Chương 3 Dụ dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vẻ như tốt hơn là nên tránh tiếp xúc vật lý dù chỉ là động tác nhẹ cho đến khi tác dụng của thuốc biến mất. Và ngay lúc đó, quản gia đã đến.
Có vẻ như tốt hơn là nên tránh tiếp xúc vật lý dù chỉ là động tác nhẹ cho đến khi tác dụng của thuốc biến mất. Và ngay lúc đó, quản gia đã đến.

" Thưa. Phu nhân, tôi đã đến." Jace nói.

" Vào đi."

Trên tay ông ta là một vài chai nhỏ chứa đầy chất lỏng màu đỏ.

" Đây là thuốc giải độc."

Quản gia tiến đến và đưa cho cô thuốc giải độc. Cô nhận nó và ngay lập tức mở nắp ra.

" Không , mùi gì thế này?"

Mùi thoát ra từ chai tệ hơn cô nghĩ, nó khiến cô buồn nôn.

" Liệu anh ấy có thể uống nó một cách ngon lành không?"

Cô chắc chắn bản thân coi Bleon như một đứa em trai hay một đứa trẻ, không phải một người đàn ông, vì cô lo lắng rằng Bleon mà không biết gì, cô sẽ không nghĩ đến việc chăm sóc cậu ấy đến thế này.

Mới bước qua ngưỡng tuổi trưởng thành dược vài tháng, nhưng cậu ấy đã đủ lớn để có chiều cao khủng kiếp, khung xương dày và chắc chắn để phù hợp với điều đó.

Astelle đã lạm dụng tinh thần Bleon, uốn nắn anh theo ý thích của cô ta, vì vậy Bleon có một thân hình cường tráng và vỡ ngang ngửa với bất kỳ kiếm sĩ nào khác.

Đó là lý do tại sao khi cô gặp anh ấy làn đầu tiên trước khi những ký ức tràn về, cô đã rất xấu hổ và bối rối vì anh ấy cảm thấy mình là một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn. Nhưng khi kí ức của Astelle hoàn toàn xâm chiếm, cô bắt đầu cảm thấy Bleon giống như một người em trai hơn một người đàn ông.

" Mang đến cho tôi một ít kẹo."

Cô ra lệnh cho người quản gia mang kẹo đến cho Bleon ăn.

" Vâng"

Người quản gia rời đi và cô quay sang Bleon.

" Để uống sau. Nó có mùi khá nồng, vì vậy em nghĩ sẽ tốt hơn nếu ăn kẹo sau khi uống thứ này."

" Nó thế nào?"

Bleon tò mò ngửi cái chai trong tay cô. Cô dự đoán anh ta sẽ cau mày và
giật mình vì mùi lọ thuốc giống như cô. Tuy nhiên, gương mặt Bleon vẫn rất bình tĩnh, không hề thay đổi biểu cảm.

" Anh nghĩ anh có thể uống nó..."

" Hửm? Có thật không?"

" Đúng. Anh sẽ uống nó. Vậy nên..."

Bleon ngập ngừng mà không nói lại. Anh ấy nhìn cô vì sợ rằng điều đó sẽ làm phiền cô.

"Vậy nên? Anh không cần phải để ý đến phản ứng của em đâu. Anh có thể nói bất cứ điều gì anh muốn."

Cô lại cảm thấy có lỗi với anh ấy nên đã động viên anh. Sau đó, Bleon nói với một giọng khàn khàn, như thể anh ấy đã có được niềm tin vì những lời nói của cô.

" Nếu anh uống, hãy hôn anh thay vì cho anh kẹo..."

" Gì cơ ?"

Tại sao cứ đòi cô hôn anh trong khi cô đã nói rằng tôi sẽ không hôn nữa chứ!
Tuy nhiên, nếu cô từ chối ở đây một lần nữa, có vẻ như Bleon sẽ cảm thấy bị đe đọa một lần nữa. Bây giờ phải thể hiện một cách tự tin và sáng sủa, tôi đã suy nghĩ về điều đó và tìm ra giải pháp.

" Được rồi. Vậy thì anh hãy uống đi."
Khi tôi đưa chai thuốc, Bleon nhanh chóng uống. Và anh ấy trút bỏ tất cả cùng một lúc và cười rất rạng rỡ. Cảm giác như thể mặt trời chỉ đi theo anh và chiếu vào anh.

"Anh đã uống hết. Vợ...."

Và khi khuôn mặt anh ấy đến gần cô để nhận giải thưởng như đã hứa, cô ôm mặt anh ấy bằng cả hai tay. Sau đó, trong tích tắc, cô hôn nhẹ lên trán anh và lùi lại ngay.

" Kết thúc nụ hôn."

Cô cười nhẹ. Nhưng sau đó, Bleon ngay lập tức tỏ ra cáu kỉnh, rõ ràng là anh ta không thích nó.

".... không phải...."

" Vậy thì nên nói với em chứ. Anh vừa yêu cầu một nụ hôn chứ anh không nói là ở đâu."

Thật là vui khi trêu chọc anh ấy, cô mỉm cười hạnh phúc.

" Được rồi, anh sẽ nói lại lần nữa... Anh muốn che đôi môi mềm mại của vợ bằng đôi môi mềm mại của anh và đưa lưỡi của anh vào miệng và-mmph....!"

"Bleon...!"

Khi cô yêu cấu anh ấy nói rõ ràng, anh ấy thực sự đi trước và cố gắng giải thích mọi thứ anh ấy muốn làm và cách anh ấy muốn hôn cô, vì vậy cô nhanh chóng ngăn miệng Bleon bằng cả hai tay.

" Em- mọi chuyện đã kết thúc rồi ....! Và không cần phải nói tất cả những điều đó!"

Anh ấy có thấy xấu hổ không?
Cô đã đỏ bừng mặt chỉ vì lời nói của Bleon, và cô đã nói lắp.

" Sẽ không tiếp tục, phải không?"

Bleon khẽ gật đầu trước lời nói của cô. Cô tin anh ấy và bỏ tay ra khỏi môi anh ấy.

" Nhưng anh sẽ nói rõ từ bây giờ."

" Đúng anh hãy nói rõ hơn. Nhưng không cần phải đi vào quá nhiều chi tiết."

Thể hiện bản thân rõ ràng sẽ tốt cho Bleon, vì anh ấy đã bị lạm dụng tình cảm và trở thành người có lòng tự trọng rất thấp.

" Được rồi. Anh sẽ nghe lời vợ."

Bleon, người rất lắng nghe, trả lời với một nụ cười rất hùng hồn.

" Nhân tiện. Vợ ...."

" Hả?"

" Tác dụng của thuốc giải độc... Nó xảy ra khi nào? Nó vẫn còn khó..."

"Uh... Có sẽ mất vài giờ..."

" Vài giờ...?ha..."

Bleon rên rỉ và thở dài.

" Anh phải kiên nhẫn. Chúng ta không thể tiếp tục sống như thế này Bleon."

"Anh hạnh phúc khi sống như thế này. Nếu anh ở bên cạnh vợ mãi..."

Anh ấy đang nói điều gì đó mà ngay cả bản thây còn không biết. Mai mắn thay chỉ có một lúc mà thôi, có lẽ nếu ma Astelle phải nghe lâu hơn một chút nữa thì lại càng khó khăn để cứu vãn tình hình.

Vậy là ... trong bộ tiểu thuyết nguyên bản thì nữ chính có đưa thuốc giải chho Bleon và chữa khỏi bệnh cho anh ấy không?
Nữ chính là một bác sĩ giỏi. Nên khi cô ấy vô tình chữa bệnh cho Bleon và biết được anh đang bị đầu độc bằng dược tính. Lúc đó anh ấy đã bị phụ thuộc lâu rồi nên dù cô ấy cho anh uống thuốc và điều trị thế nào thì tác dụng của thốc cũng không biến mất dễ dàng, nên cô ấy đã rất vất vả với vấn đề đó.

' Thế là cuối cùng thì họ cũng thân với nhau hơn nhưng.'

" Không có điều gì tốt lành hơn khi phải sống như này. Và nếu anh tiếp tục dùng thuốc giải độc thì có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn như thế này rất nhiều nên là nghe lời em nhé. Anh hiểu chứ ?"

" Hạnh phúc hơn?"

" Đúng rồi. Anh sẽ hạnh phúc hơn"

Có lẽ đã đến lúc mà anh ấy thậm chí không muốn phải suy nghĩ về thứ mà cả hai đang làm nữa. Không, anh ấy cũng chẳng cần phải nghĩ về những điều đó. Tất nhiên là bao gồm cả cô

"Nhưng anh không ngủ một chút nào từ lúc em ngất xỉu à?"

Cô biết được điều này vì thâm quầng dưới mắt anh ấy dù làng da trắng nhợt của anh ấy đáng nhẽ phải che mờ nó....

"... Ừ, anh không thể ngủ vì lo sợ rằng có điều gì xấu sẽ xảy ra với vợ..."

" Vậy thì ngủ đi. Lần này em sẽ trông chừng anh"

" Chúng ta ngủ cùng được không."

" Anh muốn ngủ cùng á."

"Đúng rồi, nếu mà được ôm vợ đi ngủ thì anh nghĩ mình sẽ ngủ ngon hơn đấy..."

" Hừm..."

"Vậy thì em sẽ ngủ cùng anh được chứ."

"Nhưng thay vì ôm nhau ngủ thì ta nắm ta nhé."

"... Nhưng anh muốn ôm em đi ngủ cơ..."

"Nếu anh muốn đi ngủ với tay ôm em thì không được đâu, vì anh còn phải uống thuốc bây giờ mà."

Cô đã cố thuyết phục Bleon bằng mấy lời nói với vẩn của mình. Thành thật mà nói thí có khi Bleon lại tin đó chứ.

"... Vậy thì anh sẽ uống thuốc nhưng vợ phải cho anh ôm vợ ngủ nhé"

" Được rồi em sẽ cho anh ôm."

Rồi sẽ đến lúc Philia sẽ bên anh. Liệu anh ấy còn muốn ngủ cùng cô không?
Cô trả lời một cách nhẹ nhàng với suy nghĩ trong đầu, sau đó cô trở lại giường và nằm cạnh Bleon. Bleon ngay lập tức nắm tay tôi.

"Ngủ ngon.."

" Vợ cũng ngủ ngon nha vợ yêu."

"Ừm...."

"Anh yêu em..."

"Hả?"

Mắt cô ngay lập tức mở to khi cô chuẩn bị ngủ, chỉ vì lời tỏ tình dột ngột của anh ấy đã khiến trái tim cô đập mạnh hơn.

" Anh yêu em Astelle..."

" Hửm.."

"Ah ừ em cũng vậy..."

Cô thậm chí không thể hỏi anh ấy tại lại yêu cô nên cô cứ chỉ đáp lại cho có. Cô dần nhắm mắt nhưng dường như trái tim cô lại đang rung động đôi chút.

"Tại sao mình lại lo lắng ngay cả khi anh ấy không nói chuyện với mình chứ ?"

Bình tĩnh lại chút nào. Cô cố quên đi lời tỏ tình của anh và cố nghĩ về chuyện khác để tránh anh ấy nghe thấy nhịp tim đập của cô. Sau đó cô cố gắng ngủ nhưng lại không thể chợp mắt nổi vì cô đã ngủ cả tuần rồi và vừa mới tỉnh dậy. Nên cô cứ cố lăn lộn trên giường. Không như cô, Bleon đã có một tuần khó khăn và khá là mệt mỏi nên cô nhanh chóng nghe thấy tiếng thở đều của anh ấy.

Cô không muốn cứ mở mắt thế này nên cô dành dùng chút sức lực để rút tay của Bleon và rời khỏi giường nhưng lúc đó Bleon lại nắm chặt tay cô và mở mắt.

"...Vợ ơi...?"

"Gì thế, anh vẫn chưa ngủ à?"

Cô cứ tưởng rằng anh đã ngủ rồi nhưng anh ấy tỉnh lại một cách dễ dàng chỉ vì một cử động nhỏ của cô.

" Anh tỉnh rồi à?"

" Anh không thể ngủ ngon được vì vẫn còn chuyện phải lo lắng."

" Anh lo lắng về việc gì vậy."

Cô nói một cách vui vẻ để xoa dịu tâm trí anh ấy nhưng anh chỉ đáp lại với giọng điệu lo âu.

" Anh lo lắng vợ sẽ bỏ anh đi nơi khác..."

Tuy nhiên anh trả lời bằng một câu đáng ngạc nhiên và khiến cô nổi da gà.

Woa, cái gì vậy? Đây là một loại linh cảm à.

" Em thì đi đâu chứ? Tất nhiên em sẽ chẳng đi đâu rồi."

Cô trả lời anh ấy dù rằng chẳng giấu nổi được gương mặt hoảng hốt của mình.

Cô vẫn chưa đưa Bleon về tình trạng ban đầu thì cô có thể đi đâu được chứ ? Dù sao thì đó cũng không phải là lời nói dối vì cô vẫn chưa có kế hoạch chuồn đi đâu cả.

" Đúng vậy. Vợ từng nói rằng nếu anh nghe lời vợ yêu anh đến già luôn."

" Hừm. Bleon vẫn đang làm rất tốt đó nha, nên anh đừng lo lắng nữa và hãy ngủ đi được không?"

Cô vuốt tóc anh bằng bàn tay không bị anh nắm lấy.

"Đừng bao giờ rời đi nhé. Đừng bao giờ..."

Anh ấy nắm lấy bàn tay cô chặt hơn một chút, cố gắng khiến cô không thể rời đi.

" Hưm~ em sẽ không rời đi đâu"

Sau khi nghe thấy câu trả lời của cô, Bleon nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Rõ ràng là anh ấy đã rất mệt rồi.

' Phải làm gì đây.'

Cô cảm thấy cô sẽ đánh thức Bleon nếu cô cử động nhưng cô lại không thể nào ngủ được.

" Nhưng phải công nhận, anh ấy thật đẹp trai."

Ngắm nhìn gương mặt anh ấy ở khoảng cách gần như này cứ như kiểu đang ngắm một sinh vật sống hoàn hảo nhất thế giới vậy.

Làn da trắng sáng như ngọc thạch trắng và không hề có mụn hay vết sẹo nào cả. Cô vuốt ve lấy mặt anh bằng các ngón tay của mình như thể đang phát họa lại gương mặt anh từ trán đến mũi. Sau đó cô có thể nghe thấy tiếng anh ấy cười nhẹ khi ngủ, như thể anh đã cảm thấy cô đang chạm vào anh ấy vậy.

" Làm sao mà góc này lại có thể vậy được nhỉ?"

Sống mũi sắc nét và hoàn hảo như một bức tượng điêu khắc.
Và....

" Môi anh đỏ và đẹp thật đấy"

Đôi môi của anh ấy tương phản hoàn toàn với làn da nhợt nhạt như thể ai đó đổ sắc tố đỏ lên chúng vậy, và chúng cũng có hình dạng tuyệt đẹp.
Nếu hai chúng tôi mà đứng cùng nhau thì nó sẽ là một sự so sánh rõ ràng nhỉ? "

Có lý do ví sao mà cô lại nghĩ như vậy. Astelle không xinh đẹp. Nếu nó về định nghĩa vẻ đẹp trong thế giới này thì cô ấy không phải là người phụ nữ đẹp và nó luôn được thể hiện trong tiểu thuyết. Ngay cả những ký ức về cô ấy trong trí nhớ của cô nữa, từ khi cô ấy còn bé Astelle đã bị trêu chọc rất nhiều vì ngoại hình của mình rồi.

"Đứa con gái xấu xí nhà Heines."

Đó là biệt danh đã theo cô ấy cả đời như một tấm thẻ tên vậy. Astell người phát chán và mệt mỏi khi nghe điều đó, cô ấy có một mặc cảm về ngoại hình của mình. Nhưng đã từng có một đứa trẻ nói rằng cô ấy rất xinh đẹp

" Em thật đẹp."

" Chị cũng rất xinh mà."

Đứa bé nhìn Astell và khen cô xinh đẹp là Bleon khi còn nhỏ. Nên khi bố mẹ Bleon mất trong tai nạn và những người thân đổ xô đến để chiếm quyền thừa kế và chỉ để lại tước hiệu cho Bleon thì Astell đã đưa tay mình ra để bảo vệ anh.

" Em sẽ là vợ anh. Đừng lo lắm, em có rất nhiều tài sản thừa kế. Em sẽ bảo vệ anh khỏi thế giới này."

Và đó là cách mà hai người ở bên nhau. Lúc đó Astell 23 tuổi còn Bleon thì 10 tuổi

......

Khi cô tỉnh lại một lần nữa cô nhận ra mình đã ngủ quên. Nhưng đột nhiên âm thanh của thứ gì đó cọ xác và di chuyển vang đến tai cô khiến đầu óc cô tỉnh táo.

' Âm thanh gì vậy?'

Cô đang tự hỏi âm thanh đó phát ra từ đâu nên cô mở mắt và nghe những tạp âm của tiếng rên rỉ và tiếng thở dồn dập.

" H~aa, hưm...."

Vì lí do nào đó cô nhận ra đáng lẽ mình không nên mở mắt. Cô nhắm mắt lại và tập trung về phía âm thanh và cô nhận ra nó là gì, cô đã bị sốc nặng.

" Điên mất...!"

Khi tâm trí cô đang rối bời không hiểu sao anh ấy lại làm vậy thay vì ngủ chứ và rồi thì sao cô lại thức dậy đúng lúc vậy,cô có thể nghe tiếng da thịt cọ vào nhau.

" Haa...."

Căn phòng với sự tĩnh lặng của màn đêm tràn ngập trong tiếng thở của người đang ngủ- Một cách tự nhiên nhất mà cô có thể làm để không bị phát hiện ra rằng mình đã thức giấc rồi- và một âm thanh của người đang giải tỏa ham muốn với tiếng thở dốc và rên rỉ.

' Chừng nào thì anh ấy mới kết thúc đây?'

Cũng đã lâu lắm rồi. Đáng lẽ anh phải làm điều này trước khi cô thức dậy nhưng anh ấy vẫn chưa xong nữa. Cô còn đang nghĩ mình chuẩn bị chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Nhưng đột nhiên âm thanh chuyển động của anh ấy và các âm thanh cách nhau ngắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro