chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Chính Đình ôm Vãn Vãn mở cửa xe đi xuống, Thừa Thừa miễn cưỡng bước tới cốp xe ôm hai cái vali ra ngoài. Ngay khi thấy Chu Chính Đình muốn xách vali, Thừa Thừa liền chặn lại:

"Anh đang ôm Vãn Vãn, để em xách hành lí cho."

Chu Hướng Vãn thỏa mãn trên vai, ghé vào tai Chu Chính Đình rồi đung đưa chân làm nũng:

"Ba ba, Vãn Vãn đói quá, có thể cho Vãn Vãn ăn kẹo không?"

"Không được, buổi tối ăn nhiều sẽ dễ sâu răng, nếu đói có thể ăn mì bà làm!"

Miệng nhỏ của Vãn Vãn trề xuống, giận dỗi. Chu Chính Đình bị biểu tình của cô gái nhỏ chọc cười, khóc thật và khóc giả trước nay đều khác nhau rõ rệt, khuôn mặt tức tối này giống y đúc lúc người cha chưa bao giờ gặp kia khó chịu.

"Aaaa....Ba ba không yêu Vãn Vãn, ba ba không cho Vãn Vãn ăn kẹo, Vãn Vãn thật đáng thương!!"

Chu Chính Đình nhìn thấy sấm sét đùng đùng nhưng rõ ràng trời không mưa, anh không còn cách nào khác ngoài việc dỗ dành cô bé:

"Con chỉ được ăn một ít, ăn nhiều sẽ bị ba đét mông ngay lập tức!"

Phạm Thừa Thừa ở cạnh bên bóp má tiểu cô nương vừa tạnh mưa, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cửa lớn cuối cùng cũng mở, mẹ Chu Chính Đình cười vui vẻ đón chào:

"Con có phải lại mắng Vãn Vãn chậm chạp! Ai da, hai mắt con bé đỏ lên hết cả rồi!!"

"Bà bà, ba Chu bắt nạt con"

Vãn Vãn tuy bé bỏng nhưng mồm miệng rõ ràng lanh lợi hơn người ba của mình, nhìn thấy cứu trợ liền chạy theo, ôm cổ Chu mẫu chặt càng chặt. Chu Chính Đình lắc đầu cười cười:

"Mẹ, người ôm Vãn Vãn vào trước, con và Thừa Thừa còn chút chuyện cần nói."

"Được được, người trẻ tuổi các con thật có nhiều chuyện bí mật."

Lời nói này mang không ít giọng điệu trêu chọc, Chu Chính Đình giả vờ im lặng, còn Phạm Thừa Thừa lại đỏ mặt lên không ít. Mẹ Chu lại nói tiếp:

"Đấy là con không biết thôi, Thừa Thừa vừa nghe tin con về liền chạy xe đi đón, luôn mồm nói phải tiếp con bằng được, là đặc biệt chủ động!!"

Chu Chính Đình:"......"

Phạm Thừa Thừa:" ......khụ khụ..bên ngoài gió lạnh, dì vào mau kẻo nhiễm bệnh"

"Xấu hổ xấu hổ, chú Chấng xấu hổ rồi, mặt không khác gì đít khỉ hết haha!"

Vãn Vãn quay ra Phạm Thừa Thừa làm mặt quỷ, anh cũng hồi đáp lại cô bé một mặt xấu xí, mặt Chu Chính Đình cười đến biến dạng, không còn chút ngượng ngùng hồi nãy.

"Em nói thật Chính Đình, tiệc từ thiện vào hai ngày tới rất quan trọng, lại còn là lần đầu tiên anh xuất hiện sau khi tiếp nhận công ty giải trí KT, em đi chung có phù hợp không ?"

"Anh cảm thấy em đi được mà. Anh không quen nhiều chủ công ty giải trí ở đây, có khi còn phải nhờ em chỉ mặt nữa!"

"Ừm vậy được! Tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng mà..."

Cậu nghi hoặc nhìn anh:

"Tại sao lại là công ty KT? Anh rõ ràng có thể tiếp nhận nhiều công ty khác mà? Chính Đình ca, vì cái gì lại cuối cùng anh lại vào nhà của Thái Từ Khôn?"

"Chỉ là trùng hợp thôi"

Khóe miệng của Chu Chính Đình giương lên độ cong hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức che đậy tất cả suy nghĩ ở trong của anh.

"Hơn nữa, đây là sự nghiệp của anh. Anh về Trung Quốc hoàn toàn không liên quan tới Thái Từ Khôn, việc tiếp nhận KT lại càng không liên quan. Anh bây giờ là một doanh nhân, là doanh nhân đang nhắm tới sự phát triển của KT. Anh không phải Chu Chính Đình ban đầu, ngay cả sân khấu cũng đứng không vững."

"Ừm, em tin anh, hiện tại anh rất danh giá"

Phạm Thừa Thừa duỗi tay muốn sờ sườn mặt Chu Chính Đình, chần chờ một giây lại biến thành sửa sang lại cổ áo hơi loạn của anh.

"Thoát khỏi là tốt rồi, em không muốn nhìn anh vì anh ta mà đau khổ..."

"Sẽ không đâu, anh không ngốc đến vậy Thừa Thừa."

Lời nói dừng lại một chút:

"Anh và Thái Từ Khôn, đã xong hết từ sáu năm trước rồi."

Đã từng có thời thiếu niên nhiệt huyết, thề non hẹn biển, bây giờ lại mong manh như sợi lục bình, chạm nhẹ liền biến thành mây khói. Không ai vì mất đi ai đó trong cuộc sống mà không thể tồn tại và chẳng có ai mãi ở bên một người cả đời.

Từng yêu qua, cũng từng hi vọng trong bao đêm tối. Lặng người nhớ lại những hồi ức vô số lần, rồi lại suy nghĩ khi gặp lại người sẽ là cảnh ngộ gì!

Nghĩ đến những bất bình đã phải chịu trong sáu năm qua, anh lại muốn trả đũa một chút. Anh muốn giả vờ để cho kẻ máu lạnh đấy nếm trải cảm giác đau lòng.

Nhưng khi nghĩ tới Thái Từ Khôn, anh lại bác bỏ suy nghĩ đấy...

"Đối với anh, anh ta không khác gì người xa lạ. Hơn nữa, sau này còn là cộng sự, anh không thể vì việc anh ta là bạn trai cũ mà nhỏ nhen không tiếp đãi, huống hồ anh ta còn là át chủ bài nổi tiếng của KT."

Ánh mắt lo lắng của Phạm Thừa Thừa cũng định hình lại, đôi tay cắm túi gật gật đầu:

" Ừm, anh không sao là được, hôm đó em ở cửa hội trường đợi, cùng nhau đi vào."

Chu Chính Đình gật đầu, vỗ vai cậu:

"Muốn về sớm không, hay vào nhà ngồi tí? Hạo Hạo cũng đang trong đấy. Chắc em ấy đang làm bài tập nên không có thời gian xuống đây. Em có muốn lên lầu gặp chút không?"

Thừa Thừa lắc đầu:

"Không đi, đừng quấy rầy Hạo Hạo, lần sau em sẽ tới gặp em ấy."

Hoàng Minh Hạo ở trên lầu vén rèm nhìn một lúc lâu, nhưng không hề có ý định xuống nói chuyện cùng Phạm Thừa Thừa. Nhìn anh đưa tay vén cổ áo cho Chu Chính Đình, cậu thở dài một hơi. Giả vờ chạy xuống lầu chơi với ông, chào hỏi Vãn Vãn lâu ngày không gặp.

Chanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro