chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Từ Khôn xoa xoa thái dương, sự mệt mỏi khi phải ngày ngày đêm đêm trên máy bay đã bào mòn cậu, vậy mà không nghĩ tới lại phải nhìn thấy hai người kia. Cậu chỉ muốn về nhà, ngủ một giấc thật ngon.

“Thái Từ Khôn, anh không phải cố ý trở về để đưa món quà cho Chu tổng sao......”

Tiểu Chu tổng nghi hoặc mà nói, lại bị ánh mắt của Thái Từ Khôn mà im, nhìn đến mức lông tơ phía sau đều dựng cả lên.

“Thứ hai mua thêm một trăm món như thế này, phát cho tất cả người trong công ty.....”

Thái Từ Khôn vô lực nhìn món quà và bó hoa ở bên cạnh mình...

“Còn cái này đem đến để trên bàn của Chu tồng.”

“Ai da được rồi!”

Tiểu Chu thấy Thái Từ Khôn sửa lời, cũng hưng phấn mà đồng ý. Nghĩ đến tin đồn bát quái vừa được truyền khắp cả công ty, tiểu Chu nói:

“Kỳ thật lúc trước không thể nhìn không ra, Chu tổng trẻ thế, mà con gái đã lớn như vậy rồi.....Thật đáng yêu a, mềm mềm trắng trắng.....”

Thái Từ Khôn nhăn mày lại, giọng nói cứng rắn hỏi:

“Cậu vừa nói cái gì?”

“A? Tôi nói cái gì?”

Tiểu Chu nhìn đôi mắt lạnh lùng của Thái Từ Khôn qua kính chiếu hậu, hận không thể tát mình hai cái:

“Khôn ca, anh nghe lầm rồi, tôi không phải mách lẻo sau lưng Chu tổng đâu.”

“Khai ra, đem tất cả nhưng điều cậu biết nói cho tôi.”

Mồ hôi lạnh trên đầu tiểu Chu cứ thể tuôn ròng ròng, tiếng nói phát ra như muốn khóc tới nơi:

“Tôi cũng là vừa hóng được, cô bé kia là con gái của Chu tổng, từ chính miệng anh ấy nói.”

Trong đầu Thái Từ Khôn như nổ tung lên. Cảnh tượng Chu Chính Đình từ trong xe bước ra, ôm theo đứa con năm sáu tuổi lặp lại trong đầu Thái Từ Khôn, như là thuốc pháo chôn dấu bao lâu đến ngày phát nổ, lý trí cậu hoàn toàn sụp đổ.

Chu Chính Đình có con gái.

Phạm Thừa Thừa chở con gái anh đến đón Chu Chính Đình.

Chu Chính Đình cười với Phạm Thừa Thừa vô cùng đẹp, anh không quan tâm đến phía sau mình là ai, cũng không cho người đó cơ hội để tiến vào thế giới của anh một lần nữa......

Hơn nữa, đứa con gái kia đã năm sáu tuổi rồi.....Sáu năm trước, cậu cùng anh vừa mới chia tay, Chu Chính Đình làm sao có thể có con gái lớn như vậy được?

“Dừng xe!!”

Thái Từ Khôn gầm lên, tiểu Chu sợ tới mức muốn lệch cả tay lái, nhanh chóng dừng xe, xém nữa cả đầu cũng đập vào kính chắn gió. Nhưng Thái Từ Khôn lại không có tâm tình quan tâm cậu, đuổi cậu xuống xe rồi tự mình lái đi, chỉ còn lại cậu đứng ngốc nghếch tại chỗ.

“Tiêu rồi.....Đừng nói bản thân bị đuổi rồi nhé?!”

Xe của cậu cứ bám theo chiếc xe SUV, Thái Từ Khôn đến giao lộ lại quay đầu xe. Cậu không dám đi tiếp nữa, không dám biết họ đi đến nơi nào, càng không dám nhìn những hành động thân mật đó.

Cậu sợ rằng không khống chế được bản thân. Cậu rất hận, hận chính mình của lúc trước cứ nhất quyết ra đi, nhất quyết rời xa Chu Chính Đình, lại còn rất tự tin, rằng Chu Chính Đình nhất định chờ cậu.

“Thái Từ Khôn, đây ra kết cục mà ngươi phải nhận.....Ngươi bỏ rơi Chu Chính Đình, thì ngươi sẽ chẳng bao giờ có được Chu Chính Đình nữa.”

Cậu cười khổ tự lẩm bẩm, đáy lòng như bị nước nóng rót thấm đẫm đến tận cùng, đau kịch liệt, trước mắt bắt đầu mơ hồ, lại bị cậu nhắm mắt nuốt ngược về.

Quá đau, cảm giác này thật sự quá đau, cậu chịu không nổi....

Thái Từ Khôn tiện tay đem đóa hoa vứt ra ngoài cửa sổ xe, phẫn nộ quay đầu xe, tăng tốc đi theo hướng ngược lại so với chiếc SUV màu đen, càng lúc càng xa

#Chanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro