16. Tầm quan trọng của kỳ phát tình không ổn định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ Chi Chi nắm thật chặt ly nước còn khá nóng trên tay, cậu rũ mắt nhìn chằm chằm từng cụm hơi nước bốc lên không trung rồi phiêu tán trong không khí.

Nghiêm Lãng chăm chú lau thật sạch đống ly thủy tinh, chiếc khăn trông quá đỗi bình thường trên tay anh đánh một vòng nhìn đẹp mắt đến lạ.

Rốt cuộc Lộ Chi Chi chẳng thể chịu nổi không khí yên lặng ngột ngạt này, mở miệng: "Anh Nghiêm Lãng, em đã nghĩ qua. Anh nhắc tới phương diện gia đình, em không thể thay đổi gia đình đã sinh ra em , nhưng tương lai sau này em chắc chắn sẽ nỗ lực thay đổi cuộc sống của mình."

"Cậu lấy cái gì để thay đổi?" Nghiêm Lãng viết, trên mặt đầy vẻ thờ ơ, "Lấy thân phận Omega của cậu? Hay lấy một ông bố đường nào đó sau này?"

"Anh nói cái gì cơ?" Lộ Chi Chi trợn to hai mắt, cậu không bao giờ nghĩ tới một người bề ngoài ôn hòa như Nghiêm Lãng lại có thể thốt ra những lời đả thương người khác như vậy. Tư thế hùng hổ dọa người của Nghiêm Lãng khiến cậu có chút mất không chế, lảo đảo lùi về sau hai bước suýt thì té lăn ra đất.

Nghiêm Lãng vẫn lãnh đạm đứng đó, đâu còn mang dáng vẻ thương xót cậu như ba ngày trước nữa. Hai mắt anh lạnh như băng nhìn động tác Lộ Chi Chi, tựa như đang nhìn một người xa lạ đáng chê cười.

Lộ Chi chi mờ mịt luống cuống, cậu không biết trong vòng ba ngày nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng tóm lại chắc chắn không phải chuyện tốt. Biểu hiện của Nghiêm Lãng có thể chứng thực cho tất cả. Có phải ai đó đã nói gì với anh ấy không? Nhất định là...

Cậu run lẩy bẩy đánh chữ lên quang não, bôi bôi xóa xóa tùm lum mới viết ra được lời cậu thực sự muốn hỏi: "Nghiêm Lãng, có ai đã nói gì đó với anh sao? Em không phải loại người như vậy... không phải, không phải."

Nhưng Nghiêm Lãng từ đầu chí cuối chỉ đứng khoanh tay, tỏ ra không quan tâm. Giống như hiện tại Lộ Chi Chi có thổi ra hoa cũng không có quan hệ gì với anh.

Chẳng qua trong lòng Nghiêm Lãng đang không ngừng gào thét, rằng không được làm tổn thương Omega này, cậu rõ ràng đáng yêu như vậy thiện lương như vậy, tại sao lúc nào cũng luẩn quẩn trong vòng tròn tự coi thường mình và bị người khác coi thường. Nghiêm Lãng thực sự không phải thứ tốt lành gì, muốn tránh cho thương tổn tương lai sau này của cậu thì hiện tại anh phải giày xéo lên trái tim Lộ Chi Chi từng mảnh nhỏ, mới tốt sao?

Nghiêm lãng âm thầm chửi mắng chính mình, một người vừa đáng trách vừa thảm hại lại đáng thương như anh căn bản không xứng có được tình yêu của Lộ Chi Chi, một chút cũng không xứng.

Anh ra khỏi quầy bar, cúi người nhặt chiếc ly Lộ Chi Chi vì hoảng hốt và thương tâm mà làm rơi lên, yên lặng trở về quầy bar, đem chiếc ly cậu đã dùng qua đó rửa thật sạch.

Sàn nhà loang lổ vết bẩn, song Nghiêm Lãng làm gì còn tâm tư đem chổi ra quét dọn sạch sẽ.

Lộ Chi Chi giống như một đứa trẻ bị cướp đi món lễ vật yêu thích, vừa tức vừa nháo, càng nhiều hơn là bất lực không biết phải làm sao. Cậu đoán chắc có người đã nói gì đó với Nghiêm Lãng, lại không biết cụ thể người nọ nói gì

Cậu cắn chặt ngón tay của mình, cắn cho đến khi miệng đầy mùi máu tươi mới buông ra. Hai mắt Lộ Chi Chi trống rỗng vô hồn làm Nghiêm Lãng sợ run lên, anh sau cùng không phải người quá tàn nhẫn, thâm tâm anh tràn ngập sự không đành lòng. Nghiêm Lãng tiến lên hai bước, gỡ ngón tay Lộ Chi Chi vừa vô thức cắn trong miệng ra, một bên gõ chữ trên quang não.

"Lộ Chi Chi, cậu coi tôi là lốp xe dự phòng đúng chứ. Tôi nghe nói từ trước đến giờ Alpha Beta theo đuổi cậu xếp mấy hàng dài không hết, cậu không thiếu vài người câm điếc như tôi..."

Không có! Không có!

Lộ Chi Chi liều mạng lắc đầu, Nghiêm Lãng lại nhắm mắt làm ngơ, dường như mọi cử động của cậu lúc này không hề lọt được vào trong mắt anh.

Lộ Chi Chi chưa từ bỏ ý định, cậu bước một bước dài tới gần Nghiêm Lãng, bị Nghiêm Lãng lui về sau né tránh. Rõ ràng chỉ chênh nhau nửa cái đầu, nhưng sự tức giận và vẻ khó chịu khi bị ép buộc ứ đọng trên mặt anh làm cậu cảm giác bản thân nhỏ bé yếu ớt cỡ nào.

Nghiêm Lãng đang trên bờ vực muốn buông vũ khí đầu hàng, ngay cả khi anh đóng vai kẻ địch đối mặt với thầy giáo ở trường quân sự cũng chưa từng có cảm giác tương tự như này.

"EM KHÔNG CÓ!" Miệng Lộ Chi Chi mở lớn, gằn xuống từng chữ một, người chỉ biết khẩu ngữ như Nghiêm Lãng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Lộ Chi Chi không biết sự phẫn nộ hiện tại của mình từ đâu mà tới, dù sao bản thân thêm một lần nữa bị hiểu lầm, người hiểu lầm lại chính là người trong tim cậu. Thống khổ cùng buồn bực đan xen quyện vào nhau, cả người cậu run bắn lên từng đợt.

Ngay một giây tiếp theo, Nghiêm Lãng nhạy bén phát hiện ra cả người Lộ Chi Chi trở nên khô nóng lạ thường.

Điều này thật không thích hợp.

Thân thể Lộ Chi Chi nháy mắt tê liệt ngã gục xuống, Nghiêm lãng không chút nghĩ ngợi lao tới đón lấy thân thể mềm oặt của cậu. Làn da trên người Lộ Chi Chi nóng đến phỏng tay, đó không phải là nhiệt độ người bình thường nên có--

Là Omega đến kỳ phát tình.

Tuy kỳ phát tình của Lộ Chi Chi từ trước đến nay đều bất ổn định, không ngờ lần này lại tới sớm hơn nhiều như vậy. Tiệm trà sữa ngay lập tức tràn ngập hương hoa sơn chi, có xu hướng sắp lan cả ra bên ngoài.

Nghiêm Lãng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng khóa chặt tiệm trà sữa lại.

Lúc còn đi học anh đã từng học qua khóa học xử lý pheromone của Omega đột ngột phát tình, nhưng hiện tại ngửi thấy hương hoa sơn chi đang len lỏi trong từng tấc da thịt của cậu tỏa ra, yết hầu anh giật giật không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Các bước khống chế anh từng học lúc trước hoàn toàn bị ném ra sau ót, tong đầu anh lúc này đang bị hương hoa sơn chi thơm ngát của Omega trước mặt xâm lấn, tràn đầy.

Suy cho cùng đây là người anh thích.

Nghiêm Lãng khép chặt hai mắt lại, thẳng thắn đối mặt với tình cảm của mình. Nhưng anh chẳng thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh không muốn hủy hoại một đời trong sạch của Lộ Chi Chi.

Anh biết bất kể ra sao, Omega khi ra ngoài chắc chắn mang theo thuốc ức chế.

Nghiêm Lãng cố gắng kìm nén ngọn lửa đang bừng bừng xông thẳng lên đỉnh đầu, lục trong túi Lộ Chi Chi tìm thuốc. Anh không nghe được tiếng rên rỉ nho nhỏ của cậu, nhưng khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều ấy khiến anh dần không có biện pháp tự kiềm chế.

Cuối cùng anh tìm thấy lọ thuốc ứng chế trong túi của cậu.

Nghiêm Lãng đã nỏ mạnh hết đà, vươn tay quờ quạng ở quầy bar sờ thấy một ly nước lập tức kề bên miệng Lộ Chi Chi để cậu nuốt trôi thuốc xuống.

Giây phút tỉnh táo cuối cùng trước khi ngất, Lộ Chi Chi ngửi thấy hương thơm của tách trà Long Tỉnh thượng hạng, tinh khiết và nồng đậm.

------------------------------------------------------------

Lời của tác giả:
Nghiêm Lãng: Nhiều người xếp hàng như vậy có cần phát số thứ tự không? Xin hỏi số của tôi là số mấy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro