Đưa điểm tâm lại đưa giày, chút quan tâm này không khỏi quá đúng chỗ.

Ánh mắt Phó Triều Dịch dừng ở trên đôi giày kia, không lạnh không nhạt mở miệng, "Ngược lại cậu ta rất quan tâm cô."

Phần quan tâm này quá khó để lý giải được, Lâm Thiều không muốn cũng không dám muốn.

Vô sự hiến ân cần, không phải tặc chính là trộm.

Thời Kỳ đột nhiên đối tốt với cô như thế là vì cái gì?

Mà đột nhiên, trong gói to lại rơi ra một tờ giấy ghi chú, vừa lúc rơi xuống ở giữa Lâm Thiều và Phó Triều Dịch.

Phó Triều Dịch thân thủ cầm tờ giấy ghi chú lên, một giây sau sắc mặt trực tiếp tối sầm lại.

Anh cũng không có đưa tờ giấy ghi chú cho Lâm Thiều, mà lại đặt ở vị trí vừa mới nhặt lên, sau đó trực tiếp quay mặt qua, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Lâm Thiều có chút kỳ quái cũng nhặt tờ giấy ghi chú lên, mặt trên viết một hàng chữ ——

“Con gái lúc đi ra ngoài phải chuẩn bị một đôi giày đế bằng, Phó tổng công tác bận rộn sơ sót cũng rất bình thường, đừng tức giận với anh ấy nhé.”

Lâm Thiều: "..."

Nắm tờ giấy ghi chú trong tay, không nhịn được run rẩy.

Thời Kỳ đang làm gì vậy? Bọn họ rất thân thiết sao? Tặng đồ còn chưa tính, tại sao lại không đầu không đuôi nói một câu thế này hả!

Hơn nữa... còn mơ hồ để lộ ra một chút cảm giác trà xanh?

Là cô có vấn đề hay là thế giới này có vấn đề!

****

Một bên khác khi yến hội kết thúc.

Thời Kỳ ngồi ở bàn trong phòng của mình, nhìn những mẫu giấy ghi chú vụn trên bàn không nói một lời.

Một đồ vật kỳ quái đang kêu gào trong đầu óc của cậu ——

【 Ai cho phép anh viết tờ giấy ghi chú cho Lâm Thiều? Tôi muốn anh chính miệng đi nói! Tự mình đi nói! 】

Thời Kỳ ném toàn bộ đống giấy ghi chú giống như núi nhỏ ở trên bàn vào thùng rác, trả lời một tiếng: "Ờ."

【 Khi làm một trà xanh! Một trà xanh hoàn mỹ, sao có thể trốn tránh như thế? Những lời này anh tự mình nói ra thì mị lực mới đủ mạnh hơn nhiều so với viết một tờ giấy! Anh xem anh ưu tú như vậy, Lâm Thiều nhất định rất nhanh sẽ ý thức được Phó Triều Dịch và anh chênh lệch bao nhiêu! Không có ai lại không thích một trà xanh tri kỷ lại có hiểu biết! 】

Hệ thống nói một tràng, mà buồn vui của con người cũng không giống nhau, Thời Kỳ chỉ cảm thấy nó đang tranh cãi ầm ĩ.

Nếu cậu tự mình đi đưa như thế thì khó nói, có mị lực hay không thì cậu không biết, nhưng suýt chút nữa ngã bệnh là sự thật.

Về phần trà xanh, nhắc tới hai chữ này Thời Kỳ liền nhíu mày mở miệng, "Nhưng tôi là đàn ông."

Hệ thống trả lời đương nhiên.

【 Đàn ông thì làm sao? Thời đại này còn kỳ thị giới tính hả? Tôi muốn gọi cậu là nam trà xanh thì cậu là nam trà xanh! 】

"Nhưng điều này là bởi vì nhóm hệ thống các người tự thân sơ sẩy gây ra."

Thời Kỳ vừa nói, hệ thống trà xanh lại đột nhiên yên lặng.

Ờ thì, đúng là bọn nó đuối lý.

Nhưng một giây sau nó lại lầm bầm

【 Cũng không phải lỗi của tôi! Anh muốn trách thì trách hệ thống nam tử hán dũng cảm cách vách! Là chính nó tìm lộn người, dẫn đến hai chúng ta bị dư lại chỉ có thể gộp lại với nhau! Tôi rõ ràng cũng là người bị hại! 】

Đoạn đối thoại này, từ lúc đi tới thế giới này Thời Kỳ đã nghe vô số lần.

Thời Kỳ nâng tay lên, ngón trỏ thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ấn lên huyệt Thái Dương để giảm bớt đau đầu.

Hệ thống trà xanh lại an ủi.

【 Ký chủ cố gắng lên! Đừng quên, chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ trở lại thế giới hiện thực! Sẽ nhận được khen thưởng, còn có thể thực hiện nguyện vọng của anh! 】

Nghe được lời này, thần sắc trên mặt Thời Kỳ mới nhẹ nhõm hơn.

Nửa ngày, cậu thấp giọng lẩm bẩm, "Cô ấy thật sự có thể tỉnh lại sao?"

【 Có thể, chỉ cần ký chủ cố gắng, chúng tôi có thể thực hiện mọi nguyện vọng vì cậu.】

------

Mn hiểu tên truyện rồi chứ🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro