2: Anh không thổ lộ làm sao em có thể theo anh?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lúc Lâm Thanh Ca nằm trên giường thất thần nhìn trần nhà, buồn chán muốn chết thì cửa đột nhiên bị mở ra.

Đoạn Duật Cảnh xuyên một bộ tây trang đơn giản màu xanh biển, vai rộng eo thon chân dài, ngũ quan cân xứng, đôi mắt xinh đẹp, đường nét rõ ràng, cùng với biểu tình nghiêm túc, trên người hắn tỏa ra hormone nam tính, khiến Lâm Thanh Ca bị thu hút đến ngẩn ngơ.

Sao Cảnh ca lại tới nhanh như vậy? Không phải ngày mai mới tới được hay sao? Dựa theo ký ức đời trước, ngày mai chính mình sẽ không biết sống chết mà trốn ra ngoài tìm Lưu Dương, lúc đó mới đụng phải Đoạn Duật Cảnh đang vội vàng chạy tới.

Nhưng mà,

Lâm Thanh Ca nhìn người đàn ông trước mặt, cho dù đã từng có bao nhiêu gian nan, đau khổ, thì khí chất trên người hắn cũng không mất đi một phân một hào nào, bản lĩnh của hắn là do nghịch cảnh tạo ra.

Một số người là do trời sinh, còn một số khác thì dù cho hắn có một cái công ty, mang cái danh tổng tài, hắn cũng chỉ là một tên côn đồ không hơn, giống như Lưu Dương, nhớ tới, Lâm Thanh Ca liền tức giận bất bình, đó là tiền của cậu mà, thằng Lưu Dương đó là ai chứ? Có thể ăn sao?

“Anh là?” Lâm Thanh Ca cố gắng ngồi dậy, ít nhất phải để đối phương có ấn tượng tốt về cậu? Đây hình như là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, tuy rằng cậu đã sớm biết trong lòng Cảnh ca có cậu, chỉ là không biết lần này có thổ lộ giống như lần trước hay không. Nếu thổ lộ, chính mình phải làm ra vẻ do dự, rụt rè, hay là lập tức đáp ứng, rồi sau đó nhanh chân đóng gói đóng gói cùng Cảnh ca về nhà ta? Tuy rằng cậu thích vế sau hơn nhiều hơn một ít.

Đáng tiếc, Lâm Thanh Ca mãi lo tưởng tượng tới cảnh Cảnh ca thổ lộ với mình, mà quên mất bản thân chỉ là con gà luộc, mới vừa ngồi dậy liền làm lệch kim trên tay, đau muốn phát điên, còn đụng tới vết thương trên mặt hôm trước bị Lâm lão gia tử tát, thật đúng là mất mặt mà.

“Cẩn thận.” Đoạn Duật Cảnh vừa đi vào phòng bệnh, tưởng là sẽ nhìn thấy thiếu niên các loại chán đời, dù sao cũng bị đuổi ra khỏi nơi đã sống mười tám năm, ai ngờ sau khi Thanh Ca thấy hắn tới, cười cười muốn ngồi dậy, kết quả vừa làm lệch kim vừa đụng vết thương, làm hắn vừa mắc cười vừa thương xót.

Đoạn Duật Cảnh đỡ Thanh Ca ngồi dậy, lấy gối đầu để cậu dựa vào, rót cho cậu ly nước, châm chước mở miệng: “Thanh Ca, còn nhớ rõ anh không? Anh là Đoạn Duật Cảnh, anh đáp ứng mẹ em sau này sẽ chiếu cố em, cùng anh trở về đi.”

Thanh Ca bưng ly nước, chớp chớp mắt, nói tốt thổ lộ đâu? Tại sao không giống những gì cậu nhớ?

“Tôi không thể cùng người xa lạ đi.” Thanh Ca đúng lý hợp tình nói, tuy rằng có chút vô cớ gây rối, nhưng nếu hôm nay không nghe được Cảnh ca thổ lộ, cậu tuyệt đối không đi, bằng không thì làm sao có thể ngênh ngang vào nhà chứ, danh không chính ngôn không thuận!

Trong xương cốt thì Lâm Thanh Ca vẫn là một người truyền thống, tỷ như phải xác định quan hệ rồi mới ở cùng một chỗ, phải thật sự định thân rồi mới bạch bạch bạch. Đời trước cậu không ở cùng một chỗ với Lưu Dương, chính là bởi vì Lưu Dương vẫn chưa chính thức thổ lộ, nói trắng ra là do Lâm Thanh Ca cậu tự mìmh dán lên, thật ra cậu càng giống máy ATM của Lưu Dương hơn, lúc cần tiền thì Lưu Dương mới có thể tới hống cậu, nói mấy lời dễ nghe với cậu, chỉ có đồ ngu như cậu mới tin, không những tin mà còn đem cả mạng của mình giao ra luôn.

Nghĩ tới đoạn tình cảm đầy drama lúc trước, mũi Lâm Thanh Ca không nhịn được chua xót, hốc mắt đỏ lên, không phải là cậu chỉ muốn một đoạn tình cảm đoan đoan chính chính cùng với một người yêu thương chăm sóc mình thôi sao? Nếu Lưu Dương làm không được, thì đừng có tới trêu chọc cậu.

Mà ở trong mắt Đoạn Duật Cảnh chính là tiểu Thanh Ca bị mấy câu nói của hắn làm cho ủy khuất mà khóc, chân tay hắn cuống cả lên, hắn không biết dỗ dành, chỉ có thể lấy khăn giấy giúp Thanh Ca lau đi nước mắt, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Thanh Ca, em không nhớ anh thật sao? Anh là Đoạn Duật Cảnh, trước kia dì đã mang em tới gặp anh một lần rồi đấy, anh thích em, cùng anh về nhà có được không? Về sau anh sẽ chăm sóc em.”

Lúc này trong đầu lâm Thanh Ca toàn là, tại sao lại thổ lộ nhanh như gió cuốn vậy, mẹ nó cậu còn chưa nghĩ ra là nên rụt rè một chút hay là nên cởi mở một chút, Cảnh ca đã nói xong rồi đó hả?

Thanh Ca hít hít mũi, hốc mắt hồng hồng, nói: “Anh vừa nói cái gì cơ?”

Đoạn Duật Cảnh nhìn đến bộ dáng ngốc ngốc của Thanh Ca liền bật cười, mặt mày đều trở nên ấm áp, ngồi trước mặt cậu, duỗi tay giữ bờ vai của cậu, nghiêm túc nói: “Anh nói, anh Đoạn Duật Cảnh thích Lâm Thanh Ca, tưởng chiếu cố em cả đời, có thể chứ?”

Tuy rằng ngữ khí thực chắc chắn, biểu tình thực nghiêm túc, nhưng trong thâm tâm thì Đoạn Duật Cảnh đang khẩn trương muốn chết, hắn không biết Thanh Ca đột nhiên cùng người trong nhà xuất quỹ là vì ai, cũng không biết trong lòng Thanh Ca có phải đã có người hay không, điều hắn có thể làm chính là ở bên cạnh bảo vệ cậu, không để cậu chịu ủy khuất.

“Ân.” Thanh Ca cúi đầu khe khẽ trả lời, nhưng trong lòng thì đã muốn vẫy cờ đỏ chạy vòng vòng hoan hô.

“Không có việc gì, em không cần ——” Đoạn Duật Cảnh thấy cậu trầm mặc, còn tưởng là do bản thân quá liều lĩnh, vừa định sửa miệng khuyên cậu hảo hảo suy xét một chút, bất quá hắn vừa nghe được cái gì? Hắn thử hỏi, “Thanh Ca, em thật sự nguyện ý sao? Liền tính không muốn, anh cũng sẽ chiếu cố em, em không cần ủy khuất chính mình.”

“Anh sẽ ủy khuất em sao?” Thanh Ca ngẩng đầu hỏi.

“Sẽ không, anh sẽ làm em vui vẻ.” Đoạn Duật Cảnh nghiêm túc nói.

“Anh sẽ ép em làm việc em không thích sao?”

“Sẽ không, em muốn làm cái gì cũng được, anh sẽ kiếm tiền nuôi em.” Đoạn Duật Cảnh cười nói.

“Thân thể em không tốt, anh thật sự không chê sao?” Thanh Ca nói, cái thân thể gà luộc mới là vấn đề lớn, ai lại muốn có người yêu mỗi ngày đều uống thuốc không ngừng, liền tính là người nhà, cũng sẽ cảm thấy phiền phức.

“Sẽ không, bạn của anh là bác sĩ, y thuật của cậu ấy rất tốt, để cậu ấy tới giúp em điều trị, sẽ tốt lên.” Đoạn Duật Cảnh giải thích.

“Kia, vì sao lại không được, dù gì thì em cũng không còn chỗ để đi.” Thanh Ca ngượng ngùng xoắn xít nói xong câu đó, trong lòng liền bạo loạn, Cảnh ca anh chỉ cần trực tiếp đem em đóng gói mang đi là được, không cần phải nói nhiều như vậy, cho dù có ít tính cưỡng chế em cũng không để ý đâu mà.

Đoạn Duật Cảnh thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần nguyện ý là đủ rồi, hiện tại không yêu cũng không quan hệ, về sau hắn sẽ dùng hành động chứng minh cho cậu, làm cậu yêu hắn.

“Có còn đau không?” Đoạn Duật Cảnh duỗi tay tới trên mặt Thanh Ca, cẩn thận sờ dấu tay chưa lành, trong mắt tất cả đều là đau lòng.

Làn da Thanh Ca quá non, dấu bàn tay đỏ chót nằm ở đấy thật sự rất chói mắt. Ngón tay trên mặt truyền đến độ ấm làm cậu có chút không được tự nhiên, trong lòng giống như có nai chạy vào, lúc tay Cảnh ca sắp sờ lên mặt cậu, con nai đó giống như muốn nhảy ra ngoài ngay lập tức.

Trong lòng cậu có chút ý đồ bất chính, tuy rằng đời trước cậu bị mặt ngoài giả dối của Lưu Dương lừa gạt, nhưng mà, nhưng mà nặng nhọc cả đời, cậu, cậu vẫn chỉ là một cái đáng thương tiểu xử nam mà thôi, bị Cảnh ca trêu chọc như vậy, cậu có chút không kiềm chế được, muốn phác gục làm thì sao bây giờ?

“Không có việc gì, bác sĩ đã sức thuốc rồi.” Thanh Ca thấp giọng nói, cực lực khống chế chính mình không được xúc động, báo cho chính mình không thể phác gục, không thể phác gục.

“Chúng ta hôm nay trở về hay là ở lại thêm mấy ngày, em có cần về Lâm gia thu thập đồ vật không?” Đoạn Duật Cảnh nhìn đến bộ dạng ngây ngốc của Thanh Ca, thật sự rất muốn cười, làm thế nào mà qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi chứ, lần đầu tiên gặp nhau là vào tám năm trước, lúc đó hắn thấy Thanh Ca rất ngốc, đi theo bên cạnh dì, có chút thẹn thùng, lại có chút đơn thuần đáng yêu, đối với bất luận kẻ nào cũng đều không bố trí phòng vệ, trong lòng có cái gì thì nói cái đó, có đôi khi gây rắc rối còn cố tình ngây thơ nhìn chằm chằm ngươi, nói một đống các loại ngụy biện.

“Không cần trở về, đồ của em đều ở kia kìa.” Thanh Ca chỉ hai cái rương hành lý lẻ loi nằm trong góc.

“Một hồi anh đi hỏi bác sĩ, nếu em có thể xuất viện, thì chúng ta sẽ đi ngay hôm nay, được không?” Khóe môi Đoạn Duật Cảnh tạo thành một đường cong xinh đẹp, tận lực chăm sóc tâm trạng của tiểu ái nhân.

“Anh có thể đồng ý một điều kiện của em không?” Thanh Ca nghiêng đầu hỏi, ngón tay vô ý thức nắm góc chăn.

“Chuyện gì? Em cứ nói đi.” Đoạn Duật Cảnh rất có kiên nhẫn hỏi, đôi mắt thực nghiêm túc mà nhìn cậu.

“Lần này cùng anh trở về, chính là đi theo anh, anh không được khi dễ em, không được ủy khuất em, cũng không được cùng những người khác có hành động mờ ám, có thể không? Nếu không anh cũng đừng mang em theo.” Thanh Ca lấy hết can đảm nói, càng nói sắc mặt càng ảm đạm, tuy cậu biết Cảnh ca đối với cậu là thiệt tình, nhưng cậu vẫn cần một lời hứa hẹn, một lời hứa hẹn làm cậu cảm thấy an tâm.

Nếu dì Hạ mẹ Thanh Ca còn ở đây, có lẽ cũng chỉ biết thở dài, mỗi người trong tộc bọn họ đều thực nghiêm túc đối với tình yêu. Người của Hạ gia hoặc không yêu, hoặc yêu, một lòng đều đặt ở trên người ái nhân, đụng phải tra nam cũng không quay đầu. Đáng tiếc cái gia tộc trung trinh với tình yêu này dù không muốn vẫn sụp đổ, dì Hạ cũng yêu sai người, người phụ nữ ấy cũng chỉ kịp chừa đường lui cho đứa con trai duy nhất của mình.

“Có thể, Thanh Ca, anh sẽ không phụ em.” Đoạn Duật Cảnh nhìn vào mắt cậu, kiên định chấp nhận lời hứa cả đời.

Nghe thấy những lời này, Thanh Ca mới chân chính bật cười, đôi mắt mèo rực rỡ lấp lánh, con ngươi tron trẻo, dù có mị hoặc, cũng làm người khác không dám khinh nhờn.

Đoạn Duật Cảnh thầm than, Thanh Ca của hắn, quá sạch sẽ. Tuy cậu sạch sẽ, nhưng không phải cậu không hiểu lòng người khó lường, anh lừa tôi gạt, mà là dù cho cậu đã biết hết những điều đó vẫn quyết định giữ lại sự chân thành thiện lương, giữ lại tấm lòng son của mình.

“Cảnh ca, em muốn ăn đào, anh không tới, cũng không ai giúp em gọt vỏ.” Thanh Ca chỉ mấy quả thủy mật đào trong ngăn tủ, cười cười nói, trong lòng còn đang ở hoan hô, Cảnh ca không chỉ thổ lộ với cậu, mà còn cho cậu một lời hứa hẹn, về sau cậu chính là bạn đời danh chính ngôn thuận của Cảnh ca.

Cho nên mới nói, có vài người tam quan rất kỳ quái, giống như Thanh Ca, tự đem mình bán còn vỗ tay hoan hô, may mắn thay người mua cậu là người bình thường.

“Thân thể em chịu được sao? Anh đi gọi bác sĩ lại đây nhìn thử xem, nếu được thì anh gọt cho em, nha?” Đoạn Duật Cảnh ôn nhu hống cậu, nhìn mặt mày hớn hở của Thanh Ca, là đủ biết tâm tình của cậu đang rất tốt, hắn không hy vọng mình đả kích đến cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro