9. Là anh không xứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Lãng thật sự bất đắc dĩ, đối mặt với Lộ Chi Chi đáng thương như vậy, là Alpha đều không đành lòng.

Chỉ là chiếc máy trợ thính Lộ Chi Chi hết lời giải thích kia, chỉ cần người đó còn một tia thính lực có thể sử dụng được, điều này một lần nữa vạch vết sẹo trong lòng anh lên. Nhức nhối, đẫm máu, máu chảy đầm đìa xé toạc vết thương thật vất vả mới khép miệng, thuận tiện xát thêm một nắm muối lên đó.

Đau đến chết đi sống lại.

Nghiêm Lãng cắn chặt răng, đôi môi vốn đã không đậm màu giờ càng thêm tái nhợt. Anh đưa tay ôm ngực, bất lực vô cùng.

Lộ Chi Chi thấy trạng thái của anh không ổn mới hiểu ra rằng ý tốt của mình vậy mà phá hỏng hết mọi chuyện. Cậu vội vàng vươn tay thăm dò cửa chắn ở quầy bar, vọt vào trong để Nghiêm Lãng dựa vào người mình.

Nhiệt độ cơ thể của Nghiêm Lãng cao hơn hẳn Lộ Chi Chi, anh từng ngụm từng ngụm hô hấp dồn dập, hơi thở khô nóng nhào ra, phun lên cổ và tóc cậu. Nhưng cậu bất chấp khoảng cách vô cùng mờ ám giữ hai người, liên tục nắm lấy tay Nghiêm Lãng, trong miệng không ngừng nói " xin lỗi xin lỗi".

Nghiêm Lãng không nghe được, nhưng anh thấy rất rõ ràng.

Khóe miệng Lộ Chi chi mở ra đóng vào vẫn luôn lặp lại cùng một từ ngữ, anh thậm chí có thể đoán được. Lộ Chi Chi lao đến chỗ anh rối rít xin lỗi, thế nhưng rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng qua đối với bản thân anh chính là tốt được ngày nào thì hay ngày đó, vậy thì tại sao anh lại phải đau khổ vì những thứ không còn hy vọng này. Lộ Chi Chi rõ ràng là mặt trời nhỏ, ở cùng anh luôn mang dáng vẻ ôn hòa đáng yêu.

Khi anh khổ sở và thất vọng, khi anh vui vẻ và hài lòng.

Nghiêm Lãng cẩn thận nâng cánh tay bé nhỏ mềm mại đang nắm tay anh lên, năm ngón dùng sức co lại, siết chặt nó trong lòng bàn tay.

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực khiến lông mày đang xoắn chặt vào nhau của Lộ Chi Chi mới từ từ giãn ra.

"Cảm ơn."

Chất giọng trầm trầm giống hệt trong tưởng tượng của Lộ Chi Chi, dưới ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của cậu, Nghiêm Lãng bật ra hai chữ này. Anh không thể nghe thấy giọng nói của chính mình, không biết liệu những gì mình vừa nói có quá khó nghe không, Lộ Chi Chi nghe có hiểu được hay không. Nhưng anh vẫn lựa chọn dùng âm thanh của chính mình để thốt ra hai chữ này, chỉ đơn giản là cảm ơn?

Không hẳn vậy.

Lộ Chi Chi ngỡ ngàng ngơ ngác khi nghe thấy tiếng cảm ơn rõ ràng này. Giọng nói bật ra đột ngột của Nghiêm Lãng khiến Lộ Chi Chi có chút lâng lâng không chân thực, cậu sờ sờ tai mình, rõ ràng ban nãy chính tai cậu nghe được.

Là thật.

"Anh Nghiêm Lãng, anh có thể nói?"

Nghiêm Lãng nhìn Lộ Chi Chi bằng ánh mắt mờ mịt, lắc đầu chỉ vào lỗ tai của mình, sau đó duỗi tay hướng về miệng, dựa theo trí nhớ phát âm một câu: "Tôi không nghe được."

Khả năng phát âm của anh kém xa người bình thường, giọng nói vặn vẹo run rẩy rất khó nghe. Thậm chí nếu Lộ Chi Chi không ở trong tình huống này, e là không thể hiểu Nghiêm Lãng đang nói gì.

Trong lòng Lộ Chi Chi chua xót vô cùng.

Cậu hiểu, đây là do từ trước có thể nghe được bình thường đột nhiên mất đi thính giác tạo thành. Những người này họ đã quên mất cách phát âm như thế nào, chỉ có thể dựa vào ấn tượng trong quá khứ để nói, nhưng lại không nghe được bản thân nói cái gì, âm điệu thất thường* nghe vừa buồn cười vừa khổ sở.

*nguyên văn 七拐八弯: nhiều khúc quanh co, liên tục đổi hướng, không thẳng.

"Trước đây anh có thể nghe được?"

Nghiêm Lãng nhìn bảy chữ Lộ Chi Chi vừa gõ, gật đầu.

"Vậy tại sao bây giờ anh lại không nghe được nữa?"

Nghiêm Lãng trầm ngâm, nhưng vẫn lắc đầu một cái. Đó là một tai nạn mà anh vĩnh viễn không muốn nhắc lại, thiên tai, họa do con người gây ra là điều khó tránh, và kẻ đáng thương như anh ở trong đó đứng mũi chịu sào làm vật hi sinh. Anh không biết tai nạn đó là do con người cố ý gây ra, hay chỉ đơn thuần do thanh tra trường học không đủ nghiêm ngặt.

Bất luận lý do là gì, mặc kệ sau đó nhà trường có đề xuất biện pháp bồi thường thế nào, một ngôi sao đáng lẽ phải mọc lên và rực sáng giữa bầu trời, bỗng trở thành phần đuôi của sao băng cứ thế vụt qua, không bao giờ xuất hiện giữa trời đất nữa.

Đáng thương không?

Đương nhiên là đáng thương. Nếu ngay từ lúc mới sinh ra xung quanh đã yên tĩnh, anh sẽ thoải mái chấp nhận. Nhưng cố ý đến năm 24 tuổi, trải qua tai nạn này, bức tường thành kiên cố mà anh dày công dựng lên đột nhiên sụp đổ khi bác sĩ lắc đầu nói cho anh biết rằng việc chữa trị sẽ không mang lại hiệu quả đáng kể**, đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn mất đi thính giác.

Đối với anh, hiện giờ ngay cả người nhà, bạn bè thân thiết anh cũng không nguyện ý mở lòng thì sao có thể đem theo trái tim rỉ máu một lòng một dạ bày tỏ với Lộ Chi Chi được.

"Em xin lỗi, em sẽ không hỏi anh nữa." Lộ Chi Chi cảm thấy vô cùng ân hận, vội vàng nói xin lỗi, hai mắt ươn ướt, dáng vẻ một giây tiếp theo có thể trực tiếp khóc oà lên.

Nghiêm Lãng đưa tay xoa tóc cậu, mềm mại đến mức yêu thích không buông. Anh cười lắc đầu, "Không sao đâu, không có việc gì."

"Lỗ tai của tôi một chút cũng không nghe được. Cảm ơn chiếc máy trợ thính của cậu, dù nó...không có tác dụng."

Anh nhìn bộ dạng đáng thương của Lộ Chi Chi, trong tim mềm nhũn. Giống như mùa đông tuyết rơi trắng trời bỗng gặp ánh nắng chói chang, hơi ấm thoáng cái xông thẳng vào ngực.

Ngoài kia rực rỡ ánh sao, trong mắt lại chỉ có một bóng hình, Lộ Chi Chi.

Nhưng anh không thể, anh phải tránh xa Lộ Chi Chi, càng xa càng tốt. Anh làm sao xứng được với Lộ Chi Chi như nắng ấm ngày xuân.

Người như anh, cả đời nên ở yên trong bóng tối.

Là vì ​​anh không xứng.

------------------------------------------------------------

Lời của tác giả:
Là tôi, tôi mới không xứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro