Chương 2 Thuốc giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"anh thấy đỡ hơn chưa?"

" vẫn chưa..."

Anh ấy đã từng run và rõ ràng đã bình tỉnh lại, nhưng anh ấy ở trong vòng tay của cô.

"Giường... Anh có thể lên không?"

"Hả"

"Anh ...có thể không? Anh muốn ôm vợ mình.."

Giọng anh ấy trở nên trầm xuống, có lẽ vì câu trả lời của cô giống như đang từ chối anh ấy .

"ừm...? được rồi lại đây"

Ngay sau khi được sự cho phép của cô, Bleon bước lên giường và nằm xuống , và trái ngược với tình huống lúc nãy, lần này, anh lại là người ôm cô vào lòng

"Haa... anh nghĩ bây giờ anh có thể thở phào được rồi"

Anh hít một hơi thật sâu và thở phào nhẹ nhõm.

"Bây giờ anh đã tốt hơn rồi, phải không?"

"Vâng bây giờ anh ổn rồi."

Khi cô ở trong vòng tay của anh ấy, những thắc mắc cứ lởn vởn trong đầu cô.

'Tại sao anh ta lại lo lắng về người người đã lạm dụng bản thân mình chứ ?'

Cô không hiểu lắm. Đó có phải là đều mà anh ấy nhận được không? Có phải vì liên tục bị đối xử tệ bạc nên điều đó đã ngăn cản anh trở nên chống đối? Anh ấy quá nghe lời, phục tùng Astelle vô điều kiện. Dù sao, cô không thể thấy anh ấy có ác cảm với người vợ cũ, vì vậy điều này khiến tôi nghĩ rằng mọi thứ có thể được giải quyết dễ dàng trong tương lai

" Anh có thể hôn em không?"

" Hả?"

" Không à?"

À

Astelle và Bleon chênh lệch khá nhiều về tuổi tác. Bleon vừa trưởng thành , 20 tuổi, còn Astelle hơn Bleon 13 tuổi. Mặc dù Bleon trong già hơn tuổi, nhưng đối với cô anh ấy như một người em trai hơn là một người đàn ông, có lẽ vì tuổi anh ấy khá nhỏ, bằng tuổi của của cô khi gặp tai nạn, hoặc vì cô biết anh thật sự vẫn chưa trưởng thành. Vì vậy, cái ôm cũng có nghĩa là an ủi ai đó như sự đồng cảm.

Nhưng hôn...!

Tất nhiên, khi cô lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, cô nghĩ đó là một giấc mơ và cô không hiểu tình hình gì cả, vì vậy tôi đã ôm anh ấy. Nhưng bây giờ khi cô biết tất cả, cô nhận ra rằng mình không nên làm điều đó.

" Từ giờ em không muốn hôn nữa"

Trước lời nói của cô, ánh mắt của Bleon hướng về phía tôi, ánh mắt đầy kinh ngạc.

" Anh đã làm gì sai sao?"

Giọng anh đầy nỗi buồn, gần giống như là anh chuẩn bị khóc.

" Không anh không làm gì sai cả."

"... Vậy thì tại sao? Anh sẽ làm tốt hơn."

" Không, không...!"

Đây là lần đầu tiên cô gặp một người như vậy, vì vậy cô không biết phải đối phó với anh ấy như thế nào. Cô lại bắt đầu xoa dịu anh, ngay khi cô còn phân vân.

" Trong lúc em ốm, em đã nhận ra điều gì đó, em nghĩ mình đã dành cho anh quá nhiều. Vì vậy, em quyết định thay đổi. Em sẽ không bao giờ cho anh dùng loại thuốc đó nữa. Em sẽ bảo quản gia lấy cho anh thuốc giải nhé. Vì vậy anh phải uống nó nhé. Được không?"

Như thể anh ấy vẫn không hiểu cô đang nói gì, Bleon nhìn cô với vẻ bối rối.

" Và bây giờ anh có thê làm bất kỳ thứ gì anh muốn. Em sẽ không ép buộc anh làm bất cứ điều gì nữa. Em hứa."
Anh ấy nhìn cô vớ vẻ khó tin rồi mở lời.

" Anh chắc là đã làm vài điều sai. Nhưng anh không biết, vậy nên hãy nói cho anh đi..."

"Bleon....!"

Ah ca này khó ghê, cô thực sự nhận ra được ràng nam chính anh ấy đã bị Astelle kiểm soát triệt để đến mức này.

" Đừng nói vậy nữa. Anh không làm gì sai cả."

".... Em đang muốn bỏ rơi anh đúng chứ?"

" ... Không em không vứt bỏ anh ...!"
Dù sao, tôi sẽ không làm vậy cô giải thích ngay lập tức, vớ sự tin tưởng.

" Vì vậy. Hãy sống một cuộc sống bình thường từ bây giờ."

Cô thực sự ước được sống một cuộc đời bình thường và chết đi một cách bình thường.

Nhưng Bleon vẫn nhìn cô như thể anh ấy không thể hiểu được cô đang nói gì. Tại sao cô lại nghĩ rằng nó sẽ dễ dàng nhỉ? Điều này có thể khá khó khăn. Cô tiếp tục nói với Bleon những gì cô dự định làm, nhưng anh ấy dương như không thể nghe thấy bất kỳ điều gì.

Và anh ấy ôm chặt lấy cô, nói rằng anh ấy cảm thấy như cô sẽ bỏ anh ấy và biến mất. Nhờ điều này, cô đã có được đặc quyền bất ngờ được ôm bởi một người đàn ông, mà cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ gặp anh. Anh là người mà bao cô gái ao ước, hương thơm trên cơ thể anh đặc biệt thơm. Không nhận ra điều đó, khi cô cúi sát vào cơ thể anh mùi hương từ cơ thể anh đã làm cô đắp chìm

" Anh cảm thấy hôm nay vợ anh sẽ tỉnh dậy, và em muốn anh trông thật đẹp. Vì vậy anh đã tắm với những cánh hoa yêu thích của vợ. Anh đã làm tốt chứ?"

" Hả ?....ừm Anh làm tốt lắm"

" Vợ. Nhưng anh thơm hơn rất nhiều."

Rồi anh vùi mặt vào gáy cô mà hít thở thật sâu. Trong suốt tuần cô hôn mê. Người hầu có thể thỉnh thoảng lau cơ thể cho cô bằng khăn tắm nhưng họ sẽ không thể vệ sinh cho cô đúng cách, và Bleon thì đang tận hưởng hương thơm từ cơ thể tôi và nói rằng anh ấy thích nó.

".... Muốn..."

Anh ấy muốn làm gì?-
Sau đó, đột nhiên cô cảm thấy một thứ gì đó cứng và nóng chọc vào bụng mình, nhanh chóng khiến người khác biết đến sự hiện diện của nó. Cô nhận ra đó là gì, cố gắng tránh né anh ấy càng xa càng tốt. Nhưng khoảnh khắc cô quay đi, một thứ to, dài khắc sâu vào tâm trí cô. Cô không thể gạt nó ra khỏi đầu và thứ đó đang cạ vào cơ thể của cô.

"Haa....Vợ"

Trong khi cơ thể cô ngày càng nóng hơn, cô cố gắng không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào nhưng cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của Bleon khi anh ấy thở dài.

'Tôi đang bị ràng buộc'

Ah....Bây giờ cô biết mình phải làm thế nào!
Sau khi suy nghĩ về cách trốn thoát khỏi tình huống vô cùng quái gở này, cuối cùng cô đã tìm ra lý do tại sao anh ấy lại như vậy, lý do khí Bleon lo lắng về nụ hôn lúc nãy là vì sự thiếu khiên nhẫn của anh. Trong tuần cô ngất, anh ấy có thể có các triệu chứng cai nghiện.

"Anh không thể. Anh cần phải uống thuốc giải ngay bây giờ"

" Hả?"

Bleon, một lần nữa, nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, có vẻ anh ấy không thể hiểu tại sao điều cô nói một cách đột ngột.

" Hãy uống thuốc giải rồi anh sẽ ổn thôi."

Nói xong cô cố vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh để ra khỏi giường. Nhưng Bleon đã ôm chặt đến mức cô không thể cử động được.

"Em sẽ phiền! khi anh không để em đi"

Ngay sau khi cô nói chuyện với anh một cách giận dữ, Bleon lúng túng ngồi dậy và rời khỏi cô.

"Anh đã làm rất tốt"

Nhưng bất chấp điều đó, có vẻ như anh ấy sắp khóc vì điều đó trái với ý muốn của anh ấy. Cô vẫy chiếc chuông treo tên giừơng khi rời khỏi vòng tay của anh. Rồi ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

" Là Jace, thưa phu nhân."

" Vào đi"

"Người đã tỉnh thưa phu nhân"

Ngay khi quản gia Jace bước vào phòng ngủ, ông ấy đã thấy cô tỉnh dậy và nói với một nụ cười mừng rỡ.
"Mang thuốc giải độc của Bleon lên đây và cả lọ thuốc anh ấy đã uống."

" Tôi bảo ông mang thuốc đến đây ngay."

" Thuốc giải độc nhanh?"

Người quản gia tỏ ra bối rối. Astelle chưa bao giờ cho Bleon uống bất kỳ loại thuốc giải độc nào cho đến bây giờ kể từ khi cô sử dụng loại thuốc đó.

" Đúng ngay bây giờ."

Jace, người quản gia của Công quốc, là người biết hầu hết mọi thứ về chuyện giữa Astelle và Bleon. Điều đầu tiên Astelle làm sau khi kết hôn khi đến Công quốc là đuổi những người đang làm việc ở đó. Và thay vì họ, cô lắp đầy cả dinh thự bằng chính người của mình.

Người quản gia là một trong số họ. Ông là một người đàn ông trung niên với mái tóc mới bắt đầu bạc, và đã làm việc cho Astelle từ khi cô còn là con gái của một hầu tước. Vì vậy, ông biết rõ thuốc độc ở đâu.

" Tôi có nên gọi bác sĩ không?"

Người quản gia, lo lắng hỏi Astelle.

" Không sao đâu."

Bây giờ cơn đau đã hoàn toang biến mất. Vì vậy ông không cần phải gọi bác sĩ.

"Vâng. thưa phu nhân, tôi sẽ quay lại ngay"

Quản gia trả lời mặt không chút thay đổi đi ra ngoài ngay lạp tức. Sau khi người quản gia rời đi. Cô quay lại nhìn Bleon, anh ấy nhìn ánh mắt cô với vẻ khó hiểu.

" Bleon"

Cô gọi tên anh ấy. Và cô thốt ra những gì cô đang nghĩ.

"Kể từ bây giờ. Em sẽ sử dụng lời nói của mình một cách lịch sự nhất để nói chuyện với anh. Từ trước đến nay, em chỉ làm điều đó tại các bữa tiệc, nhưng bây giờ em sẽ cố gắng làm điều đó ở bất kỳ đâu. Tất nhiên , em chưa thể nào quen ngay nên sẽ mắc một số sai sót, nhưng em sẽ cố gắng hết sức mình."

"Tại sao..?"

" Năm nay anh đã trưởng thành. Vì vậy với tư cách là Công tước Einer, bây giờ anh phải lãnh đạo Công quốc. Em muốn tôn trọng anh như vậy trong tương lai."

Bleon mang một biểu cảm ảm đạm trên khuôn mặt của anh ấy như thể anh ấy không hài lòng với điều đó.

" Anh thích nhất khi vợ gọi anh là Bleon cơ....."

" Ngay từ đầu, không phải ai cũng có thể gọi tên Công tước một cách liều lĩnh. Không chỉ em, mà còn tất cả mọi người."

"Nhưng anh đặc biệt.....à và.... vợ biết đó...."

Bleon ngập ngừng, không nói được.

" Nó là gì? Nếu có gì muốn nói, anh cứ nói...."

" Nó ....khó"

"Gì"

"... Nơi đây.."

Đó là điều kiện của Bleon đưa ra. Đôi mắt anh ấy đỏ hoe và anh ấy đang thở nặng nhọc.

" Ah~"

Và ở nơi mà ánh mắt tôi dừng lại mà không nhận ra nơi đó, nơi máu của anh đang dồn dập, lộ ra dưới lớp quần của anh.

" Quản gia sẽ đến sớm thôi. Anh hãy kiên nhẫn một chút vì thuốc giải độc sắp tới rồi và uống nó sẽ đỡ thôi"
Cô nói với anh ấy một cách nhẹ nhàng.

".... Em ghét bỏ anh của bây giờ ư? Có phải vì anh xấu xí? "

Tại sao cuộc trò chuyện lại diễn ra theo hướng đó?
" Không phải là vì em ghét hay vì em không thể chịu được anh. Tương tự với việc khi em nói rằng em sẽ không hôn nữa. Em không muốn ép buộc đâu."

" Nó không bị ép buộc..."

" Không. Lý do mọi chuyện thành như thế này là do loại thuốc em đã cho anh. Đó không phải là ý muốn của anh."

" Thực sự không phải vậy...!"

'ồ....'

Anh ấy thực sự đã bị tẩy não hoàn toàn rồi.
Cô lắc đầu, mệt mỏi với thái độ của Bleon. Rồi tự nhiên anh ấy nhăn mặt và khóc, rồi nắm lấy tay cô và đưa lên mặt.

" .... Anh- anh đã sai..."

"...Gì cơ"

Cô thật sự không biết tại sao anh ấy lại cầu xin cô tha thứ, vì vậy cô đã hỏi anh ấy.

" Vợ không hài lòng về anh... Anh sẽ nghe lời mà.... Xin hãy tha thứ cho anh..."

Ah cô sẽ phải giữ khuôn mặt thẳng thắn trong tương lai.
Không phải cô cảm thấy mệt mỏi với Bleon, mà chỉ là tình hình hiện tại đang khiến tôi nản lòng. Nhưng tất nhiên, anh ấy đã hiểu lầm.

" Đó không phải, Bleon."

" Có thật không ?"

" Đúng rồi. Chúng ta hãy dùng thuộc giải. Nếu anh uống nó, những suy nghĩ đó chắc chắn sẽ biến mất."

Tóm lại, Bleon đang ảnh bởi thuốc. Do đó anh ta sẽ dễ dàng phản ứng với kích thích yếu ngay cả anh ấy không muốn

" Và khi quản gia mang thuốc giải đến, đừng có bỏ dù chỉ một ngày và uống đều đặn. Uống cho đến khi tác dụng thuốc trong cơ thể biến mất hoàn toàn. Anh hiểu chứ."

Cô đã đưa ra một lời cảnh báo mạnh mẽ cho Bleon.

" Nếu nó không biến mất?"

" Huh"

" Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu cảm giác này không biến mất...."

Khi Bleon nói vậy, anh ấy có một khuôn mặt tự tin mà cô chưa từng thấy trước đây.

"Thì..."
Thật không nói nên lời.
Nhưng cô không nghĩ đó là trường hợp ....
Vì Bleon bị tẩy não và lạm dụng từ khi còn nhỏ, và anh ấy cũng bị lạm dụng tình dục bằng cách sử dụng chất kích thích nhẹ, nên anh có những suy nghĩ như vậy là lẽ thường tình.
Tuy nhiên....

À, không. Không phải vậy. Chắc chắn là do thuốc.
Rõ ràng là Bleon không kiểm soát được suy nghĩ của mình. Đó là những gì cô đã kết luận.

" Nó sẽ biến mất. Anh có tin em không."

Sau đó cô vội nói với anh ấy rằng hãy tin tưởng cô. Bleon có một cái nhìn tò mò. Có lẽ anh không bị thuyết phục, nhưng dù sao cũng khẽ gật đầu.

" ưm.... anh tin tưởng vợ."

" Đúng. Chồng em thật tốt."

Cô vuốt ve mái tóc óng ả của anh ấy.

' Làm sao mềm như vậy'

Tóc anh ấy mềm và mượt đến mức cô cứ vuốt ve mà không nhận ra, và chạm vào anh ấy. Sao đó, nhớ lại tình trạng của anh ấy vừa rồi, cô vội vàng bỏ tay ra khỏi đầu anh ấy.
' Loại kích thích này nên tránh vào lúc này'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro