Chương 25: Thử vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thiều cũng không nghĩ đến, thời điểm khi về đến cửa nhà, đối mặt với cô là Anh Hứa cầm chiếc cân.

Đôi mắt kia của Phó Triều Dịch luôn luôn lãnh đạm hiếm khi mang theo một tia cảm xúc hoang mang, nhưng mà cũng không nhìn lâu liền quay đầu lái xe rời đi.

Chỉ còn lại Lâm Thiều và Anh Hứa hai mặt nhìn nhau.

Lâm Thiều ngượng ngùng cười, "Anh Hứa, anh đến chơi còn mang quà cho em à, ngại quá!"

Anh Hứa hỏi lại cô "Em cảm thấy anh mang quà cho em sao?"

Lâm Thiều mạnh miệng giả ngu, hỏi ngược lại: "Không... Không phải sao?"

Anh Hứa trực tiếp đặt cân ở cửa, "Lên đó đi, cân lại đi nào."

Lâm Thiều: "..."

Lâm Thiều không tình nguyện lên cân, nhìn cân nặng tăng thêm hai cân so với ngày hôm qua, trên mặt cô viết đầy chữ không muốn nhìn thẳng.

Anh Hứa quả thực bị chọc tức, "Hai cân? Lâm Thiều, em thật kiêu ngạo, chỉ với thời gian một ngày sao lại béo thêm hai cân rồi?"

Lâm Thiều chột dạ trả lời, ý đồ trấn an cảm xúc Anh Hứa: "Không sao đâu, dễ tăng thì khi giảm cũng rất nhanh, anh phải tin em."

"Vậy có thể giải thích cho anh, thể trọng này của em sao mà tăng được nhanh như vậy?"

"Có thể do..." Lâm Thiều suy tư một chút, sau đó chững chạc đàng hoàng đáp: "Có thể bởi vì khi giảm béo quá đói, cho nên em chỉ uống nước, uống quá nhiều nên thể trọng tạm thời tăng."

Lý do này nghe vào tai cũng có một chút xíu đạo lý, nhưng mà Anh Hứa cười lạnh một tiếng, trực tiếp hỏi: "Chân gà ăn ngon như vậy sao?"

Lâm Thiều: "?!"

"Tôi đã theo dõi và tra xét stylist bên kia, một chút tâm tư ấy của em cho rằng tôi nhìn không ra sao?" Anh Hứa vừa phê bình Lâm Thiều vừa đi theo cô vào nhà, sau khi khiển trách nửa ngày, trước khi về còn mang đi một cái thùng to.

Lâm Thiều rưng rưng nước mắt nhìn Anh Hứa xách thùng rời đi, bởi vì đó là thùng đồ ăn vặt của cô, bên trong đều là chân gà cô yêu thích nhất, cánh gà cùng với cổ vịt.

Lâm Thiều thật sự nhịn không được la lên: "Anh Hứa!"

"Sao thế." Anh Hứa quay đầu nhìn cô, "Còn có chuyện gì à?"

"Em nghĩ tới việc mình sẽ chạy bộ buổi chiều."

Anh Hứa: "?"

Một bàn tay Lâm Thiều đặt vào vị trí trái tim mình, dùng ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm vào cái thùng kia, sau đó gằn từng chữ: "Những cái đó đều là do em dùng cả thanh xuân của mình để có được.."

"Ầm —— "

Cửa chung cư bị Anh Hứa vô tình dùng chân trực tiếp đóng lại, anh ta quả quyết rời đi.

Lâm Thiều hít hít mũi, gương mặt lộ ra biểu tình thương tâm, đi tới phòng mình.

Một giây sau, cô mở tủ quần áo, từ tầng chót ôm ra một cái thùng giấy mới.

Cô biết Anh Hứa nhất định sẽ có hành động! Đã sớm chuẩn bị tốt rồi!

Nhìn một thùng đầy chân gà cánh gà cổ vịt, trên mặt Lâm Thiều lộ ra biểu tình hạnh phúc, chỉ có đồ ăn mới có thể cho đem lại cho cô cảm giác hạnh phúc và an toàn.

Một giây tiếp theo, Anh Hứa gọi điện thoại tới.

Lâm Thiều sợ tới mức tay chân khẽ run rẩy, vội vàng đặt thùng vào trong tủ quần áo, lúc này mới nhận điện thoại.

Anh Hứa thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, nói: "Vừa rồi tôi hơi nóng giận, đừng có vội giảm béo, hoãn lại mấy ngày đi, giờ còn có chuyện quan trọng hơn."

Lâm Thiều nhất thời không nghĩ ra được, ở trong mắt Anh Hứa có chuyện gì so với chuyện thể trọng của cô quan trọng hơn.

Anh Hứa nói tiếp: "Ngày mốt sẽ cho em đi thử vai, hai ngày tới em xem kịch bản đi, tập trung chú ý một chút mấy đoạn biến hóa tình cảm nữ chính, chúng ta phải tận lực giành được nhân vật này."

Lâm Thiều bối rối.

Diễn xuất? Vẫn là vai nữ chính? Không không không, cô không làm được đâu!

Lâm Thiều có ý muốn khuyên bảo Anh Hứa, "Em cảm thấy kỹ thuật diễn em cũng không quá tốt, gần đây vất vả mới gây dựng được ấn tượng tốt với khán giả nhờ vào chương trình tạp kỹ, hiện tại lại đi đóng phim làm cay mắt mọi người, việc này không hay lắm á!"

"Nếu đã biết kỹ thuật diễn không tốt thì phải tôi luyện, còn phải học diễn thêm nhiều lần, trốn tránh thì có ích lợi gì?" Hiển nhiên Anh Hứa không nuốt trôi nổi bộ dáng này của Lâm Thiều, nói thẳng: "Được rồi em mau xem kịch bản đi, sáng ngày mốt tôi đi đón em."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Lâm Thiều cảm thấy thái độ Anh Hứa gần đây đối với cô phát sinh biến hóa, hắn không còn là người đại diện luôn sủng ái cô như trước kia nữa.

Cô rất khổ sở, chẳng lẽ mỹ nữ 100 cân thì không phải mỹ nữ sao? Sao lại bị đối đãi như vậy?

Lâm Thiều tức giận bất bình mở kịch bản Anh Hứa gửi tới, nhưng một phút kia khi cô nhìn thấy kịch bản lại ngây ngẩn cả người.

Bộ điện ảnh này có tên là « Phượng Hoàng trở về », kể về câu chuyện tình yêu của công chúa vương triều Đại Kỳ với thái tử nước địch. Vì lợi ích quốc gia, hai người đứng ở hai góc độ đối lập, quá trình yêu nhau xen lẫn lừa gạt và phản bội nhưng lại ¹trăm sông đổ về một biển.

Mà đạo diễn của bộ điện ảnh này Cảnh Văn Thạch là đạo diễn mới nổi trong vòng, năm nay hai mươi bảy tuổi, mới quay hai bộ phim nhưng lại giành được vô số giải thưởng điện ảnh ở ba liên hoan phim lớn nhất trong nước.

Trong cốt truyện gốc cũng nhắc tới người này, anh ta rất thưởng thức nữ chính Tống Nhiễm Nhiễm, sau này cũng có hợp tác qua.

Xét về góc độ công việc, nếu như có thể bắt lấy nhân vật này hoàn toàn có lợi chứ không có hại.

Từ góc độ kịch bản, đây là một bộ điện ảnh đại nữ chủ, mị lực nữ tính được thể hiện trọn vẹn, là một nhân vật hiếm có.

Nhìn từ góc độ hiện thực...

Đừng nhìn cũng đừng nằm mơ, giới giải trí cũng không phải không có ai, làm sao mà đến phiên cô được.

Lâm Thiều rất hiểu chính mình, trước mặt tiếp tục xem kịch bản để giết thời gian chơi chơi vậy, ngày sau khi bước vào trường quay không được chọn thì Anh Hứa cũng không biện pháp gì để nói cô.

Nhưng khi xem, Lâm Thiều không tự giác hãm sâu vào trong đó.

Câu chuyện rất cảm động, tính cách nam nữ chính cô đều rất thích, còn cả nam phụ cũng thật hấp dẫn, là tướng quân vibe chó con yêu nữ chính vô cùng thắm thiết.

Cô đã quyết định!

Vô luận cuối cùng ai diễn bộ điện ảnh này, đợi tới thời điểm công chiếu cô cũng sẽ ủng hộ đi mua vé!

*****

Buổi tối, Lâm Thiều tắm rửa xong nằm ở trên giường chơi di động, Anh Hứa nhắn tin qua WeChat.

【 Đăng hai tấm tự chụp lên Weibo cho doanh nghiệp một chút 】

Lâm Thiều giơ điện thoại tách tách chụp hai tấm sau đó tùy tiện suy nghĩ câu văn để đăng weibo.

Lâm Thiều V: Hôm nay được một bạn nhỏ đáng yêu nghiêm túc giáo dục rất lâu, được rồi, tôi biết là Siêu Nhân Điện Quang Tiga chính là người lợi hại nhất toàn thế giới, mà tôi chính người xinh đẹp nhất toàn thế giới.

Phía sau là ba tấm ảnh tự chụp.

Các fans tràn vào haha.

Mà ở trong đó, đột ngột xuất hiện một bình luận nóng hổi.

Thẩm Phi Bạch: Ai nói bừa với cô vậy? Tiga là cái gì? Người lợi hại nhất rõ ràng là Noah mới đúng?

Thẩm Phi Bạch vừa xuất hiện, vô luận là fan hay là người qua đường đều vui vẻ.

【 Thẩm Phi Bạch tại sao lại xuất hiện ở Weibo Lâm Thiều, còn thật sự không coi mình là người ngoài nữa🤣 】

【 Hạ hỏa hạ hỏa nào, Thẩm Phi Bạch không hổ là anh 】

【 Tôi đến rồi đây, anh ấy nóng nảy quớ ]

【 Phàm là người qua đường, tuy rằng bình thường không thích Thẩm Phi Bạch nhưng mà lúc này đây tôi đồng ý lời nói của anh ấy, Noah mới là lợi hại nhất! 】

Phong cách dần rơi lệch, bởi vì Thẩm Phi Bạch đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người bắt đầu thảo luận theo anh ta lợi hại nhất trong Siêu Nhân Điện Quang đến tột cùng là ai, nguyên bản bình luận khen Lâm Thiều xinh đẹp cũng bị ép xuống.

Lâm Thiều mặt vô biểu tình nhìn gương, miệng lầm bầm: "Không tức giận không tức giận, tức giận sẽ xấu đi."

Thẩm Phi Bạch!

Má nó Thẩm Phi Bạch, sao chuyện nào cũng có mặt anh ta thế! Trọng điểm là trong Siêu Nhân Điện Quang ai lợi hại hơn sao? Nếu biết anh ta mắc bệnh thần kinh thì cô nhất định đổi thành câu khác rồi!

Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận, Weibo đã đăng cũng không thể đột nhiên xóa đi, Lâm Thiều chỉ có thể ở trong lòng tiếp tục nhục mạ Thẩm Phi Bạch.

Mà đột nhiên, màn hình di động cô sáng lên, WeChat nhận được tin nhắn.

Lâm Thiều mở ra, lại là WeChat Thẩm Phi Bạch gửi tới, giọng nói rất nghiêm túc.

【 Tôi đã nói với cô là người bạn kia không đáng tin, căn bản không hiểu Siêu Nhân Điện Quang mà nói bừa, cô để tôi nói cho cô nghe 】

【 Kỳ thật Tiga căn bản không mạnh, nó chỉ ở trong nước chúng ta có độ nổi tiếng cao mà thôi. Mà Noah thì không giống vậy chính là người đứng đầu trong bộ tứ thần bí, là ánh sáng đầu tiên trên thế giới! Ngay cả Khải giáp của Tiga cũng là vũ khí của Noah, cho nên nó chính là Siêu Nhân Điện Quang mạnh nhất 】

【 Không hiểu lời tôi nói thì tôi tìm mấy cái video cho cô xem, mấy cao thủ UP sẽ giải thích rõ ràng hơn so với tôi 】

Nhìn một mặt chữ rậm rạp trên màn hình, mặt Lâm Thiều không chút biểu tình, rõ ràng những chữ này cô đều biết nhưng khi ở cùng một chỗ lại xem không hiểu.

Bệnh thần kinh à?

Thẩm Phi Bạch nhất định là bệnh thần kinh! Mẹ nó buổi tối không có chuyện gì làm hay gì mà anh ta ở trong này phân tích Siêu Nhân Điện Quang rồi tìm vid giảng giải cho cô?

Lâm Thiều hít một hơi thật sâu, trả lời bốn chữ.

【 Có chuyện gì sao 】

Thẩm Phi Bạch không trả lời mà ném ba link video đến ——

Từ lịch sử khai thiên Thế Kỷ đến lịch sử tiến hóa Siêu Nhân Điện Quang.

Tiga không phải mạnh nhất? Siêu Nhân Điện Quang mạnh nhất là ai, kết quả rơi vào nhà nào!

Phiên bản phân tích đầy đủ nhất về chiến lực Siêu Nhân Điện Quang.

【 Cô xem trước đi, nếu không hiểu thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi tôi 】

Đối với vấn đề này Lâm Thiều chỉ tỏ vẻ: Thật là đời trước cô xui xẻo, đời này mới có thể quen biết được Thẩm Phi Bạch.

Cô vắt hết óc suy nghĩ cũng không thể hiểu nổi tại sao một người như thế lại có người hâm mộ đến tột cùng.

Lâm Thiều không muốn lên mạng nữa, cũng không muốn tham dự vào trận chiến tranh luận của mấy chục ngàn người trên Weibo xem trong Siêu Nhân Điện Quang ai mới là người mạnh nhất.

Vì thế cô... Lại lần nữa xem kịch bản..

Cái kịch bản này thật sự cực kỳ cực kỳ hợp với tâm ý của Lâm Thiều,, cô cũng thích loại hình nữ chính cường thế như này, nếu đây chỉ là một bộ phim thần tượng cổ trang thì khả năng Lâm Thiều thật sự sẽ nhận.

Nhưng mà đây là điện ảnh của đạo diễn Cảnh Văn Thạch, tương lai nhận thưởng ở trên quốc tế kia, Lâm Thiều vẫn tự biết sức mình.

Vì thế ngày thứ hai, Anh Hứa cho Lâm Thiều thời gian một ngày xem kịch bản, cô dùng thời gian một ngày chơi game, thưởng cho mình một ngày nghỉ.

Buổi sáng ngày thứ ba, xe Anh Hứa đã sớm chờ ở dưới lầu, còn phá lệ mang theo bữa sáng cho Lâm Thiều, là một phần sandwich và sữa.

Anh Hứa vừa lái xe vừa cổ vũ Lâm Thiều, "Em phải nắm chắc cơ hội lần này thật tốt, lấy được vị trí này thì đẳng cấp tài nguyên của em liền trực tiếp tăng lên, về sau đại ngôn rồi giá trị bản thân ít nhất tăng gấp đôi."

Giá trị bản thân tăng gấp đôi? Những lời này thật sự quá mức hấp dẫn.

Vì thế Lâm Thiều vừa ăn lại vừa mở kịch bản ra, lại nhìn, được chọn hay không cũng không quan trọng, nhưng mà biểu hiện không thể quá tệ.

Đến hiện trường thử vai, hôm nay tổng cộng có hơn mười vị nữ minh tinh đến, từ tuyến một đến tuyến mười tám đều có.

Thật trùng hợp, Trần Uyển Ngưng cũng tới, giây phút nhìn thấy Lâm Thiều, cả biểu tình trên khuôn mặt cô ta liền trở nên hơi khó coi.

Mấy ngày hôm trước, chuyện Mạnh Nhã Nhan ở trong nhà ma, cuối cùng vẫn bị bên Thiên Khải tra ra được, nghe nói là hai bên công ty trao đổi lợi ích mới miễn cưỡng bảo vệ được Mạnh Nhã Nhan.

Mà tiện nhân Mạnh Nhã Nhan này lại vọng tưởng muốn kéo cô ta xuống nước, mặc dù không thành công, nhưng mà cô ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng.

Lâm Thiều không ý thức được, khách khí chào hỏi với Trần Uyển Ngưng liền đến ngồi xuống một bên.

Anh Hứa ngồi ở bên cạnh Lâm Thiều, tính trên đầu ngón tay xem nữ minh tinh nào có uy hiếp khá lớn với cô, người nào có thể trực tiếp xem nhẹ.

Mà đột nhiên, giọng nói Anh Hứa kinh ngạc vang lên: "Làm sao Giang Xu Nguyễn lại đến?"

Lâm Thiều đưa mắt nhìn qua.

Đó là một cô gái xinh đẹp có hai loại khí chất thanh lãnh và hoàn mỹ dung hợp, mái tóc dài được buộc hờ hững sau đầu, còn có một lọm tóc rũ xuống ở hai má, lại tăng thêm vẻ đẹp giản dị.

Ngay cả khi cô ấy chỉ ăn mặc tây trang đen bình thường, cũng là sự tồn tại bắt mắt nhất ở trong đám người.

Anh Hứa hơi mím môi, cũng có chút khẩn trương, lại nhìn về phía Lâm Thiều hỏi: "Em có nhớ thoại nữ phụ không? Thật sự không được rồi, hay chúng ta đổi sang tranh vị trí khác."

Lâm Thiều: "?"

Nữ phụ là sát thủ bên cạnh nam chính, thân phận này của cô chuyển biến cũng quá bất ngờ.

"Vài năm nay danh tiếng Giang Xu Nguyễn cũng bình thường, nhưng mà khuôn mặt của cô ấy trong giới điện ảnh mấy năm gần đây được ưa thích, còn có kỹ năng diễn xuất thật sự cũng hay hơn em. Thật kỳ quái, nếu cô ấy muốn diễn thì trực tiếp nói ra, còn cần phỏng vấn gì nữa? Không phải là bị ảnh hưởng bởi chuyện của Mạnh Nhã Nhan đi."

Mạnh Nhã Nhan?

Nhắc tới tên này, cuối cùng Lâm Thiều mới nhớ tới Giang Xu Nguyễn là loại người nào.

Tiểu hoa đán Mạnh Nhã Nhan con đường hai năm qua sở dĩ đi dễ dàng được như thế, do bởi vì cô ta từng tham gia chương trình tạp kỹ với Giang Xu Nguyễn.

Giang Xu Nguyễn này tính tình vốn không tốt lắm, cộng thêm Mạnh Nhã Nhan trêu chọc và tổ tiết mục cố ý cắt nối biên tập dẫn đường, cuối cùng truyền bá ra một số lời ngôn luận "Mạnh Nhã Nhan bị bắt nạt."

Cốt truyện nguyên bản cũng có nhắc qua Giang Xu Nguyễn, người này cũng không xấu, chẳng qua trở thành đá kê chân cho Mạnh Nhã Nhan.

Anh Hứa còn nói: "Đúng rồi, em vẫn nên nhanh chóng xem thoại nữ phụ rồi chuẩn bị chút đi."

Lâm Thiều lên tiếng cho có lệ, cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.

Không nghĩ đến phỏng vấn chia làm hai đợt, đợt thứ nhất cũng không cần làm gì chỉ là thay y phục của nữ chính để cho tổ đạo diễn nhìn khí chất diễn viên có phù hợp hay không.

Một vòng như thế, gồm hơn phân nửa nữ diễn viên, chỉ còn lại năm người.

Trừ Lâm Thiều, Trần Uyển Ngưng, Giang Xu Nguyễn ra ngoài, còn có hai nữ minh tinh tuyến hai.

Mà đợt thứ hai thì là năm người trong phòng chung chờ, rút thăm quyết định thứ tự diễn, sau đó theo thứ tự lên đài diễn.

Mà nội dung biểu diễn do Cảnh Văn Thạch ngẫu nhiên ra đề, mỗi người đều không giống nhau.

Khiến cho lúc nữ diễn viên đầu tiên lên sân khấu diễn, Trần Uyển Ngưng ngồi ở bên trái Lâm Thiều, thản nhiên mở miệng: "Cô cũng tới đây rồi."

Lâm Thiều gật đầu lên tiếng, "Ừ, thật trùng hợp."

"Trùng hợp cái quái gì?" Trần Uyển Ngưng cười nhạo một tiếng: "Thật sự không có nghĩ đến đời này tôi lại lưu lạc đến mức tranh vai diễn với loại người kỹ thuật kém như cô."

Lâm Thiều nghe được giọng nói của Trần Uyển Ngưng tràn đầy xem thường, vì thế cô trả lời: "Ồ."

Ồ, ý nghĩ chân thật nhất của cô.

Trần Uyển Ngưng này thật sự rất phiền, mỗi một lần gặp mặt đều muốn âm dương quái khí như vậy với cô, thật là người cổ quái.

Lâm Thiều lười tính toán với Trần Uyển Ngưng, nhưng mà cũng không có nghĩa là Trần Uyển Ngưng biết có chừng mực, cô ta lại mở miệng: "Tôi còn nhớ rõ chuyện trước kia cô khóc không được liền nhỏ nước mắt nhân tạo ấy, lúc này đây đã sớm có chuẩn bị tốt rồi ư?"

Lâm Thiều chân thành mở miệng: "Cô nói nhiều vãi."

Mặc dù nói diễn xuất cô không quá tốt, nhưng mà dù sao khoảng thời gian trước cũng được học diễn xuất nghiêm túc bài bản, vẫn có thể khóc được.

Cho nên đối mặt với sự khiêu khích này, Lâm Thiều vẫn bình tĩnh.

Mà đột nhiên, sau lưng giọng nói mang theo lãnh ý đùa cợt vang lên.

"Tính cách Trần tiểu thư thật đúng là sáng sủa, lúc này cũng không quên quan tâm đối thủ cạnh tranh."

Trần Uyển Ngưng quay đầu lại, giọng nói mang theo cảnh cáo: "Giang Xu Nguyễn, chuyện này có quan hệ gì với cô?"

Giang Xu Nguyễn không để ý đến Trần Uyển Ngưng mà nhìn về phía Lâm Thiều, cong môi cười một tiếng với cô, nói hai chữ: "Cố lên."

Mỹ nhân cười rộ lên thường thường là cảnh đẹp ý vui, mà Giang Xu Nguyễn lại là mỹ nhân lãnh diễm, lúc cười rộ lên càng phải dùng từ kinh diễm để hình dung.

Lâm Thiều trầm mê ngắn ngủi vài giây với dung mạo đối phương, sau đó gật đầu đáp lại nở tươi cười: "Cám ơn, cô cũng vậy."

Được rồi, vì không thể khiến Trần Uyển Ngưng xem thường, cũng vì để xứng đáng với sự cổ vũ thân thiện của Giang Xu Nguyễn với cô, Lâm Thiều quyết định đợi lát nữa lên sân khấu phải biểu diễn thật tốt.

Tuy rằng cô chỉ có 50 điểm kỹ năng diễn, vậy cũng cố gắng hết sức để đạt tiêu chuẩn.

Miệng quạ đen của Trần Uyển Ngưng phát huy hiệu quả, Lâm Thiều vừa lên sân khấu, đạo diễn Cảnh Văn Thạch liền kêu cô biểu cảnh khóc đầu tiên của nữ chính.

Nữ chính ở trong bộ điện ảnh, đã trải qua rất nhiều đau khổ, cũng chỉ có một cảnh khóc.

Lúc cha qua đời cô không khóc, lúc gặp phải người yêu phản bội tính kế cô cũng không khóc, nhìn  10000 đại quân chết uổng mạng cô cũng không khóc.

Mà cuối cùng lúc thiên hạ thái bình, giây phút kia nhìn thấy người ăn xin nhỏ bé cô từng gặp ở trên đường đi đang ngồi ở trong học đường đọc sách, cô lại khóc giống như một đứa trẻ.

Cảnh này muốn diễn đến xuất thần rất khó, nhưng mà muốn diễn xuất đạt tiêu chuẩn lại rất dễ dàng, nói ngắn gọn chính là cảnh rơi lệ vui sướng thỏa mãn.

Lâm Thiều điều chỉnh tâm tình của mình một chút, tiến vào biểu diễn.

Giai đoạn đầu rất thuận lợi, cô thậm chí còn nhìn thấy đạo diễn Cảnh Văn Thạch liên tiếp gật đầu.

Đến thời điểm bắt đầu khóc, Lâm Thiều chuẩn bị tốt cảm xúc, dưới điều kiện nội dung cốt truyện như thế, khóc cũng không phải là một điều gì khó ——

Khoan dừng khoảng chừng là 2 giây.

Làm sao cô khóc không được hả?

Tuy rằng kỹ thuật diễn của cô không tốt, nhưng mà ngay cả một giọt nước mắt cũng không thể ra sao?

Lâm Thiều ý thức được tình huống không thích hợp, cô rõ ràng đã chuẩn bị tốt cảm xúc nhưng đáy mắt vẫn khô khốc như cũ.

【 đừng giằng co 】

Hệ thống đột nhiên âm u lên tiếng.

【 kí chủ, cô có phải quên mất tên tôi gọi là gì không? 】

Lâm Thiều: "??"

¹trăm sông đổ về một biển; mọi sự vật quay về một mối; đồng lòng; cùng hướng về mục đích chung

-----

Tui comeback gòi đây, còn ai nhớ truyện khum ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro